Sự lây nhiễm | The Infectious

Chương 41: Tất cả chỉ là ảo mộng




"Ý anh là không chỉ chính phủ mà cảnh sát cũng muốn bố tôi biến mất nữa sao ?"

"Thật ra chính phủ muốn làm gì bố cô thì tôi không rõ, nhưng cảnh sát chúng tôi chẳng muốn gì ngoài việc bắt sống ông ấy cả."

"Làm sao tôi có thể tin tưởng các người được chứ ?"

"Hiện tại bố cô cũng chỉ là những nạn nhân có liên quan đến cái vụ án lạ lùng này mà thôi, và chúng tôi cũng chưa có bất kỳ bằng chứng nào để buộc tội ông ấy cả, vì ông ấy là mảnh ghép cuối cùng giúp chúng tôi giải mã cái vụ án này nên chúng tôi mong ông ấy còn sống hơn là đã chết đấy.

"..."

"Ông ấy và cô bây giờ là những nhân chứng sống đang được bảo vệ bởi chúng tôi, cô hiểu điều đó chứ ?"

"Vâng, tôi hiểu rồi."

"Chờ đã, mà tên họ của cô là Erot phải không ?"

"Phải, tôi đã đổi sang họ của mẹ sau khi bố tôi mất tích."

"Vì sao cô lại làm vậy thế ?"

"Trước khi biến mất bố tôi đã trở nên rất kỳ lạ, từ hành động cho đến suy nghĩ, ông ấy luôn gợi ý rằng tôi đang gặp nguy hiểm, cứ như ông ấy đoán trước được việc mình sẽ biến mất vậy."

"Điều đó càng củng cố thêm hy vọng cho chúng tôi đấy."

"Hy vọng, ý anh là sao ?"

"Nếu như bố cô đã chuẩn bị cho cả việc mình sẽ mất tích như vậy thì hẳn ông ấy đã phải chứng kiến nhiều thứ kinh khủng lắm, nhiều đến mức có thể bọn khốn ấy đã thanh trừng ông ấy mất luôn rồi cũng nên."

"Các anh đang nói gì vậy ? Tôi không hiểu gì cả."

"Tóm lại thì bây giờ chúng ta phải tìm cho ra bố của cô đã, nếu như ông ấy thật sự vẫn còn sống thì cô có biết ông ấy sẽ đi đâu không ?"

"Tôi...tôi cũng không rõ nữa."

"Có nơi nào mà cô nghĩ ông ấy sẽ đến không ? Có thể là một nơi bí mật nào đó mà cô và ông ấy đã từng đến chăng, một chi tiết nhỏ thôi cũng được ?"

"..."

"Chờ đã, tôi nhớ ra rồi."

"Là gì vậy ?"

"..."

"Này cô Jennifer, cô đã nhớ ra điều gì vậy ?"

"..."

"Này cô, sao lại im lặng thế ?"

Đừng tự dằn vặt bản thân mình nữa Henry à.

"Chuyện gì vậy, ai đang nói thế ?"

Chẳng có Jennifer nào ở đây đâu.

"Ngươi nói thế nghĩa là sao hả ?"

Cậu không nhận ra rằng cô gái tên Jennifer đó đã không còn trên cõi đời này nữa rồi sao Henry ?

"Cái gì ? Ngươi, ngươi đang nói gì vậy ?"

Nhân chứng sống duy nhất của cậu đã thiệt mạng trong vụ ám sát tại quận Highland ngày hôm đó rồi, cậu không nhớ gì sao ?

"Cái gì ? Không, không thể nào...ngươi, ngươi đang nói dối đúng không ?"

Có thể nào đấy, vì cuộc gọi mà cậu nhận được từ Josh sau khi rời khỏi sở cảnh sát là để thông báo về cái chết của cô ta mà, bản thân cậu cũng đã bị thương sau khi đỡ một phát đạn thay cho thanh tra Kleton mà, nhớ không ?

"Điều đó...điều đó có thật sao...?"

Thanh tra Frank và những tên cảnh sát biến chất có liên quan đã bị bắt, hoặc bị bắn chết, nhưng cái giá phải trả cho tất cả những việc đó là cánh tay trái của cậu và cái chết của nhân chứng Jennifer Erot.

"Không...không..."

Việc cô gái ấy còn sống chỉ là một sự ảo tưởng mà cậu tự vẽ ra cho chính mình mà thôi, cậu còn định tin vào cái sự thật méo mó đó đến bao giờ nữa ?

"Tôi...tôi..."

