Sự Kiện Phòng 503

Chương 6: YY hủ nữ – đắc tội không nổi




Ngụy Nhất Thần ngủ nên không biết vào đêm dạ hội hôm đó, em gái được cậu giúp đã kể chuyện anh hùng cứu mỹ nhân trên sân khấu làm cho đám sinh viên năm nhất một phen hâm mộ, ghen tị lẫn ân hận. Hâm mộ vì có được sự yêu mến của người đẹp, ghen tị vì bản thân bỏ lỡ cơ hội, hận chính mình sao lại để người khác trở thành anh hùng bị thương chứ.

Nhưng ngược lại nhóm các em gái thì vô cùng kích động, Ngụy Nhất Thần vóc dáng cao, bộ dạng lớn lên lại đẹp trai, bây giờ lại là anh hùng cứu mỹ nhân, cảm thấy cho dù lúc này có phối Ngụy Nhất Thần với con lừa thì cũng vẫn là bạch mã hoàng tử, không có biện pháp, khí chất hoàng tử quá cao nên bối cảnh đều bị xem nhẹ. Vì thế nhóm em gái không giữ nổi bình tĩnh nữa, nhao nhao buồn bực bản thân tại sao không ở thời khắc mấu chốt giả đó giả vờ gặp nguy hiểm, để đến bây giờ càng có nhiều người muốn bắt chước theo, nhưng mà có trách cũng đã muộn rồi.

Mặc kệ nói thế nào Ngụy Nhất Thần cũng đã trở nên nổi tiếng, vô cùng nổi tiếng. Cho nên sáng hôm sau, khi Ngụy Nhất Thần tỉnh dậy liền đối diện với ánh mắt đan xen đủ loại hâm mộ, ghen tị, nuối tiếc, khát khao của lão Đại và lão Tam. Lão Tam vừa thấy Ngụy Nhất Thần tỉnh, liền bò lên giường Ngụy Nhất Thần, ngồi lên mông Ngụy Nhất Thần bắt đầu thẩm vấn.

“Nói, em nhắm vào Mẫn Thi Văn từ khi nào? Còn từng bước bày ra âm mưu anh hùng cứu mỹ nhân làm cho người đẹp lấy thân báo đáp nữa chứ! Em có biết lúc các em huấn luyện quân sự, Mẫn Thi Văn đã được mệnh danh là đóa hoa bách hợp không, hôm nay là hoa hậu của khoa, ngày mai là hoa hậu của trường, ngày mốt là pháo hoa, tại sao lại bị thằng nhóc nhà em bắt cóc cơ chứ?!”

Ngụy Nhất Thần nhìn lão Tam cả buổi mới ngây ngốc hỏi “Mẫn Thi Văn là ai?”

“Bà mẹ nó! Thằng nhóc này, em còn không chịu thừa nhận?! Dám làm không dám nhận, không phải đại trượng phu!”

“Em thật sự không biết…” Ngụy Nhất Thần bất đắc dĩ buông tay, tiện thể nhúc nhích mông, làm cho lão Tam đang ở trên người phải rớt xuống.

“Mẫn Thi Văn chính là nữ sinh em cứu hôm qua”. Lão Đại tiện tay ngậm điếu thuốc, cũng không châm, mà tà tà ngậm, giả làm lưu manh, có điều vẻ mặt này xuất hiện trên gương mặt trung hậu của lão Đại thật quá mức không hợp, ngay cả lão Tam cũng phải nổi da gà.

“À, cô gái đó, em còn chưa nhìn thấy mặt cô ta nữa” Ngụy Nhất Thần lúc này mới hiểu Mẫn Thi Văn trong miệng bọn họ là ai.

Lão Tam từ trên giường Ngụy Nhất Thần nhảy xuống, cùng lão Đại đối với Ngụy Nhất Thần dựng thẳng ngón giữa, sau đó sóng vai đi ra ngoài.

Ngụy Nhất Thần cũng không để ý, dù sao vết thương này trong thời gian ngắn chắc chưa thể lành được, tuy rằng đã giữa tháng chín, nhưng thành phố S vẫn nóng muốn chết, cậu sợ thời tiết này ảnh hưởng miệng vết thương, cho nên xoay người xuống giường, khoác áo sơ mi, mặc quần đùi, cầm giấy xin nghỉ đi tìm giáo viên hướng dẫn. Nhưng mà lúc cầm giấy xin nghỉ, không tự giác lại nhớ tới Cận Phi, quay đầu nhìn giường chiếu chỉnh tề, thở dài, rời khỏi ký túc xá.

