Sự Kiện Say Nắng Hàng Năm - Phiên Đại Vương

Chương 55: Hoa song sinh




Khương Đại Hỉ không ngủ cả đêm, còn Khương Tiểu Thiền ngủ say sưa.

Ngày hôm sau.

Khi Khương Tiểu Thiền tỉnh dậy, cô toát mồ hôi đầm đìa. Khuôn mặt nóng bỏng như tan chảy thành vũng nước trên gối, cô phải cố gắng chống đỡ cơ thể mình lên, khó khăn như tách nước ra khỏi mực vậy.

Cô ngủ trên giường của mẹ, có thể nghe thấy tiếng động từ nhà bếp.

Mẹ và chị đang cùng nhau làm bữa sáng, bầu không khí trong nhà yên tĩnh đến mức gần như giả tạo.

Phải mất vài phút, Khương Tiểu Thiền mới miễn cưỡng lấy lại được lý trí và bắt kịp tình hình hiện tại.

Cô lê đôi dép lê, đi vào bếp.

Mẹ thông báo với Khương Tiểu Thiền, sau khi ăn xong bữa sáng, cả nhà sẽ cùng đi tìm thầy Giả để thắp hương, tiện thể xin vài thang thuốc an thần cho chị mang về thành phố.

Không muốn phá vỡ sự hài hòa lúc này, Khương Tiểu Thiền đáp lại một tiếng “vâng”.

Cô mím môi, chăm chú nhìn chị. Khương Đại Hỉ cố tình tránh ánh mắt.

Đang định tìm cách thích hợp để trò chuyện với chị, Khương Tiểu Thiền bỗng thoáng thấy một bóng người bên ngoài cửa sổ.

“Con lên lầu thay quần áo, một lát nữa xuống ăn sáng.” Tìm đại một cái cớ, Khương Tiểu Thiền vội vàng chạy lên gác mái.

Lâm Gia đứng canh ở cửa nhà họ Khương, cả đêm không dám rời đi.

Trong nhà yên ắng, không có tiếng cãi vã vọng ra, nhưng trái tim anh vẫn luôn treo lơ lửng.

Đến sáng. Một cục giấy từ gác mái ném xuống, trúng ngay đầu anh, Lâm Gia ngẩng đầu lên thì thấy Khương Tiểu Thiền đang nằm sấp bên cửa sổ.

Mở tờ giấy ra, anh thấy cô hỏi: “Tối qua chị em nói chuyện với anh thế nào?”

Lâm Gia lắc đầu, khoanh tay trước ngực tạo thành hình chữ X, ra hiệu cho Khương Tiểu Thiền rằng tình hình không mấy lạc quan.

Xé một tờ giấy mới, Khương Tiểu Thiền viết nhanh.

“Chuyện này em phải tự đối mặt. Lát nữa em và chị em sẽ đi cùng mẹ đến chùa thắp hương, em sẽ tìm cơ hội nói chuyện kỹ với chị ấy. Không sao đâu, đó là chị em, không phải hổ, chị ấy sẽ không ăn thịt em đâu, anh không cần phải canh chừng em, lo lắng cho sự an toàn của em, về đi ngủ đi.”

Lâm Gia lo lắng, anh đọc xong mảnh giấy vẫn không nhúc nhích. Anh vẫn luôn như vậy, thích gánh vác mọi chuyện lên mình, che chở hoàn toàn cho Khương Tiểu Thiền.

Nhưng cuộc đối thoại hôm qua của anh với chị đã chứng minh rằng, anh không thể can thiệp được, chỉ có Khương Tiểu Thiền mới có thể giải quyết vấn đề này.

Vẫy vẫy tay, cô bảo anh mau đi đi.

Không có bút, Lâm Gia không thể viết chữ cho cô. Tay anh vẽ hình một cái bánh hamburger, rồi chỉ vào cô, làm động tác cắn.

Khương Tiểu Thiền hiểu ý anh, anh đang nói: Anh làm hamburger, đợi em đến ăn.

Nhận lấy cái hamburger tưởng tượng, cô nghiêm túc cắn hai miếng.

