Sự Lựa Chọn Của Trái Tim

Chương 19




-Em chỉ hơi bực mình thôi.

Cuối cùng tui và hắn cùng về lại mái nhà xưa, đã có lần tui thề là không bao giờ đặt chân vô nữa. Nhưng bây giờ thì…Biết sao bi giờ!!!Kể từ ngày tui và hắn trở về ba mẹ tui và ba mẹ hắn cũng không có phản ứng gì nhưng có vẻ cũng không đồng tình gì lắm. Hắn thì thường xuyên qua nhà tui, chỉ khi nào đi làm hoặc tui đi học hắn mới chịu lui. Hắn dễ thương thật!Đang ngồi trước ghế đá để làm báo cáo chợt tui thấy có một tên quen quen đang chạy theo kè kè tán tỉnh con bé Nụ hàng xóm của tui. À nhớ ra rồi, nó là em họ của hắn tên Hùng thì phải, hồi đó đám giỗ nhà hắn tui cũng đã từng gặp hắn…Chà, bày đặt dở thói dê xòm giữa thanh thiên bạch nhật nữa chứ. Tui biết chắc nó sẽ không thể nào thả dê thành công, cái con Nụ này nổi tiếng “chanh hỏi”

nhất xóm mà, mới học có lớp 11 mà đua đòi thấy sợ. Đời nào nó chịu một thằng đi xe Air Blade, cỡ Inova hay Land Cuise thì còn mật may.

Tui nói có sai đâu, con Nụ đóng cửa cổng một cái rầm tỏ vẻ bực bội và bỏ đi vào nhà một nước bỏ lại thằng em họ của hắn một mình tiu nghỉu…rồi nó quay xe lại định zọt thì bỗng nó nhìn thấy tui hay sao ấy. Nhanh chóng nó quay đầu xe lại…-Hello, mở cửa chứ người đẹp?

-Nó hỏi cái bằng cái giọng khinh khỉnh, nghe là phát bực.

-Kêu ai vậy thằng kia?

-Trời, kêu mày chứ ai không lẽ tao kêu không khí!Tui bực mình rồi đó nghen, khi không làm ra giọng ông nội người ta. Tui chưa kịp mở thì nó đã tự mở và đẩy xe vô và ngồi xuống ghế trước sự kinh ngạc của tui. Nó còn bày đặt lật lật cuốn báo cáo đang viết dang dở của tui nữa. Tui tức muốn trào máu họng.

-Cái đồ Hi-fi mà bày bặt chảnh chó.

-Nó nhìn tui và trề môi.

-Khốn nạn, mày nói tao gì đó.

-Tui tức quá.

-Ui xời nguyên cái xóm này ai hok biết mày zới thằng Nam là cái đồ BD chính hiệu. Tao cũng không ngờ thằng Nam nó lại là bóng.

-Mày biến ra khỏi nhà tao mau đồ chó ăn c…-Làm gì mà nóng như c… mới i.. vậy cưng, anh mày nói gì là sai sao.

-Mày ăn nói cho cẩn thận, bộ cái thứ đó không phải con người hả?

-Tui nén cơn tức.

-Bóng thì nói mẹ là bóng đi bày đặt ngại gì nữa.“Bốp”

-Tui tung cú đấm dính ngay khuôn mặt chó của nó.“Chát”

-Nó tát tui một cái thật kêu, đau đến nỗi da mặt tui tê rần rần. Trời ơi, nó quá lắm rồi khi không vô nhà tui còn đánh tui nữa chứ. Mà lại chỉ có mình tui ở nhà.

-Da mặt cũng mịn màng dữ, hèn chi thằng quỷ Nam mê mệt là phải, cho sờ cái coi.

Nói rồi nó đưa bàn tay bẩn thỉu của nó lại phía khuôn mặt của tui. Máu trong người tui sôi lên ùng ục, tui ước gì có con dao trong tay tui sẽ đâm cho nó chết. Cái đồ mất dạy bẩm sinh mà.

Tui tức trước sự quá quắt của nó mà không biết làm sao không lẽ la làng lên sao. Bất chợt tui nhìn thấy một cây tầm vông gần đó vừa định chạy đến thì người yêu xuất hiện đúng lúc.

