Sự Kì Diệu Của Tình Yêu (The Magic Of You)

Chương 41




Georgina không thể đợi cho tới khi được thông báo và Amy đi xuống gặp cô trong phòng khách. Cô đi thẳng lên tầng đến phòng ngủ của cô bé và, như tâm trạng lo lắng hiện giờ của cô, thậm chí cô cũng không hề gõ cửa. "Amy Malory, thím không thể tin người mà thím trông thấy đi cùng cháu hôm nay. Cháu có suy nghĩ không đấy - cháu thậm chí có biết kẻ đó không - làm sao cháu có thể ra ngoài với gã đàn ông ấy chứ?"

Amy lăn qua cái giường được thiết kế theo mẫu mới nhất mà mẹ cô vừa mua về. "Thật mừng vì được gặp thím, thím George. Và Jack bé bỏng thế nào rồi ạ?"

"Cháu có thể chèo kéo cái trò đánh trống lảng với các chú của cháu, nhưng đừng thử với thím, tiểu thư trẻ ạ. Người đi với cháu chính là Steven Addington đấy."

"Vâng, cháu biết."

"Nhưng cháu không biết anh ta là ai phải không?"

"Dĩ nhiên là cháu biết," Amy nói với vẻ thật sự-hiểu-rõ-vấn-đề. "Thím đã kể cho cháu nghe mọi điều về anh ta, nếu thím còn nhớ. Anh là ta người đã kết hôn với Marianne. À tiện đây thì họ đã ly hôn rồi."

Miệng Georgina há hốc. "Cháu biết, và vẫn để cho anh ta tán tỉnh cháu à?"

"Trong chốc lát thôi."

"Nhưng tại sao?" Georgina gặng hỏi. "Và đừng nói với thím là cháu thích gã đó đấy."

"Anh ta khá đẹp trai mà, thím không nghĩ thế hả?"

"Amy!"

"Ôi, được rồi," Amy cằn nhằn. "Chuyện này rất đơn giản, thực sự đấy ạ. Steven đang tìm cách lôi cuốn sự chú ý của cháu, đang quyến rũ cháu, là thế đó, từ khi chúng cháu lên tàu ở Bridgeport. Cháu đã tự hỏi vào lần đầu tiên, đặc biệt là khi hắn ta thừa nhận biết về lời từ chối kết hôn với Warren của cháu. Làm thế nào mà hắn ta biết điều đó mà không biết phần còn lại nhỉ?"

"Hắn ta biết phần còn lại đấy."

"Chính xác. Vậy thì tại sao mà hắn lại ve vãn cháu khi hắn ta thừa biết cháu không còn là trinh nữ ?"

"Hắn nghĩ cháu sẽ là một người tình dễ chinh phục chăng?" Georgina nhăn mặt gợi ý.

"Cháu từng nghĩ như thế, nhưng đã loại bỏ ý nghĩ này rồi. Không, hắn ta muốn kết hôn với cháu."

"Cái gì?"

Amy gật đầu. "Hoàn toàn đúng."

"Hắn ta cầu hôn cháu rồi à?"

"Không, nhưng hắn nói bóng gió là hắn sẽ làm thế. Cháu nghĩ hắn đang đợi Warren đến trước khi hắn thực hiện việc đó."

"Warren thì có liên quan gì ở đây?"

"Tất cả mọi thứ. Cứ chú ý đến những gì thím kể cháu nghe về gã đó, chuyện gã đó và Warren trở thành kẻ thù của nhau từ thời thơ ấu như thế nào, hai người bọn họ muốn và chiến đấu với nhau để giành cùng một thứ như thế nào nữa. Warren muốn Marianne và Steven đã cướp cô ta khỏi tay anh ấy. Steven nghĩ Warren muốn cháu, bởi thế giờ hắn cũng muốn cháu vậy."

"Thím cho rằng điều đó có vẻ rất hợp lý, đúng không?" Georgina thừa nhận.

