Sư Muội, Chậm Chút Đã - Nghiêm Ca Linh

Chương 60: 60: Chuyện Lạ





Kinh thành, Tầm Phương Các.
Mỹ Tân thở dốc, chống tay ngồi dậy, vén gọn mái tóc đang rối bời.

Gương mặt ửng hồng, nàng ấy khoác vội áo choàng, bước đến bên cửa sổ, hé cửa gọi xuống dưới lầu bằng giọng nũng nịu: "Yến Yến, mang cho ta một thùng nước lên đây."
Yến Yến đang ngồi nhóm lửa đun nước ở phòng trà, nghe tiếng gọi liền vội vàng xách một thùng nước, bước từng bước nặng nhọc lên cầu thang gỗ ọp ẹp.
"Ngươi thật ngu ngốc, sao lại xách một thùng nước lạnh?"
Mỹ Tân cau mày, tỏ vẻ không vui.
"Ta cứ tưởng cô nương muốn rửa mặt..."
Yến Yến không dám nhìn vào trong phòng, sợ nhìn thấy gã đàn ông ác quỷ kia.
"Thôi được rồi, để đó đi! Đi xách thêm hai thùng nước nóng lên đây, ta phải tắm rửa cho thoải mái."
Mỹ Tân chỉ vào chiếc thùng gỗ hương đặt sau tấm bình phong.
Yến Yến lầm bầm chửi rủa, đổ thùng nước lạnh vào thùng gỗ hương, rồi xoay người đi xuống lầu xách thêm nước nóng.
Ban ngày phải làm việc nặng nhọc hầu hạ các cô nương, tối đến phải đứng trước cửa đón khách bất kể mưa gió.

Chỉ vì dung mạo xấu xí, lại sinh ra ở chốn lầu xanh này, đúng là cả đời cũng không ngóc đầu lên nổi.
Đứng ngẩn người trước bếp lửa một lúc, Yến Yến xách hai thùng nước nóng lên lầu, khi đổ nước vào thùng gỗ hương, nước nóng b.ắ.n lên cổ tay, đau rát đến thấu xương.

Nàng ta nghiến răng, vội vàng xách thùng không chạy xuống lầu.
"Nghe đồn Tầm Phương Các toàn là mỹ nhân, vị cô nương này dung mạo cũng thật bình thường."

Triệu Diễn trần truồng ló đầu ra nhìn Yến Yến, vậy mà cũng có kẻ không để tâm đến vẻ tuấn tú bất phàm của hắn ta, điều này khiến hắn ta cảm thấy khó chịu.
"Công tử đừng trách, Tầm Phương Các toàn là mỹ nhân thật, nhưng kẻ hầu hạ bưng bê đâu nhất thiết phải là mỹ nhân.

Hoàng đế giàu sang còn có cả họ hàng nghèo hèn."
"Cho nàng ta đi đi!"
Lời nói của Triệu Diễn ngắn gọn dứt khoát, không cho phép nghi ngờ.
"Công tử bảo cho đi thì cho đi, lát nữa thiếp sẽ nói với ma ma."
Trong lòng Mỹ Tân rất khó chịu, vị công tử này lần đầu tiên tìm đến nàng ấy, lại rất keo kiệt, yêu cầu thì nhiều vô số kể.

Tuy rằng trông cũng coi là tuấn tú, nhưng thủ đoạn hành hạ người khác thật sự khiến người ta phải e ngại.
Hơn nữa, khách làng chơi dù có tuấn tú đến đâu đối với nàng ấy cũng hắn ăn được thay cơm, muốn đứng vững được ở Tầm Phương Các này, vẫn phải dựa vào việc các vị ân khách ban thưởng thật nhiều bạc và châu báu mới có thể lấy lòng được tú bà.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt Mỹ Tân không dám để lộ ra sự bất mãn với Triệu Diễn.