Hắn trông như một con quỷ dữ với con mắt đỏ ngầu trông thật dữ tợn. Không nói không rằng hắn tiến lại phía thằng mất dạy cho nó một cú nốc ao, nó nằm dài trên sân với cái mỏ đầy máu.

-Tao cấm mày không được đụng đến một sợi tóc của người yêu tao nha mậy!Rồi hắn tiến lại phía tui ôm tui vào lòng xoa xoa đầu tui.

-Không sao đâu em!Bất ngờ từ phía sau thằng đó đá hắn một phát vào đầu làm hắn choáng váng, hắn điên tiết bay vào đấm nó như điên, đấm đến nỗi nó không còn cử động gì nữa.

-Á…nó chết rồi anh ơi, làm sao đây!

-Tui hét lên, hoảng sợ tột độ.

-Em bình tĩnh, nó không dễ chết vậy đâu, em phụ anh đưa nó vô bệnh viện đi.

Tui hộ tống cùng hắn đưa thằng mất dạy vô bệnh viện, cầu trời cho nó không sao, chứ nó chết thì hắn vào tù chứ chẳng chơi.

Sau một tiếng hồi sức cấp cứu nó đã tỉnh lại, tạ ơn trời phật làm tui lo gần chết. Tui chỉ sợ nó chết rồi liên lụy đến hắn thôi. Mà công nhận hắn hung dữ thật, hắn mà đi đánh lộn đánh đối phương chắc từ chết tới bị thương là cái chắc.

Nhưng tất cả là tại thằng đó không đấy chứ. Gia đình hắn rồi gia đình thằng đó ùn ùn kéo đến.

-Thằng Hùng nó bị sao vậy Nam?

-Mẹ của thằng đó và cũng là dì ruột của hắn hỏi.

Hắn không trả lời mà chỉ cuối gầm mặt xuống, lát sau họ vào thăm thằng Hùng. Và dường như biết được mọi chuyện từ lời kể của thằng kia ba mẹ hắn kéo hắn lại nói chuyện:-Sao con lại đánh nó, nó là em con mà, nếu nó chết thì sao, trời ơi sao con không suy nghĩ gì hết vậy?

-Dạ, con xin lỗi lát nữa con sẽ vào xin lỗi nó.

Tui cũng chỉ biết đứng yên mà thôi, tất cả sự việc là do tui mà ra sao?Và rồi cuối cùng hắn cũng vào xin lỗi cái thằng mất dạy đó, tui thì tức anh ách. Nhìn cái mặt sưng chù vù của nó mà tui rủa thầm trong bụng “Đáng đời, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông nè…”

…Chết mày chưa cho mày chừa, sau đó tui và hắn bỏ ra về.

Còn khoảng 20 ngày là Tết rồi, Tui hi vọng năm mới sắp đến sẽ mang đến nhiều niềm vui và hạnh phúc, xóa tan và cuốn trôi mọi ưu phiền của năm cũ.

Dạo này hắn cũng tất bật lắm, thực ra là hắn đang đăng kí khai giảng học lớp quản lí ở trường tui. Chính vì vậy mà tui luôn gặp hắn ở trên trường với khuôn mặt luôn rạng rỡ mỗi khi bắt gặp ánh mắt của tui nhìn. Ngay lập tức hắn đá lông nheo một cái rụp làm tui chới với. Nhiều lúc tui thấy mấy đứa con gái đi phía sau tui cứ ngỡ hắn đá lông nheo với tụi nó, thấy có đứa bày đặt đỏ mặt lên rồi quay qua chỗ khác. Tui nhìn thấy mà tức cười ghê, lộn tiệm rùi mấy bà ui hắn đá lông nheo với tui mừ. Đôi lúc tui cũng ngại lắm, tuy tui có công khai với gia đình rồi nhưng vẫn còn ngại cái mảng xã hội lém, chính lúc đó tui kéo hắn ngay vào toilet, sai lầm là ở chỗ này.

-Làm gì mà anh nhìn em lộ liễu quá vậy, ở đây là trường học mà.

