Sư Muội, Chậm Chút Đã - Nghiêm Ca Linh

Chương 15: 15: Thoát Khỏi Bụi Trần





Triệu Ấu Lăng không nhịn được khẽ "ưm" một tiếng, cảm giác này thật kỳ diệu, như đã từng trải qua trước đây nhưng không nhớ nổi là khi nào và là ai đã truyền công lực cho mình như vậy.
Sư Minh Tuệ truyền lại chân lực của mình cho nàng nhưng trong mắt Thẩm Thái phu nhân, nhà sư chỉ đang sờ nắn tay của Triệu Ấu Lăng.
Quý tộc nữ quyến ở Kinh thành mỗi khi gặp chuyện không quyết định được, đều đến Từ Tâm Am bốc quẻ, xin sư Minh Tuệ khai sáng.

Năm đó, nhị tiểu thư của bà ấy do dự không biết có nên vào cung hầu hạ hay không, cũng là đến Từ Tâm Am cầu quẻ, nhờ sư Minh Tuệ khai sáng mới quyết định...
Sư Minh Tuệ buông tay ra đồng thời cũng mở mắt, bà nhìn Triệu Ấu Lăng chậm rãi nói:
"Ta đã xua tan hàn khí trong người cô nương, ngươi hãy đến thiền phòng nghỉ ngơi một lát, sau khi dùng cơm trưa sẽ thấy dễ chịu hơn."
"Đa tạ sư thái."
Triệu Ấu Lăng thầm nghĩ, sư Minh Tuệ rõ ràng là giúp nàng đả thông kinh mạch, nâng cao công lực nhưng lại nói là giúp nàng xua tan hàn khí trong người.

Vì sao người xuất gia lại nói dối?
Triệu Ấu Lăng đứng dậy, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng hơn, nàng tin rằng nếu bây giờ để nàng nhảy qua cửa sổ, nhất định cũng có thể như Tang Nguyệt Ngô tỷ tỷ, như tiên nữ lướt trên sóng, tuyệt đối sẽ không còn như lần trước ngã vào bụi hoa, bị cành cây làm xước mặt.
Triệu Ấu Lăng khẽ vái chào Thẩm Thái phu nhân rồi đi ra ngoài.
Sư Minh Tuệ nhìn theo bóng lưng Triệu Ấu Lăng, nét mặt vẫn an nhiên, tĩnh tại.
Bà biết ánh mắt mong chờ của Thẩm Thái phu nhân luôn dõi theo mình, mong bà nói ra câu trả lời mà bà ấy muốn nghe.

Nhưng bà không thể nói thẳng!
"Sư thái, cô nương này có số mệnh thế nào?"
Thẩm Thái phu nhân không nhịn được hỏi.
Sư Minh Tuệ khẽ cười:
"Thái phu nhân quan tâm cô nương này như vậy, chắc nàng ấy không chỉ đơn giản là tỳ nữ trong phủ?"
Thẩm Thái phu nhân bị câu hỏi của sư Minh Tuệ làm nghẹn lời.
Vừa rồi bà ấy nói với sư Minh Tuệ rằng Triệu Ấu Lăng là thị nữ của mình để nhờ sư thái xem tướng số.

Giờ Sư Minh Tuệ đã nói rõ, chắc hẳn cũng đã nhìn ra điều gì đó, bà ấy cũng không cần phải giấu giếm nữa.
Tiên Hoàng băng hà, phi tần tự ý rời khỏi cung là tội lớn, có thể liên lụy đến người nhà, thậm chí tru di cửu tộc cũng không quá.

Chỉ vì Tân Hoàng tuyên chỉ điều tra rõ ràng việc Tiên Hoàng Quý phi không may ngã xuống vách núi, đi theo Tiên Hoàng, mới có thể dập tắt một cơn sóng gió.
Người ngoài không biết nhưng trong lòng Thẩm Thái phu nhân lại rõ như gương, mười mấy năm nay Hoàng thượng vẫn luôn sai người âm thầm truy tìm tung tích của Thẩm Vân Anh.


Bà ấy cũng luôn âm thầm dò hỏi xem năm đó nữ nhi sắp sinh của mình có thể đi đâu về đâu.
Mấy năm gần đây, Thẩm Chiêu thường lấy cớ du ngoạn danh sơn đại xuyên để tìm kiếm tung tích cô cô.