Sau màn đoán ý qua hình vẽ đơn giản này, tâm trạng của cả hai đều tốt hơn một chút. Họ nở nụ cười rạng rỡ, cười thật to để đảm bảo đối phương có thể nhìn thấy.

Ánh nắng mùa hè gay gắt, nhưng luôn có những nơi không được chiếu sáng, nấm mốc sinh sôi.

Đối với Lâm Gia và Khương Tiểu Thiền, mọi chuyện đều dồn vào một lúc: Khương Tiểu Thiền nhập học; họ chưa sắp xếp được cảm xúc thật sự của mình; mối quan hệ của hai người chưa điều chỉnh đến trạng thái thoải mái cho cả hai; Khương Đại Hỉ vô tình phát hiện và can thiệp.

Những suy nghĩ phức tạp được bọc trong những thứ nặng nề, thời gian gấp rút đẩy họ tiến về phía trước, không ai cảm thấy thoải mái.

Vào cuối kỳ nghỉ hè, mùa hè chẳng có dấu hiệu kết thúc.

Người dân Mậu Thành trốn dưới bóng cây để tránh nóng, nhẹ nhàng phe phẩy quạt mo, đi dạo, trò chuyện, ăn uống, cuộc sống vẫn diễn ra bình thường.

Cũng có những đống trái cây chín quá mức ở những góc khuất, đang ủ men cái chết.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, trái cây nhanh chóng biến chất, bò đầy ruồi bọ, thối rữa hoàn toàn.

Nóng hơn cả mùa hè ở Mậu Thành là ngôi chùa của thầy Giả.

– Khách hành hương tấp nập, hương nến cháy ngày đêm, lò đốt vàng mã không bao giờ ngừng nghỉ.

Nhiệt độ trong chùa cực cao, người đông nghìn nghịt.

Ném vào lò đốt vàng mã là giấy, nhưng thầy Giả thu lại là vàng thật bạc thật.

“Mẹ nói xem, đến gặp ông ta một lần tốn bao nhiêu tiền?” Khương Tiểu Thiền trợn tròn mắt.

8888 tệ, Mạnh Tuyết Mai cúi đầu, đếm số tiền mang theo: “Đây là giá để xem bói hỏi việc, mỗi việc một quẻ.”

Khương Tiểu Thiền khó tin: “Điên rồi sao! Đắt thế! Chúng ta lấy đâu ra tiền? Hơn nữa, chúng ta có chuyện gì cần hỏi, đáng để bỏ ra số tiền này? Mẹ hỏi con, hỏi Khương Đại Hỉ, không được sao? Nhất định phải hỏi thầy Giả à?”

Mạnh Tuyết Mai nghiêm túc dạy dỗ cô: “Đừng nói bậy, không tôn trọng thầy Giả. Mỗi lần mẹ đến đây xem bói đều chính xác, thuốc xin ở đây cũng vậy, hôm qua con uống một lần là thấy hiệu quả ngay.”

“Mẹ đừng nhắc đến thang thuốc an thần đó nữa!” Khương Tiểu Thiền than vãn: “Tối qua con không biết là gì, uống một ngụm, chẳng bao lâu sau đã choáng váng, bây giờ đầu vẫn còn khó chịu. Có phải trong đó có pha thuốc ngủ không? Vậy thang thuốc an thần này, mẹ lại bị lừa bao nhiêu tiền?”

“Sao có thể nói là bị lừa tiền chứ? Mẹ tự nguyện mua mà, thứ tốt như vậy, muốn mua còn chưa chắc có. Thầy Giả phải xem con có duyên hay không, không có duyên sẽ không bán cho con đâu.”

Mạnh Tuyết Mai có một bộ niềm tin của riêng mình đã ăn sâu bám rễ.

Không gian nhỏ hẹp chật kín người, Khương Đại Hỉ toát mồ hôi đầy đầu. Cuộc tranh cãi không dứt của mẹ và em gái rơi vào tai, khiến cô càng thêm bực bội.

“Hai người ở đây thắp hương đi, con đi vệ sinh.”

