*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạo này tôi chán chường đến lạ, lúc không có gì làm thì thích ngây người thẫn thờ.
Nằm trên giường, không làm gì hết.
Nhưng thường thì thời gian thanh tịnh như thế rất ít, nằm chưa được bao lâu, Dịch Lễ sẽ gửi tin nhắn hoặc gọi điện đến.
Tôi đã đến phòng làm việc của y ba lần, cùng giao hẹn là sẽ không kể quá trình trị liệu với bất kỳ ai.
Thật ra là tôi sợ y kể với anh Bách Xuyên.
Những thứ dơ bẩn tôi từng trải, từng nhìn thấy không nên lại bị nhắc đến.
Nếu không phải cực chẳng đã vì trị liệu thì tôi cũng không muốn nói cho Dịch Lễ biết.
Tôi căn bản không muốn nghe, không muốn nhìn càng không muốn nghĩ đến cái chữ “tính”, trong thế giới của tôi, nó không khác gì với buồn nôn và dơ bẩn.
Tôi mãi mãi không quên được cảnh tượng đã nhìn thấy năm 8 tuổi, cũng không quên được những giọt nước mắt của mẹ ngay sau đó.
Dịch Lễ nói: “Em không cần phải quên, nhưng em phải học cách nhìn thẳng vào nó.”
Song tôi không thể, thậm chí còn hận có thể quay lại khi ấy, che đôi mắt đó lại.
Con trai cưng đang sủa ngoài cửa, chắc chú lại cầm lạp xưởng chọc nó rồi.
Hôm nay tan tầm tôi về nhà liền, anh Bách Xuyên nói là có hẹn.
Nằm đây, nhìn trân trân lên trần nhà, tâm tưởng không được thư thái.
Đêm nay Dịch Lễ không tìm tôi, mà anh Bách Xuyên có hẹn rồi…
Tôi phiền chán cầm chăn đắp kín đầu, thấy bản thân mình làm người ta rất phiền chán.
“Giang Lạc ăn cơm không?” Cô gõ cửa, còn có tiếng cào cửa, không cần nghĩ cũng biết là con trai cưng.
Tôi bước xuống giường, vừa mở cửa cu cậu lập tức ôm lấy chân tôi.
Khom người ôm nó lên, xoa cái đầu nhỏ ấy, hỏi cô, “Anh không về ăn ạ?”
“Chúng ta ăn trước, kệ nó.” Cô vỗ lưng tôi, “Rửa tay đi, ăn thôi!”
Tôi thả con trai cưng xuống vào nhà vệ sinh rửa tay, cu cậu vẫn đi theo, vẫy đuôi không ngừng.
Ăn xong cơm tối rồi anh Bách Xuyên vẫn chưa về, tôi ngồi xem ti vi với cô mà hoàn toàn mất tập trung.
“Giang Lạc à,” cô bỗng hỏi tôi, “Có phải cháu có tâm sự không?”
“Dạ?” Tôi vội phủ nhận, “Không có đâu ạ.”
Dĩ nhiên cô không tin nhưng cũng không hỏi tiếp, chỉ nói là: “Gần đây mấy đứa đều thế nào ấy, có phải có việc gì gạt cô không? Cả hai đứa đều hồn vía lên mây.”
Tôi nghe vậy thì nghi ngờ hỏi lại: “Còn có ai nữa à?”
“Cháu thừa nhận mình có tâm sự?” Phản ứng của cô nhanh khủng khiếp, nhìn tôi cười, “Anh cháu chứ ai, không biết hai đứa bị gì.”
Tôi chợt thấy tai nong nóng, bèn ôm con trai cưng lên nói: “Cháu dẫn nó ra ngoài chạy nhảy.”
Không biết sao, tôi cảm giác mình đang chạy trốn từ tầm mắt của cô.
Tôi đứng đeo sợi dây xích cho con trai cưng ở cửa, cu cậu vừa ra khỏi nhà lập tức tăng động, kích cỡ không lớn nhưng sức lực không nhỏ, nó kéo tôi lao về trước.
Chạy đến cổng khu, cu cậu mới dừng lại quay lại nhìn tôi.
Từ khi được tôi bế về nhà thì nó chưa từng ra cổng của khu, bên ngoài đông đúc người xe, chúng tôi rất ít khi dẫn nó ra ngoài.
Tôi kéo nó lại, chậm rãi đi dạo dọc lối đi bộ bên ngoài khu dân cư, trong lòng hơi thất vọng.
Dịch Lễ về nước, không báo ở lại bao lâu, ở đây người quen duy nhất là anh Bách Xuyên, độ khả thi hai người họ nối lại tình xưa không phải là không có.
Không hiểu cớ sao mà tôi bắt đầu nghĩ về chuyện này mãi.
Tôi đoán có lẽ sau này anh Bách Xuyên sẽ thường hay như thế này, không tăng ca cả ngày nữa, tất nhiên sẽ không trở về nhà cùng tôi mà đi sống cuộc sống riêng của mình.
