Sự May Rủi Của Trái Tim

Chương 13




Nữ hầu tước mở mắt, rên lên rồi nhắm lại. Bà thấy mình yếu quá, yếu đến nỗi bà muốn cầu xin sự lãng quên hơn bất cứ thứ gì khác trên đời. Nhưng giấc ngủ đã bỏ rơi bà và thay vào đấy, bà lại luôn thấy mình tỉnh táo đến nỗi nhận thức rất rõ cái đầu nhức bưng bưng và cái miệng khát khô của mình.

Đêm qua bà đã uống nước thuốc phiện khi đi ngủ, vì bà biết rằng nếu không làm thế, bà sẽ nằm thức suốt cả đêm, căng thẳng và mất ngủ, bị ám ảnh bởi chính những suy nghĩ của mình.

Và giờ, dù hối tiếc cái giây phút bốc đồng làm bà sử dụng gấp đôi số thuốc thường dùng, bà thấy chịu đựng hậu quả của việc ấy cũng đáng nếu bà quên được mọi thứ. Nhưng với sự tỉnh táo này, bà không thể quên gì được nữa. Bà với tay ra kéo sợi dây chuông lụa treo cạnh giường, rên rỉ lần nữa khi việc cử động làm đầu bà nhói lên một cơn đau khủng khiếp mới.

Cửa mở ra sau vài giây và Martha bước vào. Bà bắt đầu kéo màn ra, nhưng một giọng nói cộc cằn từ giường vang lên ra lệnh cho bà:

“Đừng để ánh sáng chói vào mặt ta, đồ ngốc. Sáng nay ta không chịu nổi nó .”

Martha nhìn về phía nữ hầu tước và khịt mũi. Bà biết quá rõ giọng điệu này và thật sự, chẳng cần phải nhìn thấy chai nước thuốc phiện nằm trên bàn trang điểm, bà cũng biết nó có ở đấy.

Bà kéo rèm của những cánh cửa sổ cách xa giường nhất, nhưng chừa những cái khác lại; rồi bà nhặt chiếc áo dài bạc đang nằm lôi thôi nửa trên ghế nửa trên sàn lên, gom lại mớ đồ lót vứt lung tung như những hòn đảo lòe loẹt nho nhỏ trên nền thảm xanh dương trải rộng. Đồ trang sức của nữ hầu tước bị ném lộn xộn trên bàn trang điểm như đã được tháo ra cực kỳ vội vã. Một chiếc vớ trên tấm thảm trước lò sưởi, một chiếc giày nằm dưới ghế và chiếc còn lại ở chân giường. Martha lại khịt mũi. Một giọng nói giận dữ từ giường vang lên:

“Ta phải đợi rượu bao lâu nữa hả, mụ ngốc kia? Mụ biết đấy là thứ ta cần mà.”

Đôi môi mỏng của Martha mím chặt, nhưng bà không nói gì và bước về phía cửa. Một thoáng sau, như thể đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài chờ lệnh, thằng bé da đen bước ngay vào với cái khay bạc đựng bình rượu thon thon. Nữ hầu tước, nhấc mình lên khỏi gối, rên lên rõ tiếng, đưa bàn tay áp lên trán để giữ lấy đầu. Martha vội đến bên bà với chiếc áo choàng ngủ bằng nhung và lông ngỗng, và chèn những cái gối viền đăng ten vào sau lưng bà.

“Ta thấy muốn bệnh đáng nguyền rủa sáng nay,” nữ hầu tước lẩm bẩm.

“Phu nhân có còn sáng suốt không mà uống thêm rượu nữa?” Martha hỏi.

“Thêm?” nữ hầu tước quát. “Mụ nghĩ đêm qua ta say hả, mụ này, mụ lầm rồi. Không phải vì rượu mạnh mà ta dùng thuốc phiện đâu, ta đảm bảo đấy.”

Martha không đáp lại nhưng chẳng có vẻ gì là bị thuyết phục cả. Thường thì, khi nữ hầu tước uống quá nhiều, bà sẽ mệt và ngủ liền một hơi. Nữ hầu tước với tay lấy ly rượu uống một ngụm. Rồi bà bỏ nó xuống.

“Kinh quá, nó làm ta thấy mệt hơn,” bà nói. “Lấy cái hộp tráng men nhỏ trong ngăn đầu bàn trang điểm cho ta, cái mà ta luôn cấm mụ động vào ấy.”

Martha bước ngang qua phòng. Bà kéo ngăn bàn, mang cái hộp giữa những ngón tay đầy thận trọng như thể đó là thứ mà bà rất băn khoăn nếu phải động vào, bà mang đến cho bà chủ của mình. Nữ hầu tước mở hộp với đôi bàn tay run rẩy. Bên trong hộp là một thứ bột mịn màu trắng. Bà nhìn nó một lúc và rồi, nhón lấy một nhúm bằng ngón trỏ và ngón cái, bà đưa nó lên lỗ mũi trái. Bà hít một lần, rồi hai lần, rồi lần nữa. Hít thở nhanh, bà nằm xuống đống gối nhắm mắt lại.

Một hay hai khắc sau, bà thở sâu và nhìn quanh. Bà có vẻ khá hơn, đôi mắt không còn khép hờ, nặng nề và lờ đờ, mà sáng sủa hơn, hai con ngươi bắt đầu giãn ra. Chút màu sắc yếu ớt đang hiện dần trên hai gò má trắng bệch và đôi môi nhợt nhạt của bà.

Martha đưa tay ra.

“Tôi cất cái hộp đi chứ, thưa phu nhân?”

“Không, để nó đấy,” nữ hầu tước nạt. “Ta có thể cần đến nó nữa.”

“Không, phu nhân! Không!”

“Mụ nghe ta nói gì rồi đấy, mụ già, để nó đấy.”

