Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)

Chương 104: Nhìn qua cửa kính




Úc Dạ Bạc nghĩ tới một vài bộ phim kinh dị huyền nghi từng xem trước kia, bên trong cũng có nội dung quỷ quái như vậy.

Nhân vật chính tỉnh lại ở một nơi nào đó, chợt phát hiện thời gian bị đóng băng vĩnh viễn ở một thời điểm, sau đó đủ các thể loại hiện tượng nhìn thì có vẻ bình thường nhưng chỗ nào cũng thấy quỷ dị xảy ra.

Mãi cho đến tận cuối cùng sự thật mới được tiết lộ, đó là bởi vì nhân vật chính sắp chết rồi, tất cả những gì hắn nhìn thấy chỉ là hồi tưởng, kể cả đám quỷ hồn kia cũng là người hắn từng gặp trước khi chết.

Từ đầu đến cuối, hắn ta chưa từng rời khỏi chốn địa ngục chết chóc.

Nếu đúng như vậy thì cũng có thể giải thích vì sao app Nhiệm vụ kinh dị vạn năng trên tay Úc Dạ Bạc lại không gửi được tin nhắn.

Chết rồi còn gửi tin nhắn cái gì?

Cũng giống như lúc toa xe chứa đầy khách quỷ mà chỉ còn dư lại đúng một chỗ trống.

…Như thể đang nhắc nhở cậu, cần phải đi rồi.

Dừng, dừng lại!

Úc Dạ Bạc nhanh chóng thu hồi mớ suy nghĩ rối ren này trước khi tự dọa bản thân toát mồ hôi lạnh.

Sự thật chứng minh, đôi khi suy nghĩ quá nhiều cũng không tốt.

Bây giờ nhớ kỹ lại thì có lẽ chỗ ngồi trống kia cũng là một gợi ý nào đó, nhắc cậu chú ý đến điện thoại của cô gái bên cạnh, cuối cùng phát hiện sự tồn tại của quỷ hồn.  

Nhưng trong trường hợp đó nếu dám tùy tiện ngồi xuống mới là đồ ngu, cũng may Úc Dạ Bạc đủ bình tĩnh, từ ô cửa sổ phát hiện đám người đều không có bóng mới không bị lừa.

Hơn nữa lùi lại một vạn bước mà nói, cho dù cậu có chết đi chăng nữa, nhưng nếu quỷ hồn vẫn còn, app vẫn còn, vậy thì vẫn còn đường sống để quay lại.

Hơn nữa nếu đều là quỷ thì cậu càng không có gì phải sợ.

Không phải app có thể hồi sinh được người chết sao?

Chắc chắn thời gian bị dừng hoặc hỗn loạn cùng với ga tàu điện ngầm không thể ra ngoài chính là chìa khóa mấu chốt của bí ẩn.

Nghĩ tới đây, Úc Dạ Bạc bình tĩnh bước xuống trạm ga tàu điện ngầm. 

Ngoại trừ việc không có người thì trạm nghĩa trang công cộng trước mắt không khác gì lúc cậu vừa mới đi lên.

Nơi này là điểm xuất phát, đồng thời cũng là nơi bọn họ lên toa xe, một lần nữa Úc Dạ Bạc lại thử đi ra khỏi nhà ga, quả nhiên sau đó bị một vài thứ kỳ quái ngăn cản.

Đó là từng tờ rơi quảng cáo đang rơi xuống đất, thoạt nhìn tất cả đều là quảng cáo phẫu thuật thẩm mỹ của thẩm mỹ viện, nhưng khi nhặt lên nhìn kỹ mới phát hiện trên đó đang viết một câu chuyện kinh dị, khiến cho người ta càng nghĩ càng thấy ớn lạnh.  

Chuyện kể về một tháng nào đó trong năm, một người phụ nữ trung niên đi phát tờ rơi ở cửa ga tàu điện ngầm đã ngã chết vì sự cố ngoài ý muốn.

