Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 39: [Lý Giang Lạc 1.9]




Tôi không biết Dịch Lễ bị sao mà khi tôi cầm văn kiện vào văn phòng của anh Bách Xuyên thì thấy y đỏ hoe mắt ngồi trên sofa.

Tôi muốn quan tâm hỏi han vì dù gì chúng tôi cũng được xem là bạn bè với nhau.

Nhưng bây giờ đang là thời gian làm việc, hơn nữa còn đang ở văn phòng của anh Bách Xuyên.

Có lẽ đề tài không liên quan gì đến tôi, tôi không nên hỏi nhiều thì hơn.

Móc khăn giấy từ trong túi ra cẩn thận để lên bàn trước sofa rồi không nói gì lầm lũi đi ra ngoài.

Sau khi đóng cửa, tâm trạng của tôi rất không vui.

Nghĩ đến cảnh anh Bách Xuyên sẽ an ủi Dịch Lễ, còn có thể sẽ tự tay lau nước mắt cho y, tôi lại hơi ghen tị.

Con người là động vật kỳ lạ biết mấy, một khi thích ai đó thì lòng dạ luôn nảy sinh ý muốn độc chiếm đáng sợ.

Tôi quay về tiếp tục làm việc, nhưng tâm tư đã bay đến căn phòng ở sát bên.

Hận ban nãy không bỏ con mắt lại đó để bây giờ có thể nhìn lén họ đang làm gì.

Sau đấy tôi bận rộn công việc, anh Bách Xuyên giao rất nhiều sự tình trong công ty cho tôi làm, vì trái ngành nghề nên ban đầu đúng là rất vất vả, nhưng dần quen thuộc thì thuận buồm xuôi gió hơn.

Đến khi hết bận thì sắp đến giờ ăn trưa, tôi dựa vào lý do đó đến gõ cửa phòng anh Bách Xuyên, Dịch Lễ đã đi về.

Dù rất muốn hỏi anh ấy vì sao Dịch Lễ khóc nhưng hình như tôi không có tư cách hỏi câu đó.

“Tổng giám đốc Hình có đi ăn trưa không?” Trong lòng có điều không thoải mái nên lúc hỏi cũng không dám nhìn anh ấy.

Đây chắc là cái gọi là “trong lòng có ma”, đặt vào lúc không có gì thì sẽ bình thường nhưng bây giờ còn không có sức hỏi.

Tôi sợ anh nói sẽ không đi ăn cùng tôi, nếu vậy có lẽ tôi đoán được anh có hẹn với ai.

Người trước mặt xem giờ xong chậm rãi quay người nói: “Em muốn ăn gì sao?”

Còn 5 phút nữa là đến giờ nghỉ trưa, tôi không đói bụng.

Tôi lắc đầu chờ anh lên tiếng.

“Em sao thế?”

Anh ấy bỗng đứng dậy đi đến trước tôi.

Tôi vội vã lùi về sau, liên tục chối: “Không sao không sao, em không sao.”

Lần này thì hay rồi, biểu hiện quá mức hoảng hốt, anh ấy tin tôi không sao mới là lạ.

Anh lại xoa huyệt thái dương, tôi chợt nhớ sáng nay anh bị đau đầu bèn hỏi: “Còn đau đầu không?”

Anh Bách Xuyên gật đầu, thả lỏng tay xuống bảo: “Đến đây xoa cho tôi đi.”

Anh ngồi trở lại ghế, nhắm mắt lại.

Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn, nghĩ mình nên mau chóng rời khỏi đây thôi.

“Đến đây.” Anh không mở mắt, đợi tôi đến.

Tôi rón rén bước lại, vì lưng ghế tựa của anh quá cao nên chỉ có thể đứng phía trước anh.

Hai chân tôi hơi di động, thỉnh thoảng sẽ chạm vào đầu gối anh.

Còn ngón tay nhấn ở huyệt thái dương của anh thì chầm chậm lúc xoa lúc ấn.

Bên ngoài vang lên âm thanh náo nhiệt, là mọi người lục tục đi ăn trưa.

