Sự lây nhiễm | The Infectious

Chương 43: Phản bội




“Tôi nghĩ nghe như vậy là đủ rồi, nhưng nếu như ông vẫn chưa tin thì có thể đem về nghe tiếp cũng được, vì còn nhiều người nhắc đến tên ông lắm đấy.” – Henry đột nhiên ngồi dậy và tắt máy ghi âm.

“Này thanh tra Kleton, thực hư chuyện này là sao, mấy cuộn băng đó có nghĩa là gì vậy ?” – Josh lập tức quay sang hỏi thanh tra Kleton.

“…”

“GIẢI THÍCH ĐI CHỨ ?” – Josh đứng bật dậy và hét lớn.

“Nếu đã đến nước này rồi thì ta không thể giấu được nữa.”

“Nói ra hết đi, tôi sẽ không tin vào mấy cái cuộn băng nhảm nhí này mà không có bất kỳ lời giải thích thỏa đáng nào từ ông đâu.”

“Ta đã ở đó, phải, ta là tay sai của những tên bác sĩ điên tại viện Cremary.”

“Không…không thể nào.” – Biết được sự thật khiến giọng nói của Josh lúc này trở nên tuyệt vọng và đau đớn.

“Vì…vì sao ông lại làm vậy chứ, lý do là gì, hả ?”

“Ta buộc phải làm vậy, nếu không thì cả ta lẫn gia đình ta sẽ bị tàn sát mất, và vì bọn cấp trên đã bị mua chuộc nên những tên sĩ quan quèn như bọn ta cũng chẳng thể thoát được việc bị lợi dụng.”

“Vậy thanh tra Kleton, có phải chính tay ông đã ra tay với những nhân chứng, với những người biết về cái viện Cremary đó không ?”

“Không, ta không hề gây hại cho ai cả.”

“BÂY GIỜ MÀ ÔNG VẪN CÒN NÓI DỐI ĐƯỢC NỮA À ?” – Josh túm lấy cổ áo của thanh tra Kleton và hét vào mặt ông ta.

“KHÔNG, TA THỀ MÀ, TA KHÔNG HỀ GIẾT HẠI AI HẾT.”

“Bỏ ông ta xuống đi Josh.” – Henry nói.

“Đúng là ta có hành hung và đe dọa bọn họ, nhưng ta…ta không hề giết ai trong số họ cả, những đồng nghiệp còn lại của ta vì bị cám dỗ bởi đồng tiền nên mới xuống tay với những nhân chứng ấy, để rồi sau đó cũng bị giết chết.”

“…”

“Ta không biết gì về những cuộc thí nghiệm virus trên người tại viện Cremary đó cả, vì khi ấy ta chẳng khác gì những người dân khác, chỉ biết tin răm rắp vào những gì mà chúng nói, rằng trong vùng thật sự đang có bệnh dịch, kể cả những bằng chứng mà chúng đưa ra cũng đã đánh lừa mọi người một cách dễ dàng.”

“…”

“Đúng là bọn cảnh sát thành thị đã che giấu sự thật về vụ thảm sát đó, chúng đã dùng quyền hành của mình để bịt miệng tất cả mọi người có liên quan trong đó có cả ta, hồ sơ vụ án bị vứt bỏ là do chúng chứ không phải do ta, với chức vụ chỉ là một tên thanh tra hèn mọn thì ta có thể làm gì được đây ?”

“Nhưng sao ông lại chẳng nói gì cho chúng tôi hết vậy ?” – Henry thở dài, anh cố gắng rời khỏi giường để có thể mặt đối mặt với thanh tra Kleton.

“Vì ta nghĩ các cậu sẽ không tin tưởng ta, rằng các cậu sẽ ghép tội ta cùng với bọn khủng bố khốn kiếp đó, trước đây ta đã rất cố gắng để minh oan cho bố cậu Henry à, nhưng những bằng chứng mà bọn chúng ngụy tạo nên khiến ta bất lực và không thể làm gì được cả.”

“Vậy ý ông là ngoài việc hành hung người khác ra thì ông không liên quan gì đến dự án virus của bọn khốn đó có phải không ?” – Josh hỏi.

“Phải phải, ta không nói dối đâu.”

“Chờ đã nào Josh.”

“Chuyện gì thế Henry ?”

“Nếu thật sự chỉ hành hung thì ông có thể giải thích cho tôi về khẩu súng này không ?” – Henry nói rồi lấy ra một khẩu súng ngắn cũ kỹ trong ngăn kéo.

“Khẩu súng này thì sao ?”

“Nó là khẩu súng yêu thích của ông mà, còn nhớ không ?”

“Không…ta…ta không biết khẩu súng nào hết.”

“Đừng chối nữa, đây chẳng phải là khẩu súng mà ông và bọn cớm bẩn kia đã dùng để dọn dẹp đống tàn dư trong vụ thảm sát hay sao ?”

“Anh…anh đang nói gì vậy Henry ?” – Josh hỏi.

“Tên tù nhân số 9921 tại nhà tù liên bang đã khai ra tất cả về ông rồi.”

“9921, hắn ta là ai vậy ?”

