Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 53: Chương 53: Một Cuộc Mộng Xuân





Sau viện Phái Tuyết Sơn. đám sương nhàn nhạt bao phủ bốn phía,
Sắc trời dần tối, tay áo kiều diễm mông lung, một vị thiếu nữ chân trần ngồi thanh lệ trên nệm đất, lửa nóng Ngân Sương trong lò đốt than đá, trong phòng lại ấm áp giống như đầu mùa hè. Bàn tay nàng trắng nõn bưng một bầu "Rượu Hải Đường ", tự rót tự uống, bất tri bất giác đã uống hơn phân nửa bình, hai gò má cũng nhàn nhạt ửng đỏ.
Rượu ngon, món ngon, gió mát vu vi đưa, không vừa lòng không được!
Khó gặp lại được cùng Lão Quái Vật lần nữa, nàng tự nhiên phải hảo hảo bồi hắn uống mấy chung.
Không ngờ Lão Quái Vật uống một vò nữ nhi, thế nhưng say mèm xưa nay chưa từng thấy, Tuyết Nhan vẫn còn nhớ hắn năm đó là " ngàn chén không say " .
Người quả nhiên là già rồi! Tuyết Nhan cảm thán, cúi đầu nhấp một miếng rượu.
Cũng không chú ý tới lúc Quỷ Y bị Phượng U Trần dìu đi, trong ánh mắt loáng thoáng sáng quắt.
Chốc lát, Tuyết Nhan nhíu nhíu mày, nàng phát hiện một việc, thân thể này cư nhiên tửu lượng rất tệ, thật là khiến nàng khóc không ra nước mắt!
Tuyết Nhan vuốt cái trán, chậm rãi từ từ chuyển đến trên giường, cảm thấy cả người khó chịu, nằm nghiêng ở trên giường, phát hiện giường đệm Phượng U Trần hôm nay ấm áp khác thường, không ngờ lại giống như cái nóng khô của phương bắc, thầm than Tiểu Trần Nhi ngược lại rất là biết hưởng thụ, đáng thương nàng mấy ngày trước đây ngủ ở phòng khách bình thường, mỗi đêm đều mặc áo lông cáo, tay chân lạnh lẽo lăn lộn khó ngủ.
Nam nhân này quả nhiên không hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc, Tuyết Nhan thở dài sâu kín, mặc dù biết mình cùng Phượng U Trần xuất sư đồng môn, nhưng mà trước mắt Phượng U Trần kì thực là tâm cơ thâm trầm, bên ngoài gió xuân ấm áp, tao nhã lịch sự, cùng lúc trước tưởng như hai người, hắn còn là Tiểu Trần Nhi năm đó sao? Chỉ là, dù là Tiểu Trần ban đầu, nàng cùng hắn một câu nói cũng không nói qua trong vòng ba tháng, cũng không coi như là vô cùng hiểu rõ đối phương.
Chỉ là, chỉ cần Lão Quái Vật hiểu hắn là được!
Nàng tin tưởng ánh mắt Lão Quái Vật, nhân phẩm của Phượng U Trần cùng Luyện Đan Thuật tất nhiên đều là nhân tuyển tốt nhất! Nàng chớ lo lắng.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng dần dần cảm thấy con ngươi có chút nặng nề, ý buồn ngủ cuốn tới, làm mí mắt như nặng ngàn cân, nàng đã cả một ngày đêm không có ngủ yên rồi ! Phòng Ấm áp, mềm mại, hương vị ngọt ngào hơi thở hình như cũng thể khiến người có mộng đẹp.
Nếu nói là nằm mơ, mỗi người đàn bà cũng thích nằm mơ, nhưng Tuyết Nhan hình như vô duyên cùng mộng đẹp, sau khi biết được chân tướng cái chết của phụ thân, nàng cơ hồ hàng đêm khó có thể ngủ yên.

Nhưng là, tối nay giấc ngủ nàng rất sâu, Quỷ Y đốt hương liệu an thần trong phòng, nghe nói Quỷ Y chu du các nước nhiều năm, kiến thức rất nhiều hương liệu kỳ dị cùng dược liệu, nghe nói nhang này còn có chút tác dụng đặc biệt, về phần là tác dụng cái gì, liền thấy rõ ràng trong mộng!
