Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 81: Chương 81




Ngày nay trong nhà quý tộc, nhà ai không có vài cây nhân sâm linh chi hiếm thấy? Nhưng nhân sâm linh chi so với đan dược của Phượng U Trần, càng không được coi là bảo bối gì tốt
Mọi người còn đang trong rung động chưa có quay lại, nhưng mà, ánh mắt Tuyết Nhan sáng ngời, giống như nổi lên hai đốm lửa mê người, hé miệng cười.
Nàng biết rõ. . . Duẫn Bình kiềm chế không được rồi!
Mặc dù không rõ nhân sâm này có tác dụng gì, nhưng đối với Duẫn Bình mà nói, tất nhiên là bảo bối rất quan trọng
Nếu như nàng không có nhớ lầm, miệng hồng nhân sâm cũng không phải là dược liệu của Xuất Vân Quốc, là một loại thực vật thưởng thức được đưa vào Xuất Vân Quốc, năm trăm lượng bạc giá cả so với trùng thảo quả thật còn đáng giá hơn, đương nhiên, đây chẳng qua là giá cả tại phòng đấu giá, giá quy định rất cao, nhưng chi phí giá thuốc thực chất cực thấp, để ba tháng sau dược hiệu liền hoàn toàn biến mất, nếu như là muốn tìm một thứ mới mẻ, so với lên trời còn khó hơn, nếu như nàng không có nhìn nhầm, chỉ có nhân sâm này ước chừng là vẫn còn dược hiệu.
Ngay sau đó, Tuyết Nhan cúi đầu nói : “Tiểu Trần Nhi sư đệ, lại thêm mười vạn lượng, thế nào?”
“…Sư tỷ xác định” Phượng U Trần đang suy nghĩ sâu xa nhìn chằm chằm nàng.
“Xác định” lúc này, hai mắt Tuyết Nhan kín đáo đưa tình, sa mỏng che mặt, đôi môi đỏ mọng không có lên tiếng đả động.

Hết thảy đều tốt đẹp như vậy, người bên ngoài sao biết nàng đang nói cái gì, chỉ cho là trong miệng nàng liên tục nói ra lời tâm tình, Phượng U Trần ừ một tiếng, thản nhiên cười nói, chậm rãi cho ra giá trên trời: “Bốn mươi mốt vạn lượng.”
“Trời ạ, lại bỏ thêm mười vạn. Không hổ là Phượng U Trần công tử.” Mọi người kinh hô. Không khí cực nóng. Không người nào nói hắn là làm việc táng gia bại sản, dù sao ‘kẻ có tiền chơi đùa là phải xem tâm tình’ đương nhiên… Cũng phải xem thực lực, nhưng mà, đấu giá với Phượng U Trần phú khả địch quốc, tuyệt đối không có khả năng trở thành người thắng, cho dù là đương kim Thánh Thượng cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi, nếu như người nọ tự mình hiểu lấy, tốt hơn hết là sớm buông tha, miễn cho biến thành chuyện cười của giới quý tộc.
Khôn hơn một chút, Lãnh Hàn Yên im lặng đứng. Lần này rất có tính nhẫn nại chờ kết quả ,bên trong gian phòng trang nhã kia lặng lẽ thật lâu, rốt cục, nhịn không được trầm giọng nói: “Bốn mươi lăm vạn lượng.”
Mọi người lại ồ lên “Ai cũng không có chú ý tới Duẫn Tuyết Nhi thay đổi, một bàn tay của Duẫn Tuyết Nhi gắt gao nắm chặt băng ghế. Bên rìa đã bị biến thành vụn phấn, hiển nhiên nội lực của nàng cũng không kém
“Điên rồi, hoàn toàn điên rồi! Bốn mươi lăm vạn lượng mua một cây miệng hồng nhân sâm, phụ nhân vừa già vừa xấu dùng giá trên trời mua vật kế tiếp có gì khác biệt? Xem ra, đối phương cũng là tình thế bắt buộc!” Có người không thể tưởng tượng nổi nói,”Người nọ là ai?”
“Ai biết được? Có lẽ vừa tới cũng không chừng!” Dù sao đến phòng đấu giá cũng có rất nhiều phú hào nông cạn không biết, cũng từng náo loạn không ít những trò cười như thế.
“Sư tỷ, phía dưới nên như thế nào?” Phượng U Trần rũ mắt xuống nhìn nàng, vẻ mặt ôn nhuận trơn bóng như ngọc. Giống như tình nhân nhẹ giọng vui vẻ hỏi ý kiến của nàng, nhếch môi mỉm cười, khuôn mặt như họa, mọi người nhìn về bọn họ, trong mắt kín đáo có vẻ chờ đợi.
Nàng ta trước mắt bao nhiêu người, vươn ra một ngón tay ngọc chạm băng dũa ngọc. Mệt mỏi, ở trên lồng ngực nam tử nhẹ nhàng vẽ loạn, mọi người chỉ cho là tán tỉnh, lại không biết nữ tử ở trên người hắn viết nói : “Lại thêm mười vạn.”