Trả lời đi nào, vì nếu không phải vậy thì chẳng cách nào mà lý lịch và mục đích của cô gái xấu số ấy lại giống với cậu như đúc được, phải không ?

"..."

Suy nghĩ của cậu bị bóp méo nhiều đến như vậy, tất cả có phải chỉ để tìm kiếm câu trả lời một cách tuyệt vọng cho sự mất tích của bố mình không ?

"..."

Tất cả đã kết thúc rồi, bắt đầu từ lúc này cậu phải tự mình giải mã cái bí ẩn còn đang dang dở này và thoát khỏi ảo tưởng của mình đi, giờ thì, đã đến lúc tỉnh dậy rồi đấy, thưa cậu chủ.

"CHỜ ĐÃ."

"Này Henry, cậu tỉnh rồi đấy à, có ổn không thế, này."

"Chuyện gì đã xảy ra thế...tôi...tôi đang ở đâu vậy ?"

"Cái thằng đần này, cậu đang ở bệnh viện đấy, không phải ta đã bảo là cậu nên ở yên trong nhà và nghỉ ngơi đi à, từ sau vụ xả súng ấy cậu và Josh không những tự ý điều tra mà không báo cáo lại cho tôi, đã vậy còn tự mình đi gặp cái tên Navern đó nữa chứ, bộ cậu bị mất trí rồi sao ?"

Henry bất giác tỉnh dậy khỏi giấc mộng của mình, mọi thứ giờ đây trông thật khác lạ, trước mắt của anh bây giờ là hình ảnh trắng xóa của trần nhà nơi bệnh viện, Henry đưa mắt nhìn qua cánh tay trái của mình và thấy nó đã bị băng bột, quả thật cánh tay của anh đã bị hủy hoại bởi những viên đạn tại vụ xả súng ngày hôm đó, dù thế nhưng anh lại không hề thấy đau. Những mảnh ký ức liền mạch của anh dường như cũng đã bị tan vỡ thành trăm mảnh, anh thật sự không nhớ gì cả, có lẽ sự đau khổ đến mức tuyệt vọng khi không tìm được câu trả lời cho sự mất tích của bố thật sự đã khiến cho Henry không còn tỉnh táo như trước nữa.

"Tại sao...tại sao tôi lại ở đây ?"

"Hôm nay là ngày anh khám sức khỏe định kỳ đấy còn nhớ không, làm gì mà lại bất tỉnh trước cổng bệnh viện thế hả ?" - Josh lại gần và nói.

"Vậy à, hóa ra từ trước đến giờ tự mình đặt ra câu hỏi rồi tự mình trả lời bằng những lời dối trá nhảm nhí sao."

"Cậu đang lẩm bẩm cái gì vậy Henry, có bị va đầu vào đâu không thế ?"

"Jennifer, Jennifer, cô ấy đâu rồi ?"

"Cô nhân chứng ấy đã mất được hai tuần rồi mà Henry..." - Thanh tra Kleton thở dài và nói một cách chán nản.

"Anh bị sao vậy, từ hồi cô ấy qua đời tinh thần anh đi xuống nhiều lắm đấy, cứ nhớ nhớ quên quên, có chuyện gì giữa anh và cô ấy à ?"

"Thanh tra Kleton à."

"Sao đấy ?" - Thanh tra Kleton hỏi.

"Xin ông, cho tôi được quay lại làm việc ạ."

"Cái gì, cậu muốn tiếp tục làm việc sao, trong cái tình trạng này á ?"

"Vâng."

"Cậu nên nhớ rằng mình là một nhân chứng của vụ án này chứ không phải là điều tra viên đâu." - Thanh tra Kleton rời khỏi ghế của mình và tiến về phía Henry.

"Làm ơn hãy để cho tôi giúp mọi người đi, là lỗi của tôi khi đã không tỉnh táo, cái chết của nhân chứng Jennifer quả thật là một cú sốc lớn đối với tôi, nhưng tôi không thể cứ chôn chân tại nhà và bệnh viện mãi thế này được."

"Nhưng Henry à-"

"2 tuần."

"Hả, anh nói cái gì ?"

"Chỉ cần cho tôi 2 tuần, 2 tuần thôi, tôi hứa sẽ giải quyết tất cả chuyện này và kết thúc ba năm đau đớn của mọi người mãi mãi."

"Vậy sao, nói tôi nghe xem cậu định làm gì nào ?"

"Những bức họa ký ức xấu xí và đầy lệch lạc mà tôi tự vẽ ra bấy lâu nay, giờ cũng đã đến lúc để biến chúng thành một bức họa hoàn chỉnh rồi."