Sư Muội, Chậm Chút Đã - Nghiêm Ca Linh

Chương 8: 8: Hôn Nhân Đại Sự





Đợi Thẩm Dung Tư đi xa, Vệ ma ma mới vội vàng chạy vào Hoán Nguyệt Hiên xem thử.

Thấy Triệu Ấu Lăng ngồi thất thần trước khung thêu, bà ta thở phào nhẹ nhõm.

Bà ta không dám quấy rầy Triệu Ấu Lăng, Vương phu nhân đã dặn dò rằng, chỉ có đối xử đặc biệt với tú nương, tú nương mới thêu ra những hoa văn tinh xảo được.
Vệ ma ma quay đầu nhìn hai lần thấy Triệu Ấu Lăng vẫn cứ ngồi ngơ ngác trước khung thêu, bà ta nghĩ thế này thì làm sao mà thêu xong được.
“Triệu cô nương, người cần đồ gì ư?”
Vệ ma ma nghiêng người hỏi.
“Thái phu nhân của phủ ta không thể mặc hoa văn có hình mẫu đơn sao?”
Triệu Ấu Lăng nhìn hoa văn được phác thảo bằng chì than trên vải gấm bóng rồi đột nhiên hỏi bà ta.
“A, chuyện này…sao Triệu cô nương lại hỏi vậy?”
Vệ ma ma không hiểu nên hỏi lại nàng.
“Vừa nãy ngũ tiểu thư nói vậy.”
Mắt Triệu Ấu Lăng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hoa văn mẫu đơn trên vải gấm bóng.
“Vậy ư? Có lẽ chắc là vậy.”
Đương nhiên Vệ ma ma không thể phủ nhận lời tiểu thư nhà mình nói rồi.
“Ta biết rồi.”
Ngay sau đó lập tức có một tia màu mè hiện lên trước con ngươi của Triệu Ấu Lăng, nàng vội vàng quay người vẽ lên vải gấm bóng.
Hậu hoa viên phủ Trấn Quốc công, dưới giàn tử đằng đang khoe sắc.
Thẩm lão thái thái dựa mình trên ghế mây, híp mắt nhìn hoa nở rộ trước mặt.

Ánh mắt bà đuổi theo hai chú bướm nhỏ đang bay lượn giữa giàn hoa, dáng vẻ rất chi là hứng thú.
Thẩm Dung Tư nhìn tổ mẫu từ phía xa, thấy bà ngồi dựa vào ghế mây không nhúc nhích giống như đã ngủ rồi.
Nàng lập tức đưa ngón trỏ lên môi rồi kêu “Suỵt”, ra hiệu cho Cầm Nhi và Huyền Nhi đừng gây ra tiếng động.

Sau đó lấy hộp đựng cát phục, rón rén đi tới chỗ Thẩm lão thái thái.
Nha hoàn ở phía sau đang quạt cho Thẩm lão thái thái thấy ngũ tiểu thư tới bèn khẽ cong gối cúi chào, nàng ta đang chuẩn bị bẩm báo lão phu nhân thì Thẩm lão thái thái đột nhiên quay đầu, thấy cháu gái bị mình dọa sợ, bà cười “Phụt” một tiếng.
“Xem này xem này, định hù tổ mẫu lại bị tổ mẫu hù.”
Thẩm lão thái thái vui mừng như đứa trẻ.
“Cháu gái nào dám hù tổ mẫu, cháu gái sợ làm mất nhã hứng của tổ mẫu mà.”
Thẩm Dung Tư cười làm nũng, tay trình hộp cát phục lên cho tổ mẫu xem.
Thẩm lão thái thái vui vẻ cười to, ra hiệu cho Cốc ma ma đứng phía sau nhận lấy.
“Ngũ tiểu thư thật là có lòng.


Biết Thái phu nhân thích màu tím nhất nên chọn màu này.

Ôi, hoa văn mẫu đơn này thêu tinh xảo quá! Thái phu nhân người mau nhìn thử xem, hoa mẫu đơn này thêu sống động y như thật, ta thấy đặt dưới ánh mặt trời bươm bướm sẽ tưởng là hoa thật mà đến đậu thôi.”
“Mau mau cất đi, chờ hôm sinh thần của ta thì mặc.”
Nghe lão bộc tấm tắc khen ngợi, Thẩm lão thái thái vui đến mức không khép miệng được.

