Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 61: Chương 61





Hiện nay, Phượng U Trần luyện chế đan dược ở Vân Quốc, là một y dược thương nhân biến tướng.
Đối với nhu cầu thị trường rõ như bàn tay. Ưu điểm thiếu sót rõ mồn một trước mắt.
Cho nên mỗi một câu chuyển vận buôn bán hắn nói cũng đối với Đệ Nhất Y Quán nàng có tác dụng cực kỳ trọng yếu. Hơn nữa, ý kiến của hắn không thể nghi ngờ chính là bàn tay vàng gây dựng sự nghiệp !
Hôm nay nếu muốn trở về thiên hạ Đệ Nhất Y Quán, nàng cần bắt đầu lần nữa. Lần nữa thành lập giao thiệp mới. Nếu nàng không có tài lực, vật lực, hay nhân lực, cùng với các loại quan hệ. Sợ là bước trong khó khăn.
Hôm nay mình thật đúng là cẩn thận!
Nhưng, nàng là có vết xe đổ!
Ban đầu, nhị hoàng tử Phượng U Trần từ nước Thương Lam luân lạc lưu vong, người bị quốc thù gia hận, nghị lực như cũ kiên định tới đĩnh. Dưới sự giúp đỡ của Quỷ Y, hóa thân làm con của Đông Quận Vương, cũng cùng kẻ địch mỉm cười chu toàn. Luyện chế đại lượng trân quý đan dược. Tạo nên một đời thần thoại "Đan Vương", rốt cuộc ở trong bóng tối đòi lại tất cả đã lỡ mất ngày xưa, cho tới nay đã phú khả địch quốc, trở thành đệ nhất đan dược trong giới kỳ nhân!
Nàng không nhịn được liếc mắt nhìn Phượng U Trần. Cùng lúc đó, bộ dáng của hắn an nhiên không lo lắng, cười như không cười nhìn nàng. Mặt mày hắn ôn nhu đường cong anh tuấn, nhưng ánh mắt sắc bén giống như đang thưởng thức đồng loại của mình.
Mặc dù, hắn có thể hoàn toàn ra tay giúp nàng vô điều kiện. Nhưng mà đường báo thù nếu có thể dễ là dàng như vậy. Sợ rằng. Cái thế giới này cũng vĩnh viễn không thể tạo nên cường giả chân chính.
Kiếm gấm còn cần ma luyện, ôm tâm bình tĩnh tình, Tuyết Nhan suy đoán tâm tư của nam nhân. Phượng U Trần rõ ràng là muốn giúp nàng, chỉ là khi không bị bất đắc dĩ, nàng sẽ không để cho hắn trực tiếp có hành động. Mặc dù, nàng cũng có thể lần nữa hướng tới hắn vay tiền. Nhưng. Nàng tuyệt sẽ không cúi đầu khó khăn.
Nàng cho là. Người, hoàn toàn cần dựa vào chính mình để báo thù. Nàng tin tưởng mình... Tuyệt đối làm được và không thể kém hơn so với Phượng U Trần!
Rời trấn. Trong xe ngựa nửa ngày, rốt cuộc tới kinh thành.
Năm người Tuyết Nhan ngồi trong xe ngựa vào cửa thành. Nhấc lên khung cửa sổ, ánh mắt Tuyết Nhan nhìn chung quanh. Trời ơi, trong lòng khỏe hẳn không khỏi xúc động thật lâu, thật là nhớ lại tích khai nguyên, tiểu ấp vẫn còn dấu Vạn gia thất, con đường Cửu Châu khách lui tới. Đi ra xa không nhọc cát nhật. (ngày tốt)
Trên đường phố, hoa cùng đèn vẫn như cũ. Trong mười năm, kinh thành hình như không có thay đổi gì quá lớn. Hình như chỉ có người thay đổi.
Đường phố tấp nập xe ngựa như nước chảy, xe ngựa đi vô cùng chậm. Vẻ mặt Thượng Quan Ngâm che giấu cuồng ngạo, ánh sáng trong mắt phượng hẹp dài thoáng hiện qua nét chán nản. Thầm nghĩ bản thân nuôi mấy con chó, có thể nói là đã lâu không gặp. Thật là nhớ nhung, dọc theo đường đi cảm giác như ngồi trong đống lửa. Đơi đến sau chân sườn phía Tây, vội vàng xuống xe ngựa, cáo biệt mọi người. Vội vội vàng vàng đi lên quan phủ!
