Sự Lựa Chọn Của Trái Tim

Chương 7




Tui cũng đã trở về bản chất yêu đời yêu người trở lại,…Người ta thường nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tui với hắn thì sao, biết nói thế nào nhỉ,…sự thật là tâm trạng của tui bây giờ cứ như cô gái trong bài hát “giờ em nơi đâu cũng thấy anh”

của Minh Hằng áh!!…Bạn nào chưa nghe thì vô nhaccuatui.

com mà nghe ha…Tui bắt đầu relove (tái yêu) với hắn rồi sao?Kinh khủng quá, cầu trời đây không phải là sự thật…Đôi lúc tui cũng bi quan là sau này hắn (tên Tuấn) cũng như Đàm Tuấn An thì sao, tui sẽ bỏ hắn trước khi hắn bỏ tui hahaha…..

Mà tui có yêu hắn (tên Tuấn) nữa đâu cơ chứ…giờ là bạn mà!!Chắc có lẽ cúp tiết đi chơi với hắn hơi bị nhiều nên giờ đây tui bị cấm thi 2 môn rồi, hic……..

Trời ơi mình dại trai quá đi mất….

Nguyễn Anh Tuấn (Tên Tiếng Việt của hắn đóa) tui sẽ xử ông vì cái vụ này, chính hắn là nguyên nhân chính đây…Nhưng tất cả lỗi cũng do mình, ai mượn mềm lòng quá làm chi,…Mỗi lần hắn rủ đi đâu tui cũng muốn từ chối lắm chứ nhưng ngặt nỗi, lời nói hắn ngọt ngào quá đi mất, đúng là “mật ngọt chít ruồi”

mừ!!!^^Hôm nay là chủ nhật, tui không có đi học, cũng không có kèo đi chơi với lũ lâu la của tui trên trường..

nên đang nằm phè phỡn trong phòng xả stress với tí âm nhạc ấy mà…chợt:-Thằng Tuấn kiếm nè Hoàng ơi!

-Tiếng của mẹ tui cất lên lanh lảnh như tiếng chim họa mi.

-Dạ…..

con xuống liền!!Tui quơ vội cái Mêtyl yêu dấu mà gắn vào (tật này tui chưa bỏ được, hix..

).

Đi đâu mới sáng sớm mà đã đến rồi không biết…đi gì mà đi hoài vậy, tui đây có giàu như ông đâu mà cứ la cà mấy cái quán nước hoài chứ, chán như con gián,….

-Đi đâu mà đến sớm vậy ku?

-Đi theo Tuấn, Tuấn sẽ cho Hoàng một bất ngờ!!

-Tui không đi uống nước nữa đâu nha.

-Không, bảo đảm là không.

-Vậy đi đâu nói đại đi.

-Bí mật, lát sẽ bật mí.

-Hắn vừa nói vừa đá lông nheo một cái rụp.

Ôi sao con mắt của hắn dễ thương đến thế nhỉ, tui thèm hôn vào “đôi mắt Pleiku”

của hắn quá,to tròn, lông mi cong vuốt…-Đợi chút, để tui đi thay đồ, đứng yên đó,cấm đi theo.

Tui nhảy lên xe hắn một cách mạnh bạo, hắn lên ga và cuốn theo làn gió vừa mới lướt qua.

Được nửa đường rồi, tui tò mò, phải hỏi hắn thui…-Rốt cuộc là đi đâu, sự kiên nhẫn của con người có giới hạn thôi à nha!

-Vô nhà Tuấn chơi.

Nghe bốn từ đó thôi mà người tui bủn rủn, vô để làm gì chứ, gặp lại mẹ hắn sao,không đời nào…..

Ít ra tui cũng phải giữ chút thể diện cho riêng mình chứ, mình cũng phải có lòng tự trọng tối thiểu chứ…-Bữa nay không có ba mẹ Tuấn ở nhà,hai người đi chơi xa nhân dịp kỉ niệm 23 năm ngày cưới rồi.

Thì ra hắn thừa cơ hội này mới dám dẫn tui về nhà hắn sao… “Đồ hèn!”