Martha bỏ đi với vẻ mặt khiếp đảm. Nữ hầu tước mỉm cười với chính mình. Một cảm giác thật tuyệt vời đang lan khắp người bà, xua tan những nặng nề và suy nhược do mất ngủ. Bà có thể cảm thấy sự sống đang thấm dần vào não, bà có thể cảm thấy sinh lực và cảm giác của sức mạnh đang chảy trong máu, làm bà hồi sinh và sống lại. Bà đã khỏe hơn! Không, còn hơn thế, bà khỏe hẳn rồi.

Bà lại đưa tay ra, lấy ly brandy và uống cạn. Rồi bà cười nho nhỏ. Giờ bà lại là chính mình rồi. Cảm ơn Chúa vì bà đã có thứ bột ấy để dùng mỗi khi cần. Bà nghĩ về người đàn ông đã đem nó đến cho bà.

Đó là một người Nga, một hoàng tử mang dòng máu Hoàng gia, ông ta đã yêu bà trong một mùa hè đầy mê ly và say đắm khi ông ta đến thăm nước Anh. Họ đã yêu nhau điên cuồng và với một sự liều lĩnh mà đã có lúc từng đe dọa phá hủy sức khỏe của họ. Ấy là khi ông ta nói với bà về một thứ bột kỳ diệu có thể sử dụng khi cơ thể không theo kịp nổi những khát khao của bộ óc.

“Cho em thêm ít nữa, thêm ít nữa,” Harriet thèm khát nói, và sung sướng vì với sự kiên trì của bà, ông ta đã dạy cho bà nghệ thuật hít một lượng rất ít thứ mà ông ta đùa cợt gọi là “thứ thuốc của đam mê.” Bà phải mất một thời gian dài để thuyết phục được ông ta cho bà sở hữu một ít.

“Thứ này nguy hiểm cho những người như em, em yêu à, liều lĩnh và mãnh liệt,” ông ta nói, “phải dùng nó cực kỳ cẩn trọng và chỉ rất hiếm hoi thôi.”

“Em hiểu mà,” Harriet thì thầm. “Em sẽ giữ nó chỉ cho những lúc như thế này thôi.”

Bà ngửa đầu làm mái tóc đỏ rực lửa xõa ra, tràn qua cổ và vai. Ông ta cúi xuống đặt một nụ hôn lên hõm cổ trắng trẻo trần trụi của bà.

“Cho những lúc như thế này thôi, tình yêu tuyệt vời của ta,” ông ta ngân nga êm ái.

Sau đó, họ còn nói về nó một lần nữa và ông ta lặp lại lần nữa những khuyến cáo của mình.

“Thứ bột này được pha trộn bởi một người bào chế thuốc rất giỏi trong triều đình Sa hoàng. Có rất ít người ông ấy tin tưởng giao cho thậm chí chỉ một phần mười ounce vì hiệu lực cực mạnh của nó. Nếu dùng quá liều, sử dụng sai khi hít nó, sẽ gây ra hậu quả không phải làm hồi phục sức lực mà sẽ làm điên loạn. Phải, điên loạn đấy, Harriet. Ta không thể cảnh cáo em rõ ràng hơn nữa. Nếu em dùng nó, em phải tuyệt đối cẩn trọng. Nó đẩy mạnh đến mức dữ dội bất cứ điều gì em cảm thấy. Nếu em yêu và em hít nó, thì em sẽ yêu với sự mãnh liệt vượt qua những tưởng tượng bay bổng cao nhất. Nếu em căm ghét và em dùng nó, thì em sẽ căm ghét với mức độ dữ dội tương tự.”

“Em sẽ chỉ dùng nó cho tình yêu thôi,” Harriet dịu dàng. Ông ta nhìn xuống bà khi bà nằm đó, làn vải trong mờ bà mặc che phủ nghèo nàn những đường nét hoàn hảo của bà. Ông ta nhìn vào mắt bà đang khép hờ vì mệt mỏi sau cuộc làm tình, đôi môi đỏ thắm khẽ tách ra như mời mọc, và với một nụ cười mỉm trên môi, ông ta đưa cho bà cái hộp đựng thứ bột mà ông đã nói đến.

Suốt nhiều năm, Harriet đã giữ đúng lời hứa. Bà sử dụng nó rất tằn tiện, chỉ trong những dịp quá lãng mạn đủ để bào chữa cho việc dùng đến nó. Bà rất sùng tín đến nỗi đối với những thứ như thế này, bà có thể tuyệt đối tỉ mỉ chi li trong khi chẳng hề bận tâm đến những lời hứa hẹn long trọng hơn.

Nhưng sáng nay, bà nói với chính mình, bà hoàn toàn có lý do biện minh cho việc dùng nó. Chưa bao giờ trong trí nhớ của mình, bà thấy mình ốm yếu đến thế và cũng chưa bao giờ bà cần đến nhiều tài năng xoay sở hơn. Bà phải suy nghĩ, bà bắt buộc phải làm việc ấy. Giờ không phải lúc để câu nệ là dùng cái gì để có thể làm đầu óc bà sáng ra. Bà cần phải sử dụng tất cả các giác quan của mình.

“Lệnh bà ăn chút gì chứ ạ?”

Harriet chuyển cái nhìn từ bóng của chiếc giường sang Martha và xem xét câu hỏi đó.

“Chắc thế tốt hơn,” bà nói. “Mấy giờ rồi?”

“Gần trưa rồi ạ, thưa phu nhân.”

“Vậy mang cho ta thứ gì ngon ngon vào, đừng mang nhiều quá. Bảo nhà bếp là hắn phải làm cho ta ngon miệng.” “Vâng ạ, thưa phu nhân. Phu nhân uống gì nhé?” “Một chai champagne, và mang đến đây nhanh lên.”

Martha buột ra âm thanh phản đối, nhưng nữ hầu tước không quan tâm. Bà lại đổ sập xuống đống gối, thậm chí cũng chẳng buồn chạm tới cái gương nhỏ mà Martha đặt bên cạnh bà để giúp bà thực hiện cái việc mà bà thường làm đầu tiên vào mỗi buổi sáng – soi gương. Không có thời giờ lãng phí để mà chải chuốt nữa. Bà cần phải suy nghĩ, và phải nghĩ cho nhanh.