Nhưng tìm người như mò kim đáy bể, thời gian càng lâu, hy vọng càng ít.
"Thật không dám giấu, cô nương này là ta mới tìm thấy gần đây.

Ta thấy dung mạo, thần thái của nàng ấy có vài phần giống nhi nữ của ta, nhi nữ của ta năm đó nếu sinh nở thuận lợi, chắc hẳn giờ đứa trẻ cũng lớn như vậy rồi, cho nên..."
Tuy Thẩm Thái phu nhân không nói rõ nhưng cũng xem như đã nói với sư Minh Tuệ rằng bà ấy nghi ngờ Triệu Ấu Lăng là ngoại tôn nữ của mình.
Tin tức ở Từ Tâm Am đôi khi còn nhanh nhạy hơn cả Kinh thành, những bí mật mà các tiểu thư khuê các không thể nói ở nhà đều sẽ tâm sự với sư Minh Tuệ.
"Xương cốt của cô nương này có đến tám chín phần giống với nhi nữ của người."
"Thật sao?"
Thẩm Thái phu nhân kích động đứng dậy.
Sư Minh Tuệ chậm rãi gật đầu.
Trong lòng bà lại nghĩ năm đó sư thúc Tang Ất đã mang Triệu Ấu Lăng mới sinh về Tang Ẩn Môn nuôi dưỡng, không ngờ chỉ trong mười lăm năm ngắn ngủi, tu vi của Triệu Ấu Lăng đã vượt qua cả ba mươi năm tu luyện của bà ở Tang Ẩn Môn.

Nếu có thêm thời gian, vị trí chưởng môn Tang Ẩn Môn chắc chắn sẽ thuộc về Triệu Ấu Lăng.
Chỉ là không hiểu tại sao Triệu Ấu Lăng lại rời khỏi Tang Ẩn Môn.

Theo quy định của Tang Ẩn Môn, một khi đã rời đi thì cả đời không được quay lại.
"Nếu Thái phu nhân không mệt, có thể cùng ta đến hậu viện đi dạo một chút không?"
Mười lăm năm rồi, đã đến lúc để mẹ con nàng gặp nhau, chỉ là thân phận của Triệu Ấu Lăng vẫn nên giấu kín với bà ấy thì hơn.

Sư Minh Tuệ quyết định, dẫn Thẩm Thái phu nhân đi về phía hậu viện.
Hậu viện Từ Tâm Am rợp bóng cây, đã gần trưa, ánh nắng xuyên qua tán lá không những không gay gắt mà còn mang theo làn gió nhẹ, tạo nên những đốm sáng lung linh, mát mẻ.
Triệu Ấu Lăng chỉ nghỉ ngơi trong thiền phòng một lúc rồi chạy ra sân.
Trong phòng không thể gọi ra Thiên thư, nàng nghĩ có lẽ ở ngoài trời thoáng đãng Thiên thư mới xuất hiện.

Nàng đứng dưới bóng cây, lẩm nhẩm "Làm theo chỉ dẫn của Thiên thư", hy vọng câu nói này có thể dẫn ra Thiên thư nhưng kết quả vẫn như lúc nãy, Thiên thư như thể đã bị giấu đi, hoàn toàn không chịu sự triệu hồi của nàng.

Quyển sách kỳ lạ đó rốt cuộc được cất giấu ở đâu? Vị tiểu hòa thượng kia có thật sự là người được chọn làm minh quân không? Ta có thể giúp hắn ta làm gì?
Những câu hỏi liên tiếp khiến đầu nàng đau nhức, nàng đứng dưới gốc cây thở dài.
"Tiểu thí chủ vì sao lại thở dài?"
Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng.
Triệu Ấu Lăng quay lại nhìn nữ tử mặc áo cà sa trắng đang nói, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
"Ta không thở dài.

Người là tiên nữ sao?"
Nữ tử mặc áo trắng toàn thân như được bao phủ trong ánh sáng, khuôn mặt thanh tú, mắt phượng mày ngài, trông không còn trẻ nữa nhưng lại toát lên vẻ đẹp thanh tao, thoát tục.
Nữ tử nhìn Triệu Ấu Lăng chăm chú.
Bà ấy đã lén đi theo từ khi Thẩm Thái phu nhân bước vào Từ Tâm Am.

Thấy Thẩm Thái phu nhân nhờ sư Minh Tuệ xem tướng số cho Triệu Ấu Lăng, bà ấy không khỏi nhìn Triệu Ấu Lăng thêm vài lần.