Phượng U Trần mặc dù đang rất nổi danh trong Xuất Vân Quốc, nhưng trừ đan trạch Vô Cực Môn, hắn hình như cũng không có lập trạch viện của mình tại địa phương này. Chỉ là ở kinh thành, trên danh nghĩa hắn là con của Đông Quận Vương. Cho nên sau khi trở lại. Tự nhiên muốn đi thăm phủ Đông Quận Vương. Tuyệt không thể chậm trễ. Nhưng Tuyết Nhan cảm thấy kỳ quái, hắn dung nhan tuấn mỹ như thế, đến tột cùng là ly miêu hoán thái tử như thế nào? Chẳng lẽ con trai của Đông Quận Vương giống nhau như đúc hay sao?
Cuối cùng, nghĩ đến Duẫn Ngọc. Trong lòng Tuyết Nhan rất là buồn bực.

Thật ra thì, mấy ngày nay mỗi đêm Doãn Ngọc đều ngủ nàng cùng.
Ngay cả là khi mướn năm gian thượng phòng, nhưng như cũ ban đêm Doãn Ngọc trên danh nghĩa mượn lửa kiểm đèn cầy. Lặng yên không tiếng động nằm vào trong chăn nàng, sau đó. . . . . . Cho đến trời sáng mới rời khỏi, ngoài mặt hai người là chia phòng mà ngủ. Kỳ thực không phải vậy. Ngay cả Lão Quái Vật lại cũng bị hắn dấu diếm đi. Thật đúng là người không thể xem bề ngoài.
Duẫn Ngọc mặc dù cả ngày đi theo Tuyết Nhan, nhưng vì kiếm tung tích Tuyết Nhan, đã thật lâu hắn cũng không có giải quyết sự vụ của Thiên Cơ Các, mà Hải Đông Thanh hắn đã cho Tuyết Nhan. Thần Long trấn truyền tin, hôm nay, Bạch đại phu biết Tuyết Nhan muốn tới kinh thành, đại khái cũng đang chạy tới hướng kinh khành.
Trong kinh thành cũng có phân các của Thiên Cơ Các, hơn nữa xây liền ở trong phố xá sầm uất đó. Mặt ngoài xem ra chỉ là một quán trà nho nhỏ, chung quanh nhốn nha nhốn nháo, khách tới hướng khách, rất là náo nhiệt. Chỉ có lầu hai mới là mật thất của Thiên Cơ Các, người ngoài tuyệt không thể tiến vào. Vả lại bên trong đương có cơ quan phóng tự động, ngọn đèn dầu canh phòng nghiêm ngặt, trong hậu viện, chỉ có một phòng khách đơn sơ là có thể ở, huống chi là Doãn phụ lập thành Thiên Cơ Các, Tuyết Nhan cũng không muốn đi cùng.
Cho nên, Duẫn Ngọc không thể không tạm thời rời xa Tuyết Nhan mấy ngày.
Cuối cùng, Tuyết Nhan đem mẹ con Hoàng Kỳ sắp xếp ở khách sạn. Tuyết Nhan cùng Quỷ Y đi tới đại viện cũ của Tuyết gia.
Mặc dù hôm nay bộ dáng Tuyết Nhan đã thay đổi, Tuyết gia cũng khó có người nhận được rồi. Nhưng dù sao Quỷ Y cũng là lão tổ tông của Tuyết gia, coi như không nhận mình, tuyệt đối cũng không thể đem lão tổ tông đuổi ra ngoài phải không?
Vì vậy, Tuyết Nhan gõ cửa trước mặt.