May mắn là lúc này bộ óc của bà chưa bao giờ thông suốt hơn. Nó đã tốt hơn nhiều, từ khi chất bột đó làm biến mất cảm giác sợ hãi đến phát ốm, sự sợ hãi đã hành hạ bà đêm qua khi bà về phòng mình để tìm niềm an ủi từ chai cồn thuốc phiện. Mà ai trách được bà cơ chứ? Vì Justin có khả năng làm sợ hãi bất kỳ ai, bất kể họ gan góc hay khỏe mạnh đến cỡ nào.

Nữ hầu tước dựng lại những sự kiện đêm trước đó. Chậm chạp, những chuyện đã xảy ra diễn qua đầu óc bà theo trình tự và bà đã kiểm tra mọi chi tiết, mọi góc cạnh, gắng sức tìm kiếm với một sự chính xác sắc bén hơn bất cứ lần nào trước đây để xem có sơ hở, rò rỉ nào hay không, hoặc nếu không có, thì có thiếu sót nào trong bản cáo trạng chống lại bà hay không.

Bà đã chắc mẩm kế hoạch của mình sẽ thành công. Thực ra, khi bà thấy Serena vội vàng chạy ra từ phòng khách sau khi được người hầu thông báo, bà đã cảm thấy sự hân hoan và thích thú trong lòng giống như mười ngàn đồng vàng mà Harry Wrotham đã hứa với bà đã nằm trong tay bà rồi vậy.

Bà đang chơi ecarte16 với một gã trai trẻ giàu có và khá ngốc nghếch, kẻ được giới thiệu đến Mandrake bởi nữ bá tước Forthampton. Lần đầu tiên trong hàng tuần liền, nữ hầu tước thấy mình chiến thắng, không phải số tiền nhỏ, mà rất lớn. Hai trăm đồng vàng, bốn trăm rồi một ngàn. Bà đã rất phấn khích đến nỗi không thể che giấu được sự thỏa mãn. “Các vì sao đã đổi ngôi,” bà tự nhủ. “Mình biết là đêm nay mình sẽ thành công mà, giờ mọi thứ đều đúng rồi.”

Mười phút sau bà thấy thằng bé da đen trở về vị trí của nó ở góc phòng nơi nó theo thói quen thường đứng chờ lệnh bà. Bà nhìn nó và nó gật đầu.

Bà lại hân hoan đắc thắng mà không nhận ra là mình đã thua.

“Đêm nay trông bà đẹp đến sửng sốt, Harriet yêu quý ạ,” một người chạm vào khuỷu tay bà tán tỉnh. Bà cười với ông ta, nâng ly lên chúc mừng ông ta với đôi mắt long lanh. Không khó để tạo bầu không khí ngưỡng mộ quanh bà. Nữ hầu tước thấy mình thông minh tuyệt đỉnh và một lần nữa biết rằng sự ngưỡng mộ thậm chí còn dễ làm người ta say hơn là uống rượu quá mức. Bà đã thua năm trăm đồng vàng và rời bàn đứng dậy than thở.

“Ôi, đêm nay trái tim tôi chẳng còn nằm nơi những lá bài nữa.”

“Vậy đến đây nói chuyện với tôi đi,” một người hâm mộ lớn tuổi đề nghị, và bà cười vang bằng lòng, khoác tay ông ta, cho phép ông ta đưa bà sang bên vào một góc phòng tách biệt nơi ông ta có thể vụng về âu yếm bà. Nhưng bà quá sốt ruột để nán lại với bất cứ người nào quá lâu, nên bà lại sớm có mặt trong đám đông vui vẻ, lượn từ bàn này sang bàn kia, từ trò này sang trò khác, tố bài chỗ này, đặt cược chỗ nọ, nhanh nhẹn, hào hứng và trông ít nhiều đồng bóng trong chiếc áo dài màu bạc và trang sức lấp lánh.

Nhiều giờ trôi qua, nhưng nữ hầu tước vẫn chưa thấy mệt. Bà uống rất nhiều nhưng rượu chẳng tác động gì đến bà. Sự hào hứng trong bà quá lớn và thật say sưa; và rồi, khi bà đang được vây quanh bởi một nhóm đàn ông thích thú với những chuyện cười của bà và tranh nhau tâng bốc bà, Justin băng qua phòng đến đứng bên cạnh bà. Trước khi anh cất tiếng, nữ hầu tước đã nhận ra có điều gì đó không hay. Thậm chí trước khi anh mở miệng, bà đã cảm thấy như có một bàn tay nặng nề, lạnh lẽo và quyền uy, đặt lên vai bà. Bà nhìn lên mặt con trai và những gì bà thấy làm trái tim bà đập thình thịch vì kinh hoàng và sợ hãi.

“Con muốn nói chuyện với mẹ, thưa mẹ,” Justin lặng lẽ nói. “Mẹ vui lòng đi cùng con đến thư viện nhé?”

Nữ hầu tước quá thạo đời không để lộ ra cảm giác của mình.

“Ah, Justin,” bà nói, “sao con lại chọn giờ này để gặp mẹ! Nhà bị cháy sao? Hay là có trộm? Rõ là con là kẻ đưa tin xấu rồi.”

“Thật xấu hổ cho anh, Vulcan,” ai đó cất tiếng, “vì lại làm phiền mẹ anh khỏi chúng ta vào lúc này. Ta cho rằng bà ấy chưa bao giờ có tâm trạng tốt hơn. Bà ấy khiến chúng ta cười suốt.”

“Tôi rất lấy làm tiếc vì sự không đúng lúc của mình, thưa các quý ông,” Hầu tước Vulcan nói; nhưng âm điệu kiên quyết lạnh lẽo trong giọng nói của anh khiến Harriet hiểu rõ nó có nghĩa là anh sẽ làm theo ý mình và bà phải phục tùng anh bất kể có vừa lòng hay không.

