Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)

Chương 119: Em là tất cả những gì trái tim anh hằng nghĩ đến




Đây chính là giọng nói của thiếu niên trong ký ức Úc Dạ Bạc!

“…Này? Anh là thằng quái nào thế hả?” Úc Dạ Bạc theo bản năng hét vào ống nghe, nhưng người bên kia không hề đáp lại. Ngay sau đó, cậu nghe thấy giọng nói hồi còn nhỏ của mình.  

“Làm sao vậy anh Tẫn Thiên!? Không phải hôm qua anh đã biết tên của cô ta rồi sao? Tại sao lại thất bại? Chuyện này không thể nào xảy ra được!”

Đúng rồi, đây đúng là giấc mơ của cậu, Úc Dạ Bạc đột nhiên hiểu ra, đoạn hội thoại này đều là những việc từng xảy ra trong quá khứ.

“Đúng thật là bọn anh đã tìm được. Nhưng lúc nãy thất thủ… Cái hộp đó rơi xuống hồ…”

“Tiểu Dạ, có lẽ đây là lần cuối anh gọi cho em, đợi anh chết rồi, dựa theo quy tắc của điện thoại em sẽ vĩnh viễn quên anh.”

“Anh Tẫn Thiên…”

“Anh không cam lòng, Tiểu Dạ, rõ ràng là lần cuối cùng rồi, chỉ thiếu chút nữa…”

Giọng nói đầu dây bên kia tràn ngập sự không cam lòng và bi thương, bởi vì tuyệt vọng không thể kiềm chế mà trở nên nức nở.

Trong nháy mắt, trong đầu Úc Dạ Bạc bỗng nhiên hiện lên rất nhiều đoạn ký ức ngắn.

Vì sao ở trong ký ức của Úc Dạ Bạc chỉ có giọng nói của Tần Hoài Chu mà lại hoàn toàn không nhớ nổi khuôn mặt của anh? Đó là bởi vì lúc trước cậu chưa từng gặp Tần Hoài Chu.

“Alo? Mẹ à?”

Đó là năm 2005, Úc Dạ Bạc vừa 8 tuổi. Khi đó cậu mới đến nhà họ Ngô được một tuần, vì quá nhớ mẹ nên không ngủ được. Nhưng cậu lại không dám ra ngoài phòng khách gọi điện thoại, bởi vì sẽ bị bảo mẫu mắng.

Nửa đêm cậu lặng lẽ lẻn lên gác mái đi dạo, không ngờ tìm thấy một chiếc điện thoại cũ kỹ ở đây. Cậu thử quay số, thế mà lại gọi đi được, tuy nhiên người ở đầu dây bên kia không phải là mẹ mà là của một đứa nhóc xấp xỉ tuổi cậu.

“Mẹ? Nhóc còn chưa cai sữa à? Ai là mẹ nhóc?”

“Cái gì mà chưa cai sữa! Tôi đã 8 tuổi rồi!” Úc Tiểu Dạ bị làm cho tức chết đến nói, giọng nói sặc mùi hơi sữa nhưng tự cho là siêu hung: “Sao con người anh bất lịch sự thế nhỉ?”

“Đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho nhà anh thì nhóc lại có lịch sự quá? Nhóc là con nít ranh nhà ai hả?”

“Anh…!”

Lần đầu nói chuyện cũng không vui vẻ gì cho cam. Úc Tiểu Dạ bị người ta làm cho phát dỗi, lúc trở về phòng càng nghĩ càng bực, đúng kiểu cãi nhau không được nên sinh hờn.

Ngày hôm sau, Úc Tiểu Dạ lại lẻn lên gác xép gọi điện thoại, lần cậu đã chuẩn bị trước một bụng chữ để báo thù rửa hận, kết quả người kia không nghe máy.

Úc Tiểu Dạ bĩu môi trở về ngủ.

Đôi khi trẻ con cố chấp đến khó ngờ, đợi đến đêm thứ ba cậu gọi qua, lần này bên kia bắt máy. Vẫn là giọng tên đáng ghét lần trước, cậu lập tức bắn những lời đã chuẩn bị sẵn ra.   

“Anh mới là đồ rắm thối chưa cai sữa, là đồ trẻ trâu! Đồ ngu ngốc! Lêu lêu lêu!”

