Sự Kiện Say Nắng Hàng Năm - Phiên Đại Vương

Chương 4: Anh phải đền bù cho em




Xe cứu thương đã đưa bốn người ra khỏi nhà của Lâm Gia.

Khương Hỉ, giờ nên gọi là Khương Tiểu Thiền, tuy không bị thương nặng nhất nhưng lại là người xúc động nhất trong số bốn người.

– Vừa mới du hành thời gian đến đây, cô chưa hiểu rõ gì, đã phải chịu một vết thương vì Lâm Gia.

Người trưởng thành Khương Hỉ trong thân xác cô bé, lúc này đang tựa vào vai chàng trai, khóc oà không kiêng nể.

“Em khó chịu!” Cô gào lên.

“Sắp đến bệnh viện rồi.” Lâm Gia vỗ nhẹ vào lưng cô để an ủi.

Cậu bé mồ hôi nhễ nhại, vừa lau mồ hôi cho cô xong thì những giọt mồ hôi nhỏ lại tiếp tục xuất hiện.

Cậu hỏi: “Ngoài tay ra, còn chỗ nào khác đau không?”

“Có, khó chịu…” 

Cô nức nở, nói lớn: “Chỗ nào cũng khó chịu.”

Khương Hỉ không nhớ lần cuối mình khóc là khi nào.

Nỗi buồn như dòng nước lũ từ lòng cô chảy ra.

Khó chịu, cổ họng đau, tại sao mùa hè lại nóng thế. 

Khó chịu, mẹ chết rồi, em gái chết rồi. 

Khó chịu, em gái làm ma, cũng không buông tha cô.

Khó chịu, ngủ với một người đàn ông, hóa ra lại có liên quan đến em gái đã chết. 

Khó chịu, vô tình du hành thời gian vào thân xác em gái, lại biến thành trẻ con. 

Khó chịu, vừa du hành thời gian đã phải xử lý tình huống khó khăn

Nghĩ đến việc em gái thích chàng trai này, Khương Hỉ đành giúp cậu, mà chẳng biết việc này đúng hay sai.

Khó chịu như một chiếc xe lửa lao nhanh qua cuộc đời Khương Hỉ, đem mọi cảm giác khó chịu va chạm mạnh ra bên ngoài.

Bắt lấy một người để đòi đền bù, cô quay sang Lâm Gia.

“Anh phải đền bù cho em.” (*)

Bàn tay dính mồ hôi nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Gia, không dùng khăn tay, cô lại lấy tay áo của cậu để lau nước mắt.

“Anh sẽ ở bên em.”

Để mặc cô bé nghịch ngợm, cậu vui vẻ đáp lại, nhưng không biết rằng họ đang nói về hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Lâm Gia luôn nói được làm được.

Cậu ở bên Khương Tiểu Thiền.

Cô khóc quá nhiều, chưa kịp đến bệnh viện, cô đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của cậu.

Khương Tiểu Thiền cũng rất nghiêm túc về chuyện đền bù. Khi ngủ, cô vẫn nghĩ rằng vết thương này không thể chịu đựng một cách vô ích, phải tìm cơ hội để trả lại nỗi đau này.

Khi bác sĩ bắt đầu tiêm thuốc tê, Khương Tiểu Thiền bị đau tỉnh lại, cô mở mắt ra.

Dựa vào ngực của Lâm Gia, Khương Tiểu Thiền yếu ớt hỏi: “Đây là đâu?”

“Bệnh viện.” Bác sĩ đáp.

Cô nhìn thấy dòng chữ đỏ trên áo bác sĩ: “Bệnh viện Thành phố MậMậu?”

“Đúng vậy.”

Chuẩn bị khâu vết thương, Khương Tiểu Thiền nhìn chằm chằm vào vết thương, không sợ hãi.

Bác sĩ khẽ ho một tiếng, nhìn về phía Lâm Gia.

“Nhìn chỗ này, có đồ ăn ngon.” Cậu dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con để thu hút sự chú ý của cô.

Lâm Gia mở bàn tay ra, trống rỗng. Tay cậu nắm lấy không khí, cậu biến ra một cây kẹo mút.

Cậu đặc biệt mua kẹo cho cô, Lâm Gia chọn vị mà Khương Tiểu Thiền thích nhất.

Khương Tiểu Thiền nhăn mặt: “Em không cần, đây là đồ của trẻ con.”

