Sứ Mệnh Hoàng Đạo (12 Chòm Sao)

Chương 35: Xin lỗi có làm em hết yêu chị !




Rốt cuộc bà phải ra can ngăn và lôi tụi nhỏ đi, đừng thấy bà chống gậy mà nghĩ bà yếu, bà chỉ dúng 2 tay ko thui mà lôi đi hết cả 5 đứa, mấy đứa nhỏ cũng dễ thương, vẫy chào Pis nữa:

Tạm biệt anh Pis, gặp lại sau nhà

Chào chị Pis

Hẹn gặp lại chị Pis

Pis cũng đứng vẫy chào lại: đã bảo đừng gọi chị Pis nữa mà!!!!

Bà bà cũng ko quên liếc ánh mắt cảnh cáo: này Suah, ko bảo toàn đc Pis về tận học viện thì đừng mong bà tha cho mi!!! Nghe rõ chưa hả!!?? Giờ muốn làm gì thì làm đi nhưng cấm mi làm đau Pis đó, chỉ cần trên người bé có 1 vết thương thôi là bà.......

Ko để bà nói hết, Suah vội ngắt lời ngày: Vâng, bà đi thông thả ạ!!!

Pis khó khăng khi mà chỉ còn có Suah ở đây, mặt lộ rõ ra sự khó xử:

À...... ừ, Suah này, anh còn phải mua 1 chút đồ, anh đi trước nha, gặp lại em sau!!!

Ko để Pis đi, Suah đã chộp lấy tay Pis, Pis thật rất khó xử, nói trắng ra là sợ Suah thì đúng hơn:

Suah, em sao thế!!??? Buông tay anh ra đi!!!

Suah buông tay Pis ra, 2 tay thông thả đút vào tuiquần: khi nãy bà nói là phải bảo vệ chị, ko cho chị có 1 vết xước nào. Kẻo người bị họa là tui!!!!

Pis do dự: thật ra.... Ko cần phiền em đến thế đâu!!!

Trời ơi, cậu đang theo dõi Scor mà trời!!! Theo cậu làm chi chớ!!!?????

Suah có vẻ cực ko để tâm lời của Pis vào tai: Chị muốn mua thứ gì!!???

Pis thật đau lòng trước những vị đã biết giới tính của mình rùi mà còn gọi sai, thầt là muốn khóc, aa:

Suah à, đừng gọi anh là chị nữa. Em cũng đâu phải tụi trẻ con muốn chọc anh cho vui chớ!!!

Mặt Suah lộ ra 1 tia khó xử nhưng nhanh chóng đã bị cậu dập tắt ngay: Rồi sao??? Tui thích gọi sao cũng phải để tâm đến cảm nghĩ của chị à!!??

Pis ko có cái mạng to lớn đến như vậy đâu, xưa tay phản kháng kịch liệt: ko có mà, ko có, thôi hay là mình đi mua quần áo trước đi nha!!!???

Thế là Pis nhanh mà lảng đi chuyện khác, Suah cũng tò tò theo sau.

Mới vừa đặt chân trước cửa hàng thui thì 2 cô phục vụ rất là nhiệt liệt làm cậu rất hài lòng nhưng câu tiếp theo đánh động vào lòng cậu làm cậu nghi ngờ hôm nay có phải cái ngày mèo mun đối với cậu hãy gì đó:

Ôi chào, cô bé xinh quá!! Bạn trai cũng soái chả kém!!!

Thật là 1 đôi tình nhân dễ thương đó nghen!!

Thâm tâm của pis đang thầm gào thét, đang chuẩn bị mở miệng giải thích cho 2 người họ hiểu thì Suah đã tránh trước cậu: phiền 2 cô lựa giúp bạn gái của tôi vài bộ có khả năng bảo vệ tốt cho cơ thể trong chiến đấu!!!

2 cô nhân viên hí hửng:

Ây da, dễ thương quá!! Tôi ước gì có người bạn trai quan tâm bạn gái như cậu vậy đó!!!

Mời 2 người vào trong!!!

Pis đi sát bên Suah: này, sao em lại nói vậy?? Sẽ bị hiểu nhầm đó!!!