Tôi sực nhớ Dịch Lễ có bảo gặp được người mình thích rồi, không chắc đó có phải là anh Bách Xuyên không, khả năng là không phải, vì Dịch Lễ mới vừa mua quà sinh nhật cho người đó mà sinh nhật anh Bách Xuyên thì phải mấy tháng nữa.
Nói cách khác…
Tôi dừng bước, con trai cưng quay lại nhìn.
Tôi nói chuyện với nó như bị thần kinh: “Lỡ như anh Bách xuyên bị Dịch Lễ từ chối thì có phải anh ấy rất tội nghiệp không?”
Con trai cưng không quan tâm, quay đầu thấy con Bichon tròn vo ở đối diện thì vươn cổ sủa sang.
(*) Giống chó Bichon:
Trời xuân se lạnh vậy mà tôi dắt con trai cưng đi dạo ngoài trời suốt hai tiếng.
Đến khi cô gọi điện tôi mới nhận ra hai chân mình đều đã mỏi nhừ, vậy là phải kéo cu cậu chơi quên trời đất về.
Cô vừa ngắt máy thì anh Bách Xuyên gọi đến.
“Tôi đi ngang qua tiệm bánh bông lan, lần trước cậu nói muốn ăn bánh, lát nữa tôi mua mấy cái về nhé.”
“Hở?” Tôi cố nhớ lại nhưng thật sự không nhớ nổi mình nói thế lúc nào.
“Muốn ăn sô cô la hay là phô mai?” Chắc anh ấy đang trong tiệm, tôi nghe loáng thoáng được tiếng nhạc.
Trừ tiếng nhạc ra còn có tiếng của Dịch Lễ.
Quả nhiên họ ở cùng nhau.
“À, không cần phiền vậy đâu.” Tôi bỗng không còn tâm tình ăn bánh, đứng dưới tán cây cảm nhận không khí se se lạnh.
Con trai cưng thấy tôi không di chuyển thì bắt đầu sủa.
“Cậu đang ở ngoài?” Anh Bách Xuyên hỏi.
“Ừm, em dắt con trai cưng ra ngoài dạo.”
“Đang ở đâu? Tôi đang ở gần nhà lắm, đợi một lát đến chở cậu.”
Tôi không biết mình bị làm sao mà không muốn thấy anh Bách Xuyên và Dịch Lễ cùng đến gặp mình, bèn nói dối: “Em sắp đến nhà, vào trong khu phố rồi, anh bận việc của anh đi.”
Tôi nói xong thì tức tốc cúp máy, tự thấy câu cuối “Anh bận việc của anh đi” thật sự quá vụng.
Tôi ngồi xổm xuống, bóp mặt con trai cưng hỏi nó: “Mày nói xem có phải tao ỷ lại vào anh Bách Xuyên quá rồi không?”
Nhiều năm qua, lần đầu tôi phát hiện dường như trong người mình có tồn tại cái gọi là “ý muốn chiếm hữu”, đã quen với việc anh Bách Xuyên xoay quanh mình, cân nhắc mọi thứ cho mình, hết thảy thời gian đều đi cùng mình, bây giờ người ta sống cuộc sống riêng của người ta thì tôi lại sầu thương như oán phụ nơi khuê phòng.
Tôi và con cún đã đi quá xa, mà giữa đường oắt con lại giở trò lười biếng, tôi không thể làm gì khoác ngoài bế nó lên.
Vừa đi vừa hối hận, rốt cục vì sao mình lại mơ màng đi xa như vậy chứ.
Đi tầm hơn 20 phút thì bỗng nhiên truyền đến tiếng còi xe.
Tôi quay qua nhìn, không ngờ là xe anh Bách Xuyên.
Tôi nên hình dung giây khắc ấy thế nào nhỉ, nó khác với lần anh giải vây cho tôi trước mặt Từ Chiêu, lần đó tôi rất biết ơn, thầm thở phào, còn lần này tim lại thấp thỏm, đứng ngây ra.
Anh ấy liên tục bóp còi với tôi, tôi biết lời nói dối vừa rồi của mình đã bị vạch trần nên đành phải bất chấp bước đến, mở cửa ghế sau ra.
“Ngồi ở trước đi.” Anh ấy quay xuống nói với tôi.
Tôi lại đơ ngươi, liếc nhìn ghế phó lái, ở đó không có ai.
Cuối cùng tôi thả lỏng người, đóng cửa sau rồi ngồi vào vị trí ghế phụ.
“Dịch Lễ đâu?” Vừa ngồi vào chỗ tôi lập tức hỏi.
“Cậu tìm anh ấy?” Anh Bách Xuyên hỏi ngược lại.
“À… không, không phải.” Tôi xoa đầu con trai cưng, nhỏ giọng thầm thì, “Em tưởng có anh ấy ở đây.”
“Mua bánh xong anh ấy về rồi.” Anh Bách Xuyên ngừng lại, chợt mỉm cười, hỏi, “Không phải cậu tưởng có anh ấy nên mới gạt tôi là đã về đến nhà rồi đó chứ?”