Cậu cúi xuống, cẩn thận bóc vỏ kẹo.

Khương Tiểu Thiền ngửi thấy mùi dưa gang ngọt ngào.

“Đành ăn tạm thôi.” Cô miễn cưỡng mở miệng.

Lâm Gia đút kẹo vào miệng cô, Khương Tiểu Thiền vui vẻ ăn.

Tâm trạng tốt hơn, cô bắt đầu tỉnh táo lại, xử lý thông tin cần thiết về việc du hành thời gian.

– Đầu tiên, đây là thành phố Mậu, có vẻ như Lâm Gia cũng là thành phố Mậu. 

– Cậu dường như quen biết Khương Tiểu Thiền. 

– Điều chưa biết: Thế giới hiện tại có gì khác biệt và liên quan gì đến thế giới cũ của cô.

Không hiểu thì hỏi, cô lập tức nhìn vào người bên cạnh.

“Anh là Lâm Gia đúng không?” Khương Tiểu Thiền ngậm cây kẹo, nhướng mày.

Cô không xem Lâm Gia là người lớn, nên nói chuyện không khách sáo, trông rất láo: “Em có thể hỏi anh vài điều không?”

“Hỏi đi.” Cậu không so đo với cô.

Khương Tiểu Thiền “rắc” một cái nhai nát cây kẹo: “Anh bao nhiêu tuổi?”

Lâm Gia nói: “Anh 13.”

Cậu trông giống học sinh cấp hai, Khương Tiểu Thiền không ngạc nhiên.

Cô hỏi: “Thế em bao nhiêu tuổi?”

“Em 8 tuổi.” Cậu đáp.

“Anh biết em từ khi nào? Sao anh biết em? Chúng ta thân nhau không?” Cô hỏi liên tục.

“Từ khi em sinh ra anh đã biết em, chúng ta là hàng xóm.”

Chuỗi câu hỏi khiến Lâm Gia càng lo lắng về tình trạng của Khương Tiểu Thiền, cậu quay đầu hỏi bác sĩ: “Thuốc tê có làm cô ấy mất tỉnh táo không?”

“Không đâu.” Bác sĩ đáp dứt khoát: “Thuốc tê tiêm dưới da, liều lượng cũng nhỏ.”

“Lúc em ở nhà anh bị bố anh đánh vào đầu à?” Lâm Gia cầm đầu cô, nhìn trái nhìn phải.

“Không, đầu em không bị thương.” Khương Tiểu Thiền né tránh tay anh.

Cô không hỏi thêm gì nữa, vừa nhai kẹo mút vừa trầm ngâm suy nghĩ.

Những chuyện trước đây, Khương Hỉ nhớ không nhiều, điều này khiến việc điều chỉnh thông tin trở nên đặc biệt phức tạp.

Trong ấn tượng của Khương Hỉ, Lâm Gia là bạn của Khương Tiểu Thiền ở thành phố. Bây giờ, anh lại nói anh là hàng xóm của Khương Tiểu Thiền.

Khương Tiểu Thiền là em gái cô, điều này có nghĩa là… Lâm Gia cũng là hàng xóm của cô.

Nhưng, Khương Hỉ hoàn toàn không có ấn tượng gì về anh.

Không đúng.

Nghĩ đến đây, Khương Hỉ rùng mình: nếu ở thế giới này, cô du hành thời gian thành em gái “Khương Tiểu Thiền”, vậy “Khương Đại Hỉ” còn tồn tại không?

Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, cô nổi da gà.

“Khương Tiểu Thiền, Khương Tiểu Thiền.”

Tiếng gọi của Lâm Gia kéo cô trở về thực tại: “Không sao rồi, vết thương đã được xử lý xong.”

“Em rất mạnh mẽ.” Bác sĩ cũng động viên cô.

Khương Tiểu Thiền nở một nụ cười khó coi.

Bác sĩ dặn dò kỹ lưỡng: “Em trai, dạo này em chăm sóc em gái nhiều hơn, thay băng đúng giờ, vết thương đừng dính nước, đồ ăn không nên ăn cay và kích thích. Anh sẽ kê đơn thuốc kháng viêm và giảm đau, em mang đơn này đi lấy thuốc.”

Lâm Gia cảm ơn rối rít, cậu nhận lấy đơn thuốc từ bác sĩ.

Trước khi rời đi.

Khương Tiểu Thiền nhìn cánh tay băng bó, cố tình hỏi thêm một câu.