Suah bình thản: họ muốn nghĩ sao thì tùy họ, tôi ko có thời gian mà giải thích!!!

Đưa cho Pis xem những dòng sản phẩm chất liệu tốt mà giá lại hữu nghị nữa chứ nhưng lại toàn là quần áo còn gái, xanh, đỏ, tím, vàng,... Toàn những thứ quần áo chói loà. Mà màu sắc thí thôi đi mà đằng này còn là váy nữa chứ.

Pis xanh mét mặt mày: à... Uh.... Làm ơn cho em những mẫu áo dành cho nam giới đc ko ạ. Tốt nhất là những chiếc quần chỉ vừa mới qua khỏi đầu gối em thôi thì càng tốt.

Cô nhân viên hí ha hí hởn kéo cái áo choàng của cậu ra: thôi mà, chỉ là váy thôi, đừng có ngại gì hết nha!!

Pis liều mạng giữ lấy chiếc áo choáng nhưng ko kịp nữa rồi, cchiếc áo cứ thế xa cậu và tung cánh bay bay, bay xa khỏi cậu, xa quá. Khỏi phải nói, Pis xấu hổ và ngượng cỡ nào chứ, cậu xoay về phía Suah mà nhìn, mắt cứ thế mà tuôn ra lệ trực trào, Pis cắm đầu mà chạy về phía phòng thay đồ, giọng nói thút thít phát ra từ phía sau cánh cửa phóng:

Làm... làm ơn.... lấy cho em nh....ững mẫu.....em yêu cầu k... khi nãy.... đi ạ.....!!!

2 cô nhân viên ngơ ngác ngáo ngáo, cô nhân viên khi nãy lột áo choàng của pis suy lại việc mình làm có gì ko đúng khiến nhóc đó buồn à:

Ơ, em ấy sao thế nhỉ?? Khi nãy tớ làm sai điều gì à??

Suah bình tĩnh cực chí điểm hơn ngày thường: Ko sao đâu, 2 cô lấy những mẫu áo mà khi nãy cô ấy yêu cầu đi ạ!! Cô bé chỉ đang ngượng khi bị em nhìn thấy hết đó mà!!!

2 cô nhân viên nghe đc câu trả lời vừa đi vứa cười khúc khích, hỏi sao tụi nhỏ thời nay dễ thương ghê.

Khi 2 cô vừa đi khỏi thì Suah vừa đi vứa run run cất bước chân về phía cửa phòng của pis, gắng hết sức để nói ra 1 câu tỏ vẻ bình tỉnh mà ko hề run:

Nói, tại sao lại ăn mặc như thế??!!!

Pis đã hồi tỉnh đc phần nào, nghe đc câu hỏi của Suah thì cũng lấy lại tập trung của mình nhanh hơn: đó... do anh đi vội... Nên ko kịp mang theo quần áo nên.......

Suah mặt đen đi trông thấy: nên anh ăn mặc hệt 1 đứa con gái để quyến rũ thêm 1 thằng nào khác nữa chứ gì!!??

Gì đây?? Áo 2 dây, quần đùi cỡ ngắn??!! Đây là muốn quyến rũ người khác sao??

Thật ra là áo ba lỗ đen dạng dành cho con trai, quần trên đầu gối khoảng 1 gang tay mà vô mắt cậu thành cái dạng quyến rũ thì cũng hay.... Bó tay.

Pis ôm chầm lấy đầu gối của mình, gục xuống và khóc: anh xin lỗi!!!

Xin lỗi!! 1 câu nói ko dính dáng đến những gì họ đang nói với nhau.

Thời khắc này mặt Suah ửng đỏ lên trong thấy, miệng cười 1 nụ cười dịu dàng hết sức hiếm hoi trên môi cậu, mắt cậu cụp xuống:

Xin lỗi!! Xin lỗi thì đc gì chứ, nó có làm em hết yêu chị hay ko hả??!! Pis!!!!

Từ môi cậu bật ra từng lời nói quá đỗi ngọt ngào nhưng vào tai Pis ko khác gì những từ ngữ kinh khủng. Cậu bịt 2 tai lại, ko muốn nghe gì nữa.

