Sự Kì Diệu Của Tình Yêu (The Magic Of You)

Chương 39




"Có vẻ như chúng ta đã quá trế", Connie nhận xét.

"Đừng có nhìn tôi", Anthony nói. "Tôi không phải là người ném chúng ta vào cơn bão đã thổi chúng ta đến tận nửa đường tới Greenland. Ông anh yêu quí của tôi có cái vinh dự đó đấy chứ."

"Tốt nhất cậu đừng đẩy mọi việc đến cực điểm, chàng khờ. Ông anh yêu quí của cậu đang định làm cho ai đó tàn tật đấy."

Điều đó không đúng lắm, những cũng gần như thế. James đứng bên cạnh chiếc giường, nhìn xuống đôi trai gái đang say ngủ, và ước đến chết được rằng cái cơn bão chết tiệt đó không chen vào giữa anh và con mồi của anh. Lại mất cả hai tuần lễ để bù lại quãng đường đã bị mất, nhưng anh vẫn cập cảng chậm hơn họ tám tiếng đồng hồ, đó là lý do mà con tàu của anh vẫn chưa cập cảng cho đến tận sáng nay, và đó là lý do tại sao không có tí dấu vết nào của con tàu kia. Quá nhiều cho kế hoạch vây chặt gã khốn xảo trá của anh.

Anh không hề nghĩ rằng chiếc Nereus đến đích trước. Anh nghĩ rằng chắc chắn là Warren đã xoay xở để đối phó một cách thành công với mấy tên người Hoa và có thể bây giờ đã về nhà của hắn. Hai anh em và Connie đã đến thẳng đây, không thể giải tỏa sự lo lắng của họ cho đến khi họ chắc chắn Amy đã ổn. Bà quản gia nhà Andersons đã bảo đảm với họ điều đó, và rằng thuyền trưởng và khách của anh ta vẫn đang ngủ.

Bà ta đã đi chuẩn bị bữa sáng cho họ. Họ lên thẳng trên gác để tìm cặp đôi bị mất tích. Họ không hề trông đợi sẽ tìm thấy hai người ngủ cùng nhau.

Giờ đây James ngoài việc cảm thấy chính mình đang điên tiết, nhưng cũng nhận ra rằng anh không thể giết thằng cha này vì đã chiếm lấy sự trinh tiết của Amy khi mà chính anh cũng đã làm như thế với Georgina, em gái của chính Warren, và có được cô với đứa bé trong cuộc thương lượng. Điều làm cho anh phẫn nộ vượt quá cả sức chịu đựng của anh là việc giải quyết vấn đề này. Gã bất lịch sự này sẽ được chào đón vào gia đình, và không phải chỉ như là một ông-anh-rể người mà anh có thể hoàn toàn chịu đựng được và lờ đi, nếu mọi việc diễn ra chiều hướng đó, nhưng mà là với tư cách cháu-rể của James. Cháu rể của anh ! Địa ngục chết tiệt mãi mãi.

"Chúng ta có thể rộng lượng một chút, tôi cho là như thế, và giả sử rằng họ đã kết hôn", Anthony nói, nhưng lời gợi ý đó mang đến cho anh hai cái nhìn sắc, kinh tởm. "Thì, cũng không đến nỗi phải cáu như thế."

Connie lùi lại để tránh đường trước khi nói, "Sao không hỏi hắn đi ?"

"Sẽ không phiền nếu tôi làm thế chứ."

Nhưng đó không phải là một cái thúc nhẹ nhàng mà anh tặng cho Warren. Vì đứng gần Warren nhất, Anthony cúi xuống và bất thần dùng mu bàn tay vả vào mặt Warren để làm cho anh tỉnh. Và Anthony làm điều đó đủ nhanh. Với loại tác động như thế, Warren bật thẳng dậy.

Anthony đã hoàn toàn bước ra khỏi khoảng cách mà Warren có thể làm làm tổn hại đến anh, nhưng anh là người đầu tiên Warren nhìn thấy. "Anh xuất hiện từ chỗ quái quỷ nào vậy ?"

"Tôi lại có một câu hỏi hay hơn cho anh, chàng trai già", Anthony đáp lại. "Anh kết hôn chưa ?"

"Đó là cái loại câu hỏi chết tiệt gì ?"

"Một loại câu hỏi thích hợp vào lúc này. Ah, tôi thấy rằng anh đã nhớ ra là bây giờ anh không ngủ một mình. Vậy ?"

"Tôi chưa cưới cô ta", Warren kiềm chế.