“Bác sĩ, vết thương của em có để lại sẹo không?”

Bác sĩ trả lời chân thật: “Có, vết thương của em khá sâu.”

Khương Tiểu Thiền ngẩng đầu, nhìn chàng trai bên cạnh, vẻ mặt buồn thảm: “Lâm Gia, anh nghe thấy không, bác sĩ nói em sẽ có sẹo.”

Cậu định an ủi cô.

Cô bé đột nhiên cười rạng rỡ, vẻ mặt đáng thương biến mất.

“Vậy nên, anh nhất định phải nhớ vết thương này là em chịu thay anh. Trước khi vết sẹo hoàn toàn hồi phục, anh phải đối xử tốt với em nhé.”

“Ừ.” Lâm Gia không chút do dự đồng ý.

Khương Hỉ nói như vậy là có lý do, cô đã có kế hoạch của riêng mình.

Thực ra, làm thế nào để đòi lại ân tình mà Lâm Gia nợ cô, cô đã có mục tiêu rõ ràng.

Em gái làm ma cũng không muốn buông tha cô, đêm nào cũng quấy rối, khiến cô khổ sở. Trước đây, Khương Hỉ không có gì để giúp em gái, bây giờ, cô đã có.

“Khương Tiểu Thiền” nguyên bản rất thích Lâm Gia, đây là điều ít ỏi mà Khương Hỉ có thể chắc chắn. Nếu có thể giúp em gái chinh phục người mình thích, em gái chắc chắn sẽ rất vui… Cô tiếp quản cơ thể của Khương Tiểu Thiền, có lẽ chỉ tạm thời, không chừng một ngày nào đó Khương Tiểu Thiền sẽ trở lại, cô có thể giúp em gái chuẩn bị trước.

“Anh đi lấy thuốc với em không? Hay muốn đợi em ở đây?” Lâm Gia cúi xuống hỏi cô bé.

“Em muốn đi cùng anh.” Cô bám chặt lấy cậu.

Ánh đèn trong bệnh viện chiếu lên mặt Lâm Gia trắng bệch, như tờ giấy trắng trong suốt.

Trán cậu ướt đẫm mồ hôi, môi không chút sắc màu.

Khương Tiểu Thiền cảm thấy kỳ lạ: Anh ấy nóng à? Trong bệnh viện có điều hòa mà.

Cậu không nói, cô cũng không hỏi.

Lâm Gia đi trước, Khương Tiểu Thiền theo sau.

Bước chân cô nhỏ, đi chậm, mọi người lớn đi qua đều như người khổng lồ.

Khương Tiểu Thiền nhìn trái nhìn phải, dần làm quen với góc nhìn của trẻ con, thế giới xa lạ.

“Có phải em đi không nổi không? Hôm nay mất nhiều máu nên cơ thể yếu?” Lâm Gia phát hiện cô đi chậm, chủ động tìm lý do cho cô.

Khương Tiểu Thiền lập tức gật đầu.

Cậu cười hỏi cô: “Vậy anh cõng em nhé?”

“Dạ được.” Cô không khách sáo với anh.

Vậy là, Lâm Gia không nói gì thêm, cõng Khương Tiểu Thiền lên.

– Thơm quá, mùi mà cậu thích.

Cây kẹo mút cậu mua rõ ràng đã ăn hết, nhưng không biết từ đâu vẫn còn lại mùi ngọt của dưa gang, cô cúi gần cổ áo cậu ngửi.

Dường như không còn sức để cõng cô, cánh tay Lâm Gia lỏng lẻo đỡ lấy chân cô. Khương Tiểu Thiền muốn ngửi mùi dưa gang, liền dịch vào trong, ôm chặt cậu hơn.

Cái ôm này, trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp Lâm Gia.

Cậu “bịch” một tiếng, quỳ xuống sàn nhựa của bệnh viện.

Trước khi ngã xuống, Lâm Gia vẫn không quên bảo vệ Khương Tiểu Thiền, dùng cơ thể làm đệm cho cô, để cô hạ cánh an toàn.

Vừa ra khỏi phòng cấp cứu, họ lại lập tức quay trở lại.

Bác sĩ kiểm tra cho Lâm Gia.

Xương sườn của anh gãy ba chiếc. Phát hiện phổi trái bị tổn thương, trong khoang ngực có ít dịch tích tụ.