Một hồi lâu, một nam tử râu quai nón ra ngoài mở cửa, người này Tuyết Nhan căn bản cũng chưa từng gặp qua. Lúc này, hắn nhìn thấy Tuyết Nhan xinh đẹp như thế, có một tia biểu cảm mà trên mặt thiếu nữ tuyệt mỹ kia hơi đỏ. Quần sam màu vàng ở trong gió tung bay, có loại xuất trần thoát tục. Mà Lão Quái Vật tuổi già sức yếu, cùng thiếu nữ đứng chung một chỗ, thật là rất không hợp mắt. Vì vậy. Trong lòng suy đoán một hồi, vừa hỏi nói: "Các ngươi tìm ai?"
"Ta tới tìm chủ nhà của ngươi. Phải là vị Tuyết Lão Gia!" Lão Quái Vật gãi gãi đầu, hắn đời này có vô số con cháu. Hiện tại Lão Quái Vật cũng không rõ đến tột cùng chủ nhà là nhi tử nào? Hắn thật sự là vô cùng khổ não a!
"Ách, các ngươi nghĩ sai rồi, chủ nhân tòa nhà này không phải họ Tuyết. Người nhà họ Tuyết cũng đã dọn đi bảy, tám năm trước rồi. Còn đi nơi nào, hình như là lão gia trở lại!" Nam tử râu quai nón một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. Ánh mắt tạm thời dời khỏi khuôn mặt Tuyết Nhan. Thận trọng đáp.
Không ngờ tòa nhà này đã đổi chủ. Mười năm rồi, thật đúng là người và vật không còn. Nhưng Tuyết Nhan đã nghĩ đến cái kết quả này. Sau khi Tuyết Nhan chết, thiên hạ Đệ Nhất Y Quán như rắn không đầu. Người Tuyết gia không chi trả nổi đại lượng khai tiêu, vì vậy, đem phân tài sản xuống. Đường ai nấy đi, hôm nay Tuyết gia đã là cây đổ chim bay, giải tán!
"Quấy rầy." Sau khi Quỷ Y biết được chuyện này vẫn rất khách khí.
"Lão nhân gia đi thong thả." Đại hán mặc dù trong miệng nói như vậy, ánh mắt lại không rời Tuyết Nhan được, thầm nghĩ, cô nương này thật sự rất xinh đẹp, không biết Đệ Nhất Mỹ Nhân Xuất Vân Quốc chênh lệch so với nàng nhiều hay ít?
Nghe nói, kinh thành chẳng mấy chốc sẽ cử hành đại hội Đệ Nhất Mỹ Nhân, đến lúc đó hắn thật muốn đi xem một chút. Hơn nữa rất muốn thấy phong thái Đệ Nhất Mỹ Nhân Doãn Tuyết Nhi. Đáng tiếc, chỉ có vương tôn quý tộc mới có tư cách đó a. Hắn nào có vinh hạnh đặc biệt như thế.
Cô nương này đại khái cũng là đến dự thi! Ừ. Nhất định là đường xa mà đến, nếu không như thế nào chạy tới tìm nơi thân thích nương tựa đây? Ai, thân thích không tìm được. Thật đúng là...!
Cũng may Tuyết Nhan không rõ suy nghĩ trong lòng hắn. Chỉ là buồn bực bị ánh mắt hắn phức tạp nhìn mình. Vì vậy. Xoay người rời đi ngay. Đi tới đi lui, đột nhiên nhớ tới một chuyện trọng yếu. Vội nhìn chằm chằm Quỷ Y nói: "Đợi chút, nếu như mà ta không có nhớ lầm. Ban đầu khế đất đại trạch Tuyết gia ở trên người ngươi. Ngươi cũng đừng cất nữa, mau mau lấy ra cho ta."
Quỷ Y buông tay ra, bất đắc dĩ nói: "Cũng 80 năm rồi. Khế đất đã sớm hóa thành tro rồi."

Tuyết Nhan trợn mắt nhìn trợn mắt, chăm chăm nhìn bóng dáng của hắn. Hình như muốn ở trên người của Lão Quái Vật có hai lỗ thủng. Cắn răng nghiến lợi nói: "Nếu là ngươi hảo hảo cất, có thể nào thành tro? Đừng kiếm cớ nữa, ngày đó ngươi giựt giây Phượng U Trần cùng Thượng Quan Ngâm muốn ta trả lợi tức, muốn thử nghiệm ta cũng vậy củng phải có chừng có mực, đừng cho là ta cái gì cũng không biết."