Suah ngắm nhìn chiếc khuy áo B3 của mình, miệng nhoẻn càng cao:

Đợi đi, đến 1 lúc nào đó!! Chị sẽ là 1 cô gái thật sự và chỉ thuộc về riêng mình em thôi!!

............

1 cô bé gái xinh xắn, thân hình nhỏ nhắn đoán chừng khoảng 6 hay 7 tuổi thui nhưng thật ra Pis đã tròn 10 tuổi, 10 tuổi rùi đó. Mái tóc bạch kim dài xuống vai đc buộc cao thành 1 chùm tóc đuôi ngựa cùng với 1 dải ruy băng xanh nhỏ xinh. Mắt ngọc xanh tựa như viên ngọc xanh của nước, bảo vật biển xinh đẹp, nếu thật sự so sánh với các cô gái thì nó còn to và tròn hơn của họ. Trên người cậu là những nét đẹp đáng yêu của trẻ con, đã trắng, môi hồng,...

Khi Pis còn đang tung tăng lội từ bụi này sang bụi khác với thân ảnh màu đỏ của chiếc váy cũ đã sờn hết màu, có vài chỗ rách đc chắp vá lại bằng những mảnh vải nhỏ khác 1 cách tinh tế, có vẻ vị chủ nhân nhỏ rất trân trọng chiếc váy này thì phải, quần ngắn bên trong phống phống cũng làm cho chiếc váy phồng lên theo, nhìn cả người Pis trên dưới đều là lá cây, đã thịt cũng nhiễm lên 1 tầng ửng hồng, 2 má hồng hồng cử động phà ra từng luồng khí nóng thế, Pis có vẻ rất mệt thế mà con vật hồng trên đầu cậu ko thôi cào rào lẻo nhẻo:

Pis, nhanh đi rồi về!! Thật chậm chạp và lề mề quá đi!!

Puro lúc này chỉ bằng 1 phần 3 bây giờ.

Pis cười cái nụ cười tươi rói, lấy tay quệt đi những giọt mồ hôi trên trán mình, 2 tay nhỏ tròn bắt lấy Puro đem xuống chấn đầu nó:

Cái đồ sinh vật thăm ăn này, là tớ đi kiếm nguyên liệu cực vất vả đi, cục bột như cậu ko giúp mà còn hối tớ nữa sao??!!!

Trái cây trên núi quả là dễ kiếm đi thì cậu kiếm đc báo nhiêu và bỏ vào giỏ thì số thu hoạch của cậu vẫn là 0 vì bị cái con sinh vật nào đóa nuốt hết rùi.

Puro cũng banh miệng ra cải, vừa cải thì những trái cây mà nó nuốt vào trào ngược ra hết, mà đó nó ăn quá nhiều nên trên cơ thể, chỗ lồi chỗ lỗm ra hình dạng trái cây , Puro có cái tật là nuốt ko hề nhai nên trái cây vẫn nguyên vẹn như mới:

Đó ko phải là lỗi của bỗn đại gia ta nghe chưa con nhóc tì này.MAu buông rta ra ngay!!!Bổn đại gia sẽ nể lòng mà tha cho ngươi!!!

Nghe cái điệu bộ hống hách mà cực cưng ta ơi, Pis quyết định xốc ngược Puro lại, làm cho trái cây từ miệng nó ào ào vào rổ, trái cây thậm chí còn trào ra ngoài rổ lùn ấy chứ, thân thì nhỏ mà ko biết bao tử chứa đc bao nhiêu trái cây mà lắm thế nhỉ???

Puro thế nhưng biến thành cục bột màu xanh vẫn ko thôi lải nhải: pisss.... Ta hận miiiiii!!!!!

Pis nghe thấy thế vẫn ko ngừng lại cái công việc bóp dẹp lầy Puro, phả ra 1 hơi thở hơi bất ngờ trước lời tuyên bố của Puro:

Vậy hả, cứ việc!!!

Bỗng có 1 chú chim xanh đậu xuống vai của pis, nó dùng mỏ kéo kéo lấy lọn tóc của cậu, miệng ko ngừng chíp chíp những tiếng hót líu lo mềm dịu, cánh vỗ bạch bạch đợi chờ cậu , cậu nghe ko hỉu tiếng động vật cho lắm nhưng cũng hỉu ý chú chim là muốn dắt cậu đi đâu đó.