Giáo viên hướng dẫn đã nghe về hành động vĩ đại của Ngụy Nhất Thần ở dạ tiệc đêm qua, với tư cách là cựu đàn chị năm tư vừa mới tốt nghiệp, giáo viên hướng dẫn thực cảm thấy sinh không gặp thời.

Giáo viên hướng dẫn của bọn Ngụy Nhất Thần họ Ngụy, tên cực kỳ dễ nhớ, kêu Ngụy Vi Vi, vì tên như vậy nên Ngụy Vi Vi không ít lần tức giận với người nhà, nhưng trong nhà nhất quyết không cho cô đổi tên. Mỗi lần cô phải giới thiệu với người khác tên mình đều muốn bỏ qua cái tên này. Nhưng hết lần này đến lần khác mọi người lại cảm thấy cái tên này đặc biệt dễ nhớ, dù sao nếu nghĩ không ra cứ “Này*”một tiếng, Ngụy Vi Vi sẽ biết là kêu mình, cho nên khi tất cả mọi người thích gọi nhau bằng biệt hiệu hay nickname, đồng học của cô đều ăn ý lựa chọn kêu tên đầy đủ của cô.

* Chữ Vi (薇) cùng Này (喂) cùng có phiên ấm là [wèi]

Bây giờ cũng thế, cô nhớ rõ lúc họp đại hội động viên, viện trưởng giới thiệu giáo viên hướng dẫn của các khoa, khi nói đến cô, phía dưới nháy mắt im lặng sau đó lại cười nghiêng ngã.

May mắn là Ngụy Vi Vi đã thành thói quen, cho nên chỉ buồn bực một lúc liền thôi.

Thân là tiền nhiệm hội trưởng cùng đương nhiệm hội trưởng hội hủ nữ, Ngụy Vi Vi và Trịnh Tư Kì quan hệ vô cùng tốt, cho nên khi Ngụy Nhất Thần đi đến văn phòng giáo viên hướng dẫn xin nghỉ phép, vừa lúc thấy Ngụy Vi Vi và Trịnh Tư Kì đang trưng ra vẻ mặt tươi cười đáng khinh cùng thảo luận cái gì đấy. Ngụy Nhất Thần vừa vào cửa, Trịnh Tư Kì đã nhận ra cậu rồi, thế nhưng Ngụy Nhất Thần không nhận ra Trịnh Tư Kì.

Xác thực mà nói, cậu nhận ra người này đã ngăn bọn họ làm loạn buổi huấn luyện quân sự, nhưng không biết người này là người lúc trước cùng Cận Phi kề vai sát cánh như hình với bóng. Trịnh Tư Kì lôi kéo Ngụy Vi Vi nháy mắt, Ngụy Vi Vi lập tức liền nhận ra người trước mắt là Ngụy Nhất Thần hiện đang nổi tiếng toàn trường, vì vậy Ngụy Nhất Thần còn chưa kịp mở miệng, Ngụy Vi Vi đã lên tiếng trước “Em đến xin nghỉ bệnh hả? Chị cũng đoán được, giấy xin phép cứ để ở đây, em về nhà trước đi. Ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nếu không hồi phục tốt hãy nói với chị một tiếng, điện thoại lúc trước ở đại hội động viên đã cho các cậu lưu rồi, gọi điện thoại là được”.

Đợi đến khi Ngụy Nhất Thần ra khỏi văn phòng, mới phát hiện bản thân một câu cũng chưa nói được đã bị đuổi đi rồi. Trên đường về nhà Ngụy Nhất Thần tự hỏi, rốt cuộc bản thân đắc tội giáo viên hướng dẫn lúc nào, đến nỗi khiến cho chị ấy lười nghe mình nói chuyện. Còn trong văn phòng, Ngụy Vi Vi và Trịnh Tư Kì vẻ mặt đầy căm phẫn, CP đã định tốt lắm rồi còn dám trêu chọc nhân vật nữ hi sinh, để coi chúng ta có ngược chết cậu không!

Buổi tối Cận Phi vội vàng trở về phòng, thấy đã tắt đèn nhưng Ngụy Nhất Thần vẫn chưa về. Lão Đại và lão Tam thì đã ngủ rồi, cũng không tiện đánh thức bọn họ. Cận Phi nhìn cái giường trống trơn, tự hỏi Ngụy Nhất Thần còn đang bị thương đã chạy đi đâu rồi, do dự hồi lâu, vẫn là nằm trên giường gửi cho Ngụy Nhất Thần một tin nhắn, hỏi cậu ấy đang ở đâu.