Bà kéo cháu gái ngồi xuống bên cạnh, nô tỳ hầu hạ đã mang ghế đến sẵn.
“Dung Dung.”
Thẩm lão thái thái vén vén sợi tóc mềm rũ ra khỏi tóc mái của Thẩm Dung Tư, ánh mắt tràn đầy vẻ từ ái.
“Tổ mẫu, sao hôm nay tổ mẫu lại ra vườn dạo một mình? Tổ mẫu có tâm sự sao?”
Thẩm Dung Tư ngoan ngoãn cười với tổ mẫu.
“Tổ mẫu già rồi, còn giấu được mấy chuyện trong lòng nữa đâu.

Dung dung, ngươi nay đã mười sáu tuổi, cũng nên tìm một nhà tương xứng với nhà ta gả đi rồi.”
“Tổ mẫu...”
Thẩm Dung Tư ngượng đỏ mặt.
“Nhìn Dung Dung nhà ta còn ngượng ngùng này.

Tổ mẫu vẫn đang lưỡng lự chuyện của ngươi đây.”
Trấn Quốc công muốn thực hiện lời ước kết thân với Hoài Vương, gả đích nữ của mình cho Thế tử Hoài Vương, Mục Hàn Trì.

Vương thị không dám phản đối quyết định của trượng phu ngay lúc đó nên đành nhờ Thẩm lão thái thái giúp khuyên giải.
Mà Thẩm lão thái thái đã quá hiểu rõ tác phong quản gia của Cao phu nhân, chắc chắn bà ấy sẽ nạp nhiều thê thiếp cho Mục Hàn Trì.
Hoàng thái hậu có ý gọi Thẩm Dung Tư tiến cung làm Thái tử phi, Thẩm lão thái thái lập tức từ chối.

Thay vì để cháu gái làm Thái tử phi còn không bằng để con bé làm Hoài Vương Thế tử phi còn hơn.
Thị thiếp đông đảo là thật.

Chí ít thì về phương diện nhân phẩm, Thế tử Hoài Vương Mục Hàn Trì tốt hơn Thái tử Triệu Diễn gấp trăm gấp ngàn lần.
Vương thị nhìn trúng Tân khoa Trạng nguyên Tống Dự, Thẩm lão thái thái tìm hiểu qua cảm thấy vừa lòng với nhân phẩm và tài học của hắn.

Chỉ là gia thế của hắn quá bình thường, ngoài ba mươi mẫu ruộng ở ngoài huyện thì tổ tiên hắn để lại gì cả.

Bà chỉ sợ gả cháu gái qua đó lại để cháu gái chịu khổ.

Nghe nói Trưởng Công chúa cố ý hứa gả con gái Tần Uyển Du cho Tống Dự, để đích tôn nữ của mình tranh chồng với đích nữ Bình Tân Hầu e rằng sẽ trở thành trò cười cho cả Kinh thành mất, không những vậy còn khiến hai phủ kết thù càng sâu hơn.
Bình Tân Hầu, Tần An ăn bám vào địa vị của Trưởng Công chúa mà trở thành người được đương kim Hoàng thượng trọng dụng.

Ông ta lúc nào cũng kiếm chuyện gây khó dễ cho Trấn Quốc công.

Nếu chuyện hôn sự của nữ nhi mà bị người ta kéo vào thêm mắm dặm muối, khéo khi Trấn Quốc công sẽ không ứng phó nổi.
Thẩm lão thái thái biết rõ tính nết của con trai mình, nói đến giở trò ngầm, Trấn Quốc công tuyệt đối không phải đối thủ của Bình Tân Hầu.
“Cháu gái còn nhỏ, không vội gả chồng.”
Thẩm Dung Tư e thẹn cúi đầu, giọng thanh như tiếng chim, uyển chuyển đáp lời bà.
Nàng ấy hy vọng tổ mẫu làm chủ cho mình, nàng ấy không muốn gả tới Hoài Vương phủ chịu tính của Cao phu nhân đâu.

Nàng ấy càng không muốn tiến cung rồi chấp hành đủ loại quy củ, mất hết tự do.
“Ngươi cảm thấy Tân khoa Trạng nguyên thế nào?”
Tống Dự ngọc thụ lâm phong, anh tư trác tuyệt.