Vứt Puro sang 1 bên, cho chừa cái tội gây sự với cậu.

Chú chim xanh dẫn cậu đến 1 dòng suối nhỏ, cậu hiện vô cùng hốt hoảng khi thấy bên cạnh bờ là 1 cậu bé, dòng suối tùy nhỏ thật đấy nhưng nước chảy rất xiếc, lại có nhiều đá ngầm dạng rõ to nữa. Ko biết lúc đó là hơn hay xui mà Pis đã cứu sống cậu bé ấy bằng cách vô cùng thần kì.

Lúc chạy đến chỗ cậu bé muốn xem tình trạng cậu ra sao thì đó đất gần suối nên khá trơn ướt, và Pis đã trượt chân ngã oạch lên người cậu bé đó làm cậu ta ọc hết ra nước lun chớ, hên vãi.

Cậu ho sặc sụa mới chậm rãi mở mắt ra, lòm còm ngồi dậy, mắt hồng nhìn chằm chằm lấy cậu: Cô là??

Pis lại gần dòng suối rửa sạch đi lớp bùn ở trên váy của mình: Mình tên Pis, sao cậu lại bị đuối nước vậy??

Cậu nhóc gãi gãi đầu: à... Do trong lúc luyện tập nên mình bất cẩn trượt chân và ngã xuống nước!!

Khi vừa nói xong thì bên bìa bụi rậm đã nghe tiếng cây cối sột soạt và tiếng là hét của Puro rùi.

Pis cũng vội đi ngay: mình ko thể ở đây lâu đc, chào nhé!! Khi nào có dịp thì gặp lại nha!!!

Cậu bé đứng ở đó là to: mình tên Suah, lần sau có thể gặp cậu ở đây ko!!??

Pis nán lại 1 chút, cười tươi: Suah phải ko?? Lần sau gặp nhé!!

Thân hình nhỏ nhắn thế cũng vụt đi mất.

_____________-------------_______-------_____

Pis thay ngay bộ nam trang mà 2 cô nhân viên vừa đưa tới, cậu mặc vào mà vẫn đc 2 tấm tắt khen xinh gái nữa chứ.

Khi đang chuẩn bị đi lấy quần áo đã đóng gói thì cậu nhìn thấy chiếc áo choàng của mình đang nằm phơi mình dưới sàn hệt 1 cái giẻ lau chân, cậu như nhớ ra đc gì đó, khi đang dáo dác tìm ở trong quán có chiếc áo choàng nào hay ko thì 1 cô nhân viên đưa lại cho cậu thẻ bài của mình và trên đó hiện lại trên thẻ chỉ còn350 zo = 350 000 đồng.

Cậu chỉ mua 3 bộ áo vận động trong chiến đấu thuộc dạng hạ phẩm và 5 bộ áo thường thui mà, có cần chém cậu từ 7 500 zo = 7 triệu 500 thành 350 zo

Thiệt là muốn thổ huyết, biết rằng quần áo thích hợp cho pháp sư rất mắc nhưng cũng ko cần hút máu cậu đến vậy chứ, thương nhân lá bọn chém người ko dao, đời này Pis có lẽ sẽ mãi nghi nhớ việc đề phòng các thương nhân mới đc.

Biết mình giờ đang rất nghèo, đang sắp chạm tới mức vô sản nên Pis chỉ quyết định mua 1 tấm vải đen, chất liệu cũng ko tệ đi vì cậu phải trả giá rất kịch liệt đó và 1 số dụng cụ máy cần thiết thôi, cầm tấm vải đen trên tay, Pis mỉm cười vui đén lạ thường mà k biết rằng Suah rất để ý đến hành động kì lạ của cậu.

SSố tiền cỏn còn còn lại Pis quyết định mua 1 chút thức ăn dự trữ cho chuyến đi của mình và Vir , và 1 số thực phẩm cần thiết cho ktx mà với vài đồng lẻ bạc cái bọn háo ăn kia chỉ xơi trong 1 bữa thui quá. Chỉ còn cách xài số tiền mà cậu đã dành dụm bấy lâu, thật thương tâm.