…-Tui không đi cho tui xuống đi.

-Hoàng sao vậy?

-Tui không thích những người hèn nhát!

-Sao Hoàng lại nói Tuấn như vậy, nếu như có ba mẹ Tuấn ở nhà Tuấn cũng sẽ chở Hoàng vô.

-Túm lại, tui nói một là một, hai là hai, không là không, cho xuống, dừng xe lại đi.

Hắn không nghe lời tui mà vẫn cố chạy….

-Tui nói lần cuối có dừng lại hok?

-Hắn vẫn ngoan cố.“Chát”

- một cái tát từ tay tui bay vào mặt của hắn….

Lập tức hắn dừng lại….

-Muốn xuống phải không, xuống đi, xuống!!

-hắn hét lên như một con hổ đói lâu ngày.

Tui tót xuống một cái phộc…ngay lập tức hắn kéo hết ga và mất hút theo dòng người trên phố….

Mình có hành động gì là sai sao, tự nhiên sao mình lại tát hắn, hắn có lỗi gì đâu cơ chứ…tui giận bản thân mình,…Tui lững thững bước đi trên phố suy nghĩ về hành động của mình vừa rồi…làm sao bây giờ ta, mình làm hắn giận thật rồi…Phải làm sao đây?….

suy nghĩ…suy nghĩ…À…phải đến xin lỗi hắn thôi, có lỗi thì phải xin lỗi, câu này ông bà ta xưa nay vẫn dạy vậy mà.

Quyết định vậy đi, với lại xưa nay tui không muốn làm phật lòng ai cả, nhất là hắn, ít ra đã có một thời hắn là mối tình đầu của tui chứ bộ…Tui đi xe bus đến nhà của hắn…Hiện tại tui đang đứng trước nhà của hắn, biết xin lỗi hắn như thế nào, khoanh tay lại mà xin lỗi sao, trước giờ có xin lỗi ai đâu mà biết.

Trời ơi mới có 9 giờ sáng mà sao nắng quá dậy, nắng gắt như thế này sẽ làm da mình đen sạm đi mất!

-Tuấn ơi Tuấn mở cửa cho tui đi!

-Tui hét to.

Đàn ông con trai gì mà bày đặt giận với hờn,…mãi một lúc sau tôi mới thấy bóng dáng của con nhỏ Osin nhà hắn đi ra…-Cậu Tuấn không có ở nhà!

-Xạo vừa vừa thôi tui thấy chiếc SH của ổng kìa.

-Cậu Tuấn không muốn gặp ai hết, cậu đi về đi.

Sao hắn lại không muốn gặp, tui đã tìm đến tận nơi để xin lỗi vậy mà chưa chịu sao, thật là quá lắm rồi…-Tuấn ơi, mở cửa đi, nắng quá lát tui xỉu là ông chịu trách nhiệm đó.

Không được phải giở chiêu “khổ nhục kế”

thui, cách này tui hay thấy trên phim, không biết áp dụng ngoài đời có linh nghiệm không nữa…Tui giả bộ choáng váng xây xẩm mặt mày rồi chúi đầu vào cánh cửa nhà hắn nằm sãi lai….

Mấy người đi đường quăng cả xe xúm lại, la làng, hắn từ trong nhà tông chạy ra như một thằng điên….

Tui chẳng còn biết gì nữa…….

Tỉnh lại tui thấy mình nằm trong một căn phòng rất là sang trọng, có cả máy lạnh nữa, trên trán tui có một miếng khăn ướt, và hắn đang từ từ bước lại phía tui…-Em tỉnh rồi hả, làm anh sợ hết hồn…Đến mức này tui xấu hổ không chịu được, chỉ muốn chui xuống lỗ mà nấp thôi, có ai đời như tui giả bộ xỉu ai ngờ…xỉu thiệt!!

-Bác sĩ nói em bị say nắng nghỉ một lát sẽ khỏe!

-Hắn ân cần.

-Cái gì?Kêu ai là em thế hở!ai là em ông.

-Thôi mà,dù sao hồi trước một thời chúng ta cũng xưng hô như thế này mà.

-Nhưng tui không thích.