“…Nhóc nói đủ chưa?” Giọng nói của thiếu niên bên kia hoàn toàn khác biệt so với hai ngày trước, lộ ra vài phần lạnh nhạt.

Úc Tiểu Dạ nghe thấy giọng anh không vui cho lắm, vừa mới định nói gì đó thì cạch một tiếng, điện thoại đã bị cúp máy.

Lần này đứa nhóc sợ hãi trợn tròn hai mắt, trong lòng tự nhủ có phải mình đã nói năng quá đáng, chọc giận người ta hay không? Nhưng rõ ràng là người kia mắng cậu trước mà.

Tuy nhiên hình như đối phương cũng không mắng quá đáng như mình nhỉ?

Úc Tiểu Dạ suy nghĩ suốt cả một ngày, tối đó lại gọi qua, vô cùng cẩn thận nói: “Xin, xin lỗi… Hôm qua tôi đã mắng anh.”

Người đầu bên kia im lặng một lúc, đột nhiên phụt một cái cười nhạo: “Uây, tại sao em lại gọi điện cho nhà anh?”

Úc Tiểu Dạ thành thật đáp: “Không, em gọi điện thoại cho mẹ mà, em nhớ đây là số điện thoại của mẹ em.” Cậu nói xong còn nghiêm túc đọc lại một lần cho thiếu niên nghe.

Lần này thiếu niên càng cảm thấy buồn cười: “Số điện thoại nhà em có 11 chữ số à?”

“Hả…?” Úc Tiểu Dạ ngơ ngác xòe lòng bàn tay đếm, phát hiện đúng là thế thật. Hóa ra là do cậu nhớ nhầm số à? Chớp mắt một cái, cậu ấm ức cuộn tròn người: “Hic hic, là em nhớ nhầm, bảo sao vẫn không gọi được cho mẹ.”  

“Mẹ em còn chưa về?”

“……Đã cả tuần rồi em chưa gặp mẹ.” Úc Tiểu Dạ càng nói càng ấm ức: “Dì Lý không cho em gọi điện thoại cho mẹ, dì ấy nói mẹ không cần em nữa, còn lâu em mới tin, chắc chắn mẹ em…” Nói đến câu sau, Úc Tiểu Dạ bắt đầu nức nở, nước mắt rơi lộp bộp xuống đất.

“Này này, em đừng khóc, con trai đầu đội trời chân đạp đất sao nói khóc là khóc thế hả? Xấu hổ quá đi.” Tuy rằng giọng điệu thiếu niên hơi tỏ vẻ ghét bỏ, song vẫn kiên nhẫn nói: “Mẹ em tên gì?”  

Úc Dạ Bạc nói tên mẹ: “Anh có biết mẹ em không?”

“Không biết.” Thiếu niên khẳng định đáp: “Em là người ở đâu?”

“Thành phố Q, bây giờ em đang ở thành phố Q.” Úc Tiểu Dạ ngoan ngoãn trả lời: “Anh trai nhỏ, anh có thể giúp em tìm mẹ không?”

“Ồ trùng hợp ghê, anh cũng ở thành phố Q. Thế này đi, em gọi anh là anh Tẫn Thiên, chờ mấy hôm nữa anh dẫn em đi tìm mẹ.”

“Thật sao?”

“Anh chưa nói dối người khác bao giờ.”

“Anh Tẫn Thiên.”

Tiếng anh này khiến Tần Tẫn Thiên vô cùng thỏa mãn hư vinh tuổi trẻ, lập tức nhận ngay đứa em ngoan ngoãn đáng yêu lại thích khóc này.

Cứ như vậy hai người xem như quen biết.

Sau đó mỗi đêm Úc Tiểu Dạ đều gọi điện thoại cho Tần Tẫn Thiên, thúc giục anh dẫn mình đi tìm mẹ. Bởi vì còn nhỏ nên cậu cũng không nhận ra việc chiếc điện thoại bàn cũ kỹ không có dây cắm quái dị cỡ nào.  

Cũng không nhận ra, dù cho cậu có dùng chiếc thoại này gọi đến bao nhiêu số đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể gọi được Tần Tẫn Thiên, hơn nữa đối phương còn không có cách nào gọi cho cậu.