“Mẹ sẽ yên lặng đi đến máy chém,” bà đùa cợt; và khoác tay Justin, bà để anh dẫn ra khỏi phòng khách, băng qua sảnh xuống hành lang dẫn đến thư viện lớn.

Khi họ đã ra khỏi tầm nghe của khách khứa, nữ hầu tước nhìn lên mặt con bồn chồn.

“Chuyện gì vậy, Justin?” bà hỏi, giọng bà giờ cáu kỉnh. “Điều con muốn kể cho mẹ không thể chờ đến sáng mai sao?”

Anh không đáp lại bà, cũng không bước nhanh hơn. Họ chậm rãi băng qua sảnh lát đá cẩm thạch, và rồi, khi anh mở cửa thư viện để bà có thể bước qua anh vào trong, nữ hầu tước cảm thấy cơn co thắt đột ngột của sợ hãi. Có thể là chuyện gì đây? Padlett lái thuyền chở vàng qua eo biển bí mật mà không có chỉ thị của bà sao? Justin đã khám phá ra chuyện tên buôn lậu say xỉn bị giết chết? Hay tệ hơn, có phải… không, bà không dám đoán bừa thậm chí với chính mình rằng kế hoạch của bà với Harry Wrotham đã lệch đường.

Thư viện là một căn phòng rất rộng và ảm đạm mà nữ hầu tước chưa bao giờ ưa được. Bà ghét sách. Sách là thứ hoàn toàn buồn chán trong đời sống hôn nhân của bà. Trong thư viện, những bức tường xếp đầy sách từ sàn lên đến trần làm cho bà, như bà mô tả với chính mình, “sởn gai ốc”. Đây là căn phòng yêu thích của chồng bà và giờ Justin dùng nó cho mình. Tất cả công việc của anh về điền sản đều được giải quyết ở đây, và bà hiếm khi, nếu có khi nào bước qua ngưỡng cửa, thấy thích nó hơn những khi bà mong chờ sự có mặt của con trai để chỉ cho anh xem những căn phòng đầy màu sắc và mới được trang hoàng trong những phần được xây dựng gần đây của ngôi nhà.

Lửa chưa được đốt trong lò và nữ hầu tước khẽ rùng mình.

“Ở đây lạnh quá,” bà nói. “Nhanh lên, Justin, với những gì con muốn nói, vì mẹ muốn quay lại với khách của mẹ.”

Hầu tước Vulcan đóng cánh cửa nặng nề lại sau lưng, và nữ hầu tước thấy có cái gì đó báo điềm gở trong cái nhìn trầm ngâm đầy suy tính mà anh chiếu vào lò sưởi trước khi anh đi băng qua phòng đến chỗ nó. Tựa vào đó, anh quay lại đối diện với bà. Bà không thể làm gì với sự sợ hãi của mình nhưng bà vẫn thấy ngưỡng mộ thân hình và vẻ đẹp trai của anh. Anh quá to lớn, quá mạnh mẽ, và nữ hầu tước luôn hâm mộ sự khỏe mạnh của người đàn ông.

Bà biết rõ sức mạnh to lớn của Justin khi dùng cho mục đích tốt. Bà đã từng thấy anh thuần hóa và huấn luyện một con ngựa hoang mà không ai khác có thể đến gần nó, và những tên giữ ngựa thì bị đá văng đi trong khiếp sợ. Bà cũng từng thấy anh, hạ gục hai thằng cướp đang túm lấy ghế ngồi của bà trong một đêm tối trời ở quảng trường Berkeley, và bà đã thấy anh cứu sống ba người phụ nữ khỏi chết đuối khi thuyền của họ lật nhào trên biển. Anh đã đưa họ vào bờ an toàn trong khi một đám đàn ông chỉ đứng chỉ trỏ la ó vô tích sự mà chẳng cố gắng chút nào để ra cứu người. Phải, Justin mạnh mẽ, và anh cũng đẹp trai xuất chúng nữa, nhưng gương mặt anh giờ rất nghiêm khắc, và ánh thép trong đôi mắt anh, làm bà sợ hãi.

Bà tự mắng mình vì đã thấy sợ anh. Dù sao thì, anh cũng là con trai bà kia mà – thằng bé từng tôn thờ bà, luôn nghe theo lời bà vì, như anh từng nói: “Me đẹp quá, mẹ ơi. Thiên thần cũng chỉ bằng mẹ thôi.” Bà đã bật cười với nhận xét đó và bà đã có rất nhiều những lời như vậy từ anh, lặp đi lặp lại trong những bữa tiệc tối và thậm chí được kể cho cả Nữ hoàng. Nhưng bà rất hiếm khi để một đứa trẻ con quẩn quanh trong những ngày đó. Justin được các bảo mẫu và gia sư chia nhau coi sóc. Bà tin rằng anh đã dành nhiều thời gian ở bên cha, nhưng bà chưa bao giờ xem việc hỏi han cặn kẽ việc sử dụng thời gian của Justin là việc của bà.

Rồi khi anh lớn lên, thành một cậu con trai mảnh dẻ hấp dẫn, bà rất thích thú khi anh tôn thờ bà, vẫn nghĩ rằng bà là người đẹp nhất anh từng thấy. Bà có thể cho gọi anh và vỗ nhẹ má anh, vui thích với sự ngưỡng mộ mà hành động ấy khuấy động lên, như mẹ và con.