Dù sao thì nàng ấy cũng mới đến Kinh thành lập nghiệp, không thể dễ dàng đắc tội với bất kỳ ai, lỡ như không khéo chọc giận khách, bị đuổi khỏi Kinh thành, vậy thì nàng ấy còn hy vọng gì để cứu mẹ ruột đang bị nhốt dưới núi Ô Tước…
Sau khi Triệu Diễn rời đi, Mỹ Tân đang định chợp mắt một lát thì bị tiếng ồn ào đánh thức, khoác áo choàng mở cửa phòng, nàng nghe thấy tiếng tú bà mắng Yến Yến.
"Một ngày không bị đánh là ngươi ngứa ngáy trong người phải không?"
Tầm Phương Các được xây dựng theo kiến trúc hình chữ hồi, một tiếng quát mắng vang lên cả lầu đều có thể nghe thấy.
Các cô nương nhao nhao chạy đến lan can xem náo nhiệt, lúc này mới sáng sớm, có người mắt nhắm mắt mở còn đang say giấc nồng; có người vừa tiễn khách đi, trên người chỉ mặc mỗi một chiếc yếm thêu hoa; lại có người vẫn mặc bộ váy áo mỏng manh nhảy múa tối qua, để lộ ra đường cong cơ thể ẩn hiện sau lớp vải.
Các cô nương cúi người xuống, thích chí nhìn Yến Yến vụng về bị đánh, quả thật là một thú vui tao nhã.
Mỹ Tân chen vào giữa rừng hoa thơm ngát này, bộ váy đỏ rực hở hang của nàng ấy đặc biệt thu hút ánh nhìn.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Không ai trả lời câu hỏi của Mỹ Tân, mấy cô nương đứng gần đó liếc xéo nàng ấy một cái rồi xoay người trở về phòng.
"Cây to đón gió lớn!", thật chẳng sai!
Tầm Phương Các vất vả lắm mới tiễn được vị cô nương có nhan sắc hơn người là Tô Nhi đi, mọi người đều cho rằng mình có thể tranh giành suất tham gia đại hội hoa khôi, không ngờ bây giờ lại xuất hiện một Mỹ Tân có dung mạo xinh đẹp, phong thái quyến rũ động lòng người, đổi lại là ai cũng sẽ sinh lòng đố kỵ, lo lắng hào quang của mình bị cướp mất.
Tú bà mắng Yến Yến xong vẫn chưa hả giận, còn sai người nhà bếp bỏ đói nàng ta ba ngày.
"Mỹ Tân, ngươi đợi một chút."
Tú bà lê đôi giày thêu hoa, vừa đi vừa mắng chửi, nhưng khi gọi Mỹ Tân, trên mặt lập tức tràn đầy nụ cười.
Các cô nương đang định giải tán trở về phòng nghe thấy tú bà gọi Mỹ Tân, lập tức vểnh tai lên nghe ngóng.
"Mọi người đều đang ở đây, vậy thì cùng nghe đây.

Còn năm ngày nữa là đến đại hội hoa khôi, người đại diện cho Tầm Phương Các chúng ta tham gia đại hội cũng nên quyết định rồi, ta dự định để Mỹ Tân đại diện cho Tầm Phương Các tham gia, mấy ngày nay nàng cần phải nghỉ ngơi thật tốt, luyện tập kỹ năng cho thuần thục.

Người của Tầm Phương Các chúng ta tuyệt đối không thể thua.

Mấy người các ngươi hãy tiếp đãi khách chu đáo, đừng để khách quấy rầy đến Mỹ Tân."
"Tại sao lại là nàng ta? Nàng ta dựa vào đâu mà vừa đến đã muốn làm hoa khôi..."
"Ta đã đoán là nàng ta mà!"

Tiếng xì xào bàn tán không ngớt.

tú bà coi như không nghe thấy, đi đến trước mặt Mỹ Tân, cười tủm tỉm nắm lấy tay nàng ấy, còn vươn thêm một bàn tay nữa, nắm lấy bàn tay mềm mại của Mỹ Tân mà xoa xoa.
"Mấy ngày nay ma ma sẽ cho người hầu hạ ngươi chu đáo, ngươi không cần phải lo nghĩ gì cả, chỉ cần điều dưỡng cơ thể thật tốt và luyện tập kỹ năng ca múa cho nhuần nhuyễn.

Danh tiếng của Tầm Phương Các chúng ta bây giờ đều đặt cả vào một mình ngươi đấy.

Ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ giành được ngôi vị quán quân trong đại hội hoa khôi Kinh thành.