Cứ như vậy qua mấy ngày, đàn anh Tần bảo đàn em Úc báo địa chỉ, anh đã chuẩn bị hành trang rời nhà tìm cậu, rồi dẫn cậu đi tìm mẹ.

Úc Tiểu Dạ cũng thu dọn xong túi xách nhỏ, vui vẻ chuẩn bị chờ anh trai tới. Kết quả khi cậu báo địa chỉ nhà lại khiến Tần Tiểu Thiên sững người: “Em nói em đang ở số 233 khu biệt thự Kim Hoa?”

Úc Tiểu Dạ: “Đúng rồi đúng rồi, anh Tẫn Thiên có biết nơi này không?”

Tần Tiểu Thiên: “Em có chắc là mình không nhầm không?”

Úc Tiểu Dạ: “Không ạ, có chuyện gì vậy anh?”

Giọng nói ở đầu bên kia đột nhiên trở nên lạnh lùng, thiếu niên hỏi cậu bằng chất giọng lạnh tanh: “Tất nhiên là tôi biết, thế nào, chọc tôi vui lắm đúng không? Có phải nhóc là con hoang được sinh ra bởi cha tôi và người đàn bà kia? Chiếm đoạt mọi thứ của tôi nên giờ hạnh phúc lắm hả?”

Con hoang, thế mà anh lại nói cậu là con hoang?!

Đời này Úc Tiểu Dạ ghét nhất là hai từ con hoang, cậu tức giận mắng: “Em không phải là con hoang, em không phải con hoang mà!”

Cậu đập điện thoại, ấm ức muốn chết, quyết định không thèm để ý tới tên quỷ đáng ghét kia.

Nhưng khiến cậu không ngờ là vào một đêm của tuần sau, chuông điện thoại bỗng vang lên, lần đầu tiên nó đổ chuông.

“Reng reng reng…”

Hơn nữa còn là kiểu nếu không ai nghe sẽ gọi không ngừng.

Vốn dĩ Úc Tiểu Dạ không muốn để ý, nhưng lầu ba chỉ có một mình cậu ở, hơn nữa lại gần gác xép, chỉ có cậu mới có thể nghe thấy. Bị tiếng chuông điện thoại làm phiền lòng, cuối cùng cậu vẫn trèo lên nhận máy.

“Alo?”

Là Tần Tẫn Thiên gọi tới.

Úc Tiểu Dạ: “Hừ.”

“Còn đang giận anh à?” Giọng Tần Tẫn Thiên đã dịu đi rất nhiều, anh dỗ dành nói: “Hôm đó anh sai rồi, Tiểu Dạ, xin lỗi em. Anh tưởng em là con trai ngoài giá thú của bố mình và nhân tình gọi điện thoại để chê cười anh.”  

“Nhân tình?” Sự tò mò của đứa trẻ bị khơi gợi khiến cậu không thể giận nữa.

Hóa ra Tần Tiểu Thiên cũng sống trong một gia đình không trọn vẹn. Giống như Úc Tiểu Dạ, bố anh cũng là một người giàu, chính xác là cực kỳ giàu.

“Cả thành phố Q chỉ có nhà anh là hộ đầu tiên có điện thoại riêng.”  

Hơn nữa căn biệt thự này chỉ là một trong những bất động sản nhiều không đếm xuể của nhà anh.

Đàn ông có tiền sinh tật, huống chi còn là người thừa kế của gia tộc giàu có, Tần Tiểu Thiên vừa mới sinh ra thì cha anh đã có bà hai bà ba bà tư cùng vô số con riêng. Trong đó bà hai được lòng ông ta nhất, bây giờ bố anh chỉ ở trong nhà bà hai, không thèm trở về nhà lần nào.

Nhưng bà hai này lại là kẻ không có liêm sỉ, cố tình chạy đến trước mặt mẹ Tần khoe khoang, khiến mẹ Tần tức đến đổ bệnh, thề sẽ bồi dưỡng con trai thành người giỏi nhất, quyết không để cho vị trí người thừa kế bị đứa con hoang kia cướp mất.  

Úc Tiểu Dạ cái hiểu cái không gật đầu: “Đúng rồi anh Tẫn Thiên, không phải anh nói mình không có cách gọi điện cho em sao?”

Lúc trước không biết vì cái gì mà Tần Tiểu Thiên vẫn không nhìn thấy số điện thoại gọi tới hiển thị, tất nhiên Úc Dạ Bạc cũng không biết số điện thoại cũ này là bao nhiêu.