"Khụ, ta thật sự không tìm được." Lần này không phải Quỷ Y hắn đang khảo nghiệm nàng. Dù sao, chính hắn cũng không muốn ở đầu đường xó chợ.
Như thế rất tốt, tổ tôn hai người thật là đôi lớn mắt trừng đôi mắt ti hí rồi.
Chẳng lẽ tổ tôn hai người thật muốn lưu lạc nơi đầu đường. Hoặc là ở tại khách sạn? Đây cũng quá bi thảm đúng không?
Mặc kệ nàng như thế nào cũng phải an trí tốt trụ sở trước mới có thể phát triển kế hoạch trước mặt một chút. Vì vậy, Tuyết Nhan quyết định mua trước một gian viện, tất cả an định lại mới có thể có đi bước kế tiếp .
Tuyết Nhan chau mày nhìn nơi xa xăm. Kinh thành rộng lớn, vùng đồng nội đang cách hoàng cung rất xa nên đều có thể nhìn thấy rất nhiều kiến trúc hoa lệ, những tòa nhà kia không giống như vùng Giang Nam sông nước lịch sự tao nhã trùng điệp. Chu lan ngọc thúy, là tòa nhà tráng lệ, có mang cảm giác to lớn khác.
Hiện nay, đất kinh thành giá đắt vô cùng. Khu vực xa chút. Một gian trạch viện lớn bình thường đều muốn bốn ngàn lượng bạc, nếu ba người có thể miễn cưỡng ở gian phòng viện, cũng cần hơn một ngàn lượng bạc.
Phượng U Trần cùng Thượng Quan Ngâm cho nàng mượn mấy ngàn lượng bạc. Sợ rằng mang đặt mua phòng ốc gia cụ chút công việc sẽ phải trước tiêu xài một nửa. Dĩ nhiên Bạch đại phu cũng sắp tới, cũng cần phải an bài việc tiêu xài và ăn ở. Huống chi, kế tiếp còn có chỉnh trang cùng tu sửa thiên hạ Đệ Nhất Y Quán.
Nghe nói, tu sửa y quán cũng cần ít nhất năm trăm lượng bạc, cổ nhân có khi cũng bị đồng tiền làm khổ. Lương tháng ở kinh thành khá cao, gã sai vặt bình thường lương một năm hai mươi lượng bạc, bao ăn ở. Nhưng, thứ nhất y quán cần phải thay đổi hẳn hoi, khắp nơi tất cả đều cần mua bằng tiền.
Tính đi tính lại, y quán tuyệt không thể tiết kiệm tiền. Lông mày Lão Quái Vật nhíu chặt nhìn nàng. Nhẹ giọng an ủi nàng nói: "Tiểu Tuyết. Ta đã từng nói, trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho người, trước phải lao kỳ gân cốt, đói kỳ da thịt, khốn cùng kỳ thân, chúng ta liền khổ mình một chút tốt lắm!" Thật ra thì, hắn đã bí mật báo cho Phượng U Trần, để cho hắn đưa chút đồ ăn và vật dùng gì đó tới đây.
Chuyện đã xảy ra hôm nay. Là chính bản thân hắn sai lầm!
Vì vậy, tìm khổ sai phòng ốc rơi vào trên đầu Lão Quái Vật .
Tiếp đó, sau mọi cách hỏi thăm, rốt cuộc thành giao mua một trạch viện rất cũ rách. Nghe nói bên trong đầy đủ đồ dùng mọi thứ, chỉ là cũ rách chút. Sau khi Quỷ Y xem qua nói là thượng khả, vì vậy. Tuyết Nhan, Quỷ Y, còn có mẹ con Hoàng Kỳ cũng đi vào.
Khi Tuyết Nhan tiến vào sau viện. Vẻ mặt liền giật mình. Mặc dù, nàng cũng không theo đuổi những thứ phồn hoa dịu dàng phú quý kia. Chỉ cần cuộc sống căn bản có thể bảo đảm là được, mặc dù phòng bếp lò bếp, phòng ngủ giường đệm, chút thiết bị nhà vệ sinh đầy đủ mọi thứ. Thế nhưng không phải một chữ "Cũ" để hình dung . Cơ hồ là một loại cảm tận thế hay gần đất xa trời, hơn nữa nhà vệ sinh hẳn là dùng bản gỗ thật mỏng. Màu xám tro nhân thế trải rộng bốn phía. Khoảng chục năm thật là rất xưa. Chợt nhìn có cảm giác bàn tơ động. (ổ nhền nhện)
Lúc tới vội vàng ngay cả cây chổi phất trần cũng còn không mang.