Người phụ nữ vô tình lăn xuống cầu thang, nghe nói là bị gãy cổ, đầu xoay ngược 180 độ.

Úc Dạ Bạc nhìn tờ rơi trong tay rơi xuống đất, hàng chữ trên giấy bắt đầu rỉ máu, còn phát ra tiếng nức nở âm trầm khó hiểu.

Đợi cho đến lúc ngẩng đầu lên, một người phụ nữ trung niên không có ngũ quan bỗng xuất hiện trước mặt cậu. Dáng người bà ta hơi mập, mặc áo khoác xám đứng giữa cầu thang, từ sâu trong cuống họng phát ra chất giọng khàn khàn khó nghe: “…Chào ngài… có cần… phẫu thuật thẩm mỹ không?”

Giống hệt như một con gà bị bóp cổ họng, giọng nói thều thào nhả ra từng chữ, tựa như từng cây kim nhọn đâm vào lỗ chân lông, khiến cho người ta cảm thấy tê dại.

Càng đáng sợ hơn chính là, cơ thể bà ta còn đang không ngừng nghiêng về phía trước, khuôn mặt kinh khủng cũng từng chút áp sát lại gần, ngay khi toàn bộ khuôn mặt dí sát Úc Dạ Bạc, đầu của bà ta bỗng xoay tròn 180 độ!

Mặt hướng về sau, gáy chuyển về trước, một khuôn mặt hoàn chỉnh ẩn dưới mái tóc đen dày, đôi môi tái nhợt mấp máy, run rẩy hỏi.

“…Chào ngài… có cần… phẫu thuật thẩm mỹ không?”

Úc Dạ Bạc lập tức vứt tờ rơi xoay người bỏ chạy.

Nhưng cho dù cậu có chạy như thế nào thì người đàn bà không mặt vẫn đuổi theo phía sau, không ngừng lặp lại:

“…Chào ngài… có cần… phẫu thuật thẩm mỹ không?”

“…Chào ngài… có cần… phẫu thuật thẩm mỹ không?”

“…Chào ngài… có cần… phẫu thuật thẩm mỹ không?… Hì hì!”

Cuối cùng, bà ta nhảy lên rồi nằm bò trên lưng Úc Dạ Bạc, gương mặt kinh khủng ngẩng cao, sâu trong cuống họng phát ra từng tiếng thét gào bén nhọn khiến người khác sởn tóc gáy.

“Cậu cầm tờ rơi quảng cáo của tôi, vậy để tôi đến phẫu thuật thẩm mỹ cho cậu nhé!”

Bà ta nói xong vung mạnh con dao xuống.

Shhhh, người khác phẫu thuật thẩm mỹ để đẹp hơn, còn bà tính phẫu thuật mở banh đầu cho người ta chắc?

Phản ứng của Úc Dạ Bạc cực nhanh, cậu quay đầu dán một tấm bùa định thân, hơn nữa còn đẩy nữ quỷ trên người xuống đất.

Sau đó cậu bỗng phát hiện, không biết từ khi nào mà sau lưng áo khoác đã bị dán vài tờ quảng cáo. Cậu nhanh chóng xé chúng ra rồi vứt xuống dưới, chạy như ma đuổi trở về sân ga thì người phụ nữ kia mới không đuổi theo nữa.  

“Hộc, hộc…”

Úc Dạ Bạc đã mệt muốn chết, cũng không quan tâm đến chuyện mặt đất có bẩn hay không, cậu thở hổn hển dựa lưng vào máy bán nước tự động nghỉ ngơi.

Xem ra chắc chắn không thể thoát được bằng đường cửa chính của ga tàu điện ngầm, cũng không biết còn bao nhiêu con quỷ đang chờ cậu tự mình dâng mạng tới miệng.

Nhưng nếu không thoát được từ cửa chính của ga tàu điện mà đi tàu điện cũng không thể ra ngoài, vậy rốt cuộc phải làm sao mới có thể đi chạy thoát?  

Đi dọc theo đường hầm?