-Nhìn Bx mà cũng không cho, vậy hun được hok?Ngay khi tui chưa kịp phản ứng thì hắn đã gắn chặt bờ môi hắn lên môi tui như keo dán sắt. Đúng lúc đó thì tui và hắn nghe thấy khoảng 3,4 thằng gì đó cũng đi vô rửa mặt.“Cộc..

cộc…cộc”

-Ai làm gì trong đó lâu quá vậy,bộ đang…đếm lông hả?

-Thằng nào đó gõ cửa phòng tui và hắn.

-Cái đồ bất lịch sự, tin tao cho mày ăn lông không?

-Tui giận dữ hét lên.

Phút chốc tui và hắn nghe bên ngoài im re, chắc tụi nó đi hết rồi. Tui rủ hắn đi ra,vừa mở toang cánh cửa thì…Tui và hắn bắt gặp ngay sáu ủa tám con mắt chứ vì có một thằng bị cận đang nhìn tui và hắn chăm chăm.

-Trời ơi, hai thằng con trai trong toilet thì có thể làm gì được mậy?

-Giọng một thằng rú lên kinh ngạc hỏi thằng kế bên.

-Tao cũng không biết, chắc ăn…chuối chứ làm gì.

-một thằng mỉa mai.

-Mày nói gì?

-Tui trợn mắt hỏi nó.

-Tụi bây biến ngay.

Tui và hắn bẻ tay kêu rôm rốp…-Xin lỗi nhoa, hai bạn cứ tiếp tục đi nha, tụi tui đi.

Nói xong ba thằng khùng khoác tay nhau chuồn lẹ mà không dám ngoái lại nhìn, chẳng qua là một thằng trong số đó là ai các bạn có biết không, là thằng Hải dớ có lần bị tui trù dập như con không đẻ chứ ai.

-Anh đó, xém chút nữa là lộ tẩy rùi thấy chưa.

-Tại yêu em quá nên không kiềm chế nỗi nữa, tụi nó mà không vô là không biết chuyện gì xảy ra trong toilet nữa đâu đó nha.

-Chuyện gì là chuyện gì, ham hố thấy sợ.

Hắn chỉ cười tươi và lấy hai tui bấu vào hai má tui như nựng yêu con nít.

-Anh về đi em vô học tiếp đây, sắp reng chuông rùi.

-Anh chờ em về luôn.

-Thôi về nghỉ ngơi đi, tối làm tăng ca nữa mà.

-Ừm…anh về nghen.

-Ừh.

-Zề thiệt đó.

-Dạaạaạaaaaaaaaaaaaaaaaa!

-Tui hét to.

Hắn vẫy tay miệng cười tươi rói 100%, qua khỏi cầu thang và mất hút. Chết cha, hồi nãy bị tụi kia nhìn thấy không biết tụi nó nghĩ gì nhỉ.

Tan học tui la cà với lũ thiên lôi của tui trên hành lang lớp học, bàn về sắp tới Tết đi đâu chơi, nghe nói đâu bên Bình Dương mới có khu du lịch Đại Nam gì đó. Tui và tên Long nói chuyện háo hức lắm nhưng không có tình ý gì đâu nha, tình bạn trong sáng lắm, đi hơi nhanh nên bỏ xa tụi nó lại phía sau…-Hai vợ chồng mày đi từ từ thôi, làm gì đi nhanh như khỉ đu dây điện zậy?

-Thằng Tiến mát lên tiếng.

Tui vừa tính quay lại chửi nó vì cái miệng ăn mắm ăn muối của nó, lỡ người ngoài nghe được thì sao, thì tui hoảng hồn khi nhìn thấy bóng dáng của hắn ở phía sau tụi nó. Trời đất quỷ thần ơi, sao hắn nói hắn về rồi mà. Không biết hắn có nghe thằng Tiến nói gì không? Hắn lầm lì như sát thủ tiến thẳng lại phía tui, tui thì đứng trơ ra như cây cơ.“Chát”

-Hắn tát tui một cú nẩy lửa, tui thấy trời đấy xoay mồng mồng, điên đảo, tui xoay người té nhào lại phía cầu thang. Ngay lập tức tụi nó bay lại chụp lấy tui, cha mẹ ơi tụi nó không chụp kịp là tui về chầu ông vải rồi với nguyên nhân là té từ cầu thang xuống đất.