Mơ hồ, là tỉnh hay là mộng? Tuyết Nhan giống như thấy một mảnh sắc hồng ấm áp, đỏ chói mắt..
Cúi đầu, nhìn đến tay bản thân mặc áo sắc hỉ, mũ phượng khăn quàng vai, châu ngọc vây lượn, mây màu đỏ đầy trời.
Nàng ngớ ngẩn, nàng xuất giá rồi, gả cho người nào?
Còn chưa phục hồi tinh thần lại, nàng đã bị bà mai và hỉ nương ôm vào kiệu hoa, chiêng trống kèn Xona, đàn sáo ca múa, áo lụa màu bay nhanh, đội ngũ rước dâu vượt qua hai con đường, trên kiệu hoa quấn đầy vải nhiều màu trâm hoa, hỉ nương lắc lắc thân hình như thủy xà, xung quanh ném phủ xuống bánh kẹo cưới, gả cưới trên đường, diễn tấu sáo và trống, chiêng trống rình rang cả ngày. Trong nháy mắt đã đưa nàng vào động phòng.
Đòn cân màu vàng kim chậm rãi đưa vào, nàng nâng lên khăn voan (khăn cô dâu), Tuyết Nhan khẽ cúi thấp đầu, cảm giác một đạo ánh mắt lợi hại đang quan sát mình không chút kiêng kỵ, nóng bỏng chăm chú nhìn xuống, lòng của nàng không khỏi nhảy càng thêm nhanh.
Tuyết Nhan không khỏi len lén ngước mắt nhìn, một vị nam tử quần áo đỏ đứng chắp tay, màu đỏ hỉ nổi bật lên sự tuấn lãng như thiên nhân của, một đôi mắt đen nhánh trong suốt lại thoáng lên mắt ánh đùa giỡn, ánh mắt cực kỳ giống Phượng U Trần, trong lòng nàng rét, cố tình không thấy rõ khuôn mặt của hắn.
Một đôi đèn cầy khổng lồ đỏ ở lều vải phát ra ánh sáng sáng ngời, màn lều tuy bị kéo chặt, vẫn như cũ có mông lung tia sáng xuyên thấu qua .
Trong giấc mộng nàng không có một tia hoài nghi, không có bài xích, cũng không có bất kỳ Logic có thể nói.
Hồ đồ trong hồ đồ, nàng giống như thật gả cho nam tử này.
Tân lang hình như cao nhã lại dịu dàng, trong mắt lóe ra thần thái nhàn nhạt, dưới ỡm ờ, hắn cúi người, rất có kiên nhẫn cởi đi giá y sắc đỏ, cởi ra quần áo tiếp bên trong nàng, chỉ còn lại áo lót cận thân màu trắng, chợt vuốt ve từng tấc thân thể của nàng, mơn trớn eo nhỏ của nàng, lau bộ ngực sữa của nàng, mà mắt đã xem nàng đóng thật chặt lại, hai chân ma sát, đưa tới từng trận nhỏ nhẹ run rẩy.
Người đàn ông này rõ ràng đốt lửa ở trên người nàng, cởi cái yếm sắc đỏ, cởi quần lót màu trắng, một đôi tay thon dài giống như khảy đàn ở trên thân thể của nàng, dưới vuốt ve, bên trong đan điền Tuyết Nhan dâng lên một hồi nóng ran khó nhịn, cảm nhận chân tình quen thuộc mà lại xa lạ này, nàng không nhịn được phát ra một tiếng động tình thì thầm.
Vậy mà đôi tay kia không ngừng trêu chọc nàng, từ đầu đến cuối không có động tác kế tiếp.
Nàng cũng không phải là mới nếm thử lần đầu, trong mộng tự nhiên hiểu được mình làm gì, vì vậy, đưa tay nắm ở cổ của hắn, hai chân bền chắc cuốn lấy hông của hắn, động tác khát vọng tiến thêm một bước với hắn, khát vọng thân mật cá nước cùng hắn.