Xem ra, mỗi lần đi nhà cầu, tất cả mọi người muốn làm nhện tinh một hồi trước.
Mới vừa vào đêm. Bầu trời không có trăng cũng không sao. Vẩy quanh một loại hắc mực.

Nằm nghe gió hú mưa rơi trong bóng đêm. Trong nhà mưa dột lộ rất là mất hồn.
Chợt ngoài viện truyền đến một tiếng vang "Ùng ùng" thật lớn, đồ chất đầy phòng cùng nhau rơi xuống. Ánh nến nháy mắt rung lên lại tắt. Tuyết Nhan vội vàng chạy đi xem một chút, còn tưởng rằng thích khách đột kích giống như hai ngày trước, nào biết đồng nhất xem không gấp, nàng buồn cười, ôm bụng cười lăn lộn, ở trong viện Quỷ Y đang đứng nhếch nhác. Trong viện vắng vẻ. Nhà vệ sinh đã không còn. Nếu nói là còn, chính là trước mắt một đống bỏ hoang, chất đống ở chung một chỗ gạch ngói rách nát. Thì ra là Quỷ Y buổi đêm đi nhà cầu, miếng gỗ chợt gảy lìa sụp xuống. Lão nhân gia ông ta suýt nữa rơi vào nhà vệ sinh, may là công phu hắn tuyệt, vội vàng bám vào miếng gỗ trước khi sụp xuống hố....
Vì vậy" . . . Bừa bãi đầy đất.
Tuyết Nhan bên cười bên nhương nước mắt, thở dốc nói: "Không ngờ. . . . Lão Quái Vật vũ cà ri. Lại tiến bộ rất nhiều đấy. Thế nhưng. . . Thế nhưng. . . . . . Một chưởng liền đánh bay nhà vệ sinh."
Sắc mặt Quỷ Y trong nháy mắt đỏ lên, nhe răng còi miệng nói: "Nhà vệ sinh này. Sợ là một cái cái rắm cũng có thể nổ bay!"
Nhớ hắn một đời anh danh, nếu là bị sáu lão quỷ khác biết mình suýt nữa lọt vào nhà vệ sinh, có lẽ sẽ nói bao nhiều lời bẩn thỉu ở sau lưng hắn?
Nghe vậy, Tuyết Nhan cười đau bụng, đứng ở trên đất, loại con ngươi xinh đẹp giống như trăng rằm sáng rỡ. Từ khi nàng hoàn hồn tới nay. Đây là một chuyện nàng buồn cười nhất từ khi tổ tôn hai người gặp nhau .
Lúc này, Phượng U Trần đi xe đến, mới vừa vào trong viện. Thấy một màn chỗ này lôn xộn rối tung lên. Hắn cầm cây dù bóng đẹp, toàn thân phiêu dật mặc áo trắng đứng trong mưa. Phong cách dịu dàng nhẵn nhụi giống như ngọc thạch. Búi tóc chỉ dùng một chi mộc quản thúc lên, nháy mắt một cái không nháy mắt, con ngươi đen nhánh thoáng qua một tia vẻ kinh ngạc, nhìn một chút bừa bãi đầy đất , lại nhìn Quỷ Y cùng Tuyết Nhan một chút, không ngờ hoàn cảnh như thế này mà . . . . . . Thật thua nữ nhân này có thể ở.
"Tiểu đồ nhi, ngươi rốt cuộc đã tới." Quỷ Y thấy Phượng U Trần, nhất thời nhào tới, lệ lão tung hoành.
Phượng U Trần mặc cho hắn đang giở trò quần áo mình trắng noãn. Không nhúc nhích.