Hắn ta có vài phần rất giống Thẩm Chiêu, chỉ là Thẩm Chiêu trông phong lưu tiêu sái còn hắn ta thì kính cẩn hiền lành hơn.
Mùa thu năm ngoái sau khi đỗ kỳ thi Đình, Tống Dự khoác lụa hồng ngồi trên ngựa cao chu du khắp đường Thập Lý của Kinh thành, cảnh tượng khi ấy có thể nói là làm cả Kinh thành chấn động, khiến quý nữ các phủ tương tư không thôi.
Thẩm lão thái thái đoán có khi cháu gái của mình cũng giống họ.
“Tổ mẫu đang nói Tống Dự sao?”
Thẩm lão thái thái không nhắc đến tên Tống Dự thế mà Thẩm Dung Tư lại đáp tên người nọ, quả đúng như bà sở liệu.
Thẩm lão thái thái híp mắt cười.
“Tống Dự có được không?”
“Ài, tổ mẫu làm chủ con nghe tổ mẫu hết mà! Chỉ cần người đó tốt, nhà không có quá nhiều vấn đề và có thể sống tự do tự tại đã là rất tốt rồi.”
Thẩm Dung Tư nói ra những lời trong lòng, gò má ửng đỏ như ngói yên chi, ngay cả hai tai cũng đỏ rực.
Nàng ấy cảm thấy phận nữ nhi mà nói như vậy là không có ý tứ,  vội vàng nhào vào lòng tổ mẫu làm nũng.
Thẩm lão thái thái hiểu được tâm ý của cháu gái mình, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định thành toàn cho tâm tư của con bé.
Phải tranh cháu rể với Trưởng Công chúa rồi!
Người ở Kinh thành muốn chê cười, muốn lấy bà ra làm đề tài cũng được.

Nếu Hoàng Thái hậu đã ban hôn, ai dám nói ra nói vào đây.
Tống Dự vừa mới nhậm chức Định Châu Thông Phán, việc này phải nhanh không để lâu được.
Thẩm lão thái thái quyết định chọn ngày ra phủ, để cho thám tử của Bình Tân Hầu về báo cáo với Trưởng Công chúa.


Con trai mình suốt ngày bị Bình Tân Hầu áp bức chịu tủi nhục, mà bà lại không phải loại ăn chay, bà nhất định phải tranh cho cháu gái một người chồng tốt mới được.
Thái phu nhân của Trấn Quốc công phủ ngồi xe ngựa lưu ly rèm xanh biếc băng qua Càn Nguyên Lâu chạy tới cổng cung điện.
Một người mặc áo xanh đứng trên cột cửa Càn Nguyên Lâu ló đầu ra nhìn, sau đó vội vàng cúi thấp người chạy về bẩm báo cho Bình Tân Hầu.
“Thám tử kia không về báo tin kịp rồi...”
Thẩm Chiêu nhìn xe ngựa của tổ mẫu dưới lầu đã đi xa, phiêu mắt nhìn người áo xanh vừa bay đi rồi chuyển ánh mắt từ ngoài cửa sổ sang nhìn người đối diện, cười.
Gian tinh xá này diện tích không lớn nhưng trà mà hai người uống lại xa xỉ vô cùng.
“Mục huynh có tính toán gì chưa?”
Thẩm Chiêu nhìn người có dáng vẻ hờ hững trước mặt.
Mười năm không gặp thế mà Mục Hàn Trì vẫn như trong tưởng tượng của hắn, bình tĩnh thành thục, Thái Sơn áp đỉnh* vẫn sẽ không đổi sắc.
(*) Một thành ngữ của người Hán dùng miêu tả tình trạng bị áp lực, đả kích như núi Thái Sơn đổ lên đầu.
“Tạm thời không cần tính toán.”
“Được, dù sao ta cũng đã chờ mười năm rồi, chờ thêm một khắc cũng không sao.

Chỉ là Mục huynh phải đề phòng người của phủ Bình Tân Hầu, con mắt của họ trải rộng khắp Kinh thành, bọn họ rất có xu thế nghịch ta thì chết.

Ông ta là người của Thái tử, còn được Hoàng thượng rất nể trọng.

Phụ vương huynh bị ông ta áp bức đến mức không thể nói thêm một câu trong triều đình, hại ông ấy bệnh ở nhà...”
“Thẩm Chiêu, không nên nói những lời không nên nói ở chỗ này.

Vẫn là để mai ta với đệ tới vùng ngoại ô cưỡi ngựa b.ắ.n cung rồi bàn sau đi.”
Tuy rằng rời Kinh đã hơn mười năm nhưng Mục Hàn Trì nắm rất rõ tình thế ở Kinh thành.
Hắn khác Thẩm Chiêu, Thẩm Chiêu chỉ có cái hư danh Thế tử còn hắn thì đi chinh chiến, trải nghiệm và quan sát khó khăn của bá tánh.

Hắn là người cảm nhận rõ nhất việc đế vương ngu ngốc, tàn bạo như thế nào.
“Mục huynh nói phải.”
Thẩm Chiêu nhíu mày, nhìn khuôn mặt kim cương góc cạnh rõ ràng lạnh lùng của Mục Hàn Trì.

Ngọn gió nơi Bắc Cảnh không tàn phá da thịt của hắn, ngược lại nó còn mang đến cho hắn thêm vẻ anh minh thần võ.