Bị thương thế này, chắc chắn Lâm Gia rất đau, không biết cậu đã chịu đựng thế nào cho đến bây giờ.

Trời đã tối.

Bác sĩ nói Lâm Gia tối nay phải ở lại bệnh viện, ngày mai phải làm kiểm tra sâu hơn.

Cậu thiếu niên đeo dây cố định xương sườn, nằm thẳng trên giường. Cơ thể cậu mỏng manh, tóc hơi ngả vàng, rõ ràng là thiếu dinh dưỡng.

Khương Tiểu Thiền nhàm chán bứt một sợi tóc của cậu, nắm trong tay chơi.

Cô dùng sợi tóc gãi nhẹ vào lông mi của cậu, đột nhiên nhớ đến dáng vẻ của cậu khi trưởng thành. Đối với cô, đó chỉ là sáng nay, khi cậu ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ trong khách sạn nhìn cô, lông mi dài, ánh mắt mỉm cười.

Nhưng Khương Tiểu Thiền biết, Lâm Gia không hiền lành như vẻ bề ngoài.

Ngay khi cô vừa du hành thời gian, cô đã thấy cậu cầm dao đâm người.

Lông mi cậu nhẹ nhàng rung động, đôi mắt bất ngờ mở ra.

Khương Tiểu Thiền bị Lâm Gia làm cho hoảng sợ.

“Anh chưa ngủ à?”

Cô nhanh chóng vứt sợi tóc đã bứt, lo lắng nhìn đi chỗ khác.

“Chưa ngủ mà.”

Ông nội đã về nhà; Lâm Đống Quang đang nằm trong phòng cấp cứu, tạm thời không gây rối được. Người duy nhất Lâm Gia cần lo lắng, chỉ có Khương Tiểu Thiền.

“Đợi em về nhà rồi, anh mới ngủ. Khi nãy, anh đã gọi điện cho chị gái của em, chị em sẽ đến đón em, chắc cũng sắp tới rồi.”

Nghe đến đây, Khương Tiểu Thiền mở to mắt, lập tức tỉnh táo.

“Gì cơ! Chị em? Anh nói Khương Hỉ à?!”

“Ừ.” Lâm Gia thản nhiên thừa nhận.

Khương Tiểu Thiền lắp bắp: “Thế giới này có Khương Đại Hỉ? Anh, anh biết Khương Đại Hỉ?”

Cậu bật cười: “Lại nói nhảm gì nữa vậy?”

Nhắc đến Khương Đại Hi, giọng Lâm Gia vô cùng thân thiết: “Anh và Đại Hỉ từ tiểu học đã là bạn cùng lớp, tất nhiên anh biết cậu ấy.”

Đầu óc Khương Tiểu Thiền như bị hồ dán.

– So với Khương Tiểu Thiền, Lâm Gia còn quen Khương Đại Hi hơn?

– Chuyện này, bản thân cô sao lại không biết?

Không kịp hỏi thêm gì Lâm Gia, Khương Tiểu Thiền nghe thấy sau lưng mình có một giọng nói quen thuộc…

“Khương Tiểu Thiền!”

Cô thiếu nữ nhanh chóng chạy tới.

Tóc cô còn ướt nửa, xõa trên vai, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, mắt sáng răng trắng, đẹp như bước ra từ bức tranh thủy mặc.

Không thèm để ý đến cô em gái ngốc nghếch, Khương Đại Hỉ trực tiếp đẩy Khương Tiểu Thiền sang một bên, ngồi xuống cạnh giường bệnh của Lâm Gia.

“Nghe điện thoại của cậu xong là mình chạy đến ngay. Gia Gia, cậu bị thương nặng không?”

Chú thích:

(*) Khương Tiểu Thiền (Khương Hỉ) nói: 你赔我 (Nǐ péi wǒ): “Anh phải đền bù cho em”. Trong ngữ cảnh này, từ “赔” (péi) có nghĩa là “đền bù” hoặc “bồi thường”. Khương Tiểu Thiền (Khương Hỉ) muốn Lâm Gia đền bù cho mình, vì cậu mà cô mới bị thương.

Lâm Gia đáp lại: 我陪你 (Wǒ péi nǐ): “Anh sẽ ở bên em”. Trong câu này, từ “陪” (péi) có nghĩa là “ở bên cạnh”, “đi cùng” hoặc “ở bên”.

Hai từ 赔 và 陪 đồng âm /péi/ nên mới có sự hiểu lầm như trên.