“Em biết không, ngày đó địa chỉ mà em nói cho anh chính là địa chỉ nhà anh, vì thế anh mới tưởng em chọc mình.”

Nhưng sau đó anh lại cảm thấy Úc Tiểu Dạ ngốc nghếch như vậy, vừa bị bắt nạt đã khóc nhè, không giống như người bụng dạ xấu xa.

Tần Tiểu Thiên bình tĩnh suy nghĩ một tuần, đột nhiên nhớ đến dãy số Úc Tiểu Dạ từng nói qua kia, lúc ấy anh tưởng rằng đứa ngốc nhớ nhầm, nhưng nếu không phải thì sao?

Úc Tiểu Dạ: “Hả?”

Tần Tiểu Thiên: “Sau đó anh thử gọi vào số máy nhà mình, không ngờ gọi được thật.”

Úc Tiểu Dạ ngơ ngác: “Ý anh là chúng ta ở cùng một chỗ sao? Nhưng tại sao em chưa bao giờ gặp anh?”

“Tiểu Dạ, bên em đang là ngày mấy tháng mấy năm mấy?”

“Ừm… Là ngày 13 tháng 10 năm 2005!” Úc Tiểu Dạ nhớ rất rõ, ngày nào gia sư nhà cậu cũng yêu cầu viết nhật ký.

Mặc dù đã đoán được gì, song Tần Tiểu Thiên vẫn hít sâu một hơi, hưng phấn nói với cậu: “Chỗ anh là ngày 13 tháng 10 năm 1981.”

“Hả? Thật sao?”

“Tiểu Dạ, em có biết con dốc nhỏ sau biệt thự không? Anh đã chôn một thứ ở đó, ngày mai em ra đào nó xem.”

Ngày hôm sau, Úc Tiểu Dạ rón rén lẻn đến phía sau con dốc nhỏ, thật đúng đào được một chiếc hộp kim loại rỉ sét, bên trong chứa một vài món đồ chơi nhỏ.

Tuy nhiên trải qua thời gian hơn hai mươi năm, những món đồ chơi này đều đã hỏng, nhưng Úc Dạ Bạc vẫn vui vẻ cầm chúng về cất đi.

Đó là món quà đầu tiên cậu nhận được từ Tần Tiểu Thiên.

Wow! Hóa ra Tần Tiểu Thiên cũng sống ở chỗ này!

Đối với một đứa trẻ 8 tuổi và một đứa trẻ 11 tuổi mà nói, phát hiện trên không những không khiến chúng sợ chút nào, trái lại còn vô cùng phấn khích.

Một người muốn biết về quá khứ, một người muốn biết về tương lai.

Từ đó về sau, bọn họ trở thành những người bạn tốt chưa từng gặp nhau, nhưng không có gì là không thể chia sẻ.

Vô số mảnh vỡ ký ức vụn vặt ùa về, Úc Dạ Bạc còn chưa kịp tiêu hóa xong thì ý thức bỗng trở nên rõ ràng. Cậu mở bừng mắt, Lý Như Thị và Bộ Xương Nhỏ đang nằm sấp trên ngực cậu đồng loạt nghiêng đầu nhìn qua, nom khá đáng yêu.

Lý Như Thị: “Mẹ, mẹ không sao chứ~”

Bộ Xương Nhỏ: “Gào ùm~”

Miệng Úc Dạ Bạc bị nhét đồ nên không thể nào nói chuyện. Ở trong mơ cậu không gặp việc gì, nhưng nếu hai con hàng này còn không xuống thì cậu sắp tắc thở chết đến nơi rồi.

Tần Hoài Chu cũng tỉnh dậy, thấy Úc Dạ Bạc khó chịu, anh vội vàng chạy xuống giường đuổi hai đứa nhỏ đang đứng góp vui xuống.

Lý Như Thị còn rất bất mãn: “Hừ, ông muốn làm gì, buông mẹ tôi ra!”

Tần Hoài Chu trừng mắt nhìn nó một cái, cười lạnh nói: “Không biết tôn ti lớn nhỏ gì cả, nhóc phải gọi ông đây là bố.”

