Sứ Mệnh Hoàng Đạo (12 Chòm Sao)

Chương 4: Lời thách thức




Trong khu rừng xanh tươi, khi bước đến nơi này bạn cứ ngỡ đây là xứ sở của những câu chuyện cổ tích và bạn sẽ tưởng tượng nơi đây, một căn nhà nhỏ cạnh con sông cùng với những ánh sáng le lói qua tán lá, hòa quyện vào những bài hát của khu rừng nàng công chúa sẽ cất lên giọng hát ngọt ngào, giai điệu trong trẻo của mình phải ko nào. Đúng như vậy đấy ai vô đây mà ko nghĩ vậy đến tác giả còn bị lừa mà nên công chúa gì gì đó là 1 sai lầm hoang tưởng nghiêm trọng khi nhìn thấy sự thật ở đây.Nơi ngọn đồi gần căn nhà nhỏ ban nãy, 1 cô gái đang đứng trước 1 ngôi mộ, mái tóc tím huyền ánh lên sắc tím đỏ.con mắt bên phải nhìn vào ngôi mộ sẽ là 1 ánh mắt đau thương nếu như con mắt đó ko phải là màu hồng ánh đỏ như lửa.

Chuyện xảy ra 10 năm trước, cô vẫn nhớ rõ như in mà mặc dù trí nhớ cô rất kém nhưng cô ko sao quên đc.

Đó là vào ngày mặt trăng đỏ hay nên gọi là Huyết Nguyệt

Cô đang cùng với mẹ nướng cá thì bị 1 tên sát thủ công kích, với bản tính cố chấp của mình, sức 1 đứa trẻ 5 tuổi ko thể nào đánh lại tên có phép thuật ở 1 đẳng cấp hoàn toàn vượt trội nên thay vì lúc đó cô sẽ đón đc 1 khối tĩnh điện xuyên tim thì mẹ đã chắn cho cô khiến cho vết thương chỉ xuyên qua bả vai của cô.Cả 2 người đều nằm thoi thót trên đất nên hắn tưởng cô đã chết nhưng cô vẫn còn đầy đủ tỉnh táo để nghe câu nói mà tên sát thủ trước khi ra đi đã bỏ lại.

"Vương, nhiệm vụ đã thành công theo mệnh lệnh của ngài"có vẻ như hắn dùng phép truyền âm từ xa

Vương, vương sao giờ đây bản nhạc định.mệnh thê lương giữa cô và hắn...bắt đầu.

Scor khập khìu lê lớt lại gần mẹ mình "Pi có sao ko, con xin lỗi, lỗi của con nên Pi mới như thế "

Giọng Pi yếu ớt vang lên"Scor, mẹ muốn đc nh..ìn thấy đôi...mắt của con lần cuối..đc..đc ko? Mắt mẹ mờ quá,..c...con còn ở đó ko vậy..bé Scor"

Scor sợ sệt nhìn mẹ "Dạ, dạ Scor đây mẹ..mẹ sẽ ko chết đúng ko, ko rời xa Scor đúng ko "

Pi đưa tay chầm chậm sờ lên mặt Scor, nhìn thấy đc đôi mắt mà mình mong muốn"Đẹp quá, đ..đúng là chỉ có Scor đc sở hữu màu mắt đặc biệt này từ ba..con thôi nhỉ, mẹ..mẹ yêu con..sống tốt con...nhé "

Tay Pi nhanh chóng rời xa khỏi khuôn mặt của Scor chạm vào mặt đất lạnh ngắt, nhìn khuôn mặt Pi thanh thản đến hạnh phúc như thể ko còn luyến tiết điều gì.

Scor thật sự khóc thét lên, sức mạnh điên cuồng phát ra biến cây cối bao quanh ngoài khu rừng nhanh chóng héo tàn. Giờ đây này, khu rừng xinh đẹp bậc nhất của vương quốc Pio chính thức trở thành «Khu Rừng Chết »

Trở lại thực tại, Scor đưa tay mình sờ lên miếng băng gạc bên trái, cô ghét màu mắt mà mẹ Scor luôn yêu thương,tại sao Pi yêu hắn ta đến thế chứ. Còn con mắt hồng bên phải là ngày Pi chết, Cô đã lấy đi đôi mắt của Pi để thay thế nhưng đã xuất hiện các triệu chứng như biến dị ở con mắt của Pi, có thể là con mắt ko thích ứng đc cơ thể của cô nên cô chỉ thay có 1 con mắt.