Đầu ngón tay của nàng như điện, cho dù là thần tiên cũng không chịu được khiêu khích như thế. Thân mình Phượng U Trần không khỏi cứng đờ, mặt không đổi sắc kéo tay ngọc mềm mại của nàng, cười nói: “Năm mươi lăm vạn lượng.”
Mỹ nhân một phương đang ở trong lòng, một phương che đậy sâu thẳm.
Mọi người cũng không ngạc nhiên như lúc trước, bình chân như vại, híp mắt lại, nhìn về phía đối diện nhã gian, ngược lại trầm ngâm xem hắn suy nghĩ hồi lâu, người nọ quả nhiên ‘Không phụ sự mong đợi của mọi người’ nhưng mà giọng nói đã không giống trầm ổn như lúc trước, từng chữ nói : “Năm mươi sáu vạn lượng…” Năm chữ đã rút đi nhuệ khí khắp người của hắn, giờ phút này, hắn đã là nghiến răng nghiến lợi, báo ra giá này giống như ‘đau đớn đến tận xương’ song những lời này rơi vào trong tai Tuyết Nhan không biết có bao nhiêu thư thái, nhưng thông minh giống như nàng, đã đoán ra đây là cực hạn của đối phương rồi.
“Kế tiếp như thế nào? Sư tỷ?” Phượng U Trần tao nhã cười, ôm eo của nàng. Mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn nàng, giống như chứa đựng thiên tình vạn chủng, Tuyết Nhan chớp chớp hai mắt, vẻ mặt quyến rũ.
Mọi người ở đây đương nhiên cho rằng Phượng U Trần sẽ báo ra giá càng làm người ta kinh ngạc thì đã thấy cô gái trong lòng Phượng U Trần trong nháy mắt kéo mànga xuống, tay áo giống như gió mát, dáng người tựa quốc sắc thiên hương ,cử chỉ đáng yêu, sau một lúc lâu, bên trong truyền ra tiếng nói lười nhác của Phượng U Trần : “Các hạ thật đúng là người có tiền. Gần đây tình hình kinh tế của Phượng mỗ có phần chật hẹp, cam bái hạ phong ( chịu thua), năm mươi sáu vạn lượng bạc không phải số lượng nhỏ, các hạ thật sự rất cam lòng xuất ra, chúc mừng các hạ, ngươi thắng!” .
Nói xong “Mọi người lại trải qua rung động.” Đây thật đúng là bất ngờ, Phượng U Trần dĩ nhiên cũng rút khỏi như vậy! Không có bất cứ dấu hiệu báo trước, tuy nói là đối phương thắng, lại chưa thấy qua có người có thể thắng mạnh mẽ như vậy, cho dù thắng cũng như thua!
Ai cũng nhìn không thấy trong gian phòng kia xảy ra chuyện gì, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được sát ý nồng đậm, trong phòng. Duẫn Bình đã biến thành từng trận gió lốc, chỉ thấy máu tươi đầy đất , sắc mặt hai nữ tử lầu xanh Duẫn Bình mang đến đã hoàn toàn thay đổi, ngã xuống đất không dậy nổi, còn hắn từ trong tay áo lấy ra một lọ hóa thi tán, mặt không đổi sắc đổ vào trên thi thể, khói trắng bay lên, trong phòng đềulà mùi máu tươi gay mũi.
Đối chiến với Duẫn Bình hồi thứ nhất, đã thắng!