Nhưng sẽ rất khác nếu Justin muốn gặp bà khi bà đang hẹn hò với người tình. Bà sẽ gửi cho anh một tin nhắn cụt lủn bảo anh rằng anh hãy tự làm mình vui vẻ vì bà đang bận việc khác. Thật không may là anh đã phát hiện ra sự thật của những lần bà không có mặt. Bà sẽ không bao giờ quên anh đã giận dữ đến mức nào, chàng trai trẻ Justin đầy lý tưởng, người đã đặt bà lên bệ thờ trong tâm tưởng của mình. Anh đã giận dữ và đau đớn, nhưng chúng không đủ làm bà lo lắng. Tính trẻ con, bà đã nghĩ, là một phần của nó. Bọn trẻ phải chấp nhận cha mẹ như bản chất của họ và không nên ước vọng cha mẹ sống theo những tiêu chuẩn trong sách truyện mà hoàn toàn không thích hợp với đời thực. Một cái mỉm cười và vài lời tốt đẹp, thỉnh thoảng một khoảnh khắc dịu dàng âu yếm – tại sao một thằng con trai lại phải đòi hỏi nhiều hơn từ mẹ nó? Harriet thực bụng tin rằng bà đã đối xử rất tốt với Justin. Bà cũng chắc chắn tương đương rằng bà có thể nắm được anh và làm những gì bà muốn với anh. Anh yêu bà. Bà biết chắc khi bà được ngưỡng mộ, bà có thể ra lệnh cho bất cứ người đàn ông nào lỡ nhìn lâu và nhìn sâu vào đôi mắt bà. Justin là của bà, một tài sản cá nhân, và thực chất là một phần của chính bà cũng như đồ trang sức của bà, kim cương của bà, hay bất kỳ thứ nào khác tô điểm cho tính tự cao của bà.

Justin yêu quý! Bà yêu mến anh rất nhiều miễn là anh không cản trở những ước muốn của bà, miễn là anh hợp tác và không gây khó khăn gì trong thế giới nhỏ bé mà bà cai trị tối cao. Giờ khi anh băng qua phòng về phía bà, bà mỉm cười. Bà đang nghĩ bà đã làm biết bao nhiêu thứ cho Mandrake và Justin hẳn tự hào biết bao về mẹ của mình.

“Sao?” bà hỏi. “Nói những gì con muốn nói đi, và nhanh nhanh lên nào. Mẹ không có mong muốn chết cóng trong cái lăng mộ ảm đạm này trong khi ánh sáng và tiếng cười ở khắp mọi nơi.”

“Con muốn mẹ nói với con sự thật,” Justin nói, “sự thật chính xác – vì con sẽ không bằng lòng với bất cứ điều gì khác – về kế hoạch của mẹ với Ngài Wrotham bắt cóc Serena.”

Nữ hầu tước bật kêu lên sửng sốt. Đó là một hành động đáng ngưỡng mộ vì bà có thể đánh lừa được chín trên mười người với nó.

“Thiên đàng trên cao, Justin, con đang nói cái gì thế? Harry Wrotham bắt cóc Serena? Mẹ cho rằng đây là một trò đùa thú vị, nhưng đây là lần đầu tiên mẹ nghe nói về nó đấy.”

“Không cần giả vờ nữa, Mẹ,” Justin lặng lẽ nói. “Con không để mẹ lừa dù chỉ một chút đâu. Mẹ đã đồng lõa với âm mưu độc ác này, mà hẳn là sẽ thành công nếu như Serena không thông minh xoay sở trốn thoát khỏi tay quý ngài đó.”

“Cô ta đã trốn thoát?” bà hỏi dồn. “Làm sao con biết?”

“Vì cô ấy đã quay về đây.”

Nữ hầu tước ngồi phịch xuống một trong những chiếc ghế bành to cạnh lò sưởi.

“Nó đã quay về,” bà nói, giọng bà như kim loại. “Harry chắc loạn trí rồi.”

Lúc ấy bà đã quên khuấy mất rằng bà đang ngụy trang với Justin mà chỉ quan tâm đến tin tức là kế hoạch của bà đã thất bại, và vì vậy, như bà hiểu rõ, cơ hội có mười ngàn đồng vàng của bà cũng đi tong. Bà đã đếm những đồng vàng, bà đã rất chắc chắn chúng là của bà nên việc mất chúng giáng mạnh vào bà đầy ác nghiệt.

“Phải, cô ấy đã quay về,” Hầu tước Vulcan lặp lại; “và giờ, Mẹ, hãy cho con biết sự thật.”

Nữ hầu tước ngước lên nhìn anh. Đôi mắt bà lóe sáng.

“Tên Harry ngu ngốc đáng nguyền rủa,” bà rít lên, “đưa con bé đi mà lại để nó chạy thoát mất! Ai có thể tưởng tượng được hắn ngu ngốc đến thế cơ chứ?”

Bà buột ra đầy dữ dội và rồi từ ngữ đột ngột lịm tắt trên môi khi bà nhìn thấy cái nhìn trên gương mặt con trai.

“Hắn ta đề nghị cái gì cho vai trò của mẹ trong vở kịch này?” anh gặng hỏi.

Từng từ được anh buông ra thật chậm rãi, mỗi từ như một nhát búa, nặng nề và nguy hiểm. Quá muộn khi Harriet nhận ra mình đã rơi vào bẫy. Thái độ ban đầu của bà là đúng, và bà nên chối bỏ tất cả những gì liên quan đến việc đã xảy ra.

“Mẹ không hiểu ý con, Justin,” bà nói, nhưng lời nói của bà thiếu sự chắc chắn.

“Trả lời con,” con trai bà lớn tiếng, và giờ bà thấy sợ hãi anh khi anh to vượt hẳn so với bà.

Nhưng bà không bao giờ thiếu dũng khí. Với một cố gắng, bà đứng lên.

“A, Justin, xem con đang làm om xòm chỉ vì một con ranh con ngớ ngẩn. Con không muốn nó cho mình còn Harry Wrotham sẵn sàng cưới nó. Đó là một đám cưới tốt đấy chứ, một đám tuyệt vời. Bất cứ bà mẹ nào cũng hoan nghênh nó cho con gái mình. Nhưng Serena quá xuẩn ngốc khi đưa cho Harry một bờ vai lạnh lùng vì nó tin rằng hắn đã dụ dỗ một con hầu trong nhà cha nó. Nếu đúng là vậy, thì cũng chẳng quan trọng; nhưng Harry đã cam đoan với mẹ rằng con ranh con ngu si đó không chịu nghe lý do, nên chúng ta đã bày ra một kế hoạch nho nhỏ, Harry và mẹ. Nó là tốt cho Serena, và một ngày nào đó nó sẽ cảm ơn mẹ vì điều ấy khi nó trở thành bà Wrotham và làm bà chủ ngôi nhà duyên dáng của hắn ở Dorset.”