-Sao lại lừa dối tui hả?

-Hắn hét lên như một con quỷ dữ.

-Dám đánh bạn tao hả mậy?

-Thằng Tiến sần sộ.

Ngay lúc đó có rất nhiều đứa học cả ngày hiếu kì bu lại xem như kiến. Tui xấu hổ quá bỏ chạy như điên vào toilet để lại bên ngoài là tiếng đấm đá của tụi thằng Long dành cho hắn…Tui bước vô nhà với tâm trạng hoang mang, tui đâu có lừa dối gì hắn đâu mà tại sao hắn lại ghen bóng ghen gió như vậy. Lại còn đánh tui nữa, vũ phu thật, làm tui suýt chết nữa chứ. Nhưng ai là người có lỗi trong vụ này, lỗi cũng tại tui một phần, nhưng tại hắn nhiều hơn, đúng là cái đồ yêu quá hóa rồ. Chắc hẳn thể nào hắn cũng bị tụi nó đánh cho một trận tả tơi chứ chẳng kham. Rốt cuộc tui có đến xin lỗi hắn không, không!….

Hắn mới phải là người phải xin lỗi tui. Suốt cả ngày tui chờ đợi hắn đến xin lỗi nhưng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, hắn bị ma bắt rồi hay sao vậy. Một ngày, hai ngày,đến ngày thứ ba thì….

Đang ở trong phòng, tui nghe tiếng của hắn hỏi mẹ tui đang ngồi chấm bài ở ngoài phòng khách:-Hoàng đâu rồi bác ba?

-Nó trong phòng đó, tụi bây bớt đi chơi lại đi nha.

-Dạ.

Sau đó tui nghe tiếng bước chân hắn tiến lại phòng của tui. Bỗng tui nghe rất im lặng không có động tĩnh gì hết, sao hắn không đập cửa phòng tui và la thảm thiết “Hãy tha thứ cho anh”

như nhiều seria phim Hàn Quốc tui xem nhỉ. Hắn chết đâu rùi, bực mình ghê, tui mở mạnh cánh cửa bất ngờ hắn đang dựa vào hay sao ấy, mất đà làm hắn té lăn cù mèo vô phòng tui.

-Mấy người làm cái trò gì vậy?Hắn lồm cồm bò bậy với chỉ số quê độ và bối rối đầy trên khuôn mặt manly của hắn.

-Ơ…anh xin lỗi.

-Mắt sao đen dữ zậy?

-Thì…bị “chồng”

em đánh.

-Câm ngay tát phù mỏ bây giờ…Mà làm gì bữa nay mới đến xin lỗi.

-Thì hổm rày ở nhà dưỡng thương, xấu quá sợ vợ anh nhìn không ra.

-Trời ới, mẹ tui ở ngoải kìa, ăn nói cho cẩn thận chút.

-Tha lỗi cho anh nha.

-Không!

-Tui phùng má.

-Cũng tại anh yêu em quá thôi, anh hứa từ nay sẽ không ghen nhiều như thế nữa.

-Nói zậy…không ghen nhiều mà ghen ít hả?

-Vậy, không ghen nữa.

Nhìn cái bản mặt ăn năn pha lẫn chút gì đó rất con nít mà lại dễ thương cực kì của hắn tui không thể từ chối yêu cầu của hắn với lại tui hơi bị “yếu lòng”

và “dại trai”

chút đỉnh…-Lỡ lần này thôi đóa, biết chưa?

-Dạ, anh bít rùi…à quên tặng em cái này.

Hắn nói rồi chạy vù ra xe cầm vào một đóa hoa màu trắng.

-Tặng em nè.

-Hoa gì dzạ?

-Hoa Bách Hợp, hoa tặng để xin lỗi đó mà..

hì..

hì..

-Hắn vừa nói vừa gãi đầu sột soạt, kiểu này chắc chí đầy đầu đây.

-Ừm, thank a lot!

-Hun cám ơn anh cái đi.

-Không là không.