Cái liếc mắt cực kỳ có uy lực này khiến hai con quỷ phải chạy vọt đến góc tường vẽ vòng tròn.

Đám quỷ nhỏ rất tức giận, nhưng chúng chỉ dám giận mà không dám nói, cuối cùng đành mở “Nhóm chat chống Tần Hoài Chu” hô to khẩu hiệu.

“Mẹ đẹp trai nhất trần đời, làm sao có thể nhìn trúng tên gian ác kia được chứ!”

“Grao grao grao~”

“Tần Hoài Chu là con rùa thối!! Tần Hoài Chu là người xấu, đả đảo Tần Hoài Chu!!”

“Grao Grao!! Grao áu áu!! Áu!””

Đúng đúng đúng!

Tiểu U Linh đang ngồi trong nhà ở thành phố Y xa xôi, bị Úc nữ sĩ ôm coi một bộ phim truyền hình tình yêu máu cún. Mỗi khi đến đoạn ngược luyến là bà lại bắt đầu mắng chửi: “Tên đàn ông thối tha! Khốn nạn! Chết đi cho bà!”

Tiểu U Linh gửi emoji hâm mộ vào trong nhóm: “QAQ!”

Hu hu hu, đáng ghét, nó cũng muốn ra ngoài chơi!

Tần Hoài Chu không để ý tới chúng nó, anh cởi dây thừng trên người Úc Dạ Bạc ra, đỡ cậu đứng dậy kiểm tra một lần. Sau khi xác nhận đối phương không bị thương mới bĩu môi tỏ vẻ: “Tiểu Dạ, anh đã cố gắng nương tay lắm rồi.”

Đám quỷ kia chỉ có khả năng quấn thân là mạnh một chút, còn đánh nhau thì quá gà.

Anh nói xong mới phát hiện tâm trạng của Úc Dạ Bạc không tốt lắm, cậu cúi gằm mặt, thoạt nhìn như có tâm sự, vành mắt cũng ửng hồng.

“Em làm sao vậy?” Tần Hoài Chu xoa đầu cậu hỏi, thấy trên người Úc Dạ Bạc vẫn còn khuôn mặt bị cháy xém cũng không chê bai mà ôm lấy cậu an ủi: “Tiểu Dạ đừng sợ, lần sau anh sẽ đánh cho cô ta không dám quay lại.”

Nói thì là nói như vậy, nhưng cách này cũng chỉ có thể trì hoãn tốc độ da cháy xém trên người Úc Dạ Bạc, trừ khi bọn họ có thể tìm được căn nguyên, triệt để giết chết nữ quỷ.

Tuy nhiên điều Úc Dạ Bạc đang nghĩ không phải chuyện này, cậu bước xuống giường nắm lấy cổ tay người đàn ông: “Đi theo em.”

Hai người đi lên tầng ba, bảo quản gia lấy chìa khóa mở cửa phòng chứa đồ.

“Cậu Úc, cậu Tần, bởi vì tám năm trước cầu thang gỗ dẫn lên gác xép lâu năm không được sửa chữa dẫn tới hư hỏng, hơn nữa bên trong cũng không có thứ gì quan trọng nên bà Ngô đã dứt khoát để công nhân dùng ván gỗ và giấy dán tường niêm phong lại.”

Tần Hoài Chu cầm thang kim loại qua trèo lên xé giấy dán tường, lại dùng búa gõ mấy cái lên ván gỗ, cửa gác mái mở ra, anh đỡ Úc Dạ Bạc trèo lên.

Khác với khung cảnh trong mơ, căn gác xép lâu năm dính đầy bụi bẩn. Không khí quẩn quanh mùi ẩm ướt gay mũi, Úc Dạ Bạc vừa thò đầu lên đã bị bụi bẩn làm sặc mũi ho sặc sụa. Cậu theo bản năng vươn tay che mũi, sau đó đột nhiên phát hiện phần da cháy xém đã lan đến lòng bàn tay phải, nổi lên một khuôn mặt người nhàn nhạt cùng hai con mắt đang nhìn cậu chằm chằm.

Giống như cậu vừa mới hôn lên mặt người khác.

Đệt đệt đệt, cái suy nghĩ này khiến cậu muốn nôn luôn tại chỗ.

Úc Dạ Bạc vừa ho vừa nôn khan đến run người.

Đúng là số đen như mực.