Nữ hầu tước nói rất nhanh, và giọng Justin rất chậm khi anh nói:

“Đó không phải cái con đang hỏi mẹ, Mẹ à. Con hỏi mẹ là Ngài Wrotham hứa trả cho mẹ bao nhiêu vàng.”

“Justin yêu quý. Con không nghiêm túc đấy chứ? Làm như bất cứ quý ông nào cũng có thể trả giá cho mẹ vậy. Mẹ chắc là Harry muốn tặng mẹ một món quà nhỏ, chỉ vì mẹ muốn tặng cho hắn ta và Serena một món quà cưới một khi lễ cưới được tiến hành. Hắn ta rất cảm ơn mẹ và mẹ chắc chắn là Serena cũng sẽ cảm ơn mẹ sau này. Nhưng con nói với mẹ là con ranh ngốc nghếch đó trở về rồi. Mẹ sẽ đến gặp nó và tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.”

Nữ hầu tước quay đi. Rồi bà khẽ bật kêu lên khi bàn tay Justin vươn ra tóm lấy cổ tay bà.

“Nghe đây, Mẹ. Con muốn sự thật.”

“Con thật hỗn xược,” bà bùng lên. “Sao con dám chạm vào mẹ! Con đang làm đau mẹ đấy. Cất tay con đi ngay.”

Bà ngang ngạnh đối mặt với anh. Mắt họ gặp nhau và sau một phút, bà đầu hàng.

“Tốt thôi,” bà điên tiết nói. “Nói sự thật nếu con muốn và quỷ tha ma bắt con đi vì sự cứng đầu của con. Harry hứa đưa mẹ mười ngàn đồng vàng. Nó rất là nhỏ so với số tiền mà con đã biết là hắn sẽ có - tám mươi ngàn nếu hắn ta cưới cô gái – nếu hắn làm thế sau khi đã có được tất cả những gì hắn muốn từ cô ta. Phải, mười ngàn đồng vàng, và ta rất rất cần nó. Giờ con thỏa mãn chưa?”

Bà kéo cổ tay ra khỏi cái nắm chặt của con trai, rồi bước lùi lại khi bà trông thấy sự giận dữ bừng lên làm mặt anh trắng bệch.

“Làm sao mẹ dám!” anh nói. “Sao mẹ dám bán khách của chúng ta! Thật quá tồi bại khi mẹ có thể lập nên kế hoạch bắt cóc một cô gái ngây thơ, một đứa trẻ mà con đã tin cậy giao vào tay mẹ chăm sóc vì con tin rằng dù tất cả các lỗi lầm, ít nhất mẹ vẫn còn là một quý bà. Nhưng những gì mẹ âm mưu đã phản bội bất cứ ai chấp thuận lòng hiếu khách của nhà ta và gia đình ta, việc mẹ đã bán cô ấy và phản bội cô ấy vì những đồng tiền bẩn thỉu là một điều nhục nhã mãi mãi làm nhơ nhuốc và xấu hổ niềm kiêu hãnh và danh dự của chúng ta.”

“Đừng nói bậy,” nữ hầu tước nạt anh. “’Niềm kiêu hãnh và danh dự của chúng ta’ – Ý con là Mandrake chứ gì. Con và cha con giống hệt nhau. Con không nghĩ đến mẹ, không nghĩ đến con người, con chỉ nghĩ cho cái nhà này thôi. Gia tộc Vulcan của Mandrake – đó là tất cả ý nghĩa cuộc sống đối với con. Lịch sử của gia đình, lịch sử của cái nhà này.”

”Chết tiệt, mẹ phát ốm lên rồi! Mẹ đã phải nghe nó cả đời mình. Mẹ không thể sống cho chính mẹ à? Mẹ không phải là một người đàn bà có cảm giác phải không? Mẹ không thể có sở thích, và mẹ không thể có một cuộc sống tách ra khỏi cái vòi bạch tuộc vĩnh viễn của gia đình và nơi ở phải không? Cha con cưới mẹ bởi vì, mẹ thực sự tin rằng, vì cha con nghĩ mẹ xinh đẹp đủ để làm duyên dáng thêm cho ngôi nhà mà ông ấy yêu quý hơn bất cứ cái gì. Chẳng có chỗ nào cho một người đàn bà trong cuộc đời ông ấy. Ông ấy không muốn sống trong lành và tràn trề sức sống, ông ấy muốn một bà chủ cho Mandrake; và bởi vì nơi này quá thiêng liêng với ông ấy, nên bà chủ của nó phải xinh đẹp và có giáo dục. Đấy là lý do ông ấy cưới mẹ và con đang cư xử hệt như ông ta. Là Mandrake… Mandrake suốt ngày, mỗi ngày. Không còn gì khác. Mọi người có thể chết hay suy tim trong đau đớn, họ có thể thiếu thốn và ra đi trong đói khát miễn là Mandrake an toàn – những thứ khác không quan trọng. Mẹ là một người đàn bà và mẹ muốn nhiều hơn thế. Mẹ không thể bằng lòng với gạch đá và vôi vữa, với lịch sử và truyền thống, với các huy hiệu truyền cho nhau qua hàng thế kỷ. Mẹ muốn vàng, mẹ muốn vui vẻ. Mẹ muốn cảm giác run rẩy khi đạt được cái mẹ cần cho chính mình. Mẹ không sợ Mandrake. Mandrake có thể là bà chủ của con, nhưng nó không phải là ông chủ của mẹ.”

Hơi thở nữ hầu tước trở nên rất gấp gáp. Bà gần như vỗ ra từng từ qua đôi môi đỏ, và con trai bà không hề nhúc nhích.