Bên tai, nàng nghe được hắn phát ra một tiếng cười bé không thể nghe.
Nam tử cười như không cười đem nàng từ trên thân kéo xuống, nhẹ ôm lấy nàng, để cho nàng nằm sấp ở trên giường, mông trắng hướng lên, gò má như tuyết đỏ lên, một chẳng lẽ hắn thích cái tư thái động phòng này?
Tư thái này thật là mắc cỡ! Nàng thật là mắc cỡ!
Nàng đang ở thời điểm xấu hổ không kềm chế được, chợt cảm thấy thân thể tê rần, hình như không thể động đậy.
Chỉ một thoáng, đêm động phòng hoa chúc biến mất không thấy gì nữa, mà cũng không thấy bóng dáng tân lang.
Tuyết Nhan đột nhiên thức tỉnh, mở mắt, giờ phút này nàng nằm lỳ ở trên giường, sắc trời đã hơi sáng, diện mạo trắng bệch đối diện ngoài cửa sổ.
Lại là mộng xuân! Tuyết Nhan hít một hơi khí lạnh, lông mày nhất mạt, ánh mắt dần dần quay về, đồng nhất chuyển không cần gấp gáp, đột nhiên thấy một nam tử tuấn mỹ ngồi bên cạnh, con ngươi cực đẹp, ánh mắt trong suốt mà cao nhã, nhàn nhạt nhất mạt mỉm cười chứa ở trên môi, mà hắn chính là Phượng U Trần! Thấy hắn mặc áo mỏng như tuyết, vẫn là phong cách lỗi lạc, tác phong nhanh nhẹn.
"Không biết. . . . . . Sư tỷ mới vừa rồi mộng thấy cái gì?" Nam tử mang theo nụ cười hài hước, nhàn nhạt hỏi. (*Thủy: Anh này đểu thật)(* Rose: công nhận -_-)
Tuyết Nhan cả kinh, tiếng cười hài hước này cùng tân lang trong mộng rất là giống nhau.
Thì ra là hắn phát ra tiếng cười kia, đợi chút. . . . . . Hắn đến tột cùng đợi ở chỗ này bao lâu?
Màu con mắt Tuyết Nhan chợt thay đổi âm trầm, nụ cười của Phượng U Trần bất luận khi nào cũng tựa như như gió xuân, ở khuôn mặt của hắn có thể thấy hài hước như thế, thật đúng là làm nàng thất kinh, giật mình, nhưng bất luận như thế nào, giữa hai người cũng không nên thân mật như thế, Tuyết Nhan đang chuẩn bị đứng dậy, chợt phát hiện thân thể của mình không thể động đậy, vẻ mặt nhất thời biến đổi!
Nàng lại bị người điểm huyệt, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Tuyết Nhan nhất thời hồn chưa tỉnh lại!
"Ngươi như thế nào ở trên giường? Ngươi muốn làm gì?" Tuyết Nhan lúc này giương mắt nhìn hắn.

"Sư tỷ không nhớ rõ?" Nam tử cười nhạt, ánh mắt rất có thâm ý.
Tuyết Nhan khẽ cau mày, say rượu mới tỉnh, mơ hồ bị đau đầu, cố gắng nghĩ lại , nhớ lại nàng đêm qua uống nhiều quá, cảm giác tràn ngập tim không biết bị làm sao, đầu óc bị buộc như là đến thời điểm cực hạn, hoàn toàn có thể tự dưng diễn sinh ra một loại lạnh nhạt tỉnh táo, chốc lát, nàng dần dần tỉnh táo lại.
Đúng rồi, nàng giống như ngủ lại ở trong phòng Phượng U Trần, Phượng U Trần rõ ràng rời khỏi cùng một lúc với Quỷ Y mà, nhưng vì sao hắn đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
Nhớ tới hương liệu của Lão Quái Vật, hình như có tác dụng thôi miên, Lão Quái Vật kia đến tột cùng tính toán gì?
Trời còn chưa sáng, cô nam quả nữ một phòng, đến tột cùng là có ý tứ gì?
Nghĩ đến đây, chợt cảm thấy thân thể có một tia lạnh lẽo.