Chúng tôi vẫn ở đây, anh ấy nhắm mắt còn tôi nhìn anh.

Tôi từng nghĩ có phải là vì anh trông quá giống với Bách Lâm nên mới vô thức có hảo cảm với anh không, nhưng tôi luôn biết rõ bọn họ là hai người hoàn toàn khác biệt cơ mà.

Trừ lần đi thôn Bắc Cực vì uống say nên mới nhìn lầm anh Bách Xuyên thành Bách Lâm, còn lại tôi chưa từng thấy bóng dáng của Bách Lâm trên người anh ấy, cũng chưa từng nghĩ đến việc xem anh thành thế thân cho Bách Lâm.

Vậy nên, tình yêu này rốt cục đến từ đâu?

Tôi nghĩ mãi không ra, chìm đắm vào nó mà không thể tự kiềm chế.

Anh bỗng mở choàng mắt, đồng thời nắm siết tay tôi.

Chúng tôi đối diện nhau, nhiệt độ lòng bàn tay anh truyền từ mu bàn tay vào thẳng trong tim tôi.

Tôi căng thẳng không nói nên lời, bầu không khí kỳ dị làm tôi không biết nên làm thế nào.

Tôi sợ bị anh nhìn ra tâm tư của mình, vì anh đã nói sẽ không thích tôi rồi.

“Mệt không?” Anh nắm tay tôi hỏi.

Tôi lắc đầu, thật ra thì cánh tay cũng hơi mỏi.

Anh cười, buông tôi ra rồi một tay khác kéo tôi đi: “Đi thôi, đi ăn trước đã.”

Tôi cảm giác mỗi một bước đều như đang đạp trên mây, lạc trôi không chân thật như thể sang bước kế tiếp sẽ ngã bổ nhào ngay vậy.

Vì sao anh ấy lại nắm tay mình?

Nhìn bóng lưng của anh, tôi muốn hỏi anh lắm.

Đến trước thang máy, tôi cố sức rút tay về.

Hành động ấy quá ám muội, tôi chịu không nổi.

Hình như trong mắt anh thoáng qua vẻ mất mát, anh nói với tôi: “Tay em lạnh quá.”

Tôi gật đầu, không lên tiếng, vào lúc cửa thang máy mở ra thì bước vào trước.

Có vẻ như giữa chúng tôi càng lúc càng kỳ lạ.

Rõ ràng anh ấy không yêu tôi, vì cớ gì biểu hiện cứ như là không thể rời bỏ tôi?

Chẳng lẽ đúng như ban đầu anh đã nói, muốn thay thế Bách Lâm bù đắp cho tôi?

Nếu là thế thì tôi càng muốn cách xa anh hơn.

Đến nước này rồi, trừ bỏ tình yêu của anh thì tôi chẳng muốn gì cả.

Mỗi tuần vẫn tiến hành trị liệu một lần, nhìn từ bên ngoài thì có hiệu quả.

Tôi đã không còn phản cảm với hôn môi, trong những bộ phim tình ái, thấy hai nhân vật chính tình cảm nồng nàn ôm nhau hôn môi không còn buồn nôn nữa, thậm chí đôi khi còn sẽ rung động.

Nhưng tôi vẫn không thể nào áp dụng những hành động ấy lên người mình.

Tôi không thể tưởng tượng nổi khi mình hôn sẽ có hình dáng gì, bỗng nhiên thấy hoảng hốt không lý do.

Dịch Lễ bảo tôi đừng quá khiên cưỡng, y khuyên cứ từ từ, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi.

Nhưng tôi muốn nói tốt lên thì sao nữa, người tôi từng yêu đã không còn, anh ấy vĩnh viễn không thể có được nụ hôn của tôi, còn người tôi đang yêu thì căn bản sẽ không thích tôi, tôi vĩnh viễn không thể có được nụ hôn của người đó.

Vô nghĩa. [kuroneko3026]

Dù có ngày nào đấy thật sự khỏi hẳn, bắt đầu khao kháo ôm ấp khao khát hôn môi thậm chí khao khát tình dục thì cũng vô nghĩa.