Không đợi họ trả lời, Khương Đại Hỉ đã rời đi trước.

May mắn, cô chiếm được vị trí cuối cùng còn trống trong nhà vệ sinh. Sau khi cô đóng cửa, những người vào sau đều phải xếp hàng chờ đợi.

Các bà các cô vừa xếp hàng vừa tán gẫu, họ chỉ có thể bàn tán về những thứ xung quanh mình. Khương Đại Hỉ nghe thấy họ đang nói chuyện về gia đình cô.

“Hôm nay chị Mạnh có đưa con gái đến không? Sao hai người lại cãi nhau vậy?”

“Đúng vậy, người cãi nhau với chị ấy là cô con gái út, tính cách rất nổi loạn, chị Mạnh không biết phải làm sao với cô bé. Chị có thấy cô bé ăn mặc hở hang không, áo hai dây bên trên, quần đùi bên dưới, sợ người khác không biết cô bé có thân hình đẹp à, chẳng nghĩ xem ăn mặc như vậy vào chùa có phù hợp không.”

“Người mập mạp kia có phải là con gái lớn của chị ấy không? Tôi nhận không ra nữa.”

“Ôi, đúng vậy, con gái lớn đấy, trước kia con bé ấy đẹp lắm, bây giờ nhìn từ phía sau tôi tưởng là phụ nữ trung niên ấy.”

“Sao con bé lại thay đổi nhiều thế?”

“Hình như là lấy chồng ở thành phố rồi sinh con đấy.”

“Con gái út của chị Mạnh cũng định đi thành phố phải không?”

“Đúng vậy, hình như thi đỗ một trường đại học nổi tiếng, trường họ có treo băng rôn.”

“Ồ, hai chị em đều đi thành phố à, vậy sau này chị Mạnh sẽ cô đơn rồi.”

“Không có ai cãi nhau với chị ấy, chị Mạnh còn được yên tĩnh hơn, cô con gái út đó đúng là bà cố nội, dám nói to với mẹ như vậy, chắc chắn là không hiếu thảo rồi.”

Bên cạnh lần lượt có chỗ trống, mấy bà mấy cô đi vào phòng vệ sinh, tiếng bàn tán dừng lại.

Khương Đại Hỉ bấm nút xả nước, đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Quay lại bên cạnh mẹ và em gái, họ vẫn đang thảo luận xem có nên tìm thầy Giả để xem bói hay không. Khương Tiểu Thiền phản đối mạnh mẽ, thậm chí còn giật lấy túi xách của Mạnh Tuyết Mai, không cho bà lấy tiền đi.

“Các người cứ cãi nhau như vậy, để người ngoài thấy thì còn ra thể thống gì nữa?”

Đưa tay về phía em gái, Khương Đại Hỉ đã chủ trì tình hình.

“Khương Tiểu Thiền, số tiền này cũng không phải là của em, mà là của mẹ. Để mẹ đi xem bói đi, chị sẽ đi ra ngoài với em, tìm một nơi vắng vẻ, hai chị em chúng ta nói chuyện riêng.”

Cuối cùng, chị gái cũng có ý định nói chuyện với cô, điều này trong lòng Khương Tiểu Thiền còn quý giá hơn cả tiền bạc, cô quyết đoán giao túi xách của mẹ.

Khương Đại Hỉ dẫn Khương Tiểu Thiền ra khỏi ngôi chùa nhỏ.

Họ tìm một khu vực yên tĩnh gần đó, ngồi xuống dưới bóng cây.

Gió thì nóng, ve kêu râm ran.

Mùi hương của mùa hè thật quen thuộc, nhưng họ đều không còn là những đứa trẻ chơi nhảy lò cò dưới gốc cây năm xưa nữa.

Khương Tiểu Thiền nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của chị gái, vô thức ngồi thẳng lưng hơn một chút.

“Chị đã nói chuyện với Lâm Gia rồi. Cậu ấy sẽ chia tay với em, em đừng nghĩ ngợi lung tung về cậu ấy nữa, hãy tập trung vào việc học đại học.”