Trong lòng Tuyết Nhan vui vẻ buông Phượng U Trần ra. Phe phẩy tay áo, vỗ vỗ bụi trên người, giống như đứng lên khỏi chỗ ngồi có cái gì bẩn, Phượng U Trần không khỏi nhíu mày
“Sư đệ hồi nãy không phải nói không phụng bồi sao? Ngươi có thể đi rồi!” . Hảo một cái qua sông gãy cầu” ,sau khi Tuyết Nhan buông màng, lập tức trở mặt, đối với Phượng U Trần hạ lệnh tiễn khách.
“Ha ha” mới vừa rồi ta quên đàn ngọc của sư tỷ còn chưa có bán đấu giá đâu, cho dù như thế nào, ta cũng làm cho sư tỷ một màn không phải sao? Sao có đủ khả năng nói đi là đi đây?” Phượng U Trần lãnh đạm như gió mát cười, thế nhưng ngồi ở trước bàn, tao nhã tự rót uống một mình, trình độ da mặt dày tuyệt không người tầm thường nào có thể sánh bằng.
Khinh bỉ ngươi! Tuyết Nhan không chút nào che dấu thần sắc của mình
Đấu giá tiếp tục tiến hành, kế tiếp là rất nhiều đồ cổ bằng ngọc,có giá trị xa xỉ ,Duẫn Tuyết Nhi không đấu giá vật phẩm gì, mặt tựa hồ không chút thay đổi ngồi ở bên trong đại sảnh, giống như một tượng người xinh đẹp.
Cho đến khi bảo bối cuối cùng đặt ở trên đài đấu giá thì ánh mắt của nàng không khỏi sáng lên, am hiểu cầm kỳ thư họa như nàng, sao có thể có thể không biết vật ấy trân quý, nếu là có thể đạt được vật ấy, tham gia trận thi đấu đệ nhất mỹ nhân Xuất Vân quốc, chẳng phải như hổ thêm cánh?
Lúc Lãnh Hàn Yên nhìn thấy Ngọc cầm này, trong lòng cũng không khỏi xúc động, thậm chí quên cả quy củ phòng đấu giá. Bất luận kẻ nào cũng không được tự ý động vào vật đấu giá. Giờ phút này, ngón tay ngọc thon thon của nàng nhịn không được khẽ vuốt qua đàn ngọc.
Nhất thời âm sắc tươi đẹp quanh quẩn ở trong đại sảnh, thoáng như tiếng cười, chạm đến tiếng lòng của mọi người, nữ thân quyền quý tộc ở đây không khỏi động tâm, trong tình thế bắt buộc bộc phát “Giá quy định của thanh ngọc cầm này là ba mươi vạn lượng”
Lúc này , Lãnh Hàn Yên cũng không nói nhiều.

Xuất phát từ tâm tư, nàng càng muốn mình có thể giành được vật ấy, tựa hồ hôm nay đối thủ rất nhiều, Duẫn Tuyết Nhi chỉ sợ cũng hi vọng cây cầm này từ lâu, mà đối thủ lớn nhất của nàng hẳn chính là Duẫn Tuyết Nhi.
“Ta ra ba mươi lăm vạn lượng”Ra giá đúng là phu nhân lệnh vua Vinh quốc phủ
“Ta nguyện ý ra ba mươi sáu vạn lượng. .” thừa tướng phu nhân cũng không cam chịu yếu thế.
“Ta ra bốn mươi hai vạn!” Duẫn Tuyết Nhi đã bất chấp rất nhiều, trên lầu ánh mắt Duẫn Bình giống như mũi nhọn sáng rực, hồi nãy hắn dùng năm mươi sáu vạn lượng mua miệng hồng nhân sâm còn không phải là vì nữ nhi này, hiện giờ Duẫn Tuyết Nhi đã là lợi thế lớn nhất rong tay hắn, là ràng buộc duy nhất để làm thông gia cùng hoàng thất, hiện giờ nàng vừa ý một cây cầm giá trị xa xỉ, rốt cuộc nàng lấy bạc từ nơi nào? Nữ nhi này hẳn dấu diếm hắn rất nhiều?
Nhưng mà tầm mắt Duẫn Tuyết Nhi chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào đàn ngọc, trong mắt tràn đầy lăng liệt,vẻ mặt dưới sa mỏng cực kỳ giống Duẫn Bình
Bất tri bất giác, ngọc cầm này đã đấu giá tới một trăm hai mươi vạn lượng
Phượng U trần nhìn Tuyết Nhan, ung dung tự tại, bình tĩnh ôn hòa, tao nhã cười nói : “Trở về sư tỷ có thể tùy ý mua một tòa nhà cao cấp rồi! Rốt cuộc sẽ không cần chịu nỗi khổ vô danh kia nữa!”
Nghe lời nói của Phượng U Trần. Tuyết Nhan cười lạnh một tiếng. Nàng không tin Phượng U Trần sẽ không có nhược điểm gì”
Đã là người, tất có nhược điểm.