Gửi rồi Cận Phi mới đột nhiên nhớ tới, nhà Ngụy Nhất Thần ở thành phố S, bị thương khẳng định là về nhà rồi. Thế nhưng tin nhắn đã gửi đi như bát nước đã đổ ra, muốn hủy bỏ cũng không thể. Cận Phi nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ rồi, Ngụy Nhất Thần có lẽ đã ngủ, vì vậy không nghĩ tới sẽ nhận được hồi âm.

Tin nhắn của Ngụy Nhất Thần rất đơn giản “Miệng vết thương vẫn như cũ, không có gì đáng ngại, về nhà nghỉ bệnh, ăn cơm đúng giờ”. Cận Phi đầu tiên cảm thấy rất buồn cười, đầu năm nay còn có người gửi tin nhắn mà cũng giống như đánh điện tín sao, tiếp theo lại buồn bực, tin nhắn này tổng cộng chỉ có mấy chữ, Ngụy Nhất Thần mất hơn nửa tiếng để trả lời, rồi lại nghĩ không ra, vài câu trước đều xem hiểu, câu cuối cùng là có ý gì chứ? Chẳng lẽ về nhà là vì ăn cơm đúng giờ? Cận Phi nghĩ mãi mà không ra, sau đó không biết như thế nào lại ngủ mất.

Ở nơi khác, Ngụy Nhất Thần ôm di động, xem lại tin Cận Phi mới nhắn. Vừa rồi cậu vốn đã ngủ, nhưng trước khi ngủ thì cậu đang ôm di động đọc tiểu thuyết, nên thiếp đi rồi mà đi động vẫn nắm chặt trong tay.

Tin nhắn tới đã đánh thức cậu, dù không muốn mở mắt nhưng không hiểu sao trong lòng lại có một thanh âm thúc giục ‘xem thử đi, xem thử đi’, có khi nào là của Cận Phi không?

Cận Phi? Vừa nghĩ đến cái tên này, Ngụy Nhất Thần đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười khổ một chút.

Được rồi, cuộc sống đại học mới bắt đầu 17 ngày, mỗi ngày đều liên quan đến Cận Phi, khiến cho đầu óc Ngụy Nhất Thần toàn bộ đều là Cận Phi, Cận Phi khua môi múa mép, Cận Phi kinh doanh, Cận Phi mơ mơ màng màng lúc sáng sớm, Cận Phi vẻ mặt phấn khởi, Cận Phi ăn nói khoa trương, Cận Phi lo lắng không yên cho mình.

Ngụy Nhất Thần có chút phiền não, cào cào tóc, yên lặng nói với bản thân, Ngụy Nhất Thần, mày phải bình tĩnh, mày đã nói sẽ không thích con trai nữa, nhanh tìm em gái yếu đuối mà ôm đi! Vả lại mình thích nam sinh, nhưng người ta lại thích nữ sinh, hơn nữa còn đã có bạn gái!

Ngụy Nhất Thần hít sâu mấy hơi, bị những suy nghĩ miên man của chính mình lăn qua lăn lại, cơn buồn ngủ của Ngụy Nhất Thần đã toàn bộ chạy mất. Vì thế khó chịu cầm lấy di động, định nhìn xem đứa nào không có mắt đi quấy rầy giấc ngủ của mình, vừa thấy, trợn tròn mắt, thật sự là Cận Phi!

Ngụy Nhất Thần cũng không phác giác bản thân khi trông thấy tin nhắn cười thành cái dạng gì, chỉ vỏn vẹn có mấy chữ mà Ngụy Nhất Thần xem đi xem lại đến mấy lần, cuối cùng tới lúc hồi âm cũng phải chỉnh sửa kỹ càng nhiều lần, vì không muốn làm Cận Phi cảm thấy mình khác thường, lại không muốn Cận Phi lo lắng, cho nên cuối cùng trở thành đánh điện tín, về phần mấy chữ cuối cùng là Ngụy Nhất Thần nghĩ đến Cận Phi không ăn uống tốt, sau khi gửi đi Ngụy Nhất Thần liền hối hận, nhưng mà đã không kịp nữa rồi.

Chẳng qua bốn chữ trước sau không liên hệ, hy vọng Cận Phi xem không hiểu. Ngụy Nhất Thần liền cứ cầm di động như vậy mà nằm ở trên giường, tưởng tượng đến phản ứng của Cận Phi khi nhận tin nhắn, cười nhạo mình? Không hiểu ra sao? Nghĩ tới nghĩ lui, cầm điện thoại rồi ngủ thiếp đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bây giờ mọi người đã đến tận đây rồi, tôi sẽ vĩnh viễn khắc ghi ~~~~~~~~ tôi nhất định cố gắng hoàn thành!! Càng ngày càng bảo đảm hơn!! Mọi người giúp đề cử nha??