Có cả Triệu công tử chỉ điểm cho ngươi, ta nghĩ các kỹ viện khác muốn tranh giành ngôi vị hoa khôi cũng khó."
"Triệu công tử?"
Mỹ Tân mới đến Tầm Phương Các có ba ngày, nhưng khách tiếp đãi cũng không ít.

Nàng thật sự không nhớ nổi có vị khách nào tên là Triệu công tử.
Thấy Mỹ Tân vẻ mặt ngơ ngác, tú bà cười đầy ẩn ý.
"Vô tình trồng cây, vô tình hái được quả", Mỹ Tân là do tự mình tìm đến, lúc đó còn bị tú bà chê bai tuổi tác hơi lớn, không ngờ lại lọt vào mắt xanh của vị Triệu công tử quyền quý trong Kinh thành, hầu hạ suốt một đêm ngày mà vẫn chưa đủ, còn muốn nâng đỡ Mỹ Tân làm hoa khôi Kinh thành.
"Chính là vị công tử mà ngươi hầu hạ ngày hôm qua, chẳng phải sáng nay mới vừa rời đi sao?"
"Là hắn sao?! Thì ra hắn là Triệu công tử."
Mỹ Tân có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng.
"Ma ma, Yến Yến đã chọc giận người như vậy, chi bằng đuổi nàng ta đi."
Nếu Triệu công tử đã quyền quý như vậy, lời của hắn không thể không để tâm đến.

Mỹ Tân nói bóng gió.
Tú bà sao nỡ dễ dàng buông tha miếng thịt béo đã ngậm trong miệng, Yến Yến tuy dung mạo không có gì nổi bật nhưng dù sao cũng là một cô nương trẻ trung, tuy không thể lấy lòng khách bằng cách biểu diễn ca múa kiếm bạc, nhưng chỉ cần có thời cơ thích hợp thì bán vào lầu xanh cũng kiếm được kha khá bạc.
Tú bà không trả lời, buông tay Mỹ Tân ra để nàng  ấy về phòng nghỉ ngơi.

Mỹ Tân lại nhắc lại một lần nữa, tú bà nhướng mày, "Thiếu người hầu hạ, sao có thể tùy tiện đuổi người ta đi.

Ngươi cứ về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ cho người gọi sư phụ đến dạy dỗ ngươi."
"Triệu công tử bảo đuổi Yến Yến đi, ta nghĩ chắc là Triệu công tử không muốn nhìn thấy Yến Yến nữa."
Mỹ Tân bất đắc dĩ phải lấy lời của Triệu Diễn ra, tú bà nghe vậy sững người một lúc, sau đó lập tức đồng ý sẽ đuổi Yến Yến đi.
Màn đêm buông xuống, đèn lồng đỏ được treo cao, khách khứa nườm nượp kéo đến Tầm Phương Các.
"Lưu đại quan nhân, ngài đến sớm thế, hôm nay muốn chọn cô nương nào?"
"Mỹ Tân chứ còn ai, hôm qua không cho ta gặp.

Ta mong muốn được gặp nàng ấy muốn c.h.ế.t rồi!"
"Mỹ Tân hiện tại đang bế quan tạ khách, mùng tám tháng tám, đêm hoa khôi, đến lúc đó ngài hãy đến ủng hộ!"
"Là đến ủng hộ bằng bạc chứ gì! Ha ha ha, không ngờ đại hội hoa khôi lại bị hoãn lại mấy ngày, làm hại ta ở xa phải vội vã chạy về, cứ sợ sẽ bỏ lỡ mất."
...
Đêm càng lúc càng khuya, Mục Lôi thúc ngựa đến gần, xin ý kiến có nên nghỉ ngơi tại ngôi làng phía trước hay không.
Mục Hàn Trì ghìm cương ngựa, nhìn về phía trước, trước mặt là một ngôi làng với những ngôi nhà thấp thoáng trong bóng đêm, chỉ le lói vài ánh đèn.
"Được."
Mục Hàn Trì nói xong liền thúc ngựa phi về phía trước, Mục Lôi quay đầu ngựa chạy về phía Thẩm Chiêu và Triệu Ấu Lăng.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: Liu Xing
Check: Ngọc Kỳ.