Scor "Pi à, 10 năm rồi mà Scor chưa thể khiến những kẻ giết Pi phải trả giá,..Scor vô dụng quá Pi nhỉ.Hãy nói cho Scor biết làm sao để có thể có đc sức mạnh để giết chúng, xin hãy nói cho con biết đi "

Chonchon bên cạnh chỉ giương đôi mắt vô lực nhìn cô.

Selene tỏa sáng ấm áp sưởi như sưởi ấm cây cỏ xung quanh, giúp chúng chống chọi với sương lạnh ban đêm

"Scor, cháu suốt bao năm qua vẫn chưa tìm đc con đường nào mà mình cần đi sao.Cháu cứ sống trong thù hận ko dám bước chân ra ngoài kia khu rừng thì sao có thể giết chúng đc.Cháu thật hèn nhát"

——@#$°^°

Trong 1 phòng thí nghiệm, đầy những mảnh chai lọ vỡ, ngồi gần đó là 1 cậu trai khuôn mặt tuấn tú đang ôm ngực mình và hô hấp 1 cách khó nhọc, hai răng cậu nghiến chặt với nhau đến nỗi bên mép miệng của cậu có 1 dòng máu đang tuôn ra.

Mái tóc như mặt biển êm đềm giờ đây đang nhợt nhạt hẳn đi,,cậu dùng 2 tay bóp cổ họng mình, đầu óc cứ lẩm nhẩm[chết tiệt, ko đc ra,..đừng có ra ]

Cậu nhanh tay sử dụng những gì để pha chế ra 1 thứ thuốc gì đó,sau cùng trong lọ thuốc chuyển sang 1 dạng đỏ thẩm như máu.Cậu nhanh tay uống hết cả chỗ thuốc, nhanh chóng cậu đã bình tĩnh đi đôi chút, sau rồi cổ.họng dịu đi.Thở phào nhẹ nhõm 1 cái, cậu nhắm mắt lại an thần một chút sau đó mở ra đôi mắt xanh thẳm phẳng lặng của mình.

Aqua tặc lưỡi, nhăn mặt lộ rõ vẻ khó chịu" Chết tiệt, phiền phức"xong cậu nở nụ cười tự giễu mình 1cách nhẹ nhàng...

Selene nhăn mặt, lộ vẻ ko cam lòng "Aqua, chẳng lẽ cháu dự định sống hèn nhát trong đây suốt đời mà ko dám bước chân ra thế giới ngoài kia sao.Vì cháu sợ, sợ mình sẽ chết nên mới trốn ở nơi này suốt 10 năm qua ko dám ló mình ra ngoài "

———$%°^°

Trong 1 căn phòng ở dưới lòng đất, chỉ có ánh đèn nến mập mờ dẫn lối ta theo từng bước thang, nơi đây chỉ có thể nghe đc tiếng bước chân mập mờ của chính bạn, còn những tiếng động nhỏ khác như bị bóng đêm cắn nuốt..

Căn phòng đc ngăn cách bởi 1 hàng rào sắt đc đặt, yếm bùa chú cẩn thận. Cô gái phía bên kia hàng rào có vẻ là đang ngủ chăng vì cô đang nhắm mắt, nên đây là nơi có mở mắt ra cũng bằng ko thôi vì bóng tối đã bao trùm nơi đây rồi.

Capri quỳ ở nơi đó nhưng lưng vẫn thẳng cao,hai tay bị xiềng xích khống chế, dù đây nơi ko thể sử dụng phép thuật nhưng cô vẫn kiên trì tu luyện, có lẽ cô đã duy trì tư thế đó suốt 10 năm qua.Cô đã quyết định rằng khi ra khỏi nơi đây cô sẽ thực hiện tham vọng của mình.

Có ai đó đang xuất hiện trong tâm trí và nói chuyện với cô,vẫn là bà ấy Selene

"Nếu cháu khao khát đc ra ngoài đến vậy mà sao bây giờ vẫn còn bất lực ở đây thế Capri.Rõ là những lá bùa đó đã vô dụng với cháu vào 9 năm trước nhưng sau cháu vẫn chưa chịu ra ngoài.Phải chăng rằng cháu đang sợ"