Lúc này, bọn hạ nhân lục tục lấy từ trong xe ngựa ra rất nhiều vật phẩm tinh mỹ, đều là mua ở cửa hàng đắt tiền nhất kinh thành. Thấy Phượng U Trần đem tới rất đồ ăn cùng đồ dùng, thật là cử chỉ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Không ngờ Tuyết Nhan lần đầu tiên phát hiện hắn thật đáng yêu! Không nhịn được nhìn nhiều hắn một hơn một chút, thấy dung nhan dưới ánh trăng tuấn mỹ vô trù nhìn qua diễm tuyệt lành lạnh, bên môi treo nụ cười lười biếng.
Hắn mang tới rất nhiều nhân thủ, trong vòng một canh giờ liền sửa sang viện xong. Thậm chí dùng thời gian nhanh nhất làm lại nhà vệ sinh mới rất tốt.
Rất nhanh mọi người liền rời đi. Phượng U Trần lưu lại cùng Quỷ Y thương lượng chuyện quan trọng.
Giằng co một ngày một đêm. Sau khi trở về phòng, Tuyết Nhan nhẹ nhàng khoan khoái nằm vào trong chăn chỉnh tề. Mua được mền cũng đủ ấm áp, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm thật tốt. Dưỡng sức, để chuẩn bị ngày mai bận rộn tiếp. Chợt nghe được dưới giường truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác. Trong tim Tuyết Nhan nhất thời sinh ra một loại dự đoán không tốt. . .
Phòng cách vách ở bên trong, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Phượng U Trần cùng hắn thương nghị rất nhiều bí mật nước Thương Lam. Hai người đang chỉ trên bản đồ. Đột nhiên nghe được tiếng Tuyết Nhan kêu thảm thiết thê lương truyền đến.
Quỷ Y biến sắc. Vội vàng cùng Phượng U Trần vọt vào nhìn, xem quan trọng không đồng nhất. Trong phòng đầy những con chuột lớn dưới nền, mà sắc mặt Tuyết Nhan vô cùng trắng bệch, đôi tay bịt lấy lỗ tai, co rúm lại núp ở góc giường.
"Tiểu Tuyết đừng sợ, ông cố ở chỗ này."
Nói xong, Quỷ Y phóng ra vô số tia sáng lạnh từ tay áo. Cũng là ngân châm, chỉ là so với ngân châm của Tuyết Nhan ngắn nhỏ hơn rất nhiều, cùng ám khí cùng cỡ. Thoáng chốc, tất cả những con chuột trong phòng đều nằm im bất động.
Nhìn Phượng U Trần không nói một lời. Quỷ Y thở dài nói: "Bụi tiểu đồ nhi. Cái người sư tỷ này sợ nhất chính là lão thử, cho nên uất ức ngươi trước bồi nàng, ta đi tìm Doãn Ngọc tới đây."

Nghe vậy, ánh mắt Phượng U Trần tối sầm lại. Nhìn về phía Tuyết Nhan run lẩy bẩy, phát hiện nữ nhân này thủy chung biểu hiện cũng rất kiên cường ở trước mặt mọi người. Không thể nghĩ đến còn có một mặt khác. Lúc này, mặt nàng tái nhợt không có một tia huyết sắc. Lông mi thật dài và dày đang quạt như có lông một loại lông mi đắp lên. Con ngươi xinh đẹp một thoáng mờ mịt nước. Thân thể đạm bạc run không ngừng. Đợi Phượng U Trần tới bên cạnh nàng, Tuyết Nhan chợt giống như phát hiện cây cỏ cứu mạng . Chui vào trong ngực Phượng U Trần ôm thật chặt, tay chân rắn chắc như sắt quấn quanh hắn.
Phượng U Trần thử kiếm cách khác, không có kết quả, không thể làm gì đành ôm nàng, thở dài một tiếng.
Xem ra, phải chờ Doãn Ngọc tới đổi cho hắn là đủ.
Sáng sớm, trong viện gió nhẹ thổi. Sau cơn mưa không khí mang theo mát mẻ nhàn nhạt.
Ừ ~ Tuyết Nhan khẽ động, ngủ vô cùng thoải mái. Nàng rõ ràng thanh thảng ở trong ngực nam tử, rất quen loại cảm giác này. Trải qua mấy ngày nay, nàng mỗi đêm cũng nằm ở trong ngực Doãn Ngọc, lồng ngực của hắn ấm áp mà thoải mái.