Thứ bảy, cuộc trị liệu của tôi kết thúc.

Dịch Lễ mừng rỡ đi hẹn hò, còn tôi tìm công ty dọn nhà để gọi điện.

Đồ đạc của tôi rất ít, những vật dụng cũ dọn từ chỗ Vịnh Thiên Nga cái nào nên vứt thì đều đã vứt.

Anh Bách Xuyên nói không cần tìm công ty dọn nhà, chút đồ đạc như vậy để anh lái xe chở thẳng qua là được.

Nhưng tôi nghĩ cuộc sống cần một cảm giác nghi thức, cũng giống như chuyện dọn nhà, tôi triệt để rời khỏi căn nhà này thì tìm công ty dọn nhà để trông như là tôi đã sinh sống ở đây từ rất lâu.

Có lẽ cô chú không chịu được tôi nên ngày dọn nhà bọn họ đã dẫn theo con trai cưng dđến chỗ của người bạn.

Anh Bách Xuyên ngồi trên sofa phòng khách nhìn tôi bận trước bận sau, không nói một câu nào.

Tôi không dám bắt chuyện với anh, lúc anh ở trạng thái áp suất thấp thì khá là đáng sợ.

Đồ đạc của tôi đều chuyển ra ngoài hết rồi, căn phòng sát bên phòng anh Bách Xuyên trở thành trống rỗng, chỉ còn lại chiếc giường, cái bàn và một tủ quần áo.

Tôi đứng ở cửa, ngực hơi khó chịu.

Tôi không muốn đi, nhưng lại không thể không đi.

Nơi này không phải nhà tôi, tôi không thể vu vạ ở đây cả đời.

Tôi sợ bị họ phát hiện ra tâm tư đáng xấu hổ của mình, sợ có ngày phải nhìn anh Bách Xuyên yêu người khác, đến ngày đấy tôi có muốn đi cũng không kịp.

Trước khi dọn đi, tôi để lại một tờ ghi chú trong ngăn kéo.

Tôi không biết anh Bách Xuyên có thể nhìn thấy hay không, cũng không biết sau khi thấy anh sẽ có phản ứng gì, tôi chỉ là muốn lưu lại một cái gì đó.

Là lời tỏ bày của tôi.

Ba chữ đơn giản.

Em yêu anh.

Không kí tên, cũng không viết tên người được nhắc đến.

Lúc anh Bách Xuyên phát hiện ra nó còn có thể nghĩ rằng là tôi để lại cho Bách Lâm, làm vậy dục vọng của tôi sẽ được thỏa mãn, lời tỏ tình ậm ờ sẽ không làm anh ấy thấy lúng túng.

Đây có lẽ là lần thông minh hiếm hoi của tôi, nhưng phải thừa nhận một điều là bản thân rất nhu nhược.

Ngay cả bày tỏ mà cũng phải lén lén lút lút như thế.

Căn phòng mới thuê rất gần với công ty, đứng trên ban công là có thể nhìn thấy tòa nhà đó.

Nhưng lại không thể nhìn thấy nhà của anh Bách Xuyên.

Anh ấy không đi theo công ty dọn nhà đến đây, thậm chí còn không chào tạm biệt tôi.

Tôi mặt mày ủ ê rời khỏi chỗ đấy, cảm tưởng mình đúng là không có nhà cửa.

Cuộc đời của tôi dường như luôn luôn trốn tránh, năm đó nếu không phải Bách Lâm theo đuổi không ngừng nghỉ thì có khi chúng tôi sẽ không ở bên nhau.

Không chừng cái tôi nên thay đổi nhất không phải là căn bệnh quái lạ, mà là tính cách khiến người chán ghét.

Tôi nhìn mấy cái vali bỏ ở phòng khách, không có tâm tình đi dọn dẹp chúng.

Bước lại đá một đá, rút bao thuốc lá ra, nằm xuống sàn hút.

Thời điểm nuốt mây nhả khói, dường như tôi lại trở về với mấy tháng trước.

Bách Lâm vừa qua đời không lâu, tôi và anh Bách Xuyên sẽ thường xuyên sóng vai đứng trốn trên ban công hút thuốc.