Nhớ ra cái bọn kia nói nào là muốn uống rượu để quẩy tanh bánh cho quên đi cái đau, uống rượu trứng tẩm bổ cho cơ thể,... v vô bờ bến., vậy sao ko đưa tiền cho cậu chứ, cậu đâu phải là thẻ tiền của họ đâu chứ, ôi... Càng nghĩ cáng đau là sao?

NNghĩ tới nghĩ lùi thì cậu lại chú ý đến nguồn sát khí sau lưng mình, cậu thật ko biết phải đối diện với Suah ra sao. Pis cắm đầu mà đi tìm 1 quán rượu nào đó còn Suah cứ thản nhiên theo sát phía sau cậu.

________-----______------_____---_______------

Sagit quá ư là ghê gớm đi, xương bị gãy đa số thế mà vẫn có thể thản nhiên chống gậy mà đi, quả nhiên bọn pháp sư điều là quái thai ko!!

Hơ hơ, có ko phải là đứala ngu khi mà ko biết mình bị theo dõi nãy giờ nhé, mà kẻ đứmg đầu ch cài vụ này chỉ có tên Kang He kia thôi chứ ko ai khác, muốn bắt cóc cô rồi đi ép cung cô sao?? Mơ đi, vì giờ

giờ cô đang ở 1 nơi mà ko phải ai cũng có thể đụng chạm vào đâu.

Sagit đứng trước 1 tòa nhà nổi bật nhất ở khu phố đế đô này _ Công hội săn quái vật, mà cô lại là thành viên chủ chốt của hội, ngon đụng vào cô đi thì cái nhóm săn vampire sẽ kéo đến xử chúng liền.

Nguoèi canh cổng vừa nhìn mặt của cô đã hoảng sợ, mở cổng cho cô vào ngày, vừa đi lướt qua hắn, cô ra lệnh:

Giải quyết bọn tôm tép phía sau cho ta!!

Ngje lệnh cô, tên gác cổng dựa vào ma pháp của mình đã diệt gọn bọn theo dõi cô nãy giờ.

Cô ngồi dựa vào chiếc ghế chủ tọa uy nghi của mình, cái bọn kia banh to còn mắt mà nhìn cô, khi thông báo cô đã trở vừa làm quyên cả hội phải hoảng loạn mà nghênh tiếp cô ngay, nhìn cô thân tàn như vậy họ thật sự thắc mắc ko biết cao nhân nào đã làm cô bị thương như vậy , Sagit tuy ko phải là kẻ mạnh nắm đầu trong tổ chức nhưng quyền lực cũng ko phải ko có:

Nhanh lấy cho ta đan dược hồi phục xương!!Sẵn tiện thêm vài loại đan dược trị thương bỏng, hồi phục, ....lấy đc báo nhiêu lấy hết đi.

Nghe lệnh của cô, họ cấp tốc chuẩn bị ngay, nhìn mặt của cô càng đen họ càng sợ, thật ra cô đang đau đó chứ. Cô nốc 1 hơi cả đống dược, thở phào ra 1 hơi:

Trong hội có việc gì ko??

1 tên cấp dưới: dạ thưa, ngài K sẽ vào chung học viện cùng người đó ạ!!

Nghe đến cái tên kia, cô ko giấu đc sự giận dữ trên khuôn mặt của mình:

Hắn đến đó làm gì??

Tên cấp dươi đã quá quen với sự tức giận của cô, biết cô tùy giận nhưng ko báo giờ làm hại người vô tội:

Dạ, nghe nói là hứng thú với quyền lực của 1 nhà vua sẽ ra sao?? Ko chỉ thế, do đồng bạn của ngài ấy cũng sẽ ở trong đó đó ạ!!

Sagit cầm lấy bọc quần áo đã đc chuẩn bị cho mình, cô quyết định đi uống rượu cho đỡ tức tuy đã uống dược nhưng đâu phải là công dụng ngay, cô vẫn phải chống gậy mà đi đến quán rượu đọ.BOn thuộc hạ muốn dìu cô nhưng cô từ chối, làm cho bọn chúng phải núp phía sau cổ vũ cho cô.