Anthony tặc lưỡi. "Đáng ra nên nói dối, anh chàng người Mỹ ạ, hoặc ít nhất đặt thêm chữ 'sắp' vào lời phát biểu đó. Anh thật ngu ngốc làm sao khi không nhận ra điều đó."

"Ai nói hắn ta thông minh ?"

Warren quay ngoắt lại, nhìn thấy Connie ở cuối giường, rồi ông-em-rể, người vừa phát ngôn. "Lạy Chúa", anh rên lên khi thả người rơi xuống gối. "Làm ơn nói rằng con đang mơ".

Amy là người trả lời, vai cô bị thúc bởi vai của Warren, vừa đủ để đánh thức cô. "Cái gì.."

"Chúng ta có bạn đồng hành", Warren ngắt lời, giọng anh đầy chán nản.

"Cái quái..". Nhưng cô im bặt khi phát hiện ông chú Tony đang đứng cạnh giường, và đôi mắt mở to sáng rực, kết thúc bằng một âm 'D' kinh hoàng."

"Thật vui khi thấy cháu vẫn ổn, mèo con", Anthony nói, chỉ thêm vào, "Ít nhất là hầu hết mọi phần đều ổn".

Amy rên rỉ và vùi mặt cô vào vai của Warren. Nhưng cơn ác mộng càng tồi tệ thêm.

"Không cần phải thế, cô bé yêu quí", Jame nói đằng sau lưng cô. "Chúng ta biết ai là người có lỗi ở đây."

"Chỉ là mơ thôi", cô bảo đảm với Warren. "Họ sẽ rời khỏi đây ngay khi chúng ta thức giấc."

Anh chỉ đơn giản thở ra. "Lần duy nhất anh ước gì em không tự lừa dối bản thân, Amy."

"Oh, hay đấy". Cô chống người lên để lườm anh. "Điều đó thật tốt. Và đừng nghĩ rằng em không nhớ rằng anh đã cố đẩy em ra tối qua. Kết thúc rồi, phải không ? Ai đang lừa ai đây ?"

"Con bé nhận trách nhiệm khá tốt, phải không ?" Anthony bình luận.

"Kiểu này nhắc tôi nhớ đến Regan và cái thiên hướng sử dụng mánh khóe điều khiển người khác trong mọi tình huống của con bé", Connie nhận xét.

"Và chúng có cùng khẩu vị tồi tệ về đàn ông, bất hạnh thay", James kết luận.

"Vô cùng hay đấy, các quí ông", Warren nói. "Nhưng vì lợi ích của quí cô đây, tại sao các ngài không cuốn gói khỏi đây để chúng tôi có thể mặc đồ trước khi chúng ta tiếp tục vấn đề này ?"

"Anh không định trườn ra khỏi cửa sổ đấy chứ ?" Anthony là người mở miệng đầu tiên.

"Khi đang trên tầng hai thế này ?" Warren bắn trả. "Tôi không định làm gãy cổ mình, cảm ơn."

"Rất hay đấy, gã người Mỹ". Anthony tặc lưỡi. "Cổ của anh là thứ cuối cùng trong những điều anh cần lo trong lúc này đấy."

"Thế là đủ rồi, Tony", James nói. Và với Warren, anh tuyên bố rõ ràng, "Như tôi nhớ, phòng làm việc là nơi tốt hơn cho những cái kiểu thảo luận như thế này. Đừng lâu quá đấy."

Warren bắn ra khỏi giường ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng lại và bắt đầu giật mạnh quần áo của mình. Amy ngồi dậy chậm rãi hơn, vẫn giữ tấm chăn trước ngực. Màu sắc vẫn chưa rời bỏ hai má cô. Cô không nghĩ nó sẽ rời đi.

Cô không thể bị mất thể diện hơn được nữa nếu cha mẹ cô là người tìm thấy cô. Nói về việc dụ dỗ một người đàn ông là một chuyện, bị bắt tại trận là một chuyện hoàn toàn khác. Cô chẳng bao giờ muốn đối mặt vời các ông chú của mình nữa. Cô chẳng có lựa chọn nào.

"Nếu anh không biết rõ, anh sẽ nghĩ em đã lên kế hoạch chuyện này đấy". Warren nói trong khi anh khoác áo choàng của anh vào.

Amy cứng người lại trước ngữ điệu chua cay mà cô nghe được. Cô không thể xử lý sự công kích của anh lúc này, thực sự không thể.

"Em không buộc anh phải làm tình với em tối qua", cô chỉ ra.