Tui không hôn hắn mà hắn đã hôn tui một cái chóc ngay má tui thật nhanh trước sự ngỡ ngàng của mẹ tui khi bả bất ngờ đi ngang qua. Khuôn mặt bà ấy tối sầm lại không có gì gọi là vui vẻ.

-Ra đây, tao nói chuyện với hai đứa.

-Mẹ tui buồn rầu nói.

Tui và hắn hơi hối hận, sao mẹ tui buồn thế nhỉ, chẳng phải bà ấy biết tui và hắn là một cặp rồi mà.

-Mẹ không biết hai đứa bây còn làm chuyện gì nữa nhưng ít ra đừng quá công khai như vậy không tốt đâu, thời gian qua cái xóm này nó dèm pha gia đình hai bên dữ lắm rồi, mẹ cũng không muốn chuyện này tiếp tục xảy ra trong cái nhà này nữa.

-Dạ, tụi con hứa từ nay sẽ cẩn thận.

Nói rồi mẹ tui bỏ ra phòng khách tiếp tục công việc chấm bài cho học sinh, tui và hắn chỉ nhìn nhau như muốn đổ lỗi cho nhau.

Tui và hắn lại tiếp tục cuộc hành trình của tình yêu kể từ giây phút này.

Giờ phút thiêng liêng tui mong chờ đã đến đó là thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới: Đêm giao thừa. Tui và hắn đi xem bắn pháo hoa ở Bến Bạch Đằng. Bến Bạch Đằng, chứng nhân tình yêu của tui và tên Tuấn khi xưa một thời nhưng sao giờ tui thấy nó có vẻ tầm thường và xa lạ quá. Thật sự là tui đã vứt bỏ hoàn toàn mối tình đầy tuyệt vọng của tui rồi sao, sao tui chẳng có cảm giác gì đối với nó bây giờ. Tên Tuấn ấy như một ngôi sao mai trên bầu trời mà chỉ có ban đêm mới hiện hữu, để rồi ban ngày nhường lại cho không gian bao la đầy nắng và gió. Ôi, tui quên được thật sự cũng tốt, chẳng phải bây giờ tui đang rất hạnh phúc với tình yêu tui hiện có hay sao. Tui sẽ mãi trân trọng niềm hạnh phúc mà tui đang có, để nó không thể phai nhòa và mất đi theo thời gian được. Phạm Hoài Nam mới chính là tình yêu đích thực của tui, chính định mệnh đã cho tui kịp thời gặp hắn để rồi gắn kết tui và hắn lại với nhau đến trọn đời.

Mới mùng một Tết, đầu năm đầu tháng mà tui nằm dài trên giường như một con mèo lười, bởi vì tối qua tui và hắn overnight đến 4 giờ sáng với về, đường kẹt xe không thể tả, nghĩ lại thấy oải dễ sợ về được tới nhà mừng muốn chết.“Oh my pretty pretty boy I love you……”

- Tiếng chuông điện thoại tui reo bài hát thân thuộc.

Ai thế nhỉ, a là anh yêu tui gọi…“Ồ la, có gì hok oppa?”

“Đang làm gì dzạ Bx, qua nhà anh liền được không…Có mình anh ở nhà thui!”

“Bùn ngủ quá à!”

“Đi đi mà, hay đợi anh qua ngủ chung”

“Á…đừng, từ từ…chờ một xíu đê!”

Tui vươn vai bước thẳng vào nhà tắm, tên này đầu năm đầu tháng hok biết định giở trò gì nữa.

Tui nhanh chóng thay một bộ cánh thật cute, nhí nhảnh lém, tui năm nay vừa đủ tuổi uống bia, 21 tuổi, con số này cũng đẹp đấy chứ, ủa mà đôi lúc tui suy nghĩ là hổng biết sao con số này nó lại gắn liền với mấy đứa phụ nữ làm nghề đó nhỉ???^^….

-Ủa, sao có mình anh ở nhà zậy, ba mẹ anh và thằng Ân đâu?

-Họ zề quê ngoại anh hết rùi.

-Sao anh không về, ở nhà có ý đồ gì đây?Con mắt bên trái hắn ánh lên chữ gian, còn mắt phải thì hiện rõ chữ xảo.