Con mắt hạ thấp của Tuyết Nhan nhìn lên, phát hiện trên người mình vậy mà chỉ bọc khăn lụa màu trắng nhàn nhạt thật mỏng, mà quần áo của nàng và quần lót đều đang bị cởi ra, thật chỉnh tề để ở một bên, khó trách nàng cảm thấy giữa hai chân có một ti lạnh lẽo, chẳng lẽ nàng đêm qua nôn mửa? Mơ hồ không nhớ à? Trong nháy mắt nàng chuyển con mắt, chợt thấy bên gối Phượng U Trần để một cái yếm trắng như tuyết, phía trên thêu sắc hoa đỏ rất quen thuộc, sắc mặt nhất thời nghiêm nghị khi nàng thấy rõ đúng cái kia là của mình, giận tím mặt nói: "Phượng U Trần, ngươi cút ra ngoài cho ta."
Nghe vậy, Phượng U Trần cười nhạt: "Sư tỷ sợ là nghĩ sai rồi, đây là phòng của ta, giường của ta, phải hay không ngươi nên đi nếu muốn đi?"
Được rồi, coi như hắn nói không sai, nhưng huyệt đạo nàng bị phong tỏa, cả người không thể động đậy, nào có thể rời đi?
Tuyết Nhan vẻ giận dữ vẫn như cũ: "Cái người này khốn kiếp vô sỉ, tiểu nhân hèn hạ, mau giải huyệt đạo của ta."
Phượng U Trần chốc lát đưa mắt nhìn Tuyết Nhan, ánh mắt lúc sáng lúc tắt, đáy mắt ý vị không rõ, cười nhạt: "Sư tỷ quên, thời điểm ngươi ngủ thế nhưng ôm ta không thả, thậm chí đối với ta. . . . . . Mà ta chỉ là tự vệ mà thôi." (*Thủy:Vô liêm sĩ, quá là vô liêm sĩ) (* Rose: Công nhận tập 2 * gật đầu* -_-)
Phượng U Trần cố ý đem áp hai chữ "Tự vệ" rất nặng, một ánh mắt thấp, nhìn về phía hai chân thon dài mà xinh đẹp kia, nàng mới vừa đang kẹp thật chặt hông của hắn, hai chân căng đầy, động tác hành vi phóng đãng, mặc dù hắn biết nàng đã từng cùng Duẫn Ngọc xảy ra quan hệ**, đêm đó hắn cũng nghe âm thanh hai người trong xe ngựa sầu triền miên, không ngờ nàng càng lớn mật phóng đãng như thế , thật là làm hắn mở rộng tầm mắt.
"Ngươi bậy bạ cái gì. . . . . . Ta thế nào ôm ngươi?" Tuyết Nhan đối với ánh mắt hắn càn rỡ cảm thấy không vui, ánh mắt lẫm liệt nhíu mày dựng thẳng.
Phượng U Trần a, Phượng U Trần, không ngờ ngươi cũng nói đạo mạo trang nghiêm(*) như thế?
(*) Thường chì ý châm biếm
"Ừ ~ sư tỷ say rượu mất lý trí rồi hả ? Phải hay không?" ánh mắt Phượng U Trần lần nữa trở lại trên mặt của nàng, Ôn Nhã cười một tiếng.

"Nói bậy nói bạ." Ngươi mới mất lý trí, cả nhà ngươi cũng mất lý trí! Tuyết Nhan cắn hàm răng, hận không thể cắn hắn một cái.
"Sư tỷ mặc dù yêu thương ôm ấp đối với ta, nhưng ta chỉ phụ trách thoa thuốc lên cho ngươi mà thôi, cũng không thể bồi thường thân thể và tâm." Hắn Ôn Nhã cười một tiếng, nói quả thật có thể làm người sống tức đến chết đi, người chết tức đến sống lại.
Tuyết Nhan tối mặt hạ xuống, đợi chút, bôi thuốc?