Úc Dạ Bạc nhìn đường hầm tối om không có điểm dừng hai bên, lập tức bác bỏ ý kiến.

Con người vốn có bản năng sợ hãi bóng tối và những điều mình không biết.

Huống chi, trong chuyến tàu điện ngầm quỷ dị này, tất cả mọi người đều đã chết, quái đàm kỳ lạ, truyền thuyết đô thị đều sẽ biến thành sự thật.

Cho dù bỏ qua khả năng bị tàu cán chết thì có ai dám chắc một khi đi vào, câu chuyện “Ga Kisaragi” có thể ứng lên người cậu hay không?

Cô gái vừa mới ra khỏi đường hầm gặp một người lạ đã biến mất.

Úc Dạ Bạc nhìn đồng hồ bấm thời gian trên điện thoại, thời gian còn một tiếng rưỡi, coi như dư dả, tất nhiên không đến bước cuối cậu sẽ không dễ dàng mạo hiểm.

“Ting… Leng Keng… Đoàn tàu… sắp… vào trạm…”

Cùng với tiếng loa phát thanh âm u vặn vẹo, một chuyến tàu khác lại lao tới.

Lần này Úc Dạ Bạc không vội vàng lên tàu luôn mà ngồi dưới đất khôi phục thể lực, dõi mắt nhìn đoàn tàu chạy đi, sau đó lại trở về tầng hai tìm kiếm manh mối.

Không ngờ lần này người phụ nữ không mặt cũng đang “làm ăn” trên cầu thang tầng hai. Cậu thanh niên nhón chân, cẩn thận vòng qua đám tờ rơi dưới đất, hữu kinh vô hiểm đi tới tầng hai.

Cậu lấy một chai nước khoáng trong siêu thị ga tàu điện ngầm, uống một ngụm rồi tiếp tục nghỉ ngơi mấy phút.

Sau đó Úc Dạ Bạc đi tới khu vực văn phòng quản lý ga tàu điện ngầm, nhưng cho dù là phòng điều khiển, phòng quản lý trạm hay phòng lưu trữ đều bị khóa cửa, hơn nữa tất cả còn không phải loại khóa bình thường mà đều là cửa khóa bằng thẻ từ.  

Không có thẻ thì không thể vào được.

Úc Dạ Bạc chỉ đành quay lại siêu thị nhỏ, tìm kiếm đồ vật có thể dùng được ở bên trong. 

……Tại một khoảnh khắc nào đó, thậm chí Úc Dạ Bạc còn sinh ra ảo giác như kiểu tận thế giáng xuống đầu, toàn bộ thế giới chỉ còn mình cậu, khổ sở tìm kiếm vật tư cầu sinh.

Không, không đúng, ngay cả trò chơi tận thế cũng không kích thích được như thế này, chí ít nó không có thời gian đếm ngược.

Úc Dạ Bạc lấy ba lô của ông chủ siêu thị, để hai chai nước khoáng, hai cây bút marker và một hộp giấy ghi chú, còn tìm được một cái cờ lê kim loại cỡ nhỏ mới cóng.

Cậu nâng cờ lê trong tay, khá nhẹ, không có lực sát thương gì, hiển nhiên không thể phá vỡ cửa kính trong tàu điện ngầm.

Trái lại hình như lực sát thương của bà cô phẫu thuật thẩm mỹ rất lớn, dù sao hộp sọ cũng là một trong những phận cứng nhất của cơ thể con người, huống chi bà ta còn biến thành quỷ, ắt hẳn sức mạnh cũng tăng gấp đôi chứ nhỉ?

Không sai, lại một lần nữa Úc Dạ Bạc muốn đánh chủ ý lên người lũ quỷ.

Tiếng loa thông báo tàu vào trạm dưới tầng hầm vang lên.

Cậu nhanh chóng lấy một tuýp keo đặc từ trong ngăn kéo siêu thị, phi nhanh về phía cầu thang, nghênh ngang đi qua, sau đó nhặt một tờ rơi dưới đất rồi xoay người bỏ chạy.