Lời khuyên đáng lẽ phải xảy ra tối hôm qua nhưng bị cắt đứt bởi thuốc an thần, Khương Đại Hỉ đã chọn làm lời mở đầu. Cô nói với giọng điệu bình tĩnh, như thông báo, như lời chỉ dẫn của một người lớn có uy quyền.

“Tại sao chị lại làm như vậy?” Bóp chặt lòng bàn tay, kiềm chế cơn giận, Khương Tiểu Thiền không muốn chị gái chỉ với một câu nói đã khiến mình mất bình tĩnh.

Khương Đại Hỉ từ tốn nói: “Chị cũng đã từng ở độ tuổi của em, đã từng yêu một người lớn tuổi hơn mình. Chị hiểu tâm trạng của em, đối với một cô gái chưa bước chân vào xã hội, một người đàn ông có trải nghiệm hơn, có thể gánh vác trách nhiệm, anh ta là một sự tồn tại hấp dẫn biết bao. Nhưng sự hấp dẫn này có hạn sử dụng, mang tính lừa dối, anh ta chắc chắn sẽ khiến em thất vọng.”

Thoạt nghe, lời nói của chị gái không có gì sai, nhưng Khương Tiểu Thiền mơ hồ cảm thấy, chị ấy nói không đúng.

“Chị. Người đàn ông chị nói đến, là người chị từng gặp, hay là Lâm Gia? Em nghĩ hai người không thể coi là một, vì mỗi người mỗi khác.”

Nói một cách chậm rãi, Khương Tiểu Thiền dùng toàn bộ lý trí và tâm huyết để trao đổi với Khương Đại Hỉ.

“Ví dụ, chị không phải là em. Chị không biết cảm giác của em, không biết giữa em và Lâm Gia đã xảy ra chuyện gì. Kinh nghiệm tình yêu của chị chỉ áp dụng cho chị. Em nghĩ, nó không thể định nghĩa tình yêu của em.”

Vẫn cảm thấy em gái ngây thơ, quá đơn thuần, Khương Đại Hỉ nói một cách sắc bén: “Em nói nghe có vẻ rất đúng, nhưng những gì thực sự xảy ra rất bệnh hoạn. Mới ở bên nhau hai tháng, Lâm Gia đã có thể ngủ với em, em nghĩ điều đó đúng sao?”

Sự hiểu lầm này Lâm Gia không thể giải thích được, nhưng Khương Tiểu Thiền có thể giải thích một cách thẳng thắn.

“Không nên gọi là anh ấy ngủ với em, mà nên gọi là em muốn ngủ với anh ấy, như vậy mới đúng với thực tế. Lâm Gia cũng giống như chị, luôn coi em là trẻ con, em muốn xác nhận rằng chúng em có tình yêu nam nữ. Em là người chủ động, và hơn nữa, em vẫn chưa ngủ được với anh ấy.”

Lời nói của cô lại khiến Khương Đại Hỉ bắt gặp những điều quen thuộc mà chính mình đã từng trải qua: “Khương Tiểu Thiền, em tỉnh táo đi. Khiến em bất an, khiến em phải chủ động xác nhận, khiến em tự hiến thân, đây chính là thủ đoạn mà những người đàn ông lớn tuổi sử dụng để kiểm soát các cô gái nhỏ.”

Chị gái lần nào cũng đánh giá mối quan hệ của họ một cách cực đoan. Cảm thấy oan ức trong lòng, nghẹt thở đến mức không thở nổi, lòng bàn tay Khương Tiểu Thiền gần như bị cào rách, cô chỉ có thể giải thích lần nữa.

“Em tỉnh táo, em rất tỉnh táo. Em không cảm thấy Lâm Gia có ý định kiểm soát em. Em cũng từng dùng ngôn từ gay gắt, khơi gợi sự bất an mà anh ấy không muốn em nhìn thấy. Sự bất an của em và anh ấy là hai chiều. Anh ấy không có bất kỳ hành động nào muốn lừa dối hay hại em, về điểm này, em hoàn toàn tin tưởng anh ấy.”