Tôi lúng túng kinh hồn, cảm tưởng như chút tâm tư cũng bị người ta nhìn thấu, muốn độn thổ cho xong.
Vừa khéo gặp đèn đỏ, anh Bách xuyên cười xoa đầu tôi: “Sao mà ngốc thế này.”
Tôi không hiểu đến cùng mình bị sao, bỗng dưng khó chịu vô cùng.
Tôi bắt đầu sợ anh Bách Xuyên lại gần, cũng không muốn tiếp tục thân thiết với anh ấy.
Trên đường về toàn là anh ấy nói, còn tôi chỉ im lặng nhìn con trai cưng, thỉnh thoảng trả lời hai ba câu, hoàn toàn không có tâm trạng.
Dường như anh ấy cũng nhìn ra sự khác thường của tôi, trước khi vào nhà đột nhiên kéo tôi hỏi: “Cậu sao thế?”
Tôi nhẹ rút tay ra, lắc đầu: “Chắc là mệt, nhóc này kéo em chạy xa quá mà…”
Tôi biết lời nói dối của mình khá vụng về nhưng chịu thôi, vì bản thân tôi cũng không biết mình bị sao, cũng không thể trả lời câu hỏi của anh ấy.
Nhân lúc anh Bách Xuyên ngây người, tôi bước vào trong nhà trước.
Cô chú đang xem ti vi, thấy chúng tôi cùng về thì khá ngạc nhiên.
Tôi tắm rửa sạch sẽ cho nhãi con, cậu chàng bay nhảy đến nỗi đâu đâu cũng dính nước.
Cô ôm nó đi sấy lông, tôi súc miệng qua loa rồi quay về phòng.
Nằm trên giường, trong lòng vẫn còn buồn bực không thể tả.
Lăn qua lộn lại không ngủ nổi, tôi mở điện thoại ra tải ứng dụng cho thuê nhà.
Tôi không đăng kí tài khoản trên ứng dụng, chỉ là muốn nhìn sơ qua trước.
Cứ lướt lướt lung tung không mục đích.
Tôi rất bối rối, không biết mình nên chuyển đi đâu, cũng bắt đầu sợ hãi cuộc sống một mình còn chưa xuất hiện.
Tôi đặt mục tiêu là một căn phòng nhỏ hơn 30 mét vuông, vào ở có lẽ không tạo cảm giác quá trống trải.
Xem thì nhiều nhưng đều không vừa ý.
Điện thoại bất ngờ nhắc nhở một tin nhắn, tôi bấm vào nhìn, là anh Bách Xuyên gửi.
Anh ấy bảo hôm nay đi ăn với Dịch Lễ, y phải tổ chức tiệc sinh nhật cho người mà y thích, bảo anh giúp đi mua đồ.
Tôi không biết trả lời thế nào, cũng không biết vì sao bỗng dưng anh ấy lại giải thích chuyện này với tôi.
Đây có thể được xem là giải thích chứ?
Tôi do dự một hồi lâu, rồi trả lời anh: Ừm, ở đây anh ấy chỉ có anh là bạn bè, anh giúp đỡ anh ấy cũng là chuyện nên làm.
Gửi xong thì tôi hối hận, lỡ anh Bách Xuyên muốn quay lại với Dịch Lễ, mà hành vi hiện tại của Dịch Lễ hoàn toàn đang tổn thương anh ấy, tôi không những không an ủi anh Bách Xuyên mà còn nói như vậy, đúng là ngu không tả nổi.
Tôi vội thu hồi nó, may là vẫn kịp.
Nhưng đã bị anh Bách Xuyên đọc được.
Anh hỏi: Sao lại thu hồi tin nhắn thế?
Tôi lúng túng không biết thế nào cho phải nên dứt khoát không trả lời.
Lát sau, anh ấy lại gửi tin: Ngủ? Ngủ ngon, mai gặp.
Tôi nhìn chằm chằm câu đó cả buổi, ngón tay lướt lướt ở ảnh đại diện của anh.
Đêm đó tôi mơ một giấc mơ, trong mơ có cái gì đấy đè lên tim làm tôi thở không nổi.
Lúc tỉnh dậy phát hiện đúng là có thứ đè trên ngực mình.
Con trai cưng co người, nằm trên ngực tôi nhìn ngắm móng vuốt của nó.
“Dậy rồi?”
Tôi nhìn ra cửa, anh Bách Xuyên đang tựa ở cửa cười nhìn tôi.
Tôi giật nảy mình, hỏi: “Sao nó vào đây?”
Tôi xách cậu chàng lên thả nó sang một bên, vừa tính vén chăn đứng dậy thì bỗng phát hiện mình “chào cờ buổi sáng” nên tức tốc đắp chăn lại.
Anh Bách Xuyên ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
“Không sao.” Tôi trả lời, “Anh đi làm đi, em thay quần áo rồi rửa mặt cái đã.”
Anh ấy nhìn tôi mấy giây, sau đó gọi con trai cưng, một người một chó ra khỏi phòng, còn đóng kín cửa phòng lại giúp tôi.