Tần Hoài Chu không nhìn nổi nữa, bảo cậu đi xuống để anh trèo lên mở sửa sổ gác xép thông gió, sau khi dọn dẹp qua một chút mới bảo cậu đi lên.

Lúc Úc Dạ Bạc bò lên thì phát hiện Tần Hoài Chu đang đứng ở vách tường bị lột giấy dán tường kia, hình như suy tư gì đó, trí nhớ mất đi như bị kích hoạt, môi anh mấp máy nhỏ giọng nói: “Anh thắng…”

“Anh cũng biết đây là cái gì phải không?”

Có lẽ nên cảm ơn vì thang gỗ bị hỏng, do đó mới không có ai đi lên căn gác đóng cửa suốt bao năm qua. Ngoại trừ mạng nhện và bụi bặm khắp nơi thì đồ đạc bên trong gần như giống hệt những gì cậu nhìn trong mơ.

Nhưng bởi đã qua nhiều năm, đinh trên vách tường đã hoen gỉ, vệt phấn cũng gần như không nhìn thấy gì.

Tại sao lại phải dùng đinh? Bởi chỉ có đinh mới có thể để lại dấu vết lâu như vậy ở trên tường.

Đây là một trò chơi cờ năm quân kéo dài suốt hai mươi bốn năm.

Ngón tay thon dài của Tần Hoài Chu sờ lên vách tường, đáy lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc không rõ. Thống khổ tuyệt vọng cùng không cam lòng cứ vậy mà tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, đè mạnh lên trái tim anh, siết chặt đến phát đau.

“Tiểu Dạ, anh chính là Tần Tẫn Thiên.”

Cuối cùng anh cũng có thể chắc chắn nói ra điều này.

……

Úc Dạ Bạc năm 2005.

Tần Hoài Chu năm 1981.

Sau khi tiếp xúc với nhau, bọn họ cũng biết được thân phận của nhau. 

Vào thời điểm đó, nhà họ Tần thuộc một dòng họ cực kỳ giàu có và quyền lực.  

Còn Tần Tẫn Thiên thì sao? Từ nhỏ anh đã nhận được sự giáo dục tốt nhất, mới 11 tuổi đã tinh thông nhiều loại ngôn ngữ, chỉ số thông minh cực cao. Thậm chí mới 11 tuổi đã nhảy cấp học cấp hai, là một thần đồng hàng thật giá thật, nhưng anh cũng không bởi vậy mà cảm thấy vui vẻ.

Bởi vì mẹ anh hà khắc đến biến thái, bị tình yêu phản bội khiến bà càng trở nên cuồng loạn, tinh thần sụp đổ, chỉ có thể dồn hết hy vọng lên người con trai. Bà đối với anh không đánh thì mắng, trên người Tần Tiểu Thiên chồng chất vết thương. Không những thế mẹ anh còn thường xuyên phạt anh quỳ trên ván giặt đồ ở trong phòng khách, lần nào cũng quỳ suốt cả một đêm.

Còn bố anh thì có gia đình khác ở bên ngoài nên không hề để bụng, luôn nhắm mắt làm ngơ với đứa con trai này.

Bọn họ vui sướng trước sự xuất sắc của con trai mình.

Nhưng không ai cho anh tình yêu và sự dịu dàng.

Lần thứ hai Tần Tiểu Thiên nhận được điện thoại chính lúc anh đang bị phạt quỳ, vốn dĩ tâm trạng đã bực bội lại còn bị mắng một trận, anh còn có thể không cúp máy sao?

Tương tự, tình huống bên Úc Tiểu Dạ cũng không tốt hơn là bao. Mọi người chung quanh lạnh lùng xa lánh khiến cậu rơi vào tình trạng tự kỷ.

Bằng cách này, hai đứa trẻ cứ vậy mà kết bạn xuyên thời gian và không gian qua điện thoại. Không có thứ gì là hai người không nói được, giống như hai con thú nhỏ bị thương rúc vào nhau để tìm kiếm sự an ủi, liếm láp vết thương, trở thành ánh sáng duy nhất trong thế giới của nhau.

Trong suốt mấy năm liên tục, bất cứ khi nào có cơ hội là hai người sẽ gọi điện nói chuyện phiếm.