“…Chào ngài… có cần… phẫu thuật thẩm mỹ không?”

“…Chào ngài… có cần… phẫu thuật thẩm mỹ không?”

Nữ quỷ lập tức hiện thân đuổi theo!

Úc Dạ Bạc có hơn 100 điểm lực bộc phát kinh người, bàn về tốc độ chạy nước rút thì người bình thường còn lâu mới đuổi kịp. Cậu lao thẳng vào toa tàu, bôi keo dính lên tờ rơi, bộp một phát dán lên cửa kính thủy tinh của buồng lái.

Ngay khi cậu vừa dán lên, người phụ nữ không mặt bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau, cơ thể bà ta cứng đờ vặn vẹo, từng bước tới gần. Bà ta ghé đầu lên trên tờ rơi, phát ra chất giọng khàn khàn khó nghe từ sâu trong cuống họng.

“… Chào ngài… có cần… phẫu thuật thẩm mỹ không?”

Sau khi nữ quỷ hỏi hai lần, cái đầu lập tức xoay tròn 180 độ, kích động hét lớn: “Cậu cầm tờ rơi quảng cáo của tôi, vậy để tôi đến phẫu thuật thẩm mỹ cho cậu nhé!”

Đoạn đập mạnh xuống tấm tờ rơi dán trên cửa kính.

“Rầm, rầm, rầm!”

Úc Bái Bì đứng bên cạnh nhìn một lát, thấy bà ta đập đầu liên tục lên cửa kính, hài lòng gật đầu: “Cố lên, làm tốt lắm.”

Mà trong toa xe, những hành khách quỷ kia lại bắt đầu xuất hiện.

Lần này đầy cả một toa, có vẻ nhóm quỷ cũng bị đổi mới. Dường như bọn họ không hề nhìn thấy nữ quỷ, chỉ thấy mỗi mình Úc Dạ Bạc,  tất cả đứng im nhìn cậu không nhúc nhích.

Úc Dạ Bạc đã được trải nghiệm qua mấy lần nên bây giờ cũng không sợ nữa, trừ bỏ không thể đụng vào thì cậu còn to gan lượn tới lượn lui trước mặt đám quỷ, hết ngó bên trái lại nhìn bên phải.

Khi đi tới giữa toa xe, cậu bỗng dừng bước, chú ý thấy một dòng chữ màu đỏ như máu trên ô cửa kính bên phải!

Xiêu xiêu vẹo vẹo viết.

“Tiểu Dạ, em có thể nhìn thấy anh không?”

“……”

Cái đền đệt, trong game kinh dị nhìn thấy lời này đã đủ dọa người, huống chi đằng trước còn viết nhũ danh của cậu.

Úc Dạ Bạc hít sâu một hơi.

Lần này lại là cái quỷ gì đây? Chẳng lẽ là mấy thứ vô hình? Hay là cái loại có thể nhìn thấy nhưng lại giả vờ như không thể nhìn thấy?

Ngay khi cậu đang chìm vào suy tư, khung cảnh tối đen bên ngoài khung cửa bỗng nhiên sáng ngời, ánh sáng từ bốn phương tám hướng chiếu vào khiến Úc Dạ Bạc tạm thời cảm thấy không quen, phải mất mấy giây mới hoàn hồn.

Cậu vội vàng đi tới bên ô cửa sổ nhìn ra ngoài, hóa ra chuyến tàu điện ngầm đã đi ra khỏi hầm, chạy trên đường ray mặt đất. Ngoài cửa là khung cảnh thành thị quen thuộc, nhưng xung quanh lại chẳng thấy bóng người hay xe nào, cả thành phố chìm trong sự vắng lặng.

Cảnh tượng ma huyễn khiến lòng bàn tay Úc Dạ Bạc đổ mồ hôi lạnh.

May mà ban nãy cậu không chạy thẳng ra ngoài, rõ ràng thế giới bên ngoài… không phải là thế giới thực.