-Anh thèm quá hà.

-Thèm cái gì?

-Thịt người.

-Áaaaaaaaaa!…không giỡn, em đói bụng lắm không có sức đâu.

Thế là tui và hắn nhảy xổ vào bếp, đánh chén một trận đã đời, ngày Tết mà, thứ gì mà hok cóa.

Ăn xong thì…-Anh ui, hôm nay là Tết đó.

-Tui giả bộ nhắc khéo hắn.

-Tết rồi sao?

-Hắn hỏi lại một cách thơ ngây.

-Không nói chuyện với mấy người nữa.

-Giỡn thôi, anh chỉ bị sẵn rồi, lì xì cho em nè.

Hắn nói xong và móc nhanh từ túi quần hắn một bao lì xì đỏ chói. Tui cũng móc bao ra lì lại hắn, có qua có lại mới toại lòng nhau mừ, vả lại lộc đầu năm lại được chính người yêu mình lì xì nữa, cái này nghe nói hên dữ lắm!!!Tui và hắn đang ngồi nhám nháp trái cây ở phòng khách, tui thì gọt bao nhiêu hắn lủm bấy nhiêu, bực cái mình ghê. Bất ngờ hắn kê cái mỏ hắn lại gần, bóp miệng tui há ra rồi đẩy trái cây đã được tán nhuyễn bởi răng của hắn vào miệng tui như thể mớm mồi cho chim non ấy.

Hắn ấn cổ tui một cái tui nuốt một cái ực…-Á…kinh quá hà…gớm chết.

-Sao…ngon hok em yêu?

-Ngon cái đầu anh á, chơi cái trò dơ bẩn.

-Vậy…trò gì sạch sẽ?

-Không biết!Hắn xoay người tui lại và bắt đầu hành tội cái lưỡi của tui bằng cái lưỡi của hắn. Tui như bay lên chín tầng mây không còn biết đâu là thiên đàng đâu là địa ngục. Mở mắt ra thì tui thấy đang nằm ngay trên giường của hắn.

-Mình bắt đầu nghen!

-Ơ…khoan sao em lại nằm đây, hồi nãy còn đang ăn trái cây dưới phòng khách mà.

-Trời đất, anh ẳm em lên mà em không có cảm giác gì hả?Nghe hắn nói mà tui xấu hổ dễ sợ, mình suy đồi đến thế sao, trai ẳm mà cũng không biết. Chắc tại tui u mê quá rồi nên không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.

Thế là hết một ngày Tết, nghĩ lại tui thấy tội lỗi vô cùng, mới đầu năm đầu tháng mà đã “trao thân”

rồi, chắc năm nay sẽ “đen”

theo nó lun quá…hic..

Tui móc cái bao lì xì hồi sáng hắn lì cho tui xem được nhiêu…Trời đất là một tờ polyme trị giá nửa chai. Hic, vậy mà bao của tui cóa nửa xị hà. Hình như tui chơi ăn gian thì phải?Và ngay ngày hôm sau hắn lại rủ tui đi Bình Quới chơi với hắn một chuyến. Nghe nói ở đây có chương trình Buffet “Ẩm thực Nam bộ”

thú vị lắm. Bởi vậy nghe hắn rủ rê tui gật đầu một cái rụp.

Đúng giờ hẹn, tui tót lên xe của hắn một cách sổ sàng, hắn không quên chiêu cũ kéo tay tui ôm eo ếch hắn chật cứng. Hắn chạy với tốc độ 100 cây chuối trên giờ. Phút chốc đã đến Làng du lịch Bình Quới 2. Tui và hắn hôm nay mặt áo đôi, màu tím hoa cà, giống nhau y chang, áo tình nhân mà lị^^…Mới vừa bước vô thôi mà tui đã phát hoảng, người gì đâu mà đông nghẹt, sao đi đâu cũng thấy con người thế nhỉ?Hắn lại mua vé mà tui để ý lúc hắn cuối xuống kí tên, con nhỏ tiếp tân nó đứng chồm lên rồi nhìn lén vào người hắn,khuôn mặt nó dính hai chữ “HÁM TRAI”

ngay trên trán. Chẳng qua là hắn gỡ bớt nút áo, hơi để lộ vòm ngực căng tròn chút xíu thui mà, vậy mà nó cũng dòm lén cho được.

