Sự Kiện Phòng 503

Chương 12: Nhất định phải bày tỏ, trận đấu đau khổ!




“Một chân ông nội cậu đó!” Cận Phi cười mắng xong, thở dài. “Tôi hại chết ba mẹ mình, không đáng để người khác đối tốt với tôi, sớm muộn gì cậu cũng muốn trở về cuộc sống bình thường, con đường này rất cực khổ, không nên đi, ngộ nhỡ có một ngày bị cha mẹ cậu biết, hậu quả rất thê thảm.”

“Mẹ kiếp, anh còn là đàn ông không, con mẹ nó, sao nói nhảm nhiều như vậy, em thích anh thì làm sao, hơn một tháng này, em mới cảm thấy cuộc sống của mình trôi qua đúng nghĩa, con mẹ nó anh thì biết cái quái gì! Thử cũng không dám thử liền buông tha, con mẹ nó, anh mới không phải là đàn ông! Em cho anh biết Cận Phi, em thích anh, chính là thích anh, mặc kệ anh trước đây là cái dạng gì, tương lai chính là mang họ Ngụy của em, sau này anh chính là Ngụy Cận Thị!”

“Ngụy Cận Thị cái mẹ của cậu! Tôi viễn thị sao còncận thị được chứ! Nói cậu là hạt giống cậu còn tưởng bản thân là buội cỏ hả, cậu cho rằng cậu là mặt trời sao, trái đất đều xoay quanh cậu! Coi như là ngày nào đó mắt tôi có dính cứt chó, có cũng phải là Cận Ngụy Thị!”

“Được, chỉ cần anh bằng lòng, họ em tuỳ anh cũng được.”

Cận Phi “…”

Xoay người xuống giường, dẫm chân lên vai Nguỵ Nhất Thần, “Cút ngay, tôi phải đi rửa mặt.”

Nguỵ Nhất Thần ngoan ngoãn né sang một bên, còn chân chó giúp Cận Phi cầm bồn rửa mặt.

Cận Phi “… Sao cậu không hiểu chứ! Nói cậu là chó thì liền sỉ nhục chỉ số thông minh của loài chó. Cậu còn nhỏ, chờ trải qua những trở ngại sau này, cậu sẽ hối hận, tôi cũng không có thời gian cùng cậu lãng phí!”

“Chờ em hối hận rồi hẵng nói, dù sao bây giờ vẫn quấn lấy anh, chị hai nói, gái ngu sợ trai quấn, cứ yên tâm để em dính chặt lấy anh, anh thấy phiền muốn chết liền đồng ý thôi”

Cận Phi “… Tôi quyết định ngày mai sẽ làm thịt Trịnh Tư Kỳ, rồi một tát đánh chết cậu, thành toàn tình ý của hai người ở dưới cửu tuyền thành người nhà.”

“Vậy không được, nếu thật sự có tình sẽ thành người nhà, anh cũng có thể theo em cùng đến chỗ chết, sau đó hai ta tìm một chỗ phong thuỷ tốt, kiếp sau đầu thai em vẫn tiếp tục quấn lấy anh.”

Cận Phi “… Cậu vẫn thích tôi, tôi đổi cũng không được sao!”

“Em thích anh, anh không thích em, anh đổi đi, em chờ đây.”

Cận Phi “…” Tiếp đó đoạt lấy chậu rửa mặt, đi phòng tắm.

Cận Phi rửa mặt liền hết buồn ngủ, mặc Nguỵ Nhất Thần cam tâm tình nguyện thu dọn chiến trường bừa bãi trong phòng. Chờ Nguỵ Nhất Thần quét dọn xong, bước lên giường. Nằm một hồi, chợt nghe thấy Cận Phi nhẹ nhàng nói “Nếu như có một ngày tôi chết trong tay người khác, thì người đó nhất định là cậu, aizz!” Nói xong, thì không còn thanh âm. Hai người đầu đối đầu, hai bên đều biết đối phương không ngủ, thế nhưng ai cũng không mở miệng, Cận Phi hơi mê man, Nguỵ Nhất Thần thì cao hứng không ngủ được, cứ như vậy mà trải qua một đêm.