“Chỉ là hiện tại chưa có thôi, con người ta có thể giả vờ mà!”

Khương Đại Hỉ nói một cách nghiêm túc, rơi vào câu chuyện của mình mà không nhận ra.

“Ban đầu anh ta tất nhiên sẽ không thể hiện bộ mặt thật, mới có thể quyến rũ em, khiến em càng lún sâu. Việc anh ta bộc lộ sự bất an của mình thuần túy là chiến lược, em đành phải thương hại anh ta, đến lúc đó, em đã lún sâu đến mức không thể rút ra được nữa.”

Sự nhẫn nại đã đạt đến giới hạn, giọng nói của Khương Tiểu Thiền trở nên lớn hơn, cổ cô đỏ lên, cô không nhịn được nữa và trở nên gấp gáp.

“Em không hiểu, tại sao chị lại phải dùng ác ý lớn nhất để suy đoán về Lâm Gia? Có vẻ như chị yêu cầu anh ấy phải là một người hoàn hảo mới có thể yêu em? Em cũng không hoàn hảo. Mỗi người đều có rất nhiều khuyết điểm, đó mới gọi là con người. Em có thể nhìn thấy bên trong của Lâm Gia, em biết anh ấy là người như thế nào, anh ấy không phải là kiểu đàn ông chị nói. Khương Đại Hỉ, chị cũng hiểu rõ nhân cách của Lâm Gia, phải không? Chị cũng từng thích anh ấy.”

Nhìn lại Khương Đại Hỉ, cô giống như quả bóng xì hơi, khí thế xẹp xuống.

Khương Tiểu Thiền đã nói đúng trọng tâm, trong khoảnh khắc này Khương Đại Hỉ không thể không công nhận – Tề Thụ là Tề Thụ, Lâm Gia là Lâm Gia; Lâm Gia là người cô có thể tin tưởng, có thể nương tựa. Cậu ấy được nhiều người yêu mến, kể cả bản thân mình, nhân cách của Lâm Gia cũng xứng đáng với nhiều tình yêu như vậy.

Vậy nên, Khương Đại Hỉ đã nhìn thấy mặt khác của cơn giận dữ của mình.

“Ồ.”

Cô cười nhạt: “Khương Tiểu Thiền, hóa ra em biết chị từng thích Lâm Gia à…”

“Em biết chứ, kiểu như viết tên anh ấy vào sổ tay ấy. Nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi phải không? Chị giúp anh ấy đỡ dao bị thương, anh ấy dùng tiền làm thêm cho chị đi học lớp mỹ thuật, em rất ngưỡng mộ mối liên kết giữa chị và anh ấy, cũng từng hiểu lầm hai người đang yêu nhau. Nhưng nói thật, giữa hai người chưa từng xảy ra hành động nào vượt quá tình bạn cả.”

Từ góc nhìn của người ngoài cuộc, Khương Tiểu Thiền đã nhìn thấu mối tình đơn phương ảm đạm nhiều năm của chị gái.

Cuối cùng cô đưa ra kết luận: Giữa hai người chẳng có gì cả.

Xấu hổ, cay đắng, không cam lòng, tất cả đan xen thành một khối, khiến lòng Khương Đại Hỉ chua xót.

Khương Đại Hỉ chua ngoa nói: “Chị hiểu rồi, Khương Tiểu Thiền. Những lời em nói lúc nãy, không phải là để khoe khoang với chị, mà muốn nói rằng em đã yêu Lâm Gia, còn chị thì không.”

“Hả?” Khương Tiểu Thiền ngơ ngác: “Chị có vấn đề gì à? Sao lại kéo sang chuyện này?”

“Những năm qua em ăn của chị, dùng của chị, lấy chị làm bậc thang để leo lên, còn cướp mất người chị thích. May mà em còn biết, Lâm Gia là người chị thích trước.”

Khương Đại Hỉ bị cảm xúc làm cho mờ mắt, nói năng không suy nghĩ.

Cơn giận của cô lập tức châm ngòi cho Khương Tiểu Thiền, cả hai cùng sụp đổ hoàn toàn.