Chỉ sợ một khi đi rồi thì sẽ không bao giờ trở lại được.

Nương theo ánh sáng rực rỡ, Úc Dạ Bạc lại quan sát xung quanh, nhìn thấy cô gái trên chuyến tàu đầu tiên, cũng chính là chủ nhân của chiếc điện thoại mà cậu nhặt được.

Cô ta vẫn ngồi ở vị trí đó, dùng tư thế như đang nghịch điện thoại, chỉ là hai bên chỗ ngồi đều có người, mỗi hàng đều chật kín.

Úc Dạ Bạc nhìn thoáng qua, không ngờ còn thấy cả hai người quen, là hai bác gái xách túi vải đựng thức ăn cũng trên chuyến tàu đầu tiên nốt.

So với cô gái ngồi im nghịch điện thoại thì tư thế của cả hai bác gái thay đổi rất nhiều, hai chân vắt chéo, một trong hai người đặt túi vải xuống dưới đất.

Vậy những người này có từng ở trên những chuyến tàu khác cậu từng lên không?

Thú thật là cậu không chắc chắn lắm.

Thứ nhất là chuyến tàu nào cũng có quỷ, thứ hai là ánh sáng lúc bật lúc tắt, còn cả lũ quỷ có hai mắt biết phát sáng, căn bản là không thể nhìn ra.

Cậu thử dùng điện thoại quay video, nhưng lại phát hiện không thể quay chụp được đám quỷ này, chỉ có thể nhìn thấy chúng bằng mắt thường.

Vì thế Úc Dạ Bạc chỉ đành vừa đi vừa cố gắng ghi nhớ tướng mạo, đặc điểm và quần áo của mỗi người.

Cũng may trước kia cậu là một học sinh xuất sắc, khả năng ghi nhớ rất tốt.

Nhưng kỳ lạ là suốt chặng đường này không thấy có thêm con quỷ nào khác.

Là thế nào đây, chẳng lẽ đoàn tàu cũng tổ chức đêm Giáng Sinh (Bình An)?

Tuy nhiên ngay khi tàu đến điểm dừng, Úc Dạ Bạc không ngờ lại có chuyện này xảy ra.

Một đoàn tàu khác chạy tới từ đường ray bên cạnh!

Trên chuyến tàu kia cũng không có người, nhưng theo tốc độ giảm dần của nó, bỗng nhiên Úc Dạ Bạc nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ trong toa xe đối diện.

Tần Hoài Chu! Anh đang ở ngay trên chuyến tàu đối diện kia!

“Tần Hoài Chu! Tần Hoài Chu! Tần Hoài Chu!” Úc Dạ Bạc lập tức hô to, một đường đuổi theo chuyến tàu đối diện, cậu lao nhanh qua từng toa xe, hơn nữa còn dùng tay đập lên cửa kính.

Cho đến khi đoàn tàu dừng lại.

Nhưng người đàn ông ở phía đối diện lại không hề có phản ứng, cứ như không nghe thấy được, ngay lúc anh xoay người, ánh mắt chợt nhìn lướt qua chỗ cậu.

Úc Dạ Bạc tưởng anh nhìn thấy mình bèn kích động khoa tay múa chân với anh, lấy cây bút đánh dấu cầm từ siêu thị viết chữ lên trên cửa kính cho anh nhìn, bảo anh lập tức đi xuống.

Cửa sổ thủy tinh trơn trượt, từng nét chữ xiêu vẹo không rõ hình dáng. Úc Dạ Bạc mới vừa viết xong một chữ, nụ cười trên khuôn mặt cậu bỗng nhiên trở nên cứng đờ, cậu như hiểu ra gì đó.

Cậu biết tại sao trên chuyến tàu này không có quỷ rồi.

“Tiểu Dạ, em có thể nhìn thấy anh không!”

Chỉ sợ câu nói đó… là do chính tay Tần Hoài Chu viết.