Úc Tiểu Dạ nói chuyện tương lai cho Tần Tiểu Thiên, gì mà máy tính, TV màn hình lớn tràn đầy màu sắc, còn đọc cả tin tức cho anh nghe.

Sau đó với sự phổ biến của Internet, Úc Dạ Bạc cũng tra được thông tin của Tần Tẫn Thiên trên mạng.

Sau khi trưởng thành, anh cực kỳ tài giỏi, chẳng những kế thừa nhà họ Tần mà còn lũng đoạn toàn bộ ngành giải trí, được xưng là kỳ tài giới đầu tư, là con cá sấu khổng lồ của thương nghiệp.

Ở tuổi 31, anh trở thành một trong những người giàu nhất thế giới.

Đây là vinh dự mà cả đời biết bao người cũng không muốn được.

Khi Úc Dạ Bạc 12 tuổi nói tin tức này cho anh, thiếu niên 15 tuổi chỉ im lặng.

Qua một hồi lâu anh mới đáp…

“Anh không muốn trở thành cá sấu thương nghiệp khổng lồ giàu nhất thế giới, đó vốn dĩ không phải là cuộc sống anh luôn mong ước.”  

“Anh chỉ muốn ở bên em.”

“Tiểu Dạ, anh muốn gặp em, muốn cùng em rời khỏi nơi này, đến một nơi mà chỉ có hai người chúng ta.”  

“Anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em mà thôi.”

Nhưng cuối cùng, bọn họ cũng không thể gặp mặt.

Thời gian quay trở lại năm 2021 hiện tại.

“Lúc đó anh chỉ có một nguyện vọng là muốn gặp em.”

“Nguyện vọng này mãnh liệt đến mức khiến Nhiệm vụ kinh dị tìm tới anh, cuối cùng anh trở thành người làm nhiệm vụ.”

Anh buông tha cái gọi là “cuộc đời thành công” khiến bao người hâm mộ, chỉ muốn một tương lai có Úc Dạ Bạc ở bên.

Năm 1985 không có điện thoại di động, càng không có app, nhiệm vụ kinh dị chỉ có thể thông qua điện thoại bàn tìm Tần Hoài Chu.

“Từ đó về sau cách hai tháng sẽ có một cuộc điện thoại lúc 0 giờ công bố nhiệm vụ. Có lẽ bởi vì em là nguyện vọng của anh cho nên anh mới có thể nói cho em biết sự tồn tại của Nhiệm vụ kinh dị, mỗi một nhiệm vụ đều là chúng ta cùng nhau phân tích, cùng nhau vượt qua.”

Cả hai đều mong chờ cuộc gặp gỡ sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Úc Dạ Bạc chờ anh Tẫn Thiên tới mang mình đi, cùng nhau thoát khỏi căn nhà ngột ngạt.

Có lẽ nhiệm vụ vượt thời gian còn khó hơn cả việc hồi sinh một người, Tần Hoài Chu phải làm nhiệm vụ suốt ba năm mới lấp đầy tâm nguyện.

“Nhưng anh đã thất bại ở nhiệm vụ cuối cùng.”

“Anh vốn nên chết mới phải.”

“…Đó là vì em.” Úc Dạ Bạc nghi ngờ đoạn ký ức kia do Nhiệm vụ kinh dị xóa bỏ, bởi vì cậu không tài nào nhớ nổi.

Nhưng không sao, chuyện đã đến nước này thì cậu cũng có thể hình dung được đại khái.

Nếu bây giờ cậu gặp được Tần Hoài Chu, vậy chứng tỏ nhiệm vụ khi ấy đã hoàn thành.

“Người nhà họ Ngô không nói dối chuyện em chết đuối vào tháng 6 của tám năm trước. Đúng thật là em tự mình nhảy xuống hồ, bởi vì em đang muốn tìm một thứ.” 

“Tìm một thứ có thể cứu anh.”

Nữ quỷ bị anh trai và hai người khác phong ấn vào năm 1983, trong khi đó Tần Hoài Chu nhận được nhiệm vụ tìm kiếm thi thể vào tháng 6 năm 1988, thả cô ta ra ngoài.

Nhiệm vụ lần đó ngoại trừ anh ra thì còn thêm hai người khác, cũng chính là hai trong năm con quỷ bị thiêu chết kia.