"Thật không ?"

Lời buộc tội bén nhọn, nhưng hơn thế nữa, nó làm cô nhìn rõ bản thận theo cách nhìn của anh. Anh hoàn toàn đúng. Cô còn nhớ những gì Jeremy đã nói với cô và cô đã vận dụng nó chống lại Warren. Vấn đề là, cô đã tự cho mình là trung tâm một cách tuyệt đối từ lúc bắt đầu chiến dịch chinh phục anh của mình, chưa từng một lần đứng trên cảm nhận hiện thời của anh, chỉ tập trung vào những gì cô chắc chắn anh sẽ cảm nhận sau đó. Nhưng sự chắc chắn không phải là một chứng cứ xác thực, bất kể bản năng của cô mạnh mẽ đến đâu trong những vấn đề đó. Cô đã không công bằng với anh.

Cô ngước nhìn lên để nói với anh lời xin lỗi, rằng cô sẽ không dùng mánh khóe để điều khiển anh nữa, nhưng anh đã bước ra khỏi phòng rồi.

"Vậy ra đây là nơi mấy tên đó đánh bại anh ?" Anthony nói với ông anh mình khi họ bước vào phòng làm việc rộng rãi dưới tầng. "Hay đấy, chỗ này chắc chắn có đủ không gian cho việc đó."

"Im đi, Tony"

Nhưng Anthony là loại người không bao giờ nhận lời khuyên trừ khi nó hợp với anh. Với cùng lối nói như thế, anh nói, "Nhất định anh cũng phải chỉ cho em cái căn hầm nhục nhã trong khi chúng ta còn ở đây để một ngày nào đó em còn có thế kể tất cả những chuyện này cho Jack. Em chắc chắn con bé sẽ bị mê hoặc khi nghe kể làm thế nào mà bác nó gần như treo cổ cha nó."

James bước một bước lên phía trước. Connie lao vào giữa hai người. Cùng lúc đó Warren bước vào, để hỏi, "Không thể chờ cho đến khi tôi tới được àh ?"

Cả hai anh em vội vàng ngoảnh mặt lại với nhau. Connie vuốt thẳng lại áo khoác của mình rồi đồng tình nói, "Đúng lúc đấy, gã người Mỹ ạh. Họ sắp sửa quên mất rằng chính anh mới là người họ muốn bóp cổ."

"Vậy ai là người muốn cái vinh dự này đây ?", Warren hỏi, nhìn vào giữa họ.

"Không phải tôi, anh chàng già", Anthony đáp lại. "Tôi đã trải qua những chuyện này rồi, không biết à, dù tôi không có họ hàng thông gia đè nặng lên cổ mình. Không có ai cả, tình cờ là như thế. Tôi đã từng phải tự thực hiện cái vinh dự này rồi."

Warren quay qua James. "Thế thì anh có định đóng vai kẻ đạo đức giả không ?"

Phải mất một lúc trước khi James đáp lại, "Không. Miễn là anh sắp xếp mọi thứ đúng cách, tôi sẽ giữ tay mình khỏi anh. Và trong một vài hoàn cảnh, như hoàn cảnh này, anh không có lựa chọn nào cả, đúng không ?"

Warren đã nhận thức được điều đó, đó là tại sao anh tự giận điên lên với chính mình. Đó là một nhẽ khi hưởng thụ sự quyến rũ của Amy nếu gia đình của cô không bao giờ biết về nó, nhưng nó là một vấn đề hoàn toàn khác khi họ biết về chuyện này.

"Tôi sẽ cưới cô ấy", anh nghiến răng, "Nhưng tôi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi sống với cô ta, và tôi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi nhận thêm sự can thiệp nào nữa từ những tên khốn nhà anh."

"Tốt thôi, trời đất, anh chàng, anh không phải tử tế như thế", Anthony nói. "Chúng ta sẽ chỉ giải quyết vấn đề hôn nhân thôi."

"Anh có muốn lấy em không ?"

Warren quay ngoắt lại và nhìn thấy Amy đứng giữa lối đi. Cô không làm gì hơn là trượt vào trong chiếc váy nhàu nát của mình. Cô đi chân trần. Những ngón tay cô đã giúp cho cái đống tóc màu đen rối bù của cô. Và rõ ràng sự sôi nổi là một phần mà cô đang đánh mất.

Anh đã quá tức giận để nhận ra cái siết chặt trong lồng ngực mình, quá giận giữ để nhận thấy rằng cô đang căng lên chờ câu trả lời của anh. "Em vốn đã biết câu trả lời. Anh chưa bao giờ hứa hẹn gì khác phải không ?"