Khi bà nói xong, sự im lặng đột ngột chiếm lĩnh, sự im lặng mà thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều so với những từ ngữ vừa được nồng nhiệt nói ra. Nữ hầu tước chờ đợi một chút, rồi máu bà như rút đi mất và bà bứt rứt nhìn lên Justin.

“Vậy,” bà nói. “Con không có gì để nói phải không? Cuối cùng mẹ cũng làm con im lặng rồi à?”

“Con có rất nhiều thứ để nói,” Justin đáp, “và rất nhiều việc để làm. Con sẽ nói chuyện với cha rồi sau đó con sẽ cho mẹ biết quyết định của con về chuyện này, và về những chuyện khác nữa. Ngôi nhà này có thể sẽ đóng cửa và mẹ phải đến ở chỗ khác. Đường ngầm dưới vách đá sẽ bị khóa lại. Có vài việc phải được thực hiện và thực hiện nhanh chóng. Sau đấy chúng ta sẽ xem. Nhưng bây giờ có một chuyện khác phải được làm trước tiên vì mẹ đã nói cho con điều mà con muốn biết.”

Anh nói quá lặng lẽ nên trong một thoáng nữ hầu tước chưa kịp hiểu ý anh.

Rồi khi bà hiểu ra, hơi thở bà biến mất, mặt bà tái xanh.

“Justin,” bà nói, “con không thể có ý đó. Đóng cửa ngôi nhà, đuổi mẹ ra nước ngoài?”

Bà chìa tay về phía anh, nhưng anh quay sang bên. Trong một thoáng bà tưởng chừng anh đã lấy đi hết sức lực của bà và bà sẽ ngã lăn ra sàn. Thế giới của bà, thế giới bà đã cần cù xây dựng, đang sụp đổ tan hoang. Bà chợt nhìn thấy những căn phòng trống rỗng, phòng khách Bạc lấp đầy những tấm phủ che bụi, những tấm màn kéo lại che khuất ánh mặt trời. Bà chỉ còn nhìn thấy những người gác đêm với những chiếc lồng đèn đung đưa đi qua những hành lang và lối đi dài, khu nhà dành cho người hầu bỏ trống chỉ còn vài người trông nom, những phòng ngủ đóng chặt cửa và che màn, chuồng ngựa không còn ngựa nữa.

Bà bất giác buột lên tiếng kêu. Tiếng kêu của một đứa trẻ con đang sợ hãi.

“Không, Justin, không thể thế. Con không thể đóng cửa nhà, quá tàn nhẫn và bất công. Hơn nữa, mẹ sẽ không cho phép đâu.”

Thậm chí khi bà nói ra những từ ấy, bà cũng biết chúng chẳng được ích gì. Bà không có quyền lực, không có sức mạnh để chống lại anh. Trong con mắt thế gian, anh là Hầu tước Vulcan. Anh sở hữu ngôi nhà và đất đai, anh là chủ nhân của mọi thứ và bà phụ thuộc vào anh, thậm chí cần phải có sự cho phép của anh để trả tiền cho thợ may và nữ trang của bà.

Bà nhận ra quá trễ là bà đã rơi vào cái hố do chính bà đào nên. Bà có thể ép buộc, cầu xin hoặc quyến rũ chồng bà suy nghĩ theo hướng có lợi cho bà. Nhưng con trai bà rất tàn nhẫn. Bà đã đẩy anh đi quá xa và quá mạnh, và giờ bà phải đối mặt với những khó khăn mà bà không thể phá vỡ được, vì những thứ sức mạnh bà có chẳng có ý nghĩa gì với anh.

“Justin,” bà lại kêu lên. “Làm ơn, làm ơn hãy nghe mẹ nói.”

Nhưng anh đã đang đi về phía cửa phòng.

“Chúng ta sẽ nói chuyện sau, Mẹ, vào ngày mai, có thể ngày kia,” anh đáp lại. “Giờ con xin mẹ thứ lỗi, có một việc con phải làm.”

“Việc gì chứ?” nữ hầu tước hoang mang. “Con… con sẽ làm gì?”

Anh mỉm một nụ cười mà bà chẳng thể tìm ra câu trả lời hay sự an ủi nào với nó, rồi khẽ cúi chào, anh rời khỏi phòng. Bà đứng đó một mình, ngơ ngác, ngạc nhiên và sợ hãi; lần đầu tiên kể từ khi bà mở cửa những cuộc triển lãm lớn ở Mandrake với bạn bè, bà không chờ chào tạm biệt họ mà một mình lên lầu vào phòng riêng. Bà mệt mỏi và sự rã rời làm cả người bà yếu ớt và đầu óc bà mụ mẫm, nặng nề, và bất kể bà cố gắng bao nhiêu cũng không thể nào suy nghĩ mạch lạc cho được.

Bà bước quanh phòng cho đến khi sự kiệt sức buộc bà ngồi xuống ghế và nhìn vào ngọn lửa đang tàn. Martha hẳn đang đợi bà nhưng thường lệ, nhưng bà không kéo chuông gọi. Bà chỉ muốn được ở một mình, để sắp xếp mớ lộn xộn này. Vì vài cách thức kỳ cục, cuộc đời bà đột nhiên trở nên xoắn xuýt và méo mó thành một thứ gì đó kinh khủng và đầy đe doạ. Bà không thể tin điều này là có thể, đầu buổi tối nay bà đã rất hạnh phúc, thế mà giờ này bà hoàn toàn tuyệt vọng. Bà cố nói với mình rằng bà không cần phải sợ, vì Justin không có ý như anh đã nói; nhưng lúc nào những lập luận logic lạnh lùng trong đầu cũng cho bà biết rằng anh đã nói ra chúng với sự chắc chắn sâu sắc và không thể nào cãi lại được anh.