Lúc đó không có internet, không có điện thoại di động, tất cả tin tức đều dựa vào hỏi thăm, rất nhiều manh mối đều phải đi điều tra thực địa. Tất cả mọi người đều nói người anh trai kia bị bệnh thần kinh mới làm ra loại chuyện đó.

Bởi vậy thoạt nhìn nhiệm vụ này rất đơn giản, chỉ cần tìm được thi thể một thiếu nữ bị anh trai ruột mắc bệnh tâm thần sát hại tàn nhẫn là được.

Nhưng là một người bắt đầu làm nhiệm vụ từ năm 15 tuổi, tất nhiên anh sẽ không ngây thơ cho rằng nhiệm vụ đơn giản như vẻ bề ngoài. Anh thu thập rất nhiều tư liệu, dần dần phát hiện chân tướng sự tình không đơn giản.

Đây cũng chính là nguồn gốc của đống tư liệu thông tin cũ trên gác xép.

Đợi đến khi anh tìm ra sự thật thì đã muộn, đám đồng đội heo của anh tin nhầm lời của quỷ bị quấn thân, vì thế túi nilon chứa thi thể của nữ quỷ và tên kia đã cùng chìm xuống hồ nước phía sau biệt thự.

Tần Hoài Chu không biết bơi, hơn nữa đám quỷ bị thiêu chết đã phát hiện ra vị trí của anh.

Cho dù 0 giờ sắp tới anh cũng biết lần này bản thân không thể qua khỏi.

Tần Hoài Chu kéo lê cơ thể bị thương, dùng chút sức tàn cuối cùng trở lại phòng khách gọi điện thoại cho Úc Dạ Bạc, không cam lòng nói ra di ngôn.

Suốt cả hành trình Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu đều chia sẻ tin tức cho nhau. Sau khi cậu biết nữ quỷ rơi vào trong hồ đã lập tức nghĩ đến chiếc hồ nhân tạo tồn tại trước giờ phía sau biệt thự. Ngay bên bờ hồ trồng rất nhiều hoa sen, bên trong không có cá, hơn nữa còn rất sâu, bình thường không có ai bơi, nói không chừng thứ đồ kia vẫn còn ở dưới đáy.

Cho nên lần đầu tiên cậu nhảy xuống hồ chính là muốn tìm chiếc túi đựng xác nữ quỷ.

Cậu thành công kéo nó về phòng khách, nói thông tin quan trọng này cho Tần Hoài Chu.

Vì thế Tần Hoài Chu thoát chết trong gang tấc, kéo dài qua 0 giờ hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng lần thứ hai Úc Dạ Bạc xuống hồ thì sao?

Bởi cậu bị quỷ kéo xuống.

Khi cậu mở túi nilon tìm tên nữ quỷ cũng đồng thời cũng đánh thức ác quỷ đáng say ngủ kia. Cô ta đuổi theo lên bờ bám vào người cậu, khống chế cậu nhảy xuống hồ tự sát.

Khi Tần Hoài Chu hoàn thành nhiệm vụ, thành công xuyên qua đến năm 2012, thứ anh nhìn thấy chỉ là một khối xác chết trôi nổi trên mặt hồ.

“Lúc đó anh rất tuyệt vọng, anh và Nhiệm vụ kinh dị đã làm một thỏa thuận. Anh giúp nó hoàn thành một việc, còn nó sẽ hồi sinh em.”

Sở dĩ tố chất cơ thể của Úc Dạ Bạc yếu kém, bị app đánh giá toàn bộ điểm âm cũng là bởi vì cậu thực sự đã chết một lần.

Trước khi làm nhiệm vụ đó, hai người từng có ước hẹn.

“Anh Tẫn Thiên nói đúng rồi, mẹ em nói tên em lấy từ câu thơ ‘Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa, Dạ bạc tần hoài cận tửu gia’, có hay không anh?”

“Hay lắm. Đúng rồi, chờ sau này chúng ta gặp nhau anh sẽ đổi tên thành… Tần Hoài Chu.”

“Được, đã nói đấy nhé, sau này em phải gọi anh như vậy.”

“Không thành vấn đề.”

“Tiểu Dạ, anh không nuốt lời.”

Ngay cả khi ký ức đã quên đi thì bản năng sẽ nhớ mãi.

Em là tất cả những gì mà trái tim anh hằng nghĩ đến.