"Nhưng tên gián điệp bé nhỏ của hắn..."

"Tên gián điệp bé nhỏ nào?"

"Một trong những người hầu phòng trong nhà của anh thím - Cháu đã bắt gặp cô ta nghe trộm hai lần trong suốt mấy ngày cháu ở đấy. Nhưng cháu cho rằng cô ta đã thất bại khi cố nghe mọi thứ vào cái ngày các chú của cháu đến - cô ta chỉ nắm được phần tệ hại nhất. Ít nhất cháu hầu như có thể khẳng định cô ta không nghe được rằng Warren thật sự không muốn kết hôn với cháu."

"Tại sao thế?"

"Bởi vì Steven đã bộc lộ sự cảm thông với Warren - tên nói dối chết bầm - bởi vì cháu không tìm thấy sự hứng thú với Warren. Thế nên rõ ràng đó chính là kết luận mà hắn ta đưa ra."

"Cháu không lột mặt nạ bộ mặt giả tạo của hắn chứ?"

"Vào lúc đó cháu không biết là hắn ta sẽ tiến xa hơn, bởi vậy cháu để mặc anh ta nghĩ những gì khiến anh ta thỏa mãn."

"Nhưng sao cháu phải tiếp tục làm chuyện này?"

"Vì Warren."

"Cái gì cơ?"

Amy nhe răng cười trước nét mặt bối rối của Georgina rồi giải thích. "Cách của cháu không hiệu quả, thím George, bản tính bộc trực cũng như lương thiện của cháu không được đánh giá cao một tí tẹo nào. Thế nên cháu sẽ thử một vài cách theo kiểu cũ đơn giản như thái độ ghen tuông để mang Warren quanh quẩn trở lại đây."

"Ôi, Chúa ơi, sẽ chẳng có chuyện gì đơn giản hết nếu dính vô cái tay Steven đó hết."

"Đó chỉ là khoản thưởng thêm vào thôi. Cháu sẽ đưa cho Warren lý do để thách thức với gã đàn ông đó, để cho hắn ta cuối cùng cũng có thể nếm trải nỗi cay đắng trước đây từ phương pháp của hắn mà ra."

Georgina thở dài, bắt buộc phải chỉ ra một điểm hết sức rõ ràng. "Amy, chuyện này chỉ áp dụng được khi Warren muốn cháu thôi. Làm thế nào mà cháu vẫn còn hy vọng sau những gì đã xảy ra ở Bridgeport thế?"

"Thím tuyệt đối đúng. Anh ấy có lẽ sẽ không tặng một món quà có giá trị nào nếu cháu cưới Steven. Tất cả những gì cháu phải tiếp tục là làm theo bản năng của cháu."

"Nhưng anh ấy ngay cả có thể không quay lại London. Anh ấy chẳng có lý do nào để làm vậy."

"Anh ấy sẽ đến," là tất cả những gì Amy nói.

"Làm sao cháu có thể chắc chắn được? Mà thôi đừng bận tâm, thím biết rồi." Georgina lắc đầu. "Bản năng của cháu."

Georgina quay trở về nhà trong tâm trạng ủ ê tồi tệ, chắc chắn bây giờ Amy đang đâm đầu vào một số chuyện mà chỉ có thất vọng thôi. Nếu cô hiểu được anh trai cô, và cô hiểu chứ, giờ anh ấy sẽ ở cách xa cô bé chừng nào có thể, điều này có nghĩa là ở một nơi nào khác trên thế giới này. Bởi thế cô còn hơn cả chút ngạc nhiên khi nhận ra cái giọng cất cao từ phòng làm việc của James giống như giọng của Warren, và điều đó đã được chứng minh khi cô mở toang cánh cửa.

"Vậy tại sao anh không làm chuyện gì đó đi?" Warren đang yêu cầu. "Cô ấy đang tự biến bản thân thành một con nhỏ ngốc nghếch đáng nguyền rủa."