Chỉ là vì sao tim đập của hắn trầm ổn như thế? Chẳng lẽ hắn còn ngủ? Tuyết Nhan lười biếng híp con ngươi, tay ngọc nhẹ nhàng mơn trớn lồng ngực của hắn, giữa hai chân không có cảm giác bủn rủn. Thầm nghĩ đêm qua hắn hoàn toàn không muốn nàng. Thật rất kỳ quái, dù sao, mỗi sáng sớm sáng sớm khi tỉnh lại. Hắn đều cẩn ở thật sâu trong cơ thể nàng.
Chẳng lẽ mấy ngày nay dục túng quá độ, hắn cũng mệt mỏi?
Không ngờ. Thì ra là hắn cũng có lúc mệt mỏi!
Nghĩ đến đây, nàng xấu xa cười một tiếng, xấu bụng chậm rãi hướng tới bụng hắn, một tấc một tấc. Mang theo mị người hấp dẫn, nàng đang cảm thấy sắp chạm đến một vật cứng rắn như sắt. Đột nhiên, tay của nàng bị người nắm thật chặt.
Cảm giác đau đau từ cổ tay rõ ràng truyền đến.
Cuối cùng. . . Chuyện gì xảy ra?
Mở con ngươi ra. Nàng kinh ngạc nhìn lên trên. Kiên nghị cằm. Đường cong tuyệt đẹp. Đôi môi mỏng. Mân thật tốt tựa như một cái đường vòng cung, mũi thẳng y hệt như điêu khắc, đi lên nữa. Thấy một đôi con ngươi lành lạnh, giờ phút này đang cười như không cười nhìn nàng, ngũ quan hoàn mỹ ghé vào giống nhau . . . Lại là Phượng U Trần!
Tuyết Nhan không khỏi kinh hãi! Nhưng nàng cũng không có cảm thấy cực độ lúng túng. Ngượng ngùng. Dù sao, hai người không phải lần đầu tiên chung giường! Mà sức chịu đựng trong lòng của nàng cũng đủ đủ lớn mạnh!
Không bằng. . . Mình tỉnh lại thế nhưng nằm ở trên người đàn ông khác. Tối hôm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Nàng khiếp sợ nhìn nam tử trước mắt, không nhúc nhích, không khí liền ngưng trệ, mới vừa phục hồi tinh thần lại chốc lát, vì vậy Tuyết Nhan vắt hết óc, thử nghĩ đến tột cùng chuyện gì xảy ra? Vì sao mình cũng không muốn đứng lên?
Vì sao trước kia chưa bao giờ xảy ra loại tình trạng này?
Mặc dù rõ ràng hắn với nàng cũng không có gì xảy ra. Nhưng, tại sao trong đầu nàng trống rỗng?
Phượng U Trần nhìn bộ dáng nàng ngây người như phỗng. Rất là thú vị, không khỏi nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thế nào? Nhớ không được?"
Tuyết Nhan mê võng nhìn hắn một cái, bất động như cũ, Phượng U Trần từ từ ngồi thẳng lên. Tuyết Nhan bị hắn kéo tay. Hắn liếc mắt Tuyết Nhan một cái, chậm rãi nói: "Ngươi xem phía dưới một chút. , . Tuyết Nhan ánh mắt theo hướng tay hắn chỉ, đập vào mắt đầy đất là thi thấy thể chuột. Nhất thời thân thể co rúm lại thành một đoàn, thật may là bọn chúng đều chết. Nếu không nàng sẽ gần như chết chắc. . . . . Đột nhiên. Nàng nhớ ra cái gì đó. Đúng rồi, đêm qua trong phòng đều là chuột, mà dưới giường nàng lại là hang chuột, trong khi đó một con cũng đủ để dọa nàng hồn bay phách tán, đầy phòng đều là tiếng của chuột. Nàng thật sự không dám tưởng tượng rồi !
Khó trách nàng trong lúc nhất thời không nghĩ ra, nàng bị bị sợ đến cái gì cũng đều quên!