Có thể Amy đã chuẩn bị cho câu trả lời đó, nhưng thực sự nghe nó, sau tất cả những gì họ đã cùng sẻ chia, sau tối qua... Sự đau đớn gần như là không thể chịu đựng được, sưng tấy lên trong ngực và họng cô. Nhưng anh đang đứng đó, giận dữ và vẫn ngoan cố như mọi khi, và cô sẽ chết ngay trước khi cô để cho anh biết anh đã làm tổn thương cô đến nhường nào.

"Vậy thì giải quyết vấn đề này như thế đi" cô bình thản nói.

"Không phải theo cách đó, cô bé thân mến", James bảo cô. "Việc thích hay không của hắn không phải là vấn đề trong chuyện này."

"Tất nhiên chúng là vấn đề. Cháu sẽ không cưới anh ấy."

Ngờ vực, James hỏi, "Cháu có biết cha cháu sẽ nói gì về chuyện này không ?"

Nhưng Amy chỉ đơn thuần đáp lại, "Cháu sẽ không lấy anh ấy cho đến khi anh ấy cầu hôn cháu."

"Có những chuyện không nên quá bướng bỉnh, mèo con", Anthony nói, kéo sự chú ý của cô về phía anh.

Và James thêm vào, "Hắn sẽ phải cầu hôn cháu, Amy. Ta bảo đảm điều đó."

"Loại cầu hôn đó không được tính. Anh ấy phải có ý đó, và cháu phải biết chắc anh ấy thực sự có ý đó. Cháu nói với chú trước đây rồi, Chú James, rằng cháu sẽ không lấy anh ấy nếu anh ấy bị buộc phải đến trước bàn thờ. Bây giờ, kết thúc cuộc thảo luận này ở đây. Cháu muốn được về nhà càng sớm càng tốt, nếu một trong số các quí ngài ở đây sắp xếp việc này."

Cô không hề nhìn Warren lần nữa. Cô chỉ đơn giản là lặng lẽ bước ra như khi cô xuất hiện. Nhưng sự đau đớn mà cô để lại phía sau là cực kỳ rõ ràng, ít nhất là đối với hai kẻ chiếm giữ ở trong phòng.

"Khốn nạn thật", James càu nhàu.

"Tốt thôi, điều đó giữ anh thoát khỏi cú đấm móc đấy, gã người Mỹ ạ" Lời bình luận này phát ra từ phía Anthony với sự kinh tởm tràn đầy trong nó. "Nhưng nó cũng có nghĩa rằng anh sẽ tránh xa con bé, hoặc tôi sẽ tự mình chùi sàn nhà với anh."

Warren không hề để tâm nhiều đến lời đe dọa, khi mà anh không hề có ý định ở gần Amy lần nữa. Nhưng anh không hề chắc chắn có thật giờ đây anh đang cảm thấy nhẹ nhõm hay không, và nếu không, cái quái quỉ gì đang gặm nhấm lương tâm anh và làm cho anh muốn đuổi theo cô ? Anh không định chịu thua thứ cảm xúc không tên này.

Để gạt câu hỏi ra khỏi tâm trí anh, anh quay sang James và hỏi, "Làm thế nào mà các người đến đây nhanh như vậy?"

"Bằng tàu của anh"

Bình thường, Warren sẽ nổ tung lên khi nghe thấy thứ gì như thế, nhưng khi nó xảy ra, anh lại vui vì có tàu của mình trong tầm với. Anh sẽ đến với mạn tàu của anh ngay lập tức.

"Vậy thì xin phép, các quí ngài. Cứ tự nhiên trong nhà tôi. Tôi sẽ đến chỗ chiếc Nereus xem xét những phần còn lại của nó"

Nó là một lời chỉ trích ám chỉ thẳng đến sự thành thạo trên biển của James. James trả miếng bằng cách nói "Không còn nhiều đâu".

Warren không hề mắc bẫy. "Anh phải hiểu rằng, trong hoàn cảnh này, tại sao tôi không có ý định đề nghị đưa các người quay lại nước Anh."

"Cứ như là chúng tôi sẽ đặt anh và Amy lên cùng một con tàu lần nữa vậy", Anthony gầm gừ.

Warren cũng không hề mắc chiếc bẫy đó. "Vậy có lẽ cũng ta sẽ không phải gặp nhau lần nữa."

Họ có thể cùng hy vọng như vậy.