Nhìn rõ dung mạo của Triệu Ấu Lăng, toàn thân nữ tử bỗng run lên bần bật.
Bản năng người mẹ trỗi dậy mạnh mẽ, bà ấy cảm thấy Triệu Ấu Lăng chính là đứa con mà mình đã khắc khoải nhớ mong suốt mười lăm năm qua...
"Cô nương nói đùa rồi, đây là am đường, ngoài Bồ Tát ra chỉ có ni cô thôi."
Giọng nữ tử không khỏi run lên, ánh mắt long lanh như nước.
"Vậy người nhất định là nữ Bồ Tát."
Triệu Ấu Lăng rất chắc chắn về suy đoán của mình, nói xong cười rạng rỡ.
Nữ tử ngây người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Triệu Ấu Lăng, không kìm được bước tới, đưa tay nắm lấy tay nàng.
Bị người mình thích nắm tay, Triệu Ấu Lăng vui vẻ nắm lại, cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lòng bàn tay nữ tử, nàng muốn truyền chút công lực cho bà ấy như sư Minh Tuệ đã làm.
Một bóng người như chim nhạn đi đến, đưa tay ngăn cản tay Triệu Ấu Lăng đang định vận công.
Vẻ mặt sư Minh Tuệ bình tĩnh nhưng trong lòng lại giật thót.

Với công lực hiện tại của Triệu Ấu Lăng, đừng nói là một nữ tử hoàn toàn không biết võ công, dù là một nam tử hán có võ công thâm hậu cũng không chịu nổi công lực nàng truyền cho.
Thẩm Thái phu nhân nhìn thấy nữ tử áo trắng, ban đầu kinh ngạc đến mức không thể cử động, đợi đến khi nữ tử nhìn thấy bà ấy liền vội vàng che mặt rời đi, bà ấy mới nhớ ra và gọi lớn.
"Vân Anh, Vân Anh của ta!"

Thẩm Thái phu nhân chạy ba bước thành hai bước về phía Thẩm Vân Anh.
Thẩm Vân Anh vốn định tránh mặt Thẩm Thái phu nhân nhưng cơ thể lại không nghe lời, hai chân như đeo gông chỉ đi được hai bước, người đã cứng đờ không thể cử động.
Thẩm Thái phu nhân kéo Thẩm Vân Anh lại, nhìn rõ đối phương chính là nữ nhi mà bà ấy ngày đêm mong nhớ, ôm lấy rồi khóc nức nở.
"Họ làm sao vậy?"
"Họ quá xúc động thôi, lát nữa sẽ ổn, ngươi đi theo ta."
Sư Minh Tuệ đưa Triệu Ấu Lăng vào thiền phòng gần đó.

Nói đến Tang Ẩn Môn, Triệu Ấu Lăng chớp mắt vẻ mặt ngơ ngác.
Cấm trận của sư thúc quả nhiên lợi hại, trước đây đệ tử rời khỏi Tang Ẩn Môn chỉ là không thể quay lại, giờ đệ tử rời đi lại không còn chút ký ức nào về Tang Ẩn Môn.
"Triệu cô nương định ở lại phủ Trấn Quốc công sao?"
Nếu Thẩm Thái phu nhân nhận Triệu Ấu Lăng là ngoại tôn nữ, cho nàng thân phận tiểu thư khuê các, điều đó chắc chắn sẽ mang đến họa diệt môn cho phủ Trấn Quốc công.
Nếu Thẩm Thái phu nhân không thể nhận Triệu Ấu Lăng, Triệu Ấu Lăng chỉ có thể sống với thân phận nô tỳ trong phủ Trấn Quốc công.

Dù Thẩm Thái phu nhân có cưng chiều Triệu Ấu Lăng đến đâu, cũng không thể cho nàng một tương lai tốt đẹp.
Hơn nữa, việc Thái phu nhân quá ân sủng một nô tỳ có thể gây ra những rắc rối không đáng có, bị người ta đồn đại trong Kinh thành, cũng khó tránh khỏi việc Hoàng thượng nghe được.

Hoàng thượng là người đa nghi, nếu điều tra tới, thân phận của Triệu Ấu Lăng và Thẩm Vân Anh sẽ rất khó giữ kín...
Đang lúc sư Minh Tuệ trầm ngâm, một con chim bồ câu trắng bay đến bên cửa sổ, gù gù.