Một hòn than cháy sáng rớt xuống từ vỉ lò. Nữ hầu tước rùng mình. Bà kéo quần áo ra, vội vã ném chúng xuống, và chụp lấy chai nước thuốc phiện từ chiếc tủ cuối phòng, đặt nó lên bàn trang điểm. Trong một khắc, bà điên dại nghĩ rằng bà sẽ uống hết cả chai; rồi dũng khí của bà, vẫn trồi lên từ mọi thứ rối ren quanh bà, bảo với bà rằng phải có lối thoát, một khe hở nào đó để thoát ra.

Trong một lúc bà chỉ đi tìm kiếm sự lãng quên, với một bàn tay vững vàng, bà đổ cho mình một liều gấp đôi, uống cạn và leo lên giường.

Một lối thoát! Đó là thứ bà cần bây giờ. Là thứ bà phải tìm cho ra sáng nay trước khi Justin lại đến gặp bà, trước khi phán quyết cuối cùng thoát ra khỏi môi anh. Bà đang suy nghĩ, suy nghĩ rất lung, suy nghĩ quên cả thời gian. Cáu kỉnh bà lại với tay ra giật chuông. Martha bước vào.

“Hầu tước ở đâu?” nữ hầu tước hỏi. “Đừng gọi nó, ta không muốn gặp nó, nhưng ta muốn biết nó ở đâu.”

“Tôi sẽ tìm xem, thưa lệnh bà,” Martha trả lời.

Bà ra khỏi phòng và nữ hầu tước nằm lại lên gối, suy nghĩ, suy nghĩ. Van xin liệu có được không? Không, bà biết là vô vọng, vì trước đây bà đã từng thử và nó chứng tỏ là vô ích. Justin giữ quyền kiểm soát trong tay anh. Vậy bà có thể làm gì? Với một cảm giác bất lực đầy đau đớn, bà vung rộng hai tay lên tấm ga. Già đi, và đang già hơn, mất đi quyền lực của mình thật cay đắng – thực sự cay đắng. Bà đã từng xinh đẹp, xinh đẹp hơn rất nhiều so với con ranh ngu si gây ra tất cả những rắc rối này.

Khi nghĩ đến Serena, nữ hầu tước đột ngột ngồi bật dậy. Chất bột vẫn còn tác dụng. Bà thấy đầu óc mình đang dâng lên rất nhanh, những nhịp đập trái tim bà đang tăng tốc, và máu đang chảy rần rật trong huyết quản. Bà vẫn chưa xong đâu. Serena! Phải, chính là cái tên của kẻ đứng sau cuối trong tất cả rắc rối này. Đứa con gái, một con nhỏ nhà quê tái xanh, bước vào nhà bà, và đảo lộn mọi thứ. Cô ta mang đến điềm gở, giờ thì nữ hầu tước biết chắc thế. Mọi thứ chưa từng dễ dàng trước khi cô ta tới, nhưng chưa bao giờ tuyệt vọng kinh khủng như bây giờ. Chính cô ta là người phải chịu trách nhiệm, cô ta phải trả giá, và trả giá đắt cho những gì đã xảy ra.

Những ngón tay nữ hầu tước siết chặt cho đến khi các móng tay của bà cắt sâu vào lòng bàn tay. Cánh cửa mở ra và Martha quay lại.

“Tôi đã tìm hiểu chắc chắn, thưa phu nhân, là hầu tước đã rời khỏi nhà đêm qua trên lưng ngựa và vẫn chưa quay về.”

“Rời đi đêm qua?”

Nữ hầu tước rít lên ngạc nhiên.

“Vâng, thưa phu nhân. Bọn giữ ngựa báo rằng hầu tước đã yêu cầu một con ngựa vào khoảng ba giờ sáng. Ngài không để lại lời nhắn gì cho phu nhân, cũng không nói với ai là ngài đi đâu.”

Nữ hầu tước chăm chăm nhìn bà.

“Chúa tôi,” bà nói, “nó đi thách đấu với Harry Wrotham!”

Bà lại rớt người xuống gối. Gương mặt bà trắng bệch đến nỗi Martha cúi xuống nhìn bà đầy lo lắng, sợ bà sẽ ngất. Nữ hầu tước nhắm mắt lại, rồi lại mở ra.

“Martha,” bà trầm giọng. “Họ sẽ giết chết nhau! Justin đang giận dữ như quỷ sứ, và ta biết, thật ngu xuẩn là ta không nghĩ đến điều này sớm hơn, nó đi thách đấu Ngài Wrotham đấy.”

“Có lẽ không tệ đến thế đâu, phu nhân,” Martha đáp. “Chắc phu nhân nhầm rồi. Vì hầu tước chẳng nhắn lại gì cả.”

“Không nhắn lại,” nữ hầu tước lặp lại. “Sao nó phải làm thế? Lúc ấy ta đã phải biết chứ. Ta phải ngăn nó lại. Martha, Martha, chúng ta làm gì bây giờ?”

“Chẳng gì cả, phu nhân,” Martha thực tế nói. “Nếu hầu tước đấu tay đôi, thì bây giờ nó đang xảy ra rồi.”

“Vào bình minh,” nữ hầu tước kêu lên. “Chúa cứu chúng ta, Martha! Làm sao chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra?”

Bà lấy tay che mặt. Bà đã quên khuấy cơn giận và nỗi sợ với Justin. Con trai bà đang gặp nguy hiểm, nó là máu mủ của bà, là một phần của cuộc đời bà.

“Nào, nào, phu nhân, đừng làm mình suy sụp,” Martha nói. “Phu nhân đã gây nên mọi chuyện và đó là sự thật. Điều cần thiết cho phu nhân bây giờ là hãy ăn chút gì đó rồi phu nhân sẽ thấy đỡ hơn.”

“Đồ ngốc, mụ ngốc! ta không cần ăn,” nữ hầu tước quát. Bà ngồi bật dậy, đẩy tay Martha sang bên “Ta không sao cả, để ta một mình. Tìm cô Staverley đến đây ngay cho ta… nghe chưa?”