Miệng thì nói vậy thôi chứ tui khoái gần chít…tui kêu thầm trong bụng “kêu nữa đi anh, em thích lắm!hí..

hí.

hí!”

-Nếu “đó”

không thích thì “đây”

cũng không ép.

-Hắn bày đặt hờn mát.

-Từ từ..

để tui suy nghĩ!..

Ừ thì..

kêu thì kêu nhưng lúc chỉ có hai đứa thôi đó…làm như mê lắm!!

-Tui giả bộ trề môi…Sau đó tui khỏe lại, hai đứa tui cù lét nhau giỡn hớt chạy nhảy khắp cả phòng….

Tui cùng với hắn đi siêu thị Coop-Mart Nguyễn Đình Chiểu mua vài thứ vài nấu lẩu Thái xực…Gì chứ món lẩu Thái là tui nấu ngon số dzách, món ruột của tui đó,…Tui và hắn lăng xăng, tung tăng dưới bếp, tui thì nấu nướng, hắn thì lặt rau, sau đó tui múc nước lẩu cho hắn nêm,…Hắn khen ngon tuyệt vời,tụi tui cứ như cặp vợ chồng mới cưới vậy đó…Hai con nhỏ Osin nhà hắn cứ lượn qua lượn lại cứ như bóng ma biên giới, thấy chướng mắt vô cùng, tui thèm quăng cho mỗi đứa một cái chảo và hét lên: “Cút đi, đồ nhiều chuện!”

….

-Nhìn gì mà nhìn hoài vậy, chưa bao giờ thấy người khác hạnh phúc sao?

-tui bực bội.

-Có mắt thì nhìn,ai cấm!

-nó xực lại rồi bỏ đi.

-Mày đứng lại cho tao con quỷ cái!

-Tui hét lên.

-Thôi mà em,kệ cha tụi nó.

-Còn ông nữa, tức ơi là tức mà.

-Thôi dọn ra ăn đi, anh đói lắm rồi!

-hắn vừa nói vừa xoa xoa cái bụng.

Ăn xong tui và hắn bật Karaoke lên song ca một trận đã đời…..

Hắn không biết nhiều bài hát tiếng Việt cho lắm nên hát toàn nhạc tiếng Anh thôi….

Tui tập cho hắn hát với tui bài “White – bird alone”

.. đố các bạn đó là bài gì…(là Chim trắng mồ côi ấy mà).

Tui là Cẩm Ly còn hắn là Đan Trường, hì..

hì…Tui trải qua một ngày ở nhà hắn thật tuyệt vời…không có ai ở nhà,tui và hắn tha hồ quậy,…Hiện tại tui và hắn đang đi dạo ở Hồ Con Rùa lúc 8 giờ 30 tối sau khi đánh chén một trận no nê ở nhà hắn…Bây giờ đi dạo cho tiêu cơm…-Thôi chết, đã trễ lắm rồi, em phải về…đưa em về đi anh.

-Mai em có đi học hok?

-Mai em học buổi chiều.

-Vậy…..

em ngủ lại nhà anh đi, sáng mai anh sẽ chở em về.

-Mai về là ba em ổng chặt đầu em ra luôn đó!

-Số điện thoại ba em nhiêu vậy, để anh xin phép bác!

-Ừm…0938xxxxxx.“Con chào bác, con là Tuấn bạn Hoàng đó bác!”

“…………………..”

“Dạ, tối nay Hoàng ngủ lại nhà con được không bác”

.“……………..”

“Dạ, bác yên tâm.”

“……………..”

“Dạ, con biết rồi, con chào bác.”

-Sao, ba em nói gì với anh vậy.

-tui tò mò.

-Bác nói là bác cho phép anh cưới em làm vợ.

-Đồ quỷ, xạo vừa thôi!

-tui tát yêu hắn.

-Anh nói thiệt mà, bác còn nói là tối nay bác cho phép em ngủ với anh nữa đó.

-Em không tin, em không tin.

Tui bịt hai lỗ tai lại, vừa đi vừa cười thầm như một con điên, một niềm hạnh phúc lớn lao chợt dâng tràn trong tui…