Nàng chợt nhớ lại tình hình mắc cỡ trong giấc mộng, cử động của tân lang hình như không khác bôi thuốc, thế nhưng nàng có thể khát vọng cùng hắn Động Phòng Hoa Chúc! Đây tột cùng là cái mộng lộn xộn gì vậy? Nàng từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên gặp phải tình hình như thế, mặt mũi Tuyết Nhan nhất thời thẹn thùng, chẳng lẽ nam tử của nàng dây dưa trong mộng lại là Phượng U Trần? Nghĩ đến đây, nàng chợt nói không ra lời, dù sao cũng là nàng đuối lý không phải, thậm chí quên giờ phút này mình đang không mảnh vải.
Đúng rồi, Nàng giờ phút này càng quả quyết, nhất định là hương liệu này giở trò quỷ.
Vào giờ phút này, ánh mặt trời màu vàng nhàn nhạt từ trong khe hở cửa sổ nhàn nhạt chiếu xuống, đem lấy bóng dáng nàng rõ nét xinh đẹp mà uyển chuyển rõ ràng.
Phượng U Trần vẫn chưa có giải huyệt đạo của nàng, thấy hắn ưu nhã lấy ra từ trong vạt áo một bình sứ bạch ngọc tinh xảo, nói nhẹ nước chảy: "Chỉ là á phụ đã phân phó, muốn ta thoa hai lần thuốc cho ngươi, chờ sau khi ta bôi thuốc xoa bóp xong cho ngươi, rồi có thể giải huyệt đạo cho ngươi, nếu như ngươi muốn đi, đến lúc đó có thể tự rời đi rồi."
Nghe vậy, Tuyết Nhan cắn răng, chợt nhớ lại Lão Quái Vật đêm qua theo như lời nói, không sai, hắn là muốn Phượng U Trần thay mình bôi thuốc, nhưng là chỉ là bôi thuốc mà thôi, vì sao còn phải đốt hương liệu yên giấc, thậm chí cởi hết y phục của nàng, làm cho nàng hoảng hốt như thế? Lão Quái Vật, ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?
Chốc lát, chợt nghe âm thanh Lão Quái Vật truyền đến sát vách, hắn thế nhưng rất khoa trương thi triển thuật thiên lý truyền âm: "Trần tiểu đồ nhi, Tiểu Tuyết Đoàn đã tỉnh?"
"Á phụ, nàng đã đã tỉnh lại." Phượng U Trần cũng dùng Thuật Truyền Âm đáp trả hắn.
"Nếu đã tỉnh, ngươi liền theo theo lời ta, cho nàng hai lần thuốc thượng đẳng đi!"
"Dạ, á phụ."
Ở bên trong phòng cách vách, Quỷ Y cầm ly trà trong tay nhẹ nhàng để xuống, trên mặt mang nụ cười quỷ dị, thầm nghĩ cô nam quả nữ sống chung một phòng, một là mỹ nam tử, một là Tiếu Giai Nhân, mà nam nhân bản tính háo sắc, thấy giai nhân da tuyết băng cơ, Phong Hoa Tuyệt Đại, khuynh quốc khuynh thành, Tiểu Trần nhi có thể nào không động lòng?
Hai người mắt xem da thịt, củi khô gặp phải lửa mạnh, nhìn tới. . . . . . nguyện vọng được ôm chắt rất nhanh sẽ thực hiện!
Quỷ Y cười đến vui vẻ, nụ cười đắm chìm trong ở bên trong hào quang, giống như trẻ lại mười tuổi, dù sao, hắn cả đời cực kỳ thương yêu cái cháu cố gái này, biết được tin tức nàng còn sống ở nhân thế, hắn một dạng kích động giống như cắn thuốc lắc, chỉ là, hắn gặp vô số người, nam tử trên đời này, trừ tiểu đồ nhi Phượng U Trần hắn ra, cơ hồ không có ai xứng với cháu cố gái mình, huống chi nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, Tiểu Trần nhi xứng Tiểu Tuyết Đoàn, thật sự là tuyệt diệu a!
Ban đầu nếu không phải nghe đến tin Tuyết Nhan qua đời, lòng hắn lạnh, như thế nào lại đem Tây Môn Ngọc Nhi chỉ hôn cho Phượng U Trần chứ?