Sư Minh Tuệ thoắt một cái, chim bồ câu bay ra ngoài cửa sổ, trong tay sư Minh Tuệ đã có thêm một mảnh giấy.
Sư Minh Tuệ xem xong mảnh giấy, khóe miệng khẽ cười.
"Triệu cô nương, ngươi có còn thấy trong người nóng không?"
Sư Minh Tuệ vừa nói vừa nắm lấy tay Triệu Ấu Lăng.
"Bây giờ không còn nóng nữa, đa tạ sư thái đã truyền công lực cho ta.

Nhưng chúng ta chưa từng quen biết, vì sao người lại truyền công lực cho ta?"
"Bởi vì chúng ta có duyên."
Sư Minh Tuệ nói rồi dùng đầu ngón tay phải vuốt nhẹ cánh tay Triệu Ấu Lăng.
"Ta cũng cảm thấy có duyên với sư thái, hay là ta xuất gia theo sư thái tử luyện võ công nhé."
"Duyên phận của Triệu cô nương không ở Từ Tâm Am."
Sư Minh Tuệ nén cười, buông cánh tay Triệu Ấu Lăng ra.
"Tiểu nữ tư chất ngu dốt, sư thái chê cười rồi."
Cảm nhận được sự từ chối khéo léo của đối phương, Triệu Ấu Lăng không tiện nhắc lại chuyện muốn xuất gia ở Từ Tâm Am nữa.
Đến giờ cơm trưa, Thẩm Thái phu nhân đã lấy lại bình tĩnh.

Gặp lại nữ nhi nhưng không thể đưa về phủ sống chung, lại càng không thể để lộ thân phận của Triệu Ấu Lăng, tuyệt đối không thể nhận nhau, những điều này Thẩm Thái phu nhân hiểu rõ hơn ai hết.

Một khi bà ấy mềm lòng nhận Triệu Ấu Lăng, chắc chắn sẽ mang họa đến cho phủ Trấn Quốc công.

Nhi tử và tôn nhi bà ấy bao nhiêu năm nhẫn nhịn mong phò tá minh quân, xây dựng thái bình thịnh thế cũng sẽ tan thành mây khói.
Thẩm Thái phu nhân liên tục gắp thức ăn cho Triệu Ấu Lăng và Thẩm Vân Anh nhưng bản thân lại không nuốt nổi một miếng.
Người thân gặp nhau mà không thể nhận nhau, còn phải luôn tránh mặt để không bị mật thám phát hiện.

Hôm nay có lẽ là lần duy nhất ba đời mẹ con, bà cháu được ăn cơm đoàn viên.
Sư Minh Tuệ nhìn mà mắt cay xè nhưng cũng không biết làm sao.
"Liễu Trần, con thay ta đi thắp hương với Thẩm Thái phu nhân nhé."
Sư Minh Tuệ tỏ vẻ mệt mỏi, vẫy tay về phía Thẩm Vân Anh.
Thẩm Vân Anh hiểu ý, cúi đầu, chắp tay trước ngực, dẫn Thẩm Thái phu nhân và Triệu Ấu Lăng ra ngoài.
Đã đến giờ tụng kinh chiều, các ni cô ở Từ Tâm Am đều tập trung ở đại sảnh tụng kinh.

Mắt Thẩm Thái phu nhân đỏ hoe thắp hương xong, nhìn nữ nhi Thẩm Vân Anh lần cuối, rồi được Triệu Ấu Lăng dìu lên xe.
Thẩm Vân Anh cũng đỏ hoe mắt nhìn Triệu Ấu Lăng, sợ người ta nhìn thấy một người xuất gia như mình rơi lệ, không đợi xe ngựa khởi hành đã vội vã quay vào am đường.
Liễu Trần, dứt bỏ trần duyên, cuối cùng vẫn bị tình thân ràng buộc.
"Thái phu nhân, mắt người đỏ quá."
"Phải không, vừa nãy thắp hương bị khói hun.

Hương khói ở Từ Tâm Am nhiều quá rồi."
"Vậy để ta về nấu chút thảo dược để rửa mắt cho người.

Thái phu nhân, người thấy Liễu Trần sư thái có giống Bồ Tát không? Ta lần đầu gặp người đã thấy rất thân thiết, dáng vẻ của người thật dịu dàng, khiến người ta muốn gần gũi."
Liễu Trần sư thái!
Trong lòng Thẩm Thái phu nhân càng thêm đau xót.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Heoboo
Beta: Phoebe
Check: Trân Trân.