Tôi lại nghĩ đến việc mình từng là con người không rượu không thuốc, điếu đầu tiên là do anh Bách Xuyên đưa cho.

Không, không phải anh chủ động cho tôi, mà là tôi xin từ chỗ anh.

Điều này dẫn đến sau này tôi hút cùng một nhãn hiệu thuốc với anh, thỉnh thoảng bao mới mua mà hết rất nhanh, tôi sẽ biết chắc là anh ấy trộm lấy thuốc của tôi.

Rít liền tù tì ba điếu làm tôi bị sặc ra nước mắt.

Nhưng cuộc sống mới bắt đầu rồi, tôi tự mình lựa chọn, bất luận thế nào thì cũng phải đối mặt với nó.

Lúc tỉnh dậy vẫn còn nằm trên sàn, sàn nhà lạnh lẽo, tôi bị thấm lạnh đến chảy nước mũi.

Điện thoại réo liên tục, chuông cửa cũng inh ỏi không ngừng.

Máy báo người gọi là anh Bách Xuyên, tôi vội vàng bắt máy.

“Anh.”

“Em làm gì thế hả?”

Tiếng chuông cửa dừng lại, anh ấy rống vào trong điện thoại.

Tôi nhìn ra hướng cửa, đứng dậy đi đến mở nó.

Quả nhiên anh ấy đang ở bên ngoài.

“Tại sao không bắt máy cũng không mở cửa?” Anh chau mày, nổi giận nhìn tôi.

Tôi giơ tay lau nước mũi nhỏ giọng nói: “Ngủ…”

Anh ấy bày ra vẻ hết cách, xoa xoa mi tâm than: “Phục em rồi.”

Tôi cúi đầu cười cho qua, nghiêng người để anh vào.

“Vẫn chưa dọn dẹp?” Anh đổi giày ở cửa, tìm cả buổi cũng không thấy dép dâu.

Ngoái đầu lại nhìn tôi, lắc đầu trách: “Thật sự nghĩ đang là mùa hè chắc?”

“Em đi tìm dép.” Tôi để chân trần chạy đến vali lấy ra một đôi dép bông một đôi dép nhựa.

Anh Bách Xuyên dọn dẹp tất cả cho tôi, còn tôi chỉ nằm trên sofa nhìn anh tất bật làm việc.

Vì sau khi anh đến thì tôi phát sốt.

Chuyện này trách tôi, vậy mà lại nằm ngủ dưới sàn nhà.

Dọn dẹp xong căn nhà, anh vào nhà bếp nhìn một vòng xong ra ngoài: “Không được, chỗ em không có gì ăn, ra ngoài ăn thôi.”

Tôi không có khẩu vị, chơi xấu không muốn đi đâu, trở người quay mặt vào trong sofa.

Tôi nghe thấy anh bước đến nên giả vờ ngủ.

“Không thể bỏ ăn.” Bàn tay anh áp trên trán tôi, “Em đã nói với anh ăn rồi mới có thể uống thuốc mà.”

Trong nháy mắt ấy, mũi tôi chua xót không thôi.

Từ khi Bách Lâm qua đời, hình như tôi trở nên nhạy cảm thái quá, là đàn ông thì điều này rất mất mặt.

Tôi áp lòng bàn tay lên trên mu bàn tay anh ấy.

Nói lầm bầm: “Em khó chịu, không thấy thèm ăn.”

Tôi là bệnh nhân, làm nũng một chút với anh chắc sẽ không bị trách cứ đâu nhỉ?

Anh kéo tôi vươn người dậy, mặt đối mặt anh.

Người đàn ông ấy ngồi xổm phía trước, bàn tay lớn khẽ vuốt mặt tôi, dịu dàng khuyên: “Vậy tôi gọi đồ ăn giao đến, em ăn chút cháo, uống thuốc rồi ngủ nhé?”

Tôi nghĩ có lẽ mình đã hoàn toàn chết chìm vào sự dịu dàng này rồi.

Nếu đây chỉ là một giấc mộng, vậy xin đừng bắt tôi phải tỉnh lại.