Đôi mắt sáng ngời ẩn chứa vẻ tinh nhuệ, đó là thành quả mài giũa giữa núi đao biển lửa khiến người nhìn thấy phải thành thật đáp lại nó.
Thẩm Chiêu đứng ngoài cửa cung chờ Mục Hàn Trì tiến cung diện thánh xong mới mời hắn tới trà lâu.

Mục Hàn Trì còn chưa về Vương phủ nên Thẩm Chiêu cũng không tiện giữ hắn ở lại.

Thật sự có nhiều chuyện không tiện nói ở đây.
Ra khỏi trà lâu, Thẩm Chiều lại quay người gọi Mục Hàn Trì đang sắp lên ngựa.
“Mục huynh còn nhớ ngũ muội nhà ta không?” Thấy Mục Hàn Trì suy nghĩ, Thẩm Chiêu vội bổ sung: “À, ta đoán chắc huynh không nhớ rồi.


Huynh về Vương phủ năm mười hai tuổi, ngũ muội của ta mới được bốn tuổi.

Lúc đó nàng cao như vậy này, chỉ tới đây của ta và huynh thôi.”
Thẩm Chiêu vừa nói vừa đưa tay xuống đùi so sánh.
“Huynh mười bốn tuổi tới Bắc Cảnh tòng quân đánh giặc, ngũ muội ta sáu tuổi, nàng khóc lóc cầu xin huynh đừng đi.

Chẳng lẽ huynh đã quên hết rồi?”
Mục Hàn Trì nhíu mày, dường như hắn đang nỗ lực tìm kiếm trong trí nhớ cuối cùng chỉ đáp lại câu hỏi của Thẩm Chiêu bằng một nụ cười bất lực.
“Lâu lắm rồi.

Bây giờ nàng đã là một đại cô nương, tổ mẫu ta đang tính chuyện hôn sự cho nàng đây.

E rằng vừa rồi tổ mẫu vào cung là để cầu chỉ ban hôn.”
Thẩm Chiêu cười rất tùy ý.
Khi chưa gặp được Mục Hàn Trì, hắn không dám khẳng định muội muội có thích người này hay không, sau khi gặp được thì hắn yên tâm rồi.
Muội muội thích nhất là nam nhân anh tuấn nho nhã, gió cát biên cảnh không những không thổi bay vẻ nho nhã thuở niên thiếu của Mục Hàn Trì mà còn tăng thêm mấy phần tuấn mỹ lóa mắt.
Nữ nhi trong thiên hạ hẳn là không người nào không thích nam nhân như hắn.

“...”
Tuy Thẩm Chiêu không nói rõ nhưng Mục Hàn Trì có thể nghe ra hàm ý trong câu nói của y.

Thẩm Thái phu nhân đi cầu ban hôn chắc chắn là muốn ban hôn cho Thẩm Dung Tư và hắn.
Thẩm Chiêu nghĩ rằng hắn không nhớ ra Thẩm Dung Tư nhưng thật ra từng chuyện nhỏ nhặt về chuyến hồi Kinh năm ấy hắn đều khắc sâu vào lòng.

Chỉ là hắn không muốn Thẩm Chiêu hiểu lầm là hắn có ý với Thẩm Dung Tư.
Nhưng nếu ban hôn thật thì việc này sẽ biến thành rắc rối đây.

Hắn đã nuôi chí cả đời không kết hôn rồi.
Thẩm Chiêu chắp tay cáo từ.
Mục Hàn Trì lên ngựa phi thẳng về Hoài Vương phủ.
Cao phu nhân đứng bên cửa chờ chất nhi về mà chẳng thấy chất nhi đâu, đứng sang bên phải cũng không thấy bóng dáng, hai tay đang vặn khăn lo lắng trong lòng thì đột nhiên nghe thấy nha hoàn phía sau kêu lên: “Thế tử đã về rồi.”
“A, chất nhi của ta cuối cùng cũng về rồi!”
Nhìn Mục Hàn Trì cưỡi ngựa trắng phi băng băng đến đây, Cao phu nhân kích động đến mức hốc mắt đỏ ửng, bà sốt sắng nhấc chân lên chạy vài bước đến đón chất nhi của mình.
“Cô mẫu an hảo.”
Mục Hàn Trì thắt chặt cương ngựa sau đó xoay người xuống ngựa quỳ xuống hành đại lễ với Cao phu nhân.
Cao phu nhân vội vàng đỡ hắn dậy.
“Cô mẫu quản lý Vương phủ chăm sóc phụ thân, ân tình này sâu như biển cả chất nhi xin khắc ghi cả đời.”
Mục Hàn Trì đã muốn quỳ sao Cao phu nhân có thể kéo hắn dậy được.