“Hắn ta từng là đồng nghiệp của thanh tra Kleton, hắn ta cũng là người đã từng tham gia vào kế hoạch dọn dẹp trong vụ thảm sát đi, nếu nghĩ tôi nói dối thì hãy lấy đoạn băng thứ 9 ra mà nghe đi, tôi nghĩ nó sẽ giúp ích cho anh đấy.”

“THẰNG KHỐN KASSER.” – Thanh tra Kleton bỗng nhiên hét lớn rồi rút khẩu súng ngắn của mình ra và hướng về phía Henry.

“…”

“TAO ĐÃ TỐNG NÓ VÀO TÙ MỌT GÔNG, ĐÃ HỦY HOẠI CẢ TƯƠNG LAI LẪN CUỘC ĐỜI NÓ, TAO ĐÃ LÀM TẤT CẢ NHỮNG VIỆC ĐÓ CHỈ ĐỂ ĐỔI LẤY SỰ IM LẶNG VÀ CÁI MẠNG KHỐN KIẾP CỦA NÓ, VẬY TẠI SAO BÂY GIỜ NÓ LẠI QUAY SANG PHẢN TAO ?”

“THANH TRA KLETON, BỎ SÚNG XUỐNG NGAY, ÔNG LÀM GÌ VẬY ?” – Thấy vậy Josh cũng rút súng của mình ra.

“PHẢI RỒI, TẤT CẢ LÀ DO MÀY, MỌI CHUYỆN THÀNH RA THẾ NÀY LÀ DO MÀY HENRY Ạ.”

“THANH TRA KLETON !”

“NẾU NHƯ MÀY BỎ MẠNG Ở CÁI NHÀ TÙ ĐÓ THÌ ĐÃ TỐT BIẾT MẤY, TẠI SAO MÀY VẪN CÒN SỐNG CHỨ HẢ, TAO CỨ NGHĨ SẼ CÓ THỂ MƯỢN TAY MÀY ĐỂ HOÀN THÀNH SỨ MỆNH CỦA MÌNH, NHƯNG KHÔNG-”

“DỪNG LẠI ĐI THANH TRA KLETON.”

“HÔM NAY MÀY SẼ PHẢI CHẾT HENRY, MÀY SẼ CHẾT Ở CÁI BỆNH VIỆN NÀY.”

“Ông làm tất cả những việc này để đổi lại điều gì vậy Kleton ?” – Henry tiến lại gần nòng súng của thanh tra Kleton và nói.

“HẢ ?”

“Tôi hỏi là cái việc giết chóc và hủy hoại tương lai người khác cốt để làm gì vậy ?”

“Tao…tao…”

“Có phải ông định nói mình làm tất cả những chuyện này là vì gia đình ?”

“Phải, tao làm là vì gia đình đấy, nếu như có nhiều tiền hơn thì không chỉ con gái tao mà vợ của tao cũng sẽ quay lại với tao sớm thôi, họ sẽ quay trở lại mà…”

“CHẤP NHẬN SỰ THẬT VÀ ĐỪNG TRỐN TRÁNH NỮA JEFF KLETON.”

“Hả ?”

“Con gái và vợ của ông đã bỏ đi từ rất lâu rồi mà phải không ?”

“Làm sao, làm sao mà mày biết chuyện gia đình tao ?”

“Nhớ lại đi, ông đã đối xử với họ như thế nào, vì tôi nghĩ có một người bố và một người chồng như ông thì mẹ con họ thà chết đi còn sướng hơn đấy, tên bạo hành.”

“…”

“Gia đình của ông không cần tiền tài hay danh vọng gì từ ông cả, những gì mà họ cần chỉ là một cuộc sống bình thường, một cuộc sống bình yên như bao gia đình khác mà thôi, đó là thứ mà một kẻ bạo lực với quá khứ đẫm máu như ông không thể nào thực hiện được, tôi nói có đúng không ?”

“…” – Thanh tra Kleton lúc này buông bỏ khẩu súng của mình, ông ngồi bệt xuống sàn nhà một cách tuyệt vọng với đôi mắt đẫm lệ.”

“Quá đủ rồi, Josh, anh giải ông ta đi đi.”

“Được rồi.”

Dưới cơn mưa bất chợt ập đến ngày hôm đó, Thanh tra Jeff Kleton đã cúi đầu nhận tội, người đứng đầu tổ đội giờ đây đã phải tra tay vào còng và rời khỏi bệnh viện Dansion mà không có bất kỳ sự phản kháng hay giải thích nào, ông sau đó được Josh áp giải lên một chiếc xe tuần tra bên ngoài và thẳng tiến đến sở cảnh sát.

“Mọi thứ liệu có thể kết thúc dễ dàng được hay không”. Henry nhìn ra ngoài cửa sổ và tự hỏi bản thân mình, tất cả những gì mà anh muốn bây giờ là cơn mưa kia sẽ rửa sạch mọi tội ác, gột rửa đi tất cả cái ác trong mỗi con người để lòng họ không còn thù hận nữa, rồi khi đó sẽ không còn ai phải bỏ mạng, không còn ai phải chịu cảnh tù tội nữa, giá như thế giới này có thể vận hành được như vậy thì sẽ tốt biết mấy.