"Rắc rối của tôi là con bé đang làm theo cảm giác của nó," James trả lời một cách hết sức tự nhiên. "Anh mới chính là kẻ khiến con bé tự biến mình thành một đứa ngốc hơn cả."

"Ngay cả khi anh không hề biết thằng cha đó là ai ư? Hắn ta đã cưới một người phụ nữ, ép buộc cô ta có con, chỉ để trả thù tôi. Hắn ta chắc chắn bám theo Amy vì lý do tương tự, bởi vì hắn nghĩ sẽ làm tôi đau đớn nếu hắn giành được cô ấy."

"Sẽ đau đớn chứ?"

"Đó không phải một trong những việc chết tiệt của anh, Malory," Warren gầm gừ, sau đó lùa tay vào mái tóc của anh trong tâm trạng thất vọng trước khi thêm vào, "Cứ đợi đấy mà xem, nếu tôi đối mặt với Addington, tôi e là tôi sẽ giết hắn. Hắn quấy rối cuộc đời tôi trầm trọng tới mức không còn nhận ra được nữa."

"Tôi không biết anh mong đợi tôi làm cái gì, tên Mỹ. Mọi chuyện đã chứng minh rằng Amy sẽ không nghe theo lời khuyên hữu ích nào bất cứ nơi đâu trái tim con bé dính líu đến."

"Vậy thì hãy cảnh cáo cho thằng đó rút lui đi. Là chú của Amy, anh nên làm chuyện này rồi mới phải. Tại sao anh chưa làm?"

James chỉ đơn thuần nhướn một bên lông mày trước sự công kích trên. "Tôi không nhận ra thằng đó là kẻ thù của cá nhân anh. Và nếu tôi biết, tôi khó mà coi đó là vấn đề. Chuyến du lịch đến đây của anh ta còn đáng trách hơn."

"Tôi vừa nói với anh hắn ta có gan làm những gì rồi đấy."

"Theo sự đánh giá của anh, nhưng bằng chứng của anh đâu?"

"Vợ cũ của hắn đã thú nhận toàn bộ sự việc với tôi trước khi tôi rời Bridgeport, chuyện hắn đã trả cho cô ta bao nhiêu để quyến rũ tôi cho tới khi tôi cầu hôn, rồi sau đó quay ra bỏ rơi tôi. Rồi lập kế hoạch có con ra sao và khiến tôi nghĩ rằng đứa bé đó là con tôi cũng là một phần của giao dịch, cũng như kết hôn với hắn với lời hứa sẽ li dị khi hợp đồng kết thúc."

James khịt mũi. "Và anh mong đợi tôi sẽ tin lời anh, hoặc, theo cách đó, lời của một người phụ nữ đã li hôn, kẻ có lẽ hết sức căm hận gã đàn ông tuyệt vời đủ để vu khống anh ta hả?"

"Vậy thì cút xuống địa ngục đi!" Warren hét lên ngay khi xông ra khỏi căn phòng, chỉ thêm một câu cộc lốc "Georgie!" khi anh nhận ra em gái anh đứng gần cánh cửa.

Giờ cô đã bước sang chiếc bàn của chồng mình để gặng hỏi, "Có cái quái gì không ổn với anh thế, James? Anh hẳn sẽ nảy tưng người lên để bám theo Addington nếu một người nào khác nói với anh những gì Warren vừa rồi. Anh không hề tin tưởng anh ấy sao?"

"Trái lại, em yêu. Anh không hề nghi ngờ Addington là kẻ có trái tim đen tối như ông anh em vừa tô vẽ."

"Thế sao anh không thề anh sẽ đi giết thằng chó đẻ đó đi?" (George từ lúc ở với James càng ngày càng hư)

"Và từ chối trao cho anh trai em niềm vui sướng đấy à? Anh không nghĩ vậy đâu, kể từ lúc tâm trạng của anh ta trở nên thú vị một cách chết tiệt như thế."