Ngày hôm sau, Cận Phi mang hai con mắt gấu mèo tới sân thể dục sớm, Nguỵ Nhất Thần thì tinh thần thoải mái đi sau lưng Cận Phi. Trịnh Tư Kỳ trông thấy vô cùng mừng rỡ, nhìn Cận Phi nhíu nhíu mày, sau đó nhìn Nguỵ Nhất Thần mập mờ cười, nói “Tình cảnh này của hai người là hậu quả điển hình do một đêm phóng đãng, một đêm chưa chợp mắt, một đêm OOXX trong tiểu thuyết đam mỹ đi! Nguỵ Nhất Thần tiểu đồng chí tiến độ không ngờ thật nhanh, hôm kia còn không dám nắm bàn tay nhỏ bé, hôm nay đã công thành đánh lũy rồi nha.”

Nguỵ Nhất Thần nghe không hiểu Trịnh Tư Kỳ nói cái gì, chỉ nhìn Trịnh Tư Kỳ cười ngây ngô, Cận Phi lại nghe hiểu, một năm nay bị buộc xem tiểu thuyết cùng tranh ảnh, tuy rằng từ chuyên môn không thể nói là thông thạo nhưng cũng có biết một ít, nhìn Nguỵ Nhất Thần ở đó cười ngây ngô, liền đánh lên vai, thực ra Cận Phi muốn đánh đầu cậu, nhưng mà vẫn thấy chưa đủ, nghĩ vẫn chưa hết giận, lại đá cẳng chân một cước, tức giận nói.

“Cậu nghe có hiểu không mà cười, cười cười cười, cười cái rắm! Còn cậu nữa, đừng cho là tôi gọi một tiếng chị, cậu liền có thể muốn làm gì thì làm, cậu mà lại ra chủ ý thối tha lung tung gì nữa, thì mỗi lần cậu uống say tôi sẽ lấy viết thành văn làm trò hề dán tuyên truyền khắp lan can, xem cậu còn dám hung hăng càn quấy không!”

“Này nhá, cậu cho là tôi sợ cậu hả! tiếng xấu của chị cũng không phải ngày một ngày hai, cậu cho là cái da mặt tu luyện ba năm nay của tôi là không công sao, tôi thân nghiêng không sợ bóng đứng! Tiểu Ngụy tử, lại đây, chị sẽ chỉ cậu mấy chiêu, cam đoan học kỳ nàycậu có thể bắt con mèo hoa không nghe lời này lại!”

“Không được đi! Nếu cậu mà dám đi, tôi sẽ không bao giờ để ý tới cậu nữa!” Cận Phi nói xong, bản thân còn rùng mình, giọng điệu này, giống bọn nhỏ cùng lớp trong nhà trẻ cãi nhau, thời gian gần đây ngốc cùng Nguỵ Nhất Thần quá lâu, chỉ số thông minh có chiều hướng giảm xuống rõ rệt.

“Tiểu Ngụy tử, nếu cậu mà không tới, chuyện của cậu và Cận Phi coi như chị không bao giờ xía vào nữa, sau này nếu muốn dò xét nghe ngóngtin tức gì, cũng đừng khóc đi cầu chị đây!”

Nguỵ Nhất Thần nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, đang buồn phiền bụm mặt, một sinh viên trong bộ thể thao chạy tới, nói không mang nổi cái khung để nhảy cao, nhờ Nguỵ Nhất Thần đi hỗ trợ, Nguỵ Nhất Thần không nói hai lời, cụp đuôi như một làn khói chạy mất.

“Chị,… cậu đừng làm loạn, tôi và Nguỵ Nhất Thần thực sự không hợp.” Cận Phi buồn bực vò đầu, ngồi xổm trên mặt đất.

“Cậu chưa có thử qua mà, làm sao biết không hợp. Nhìn thân hình Nguỵ Nhất Thần rất lớn, nhưng tâm tư vẫn còn rất đơn thuần, cho em ấy một cơ hội đi. Là người chung quy luôn cần có một người bầu bạn mà, cậu nói có đúng không?”