Ôi chao, ngại hết sức có quá nhiều người nhìn chằm chằm săm soi một cách thái quá vào tui và hắn. Chắc tui và hắn chơi nổi quá mừ, mặc áo đôi.

Tui ngại quá, thế là lúc lấy thức ăn tui tách với hắn ra đứng cách hắn khoảng vài người.

Ngay lập tức tui thấy có một “chị gái”

ẻo lả với đôi guốc hơn năm tấc, khuôn mặt đánh phấn dày cả 1cm, nhưng vẫn thấy chi chít nhiều những cục mụn. Trời ơi, tên này là “G lộ”

nà, chuẩn bị giở trò xàm sở hắn đây. Tui phải làm gì đây, tui thấy nó khều khều cái mông săn cứng khoảng 99cm của hắn. Đau đầu một cái là hắn tưởng là tui khều, hắn quay phắt lại và hỏi nhanh:-Gì vậy em yêu?

-Anhhhhhhh, em nè!

-Giọng nó chảy nhựa ra cả kí.

Tui thấy khuôn mặt hắn hoảng sợ tột độ, từ trằng hồng chuyển sang trắng bệch rồi xanh như tàu lá…-Không, không tui lộn….

Em…em ơi.

-Hắn gọi tui.

Tui đi nhanh lại, nhưng cái con kia còn giở trò vuốt má hắn nữa. Giữa chốn đông người mà nó lại hành động như vậy khiến cho mọi người càng hiếu kì thêm. Hắn nắm chặt tay tui và bước ra phía cổng.

-Mình đi chỗ khác đi em.

-Sao vậy, em chưa ăn cá lóc nướng trui nữa mà.

-Về anh mua cho ăn, đi ngay.

Lúc hắn đi lấy xe, tui chợt thấy cái đứa “lộ liễu”

hồi nãy cùng với băng nhóm của nó đứng thành một bầy. Á, không xong rồi, mười thấy thằng ăn bận váy giống con gái xì tin bây giờ hay mặc, chúng định giở trò gì đây. Đừng có nói là định “làm thịt”

tui và hắn nha.

Tui lên xe, hắn rồ ga và zọt. Mười mấy tên đó trên những chiếc tay ga cũng đang đuổi theo tui và hắn tới tấp.

-Nhanh lên anh ui, tụi nó đang đuổi theo mình kìa.

Hắn điên cuồng tăng tốc chạy như vũ bão, phía sau tụi nó cũng rượt theo sát nút. Cuộc rượt đuổi đầy ngoạn mục vào mùng hai Tết Kỉ Sửu năm 2009 trên đường Điện Biên Phủ vẫn còn đang tiếp tục. Tiếng còi anh cảnh sát giao thông vang lên, vài tên trong bọn nó bị “dính chưởng”

….

Hắn nhanh trí rẽ vào một đường hẻm ở quận Bình Thạnh, mệt quá tui và hắn dừng lại nghỉ mệt.

Tui thì thấy tức cười quá, Tết năm nay dzui thiệt, tui cười rũ rượi khi nhớ lại cuộc rượt đuổi vừa rồi.

-Im đi, cười cái gì, bộ vui lắm hả?

-Hắn nạt tui, hắn bị sao thế nhỉ.

-Vô duyên…tự nhiên cái la người ta hà.

Hắn chở tui về lại quận 1, rẽ vào một quán kem trên đường Pastuer…Hắn thì vẫn còn ngồi thở phì phò. Lúc chị phục vụ mang menu ra đặt lên bàn, hắn giật mình định bỏ chạy nữa chứ, thái độ của hắn làm cho chị phục vụ cứ khúc khích cười.

-Ê..

nói nghe.

-Nói đi, anh đang nghe nè.

-Hắn tười cười đưa muỗng kem vào miệng tui.

-Sao anh sợ tụi nó dữ zậy?

-Chứ em không sợ sao, nhìn cái mặt phấn dày cui là phát sợ rồi.