“Người chị từng thích thì em không được thích nữa sao? Lâm Gia có thích chị đâu? Chị dựa vào đâu mà chiếm hữu anh ấy từ một phía? Em khi nào dùng chị làm bậc thang để leo lên? Em dùng cái gì của chị, chị nói thử xem? Em trả lại cho chị!”

Khương Tiểu Thiền chống nạnh, trừng mắt nhìn chị gái.

Mắt quét một vòng quanh người em gái, Khương Đại Hỉ trực tiếp ra tay: “Được, em muốn trả là tốt. Bộ quần áo trên người em là của chị đấy, cởi ra trả chị đi.”

Cô bắt đầu giật lấy chiếc áo hai dây duy nhất trên người Khương Tiểu Thiền.

Khương Tiểu Thiền không phải dạng vừa, cô khỏe hơn Khương Đại Hỉ nhiều, một tay nắm chặt dây áo của mình, tay còn lại dùng sức bẻ gãy ngón tay của chị gái.

“Khương Đại Hỉ! Chị chỉ lấy cớ là vì tốt cho em mà thôi, thực ra là chị đang ghen tỵ với em phải không? Vì vậy chị muốn chia rẽ em và Lâm Gia!”

Khương Đại Hỉ tự buông tay ra, từ “ghen tỵ” quả thực đã đâm trúng tim cô.

Cô thở hổn hển mắng Khương Tiểu Thiền: “Mở miệng là Lâm Gia, ngậm miệng là Lâm Gia, em chỉ thấy được cái tốt của cậu ta thôi phải không! Chị gái em đây, thay em trả nợ bao nhiêu năm, em có nhớ đến ơn chị không? Chị đến quản em, em chỉ nói chị ghen tỵ! Giỏi lắm, em giỏi thật đấy!”

“Nợ gì cơ?” Khương Tiểu Thiền cũng mệt lả.

Khương Đại Hỉ tức giận đứng dậy, không muốn cãi vã với em gái nữa: “Nợ bên bác cả, em đi hỏi mẹ xem có chuyện này không.”

Khương Tiểu Thiền chưa từng nghe chuyện này, phản ứng đầu tiên của cô là: “Em nợ bác cả tiền khi nào? Không thể nào.”

“Em nghĩ chị bịa đặt sao?”

Hiểu lầm sự nghi ngờ của em gái là đang chất vấn, Khương Đại Hỉ tức không thể kìm nén.

“Được, được lắm. Khương Tiểu Thiền, coi như chị đáng đời suốt mấy năm nay vậy.”

Chặn một chiếc xe bên đường, Khương Đại Hỉ lập tức rời đi.

Khi Khương Tiểu Thiền đuổi theo, xe đã chạy mất rồi.

Tình cảm của Khương Đại Hỉ rất phức tạp, một mặt cô thật sự có lòng bảo vệ em gái, mặt khác cô thực sự không thể công bằng nhìn nhận chuyện giữa em gái và Lâm Gia.

Đối với Khương Tiểu Thiền, cô có sự ghen tỵ.

Giống như Khương Tiểu Thiền cũng sẽ ghen tỵ với Khương Đại Hỉ, điều này rất bình thường.

Họ là chị em, xuất thân từ cùng một gia đình. Từ nhỏ họ đã nương tựa vào nhau, có thể nhìn thấy rõ nhất những điểm sáng của đối phương; từ nhỏ họ đã tranh giành nguồn sống hạn hẹp, liên tục bị người ngoài đem ra so sánh.

Khương Đại Hỉ trở về quê hương trong tâm trạng thất vọng. Cô chưa hoàn thành học vấn, không có sự nghiệp riêng, cô bị kẹt bên cạnh Tề Thụ, những năm qua chẳng làm nên trò trống gì.

Nhìn lại quá khứ, Khương Đại Hỉ chỉ thấy toàn những tiếc nuối và thất bại.