“Cậu nói nghe dễ quá, có bản lãnh cậu cũng tìm một người bầu bạncùng cậu đi, còn không phải vẫn đơn thân sao! Không biết là người nào, ngày đám cưới bạn trai, xúi anh trai cậu dùng xe tải chở hàng đụng hỏng!”

“Cận Phi đồng chí xin chú ý, đó là bạn trai cũ! Vậy mà lại học được cách bóc vết sẹo của người khác lên, thằng nhóc cậu giàu can đảm nha! Hôm nay tôi sẽ cho Nguỵ Nhất Thần vài tấm ảnh nhỏ, để em ấy nhìn thấy máu nóng sẽ sôi trào sau đó quay về thu thập cậu!”

“Tôi đi! Cậudám!”

“Cậu xem tôi có dám hay không!”

“…”

“Được rồi chị hai, em sai rồi, em sợ chị được chưa!”

“Vậy thì được, biết sai là tốt rồi, làm rất tốt, một hồi đừng quên mua cho tớ ly coca ướp lạnh đưa đến bàn chủ tịch,đấu cùng tôi, a ha ha a!” Trịnh Tư Kỳ nói xong, lắc lắc thắt lưng ong chúa thong thả mà đi đến phòng chủ tịch.

Cận Phi “… ”

Đại hội thể dục thể thao mở ra trong hai ngày, Cận Phi ở sân thể dục bận rộn hai ngày.

Một đoạn nhạc đệm nhỏ ở giữa, chính là Cận Phi vội vã báo với các thành viên đang ồn ào trong bộ phận chuyện mỗi thằng đều phải thi chạy 100m, sức bật của Cận Phi vốn không tệ, nếu như cố gắng chạy, mới có thể vào top ba. Nhưng mà Nguỵ Nhất Thần không biết, cậu cho rằng cánh tay Cận Phi nhỏ mịn, chân cũng nhỏ, chắc chạy không nhanh, cho nên ngay vòng đấu loại đã đe doạ Cận Phi, nói cậu sẽ chạy theo sau Cận Phi, nếu như Cận Phi chạy chậm hơn so với cậu, sẽ phải để cậu hôn một cái. Cận Phi tưởng Nguỵ Nhất Thần nói giỡn, cũng không để tâm, kết quả lúc tranh tài Nguỵ Nhất Thần thực sự đứng ở ngoài vạch xuất phát, cùng bọn họ đồng thời chuẩn bị. Cận Phi bị dọa sợ đến nỗi súng vừa vang lên liền liều mạng chạy, thiếu chút nữa cứ thế mà phá kỷ lục của trường, ngay cả Nguỵ Nhất Thần cũng cảm khái, người này vừa cởi dây cương liền giống con lừa hoang chạy trốn, chạy rất mãnh liệt. Đương nhiên, kết quả liều mạng trong vòng đấu loại chính là khi đến trận chung kết Cận Phi không còn một chút sức lực nào cả, chạy đứng cuối cùng, sau đó gọi Nguỵ Nhất Thần tới bên cạnh, điên cuồng đánh một trận, mới hả giận.

Sau khi kết thúc đại hội thể thao, vừa vặn là bốn giờ chiều, Trịnh Tư Kỳ mang theo toàn bộ thành viên bộ thể thao đi tới chỗ của Tả Hàng, Tả Hàng buổi tối 7 giờ mới chính thức mở cửa, thời gian buổi chiều thì để Trịnh Tư Kỳ đặt bao hết. Trịnh Tư Kỳ cùng người phục vụ dặn dò vài câu liền đi về nghỉ ngơi, đám nhóc này vẫn ồn ào đến 7 giờ, sau đó Trịnh Tư Kỳ lại mang mọi người đi Bách Độ ăn thịt nướng, ăn xong nói với mọi người, nếu trận bóng rổ sắp tới có thể giành được thành tích tốt, cô liền mời tất cả thành viên bộ phận và đội viên ăn thịt uống rượu cùng KTV (karaok) suốt đêm, đám nhóc này nghe vậy kích động kêu gào, còn kém hô to ‘chị Trịnh tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất’.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người đọc truyện cũng không nhắn lại sao, khóc lóc om sòm lăn lộn cầu nói vài lời~~~~nhắn lại thỏ giấy nằm xuống mặc cho trêu chọc nha~~~