Lúc này, lại đúng vào thời điểm Khương Tiểu Thiền đang đắc ý – Cô đang ở tuổi xuân sắc, dung nhan xinh đẹp, vóc dáng mảnh mai, dựa vào trí thông minh thi đỗ vào trường đại học danh tiếng, đang yêu một người tốt mà chị gái từng ngưỡng mộ.

Như những gì Tề Thụ đã nhiều lần nói với cô, Khương Đại Hỉ không kìm được suy nghĩ đen tối: Tất cả những gì em gái có được hôm nay, đều là do cô nâng đỡ.

Lâm Gia, chỉ là một điểm sáng nhỏ gắn trên hào quang của Khương Tiểu Thiền mà thôi.

Điều Khương Đại Hỉ luôn chăm chú, chưa bao giờ là Lâm Gia, mà là em gái Khương Tiểu Thiền của cô.

Trên đời này, Khương Đại Hỉ mong muốn nhất là Khương Tiểu Thiền có thể sống tốt, thậm chí cô sẵn sàng hy sinh bản thân để hoàn thành điều đó. Nhưng khi em gái sống quá tốt, còn bản thân lại sa sút, trong sự đối lập đó, Khương Đại Hỉ càng thấy rõ sự ảm đạm xám xịt trên người mình. Vì vậy, cô trở thành người ghen tỵ nhất với Khương Tiểu Thiền.

Ngồi trong taxi, một lần nữa đối mặt với tình cảnh không có nơi nào để đi, Khương Đại Hỉ yếu đuối bật lại chiếc điện thoại đã tắt.

Vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Tề Thụ ùa đến như thủy triều.

Khương Đại Hỉ vừa xoa thái dương, vừa đau đớn lướt xem.

[Em không công nhận hành vi của anh, nhưng không thể phủ nhận tâm ý của anh. Anh muốn bảo vệ sự an toàn của em.]

[Em yêu, đừng giận anh nữa. Anh đã mua cho em một chiếc vòng cổ [Hình ảnh], em muốn màu nào cho chiếc túi đi kèm? [Hình ảnh][Hình ảnh] Đợi anh về, chúng ta lại đi khám bác sĩ, điều trị tốt cho cơ thể em. Đừng sợ, chúng ta sẽ có gia đình nhỏ của riêng mình.]

[Nếu em thực sự quan tâm đến anh, hãy nghe điện thoại.]

[Lạnh nhạt với anh? Khương Hỉ, em có tư cách đó sao?]

[Mẹ em và em gái em chỉ biết vắt kiệt giá trị của em. Đừng tìm kiếm sự công nhận từ họ nữa, gia đình chúng ta mới là nhà thực sự của em, chỉ có anh mới có thể cho em cảm giác an toàn.]

[Anh biết anh làm không đúng, nhưng phản ứng của em quá dữ dội phải không?]

[Tại sao lại làm tổn thương anh như vậy, tổn thương người quan tâm đến em nhất? Khương Hỉ, hãy lý trí một chút. Chúng ta đã từng hứa, khi có mâu thuẫn sẽ nói chuyện với đối phương, em quên rồi sao?]

Cô chưa xem hết tin nhắn anh ta gửi. Điện thoại đột nhiên rung lên dữ dội, là cuộc gọi của Tề Thụ. Khương Đại Hỉ hít một hơi lạnh, đưa điện thoại ra xa.

Điện thoại reo rất lâu, tự động ngắt, rồi lại có một tin nhắn mới hiện ra.

[Anh rất nhớ em, rất cần em. Em yêu, khi nào em về?]

Tin nhắn này của Tề Thụ khiến cô bất chợt rơi nước mắt, không phân biệt được là vì cảm động, như trút được gánh nặng, hay là nỗi sợ hãi khi cuộc đời bị trói buộc chặt chẽ.

Mặc dù thái độ mới nhất của Tề Thụ không phải là trách móc, nhưng Khương Đại Hỉ biết rõ, một khi cô trở về bên anh ta, họ không thể tránh khỏi lại là một vòng tiếp một vòng cãi vã dữ dội.

Editor có lời muốn nói:

Cảm giác như Khương Đại Hỉ mắc chứng trầm cảm và bị Tề Thụ thao túng tâm lý…