Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 18: Chương 18: Muốn Nhìn Nữ Nhân Khỏa Thân





Trong lúc rãnh rỗi, Tây Môn nhã nhanh nhẹn đi về phía vườn cúc.
Nhưng thấy hoa cúc ngẩng đầu nở rộ, thụ cúc (金沙树菊), lập cúc (立菊), tháp cúc (塔菊),Cúc hương, lục cúc (绿菊), văn cúc (绿菊), huyền nhai cúc (悬崖菊) . . . . . Nhiều bụi hoa bám chặt nhau, năm màu rực rỡ, nhiều hình nhiều vẻ.
Tháng năm vốn không phải mùa hoa cúc nở , ai ngờ Phượng U Trần lại có thể làm hoa cúc đều nở bốn mùa, không ngại vốn gốc.
Trong vườn cúc có đám cây cỏ, nhìn khá đơn sơ, nhưng có vẻ đẹp nghệ thuật.
Lúc này, hai nam tử tuyệt sắc ngồi ở trong nhà giữa một đám cây cỏ, trước mặt để bày ván cờ, nổi bật sáng chói cả phòng, như trăng sáng.
Mỹ nam bên trái nghiêng có lông mày kiếm xếch lên , điệu bộ phong lưu, đường cong mát mẻ, phấp phới như chim nhạn múa, uyển chuyển như rồng bay, dung mạo có vẻ ấm áp, khóe miệng tươi cười như gió xuân, ánh sáng trong mắt lưu chuyển bập bềnh , sóng nước mênh mông, một chân cuộn lên đặt ở trên giường, một chân duỗi thẳng, dáng vẻ lười biếng không gò bó.
Hai chân hắn trần trụi, màu da như mật, phía dưới chân phủ lên hỗn hợp da cừu màu xanh nhạt và màu tím nhạt rơi xuống đất, tóc dài xõa xuống, cũng không buộc lên, như là dòng nước chảy trút xuống, khí chất trong suốt giống như tia nắng ban mai ở phía chân trời, ngón tay ngọc giương nhẹ, nắm con cờ màu đen , nhíu mày, suy tư, do dự. . . . . . Tuyệt sắc như thế, tao nhã như thế, làm người ta mê mẩn.
Tây Môn Nhã nhìn thấy hắn, tức khắc mặt đỏ tim đập, nhưng, nàng biết lúc hắn đang đánh cờ, không thích có người quấy rầy.

Ánh mắt của nàng tại trên người của hắn lưu luyến một hồi lâu, mới từ từ xem hướng một nam tử khác, da thịt của hắn có cảm giác như đá thạch , cặp mắt mị sắc vốn có, khuôn mặt tỏa ra phong tình vạn chủng, xương quai xanh như lộ mà không lộ, vẻ mặt tựa như vui mà không phải là vui , tựa như giận mà không phải là giận, so sánh với nam tử bên trái ôn nhu như ngọc, sắc mặc hắn hết sức tươi sáng diễm lệ, phong cách lại cao quý, sáng tỏ không rõ, có một cảm giác làm cho người ta câu hồn mị hoặc khó có thể kháng cự.
Nhìn thấy hắn, Tây Môn nhã chợt nghĩ đến Lâm Tuyết nhan, chẳng lẽ. . . . . . Lâm Tuyết nhan đuổi theo hắn nên mới đến sao?
Nghĩ đến giờ phút này Lâm Tuyết nhan bị cởi hết quần áo, trước mắt bao người dọn dẹp bồn cầu, tức khắc trong lòng Tây Môn Nhã vô cùng vừa lòng.
Nửa tháng trước từng có nữ đệ tử trong Vô Cực Môn chống đối nàng, vì vậy, nàng cho nàng ta một ít cảnh cáo nhỏ , để cho nàng đông lạnh một đêm tại trong nhà xí, chuyện này cũng không bị lộ ra, nhưng mà Lâm Tuyết Nhan lại khác, ngàn lỗi vạn lỗi, đáng lẽ nàng không nên cướp đi Phong Long Chi Ngọc, cho nên nàng muốn cho y phục Lâm Tuyết nhan bị cởi hết , rửa sạch khoảng một trăm cái bồn cầu, từ đầu đến cuối nhục nhã nàng, để cho nàng từ đó không dám phách lối nữa.
Nghe nói, mỗi lần Tây Môn Nhã trừng phạt nữ đệ tử đều lựa chọn căn phòng yên tĩnh, thứ nhất là bởi vì phòng xí ít người, nhưng vẫn có người đi qua, như vậy đã đủ đạt tới mục đích nhục nhã của nàng, thứ hai nàng không muốn ở trên địa bàn Phượng U Trần gây nên quá nhiều tin tức không hay.
Dù sao nàng ở trước mặt người trong lòng, thường phải ngụy trang làm bộ dịu dàng như nước, trông như vẻ có tri thức hiểu lễ nghĩa .
Hết lần này đến lần khác ngay cả mí mắt của Phượng U Trần cũng không nâng lên một chút, giống như ngoảnh mặt làm ngơ đối với nàng.
Ở trong đó hai canh giờ, Phượng U Trần và Mộ Dung Thanh Li đã đánh cờ đến ba trận, một thắng một thua một hòa.
Tây Môn Nhã rất ân cần pha một ấm Bích Loa Xuân, tức khắc cả phòng tỏa ra hương trà thơm mát, hai người đang định nếm thử thì chợt nghe âm thanh khiển trách của người ở bên ngoài.
"Mau nhìn kìa, trong phòng xí có thân thể nữ nhân, không có mặc y phục nữa!"
"Thiệt hay giả vậy?"
"Đương nhiên là thật, hồi nãy ta đi phòng xí, nhìn thoáng qua, làn da kia thật trắng, non mềm có thể nhéo ra nước."
"Mau. . . . . . Mau dẫn ta đi xem một chút."
Tiếng bước chân ngoài vườn từng trận vang lên, đại khái có mười mấy người đã chạy.
"Rầm" một tiếng, con cờ rơi nặng nề trên bàn, tròng mắt Phượng U Trần cũng không nâng lên, "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này bên trong vườn ngoại trừ Phượng U Trần và Mộ Dung Thanh Li ở bên ngoài, chỉ có Tây Môn nhã mới từ bên ngoài trở lại, người hắn đang hỏi, đương nhiên là nàng.

Phượng U Trần một ngày kiếm tỷ bạc, nhàn hạ thích đánh cờ, uống rượu, dạo chơi. . . . . . Không rảnh để ý tới người bên trong phủ làm chuyện tình gì, nhưng tâm hắn sáng như gương, đối với hành động việc làm của Tây Môn Nhã là mở một con mắt nhắm một con mắt, nếu không phải xảy ra chuyện tình gì lớn lao hắn cũng lười hỏi tới.
Thấy chuyện mình bị bại lộ, Tây Môn nhã không che giấu, nàng cười cười không sao cả: "Chỉ là có một người làm không nghe lời, muội để cho thủ hạ trừng trị nàng một phen, để cho nàng ghi nhớ thật lâu."
"Cho nên ngươi cởi hết quần áo nàng?" Phượng U Trần dịu dàng cười một tiếng, nhưng trong mắt không có ý cười.
"Cái đó. . . . . . Là nàng tự nguyện cởi." Thực chất bên trong Tây Môn nhã cũng rất vô sỉ.
"À? Cô gái này hẳn là tự nguyện?" Phượng U Trần vẫn còn đang cười.
"Đương nhiên rồi" Tây Môn Nhã nhìn về phía Mộ Dung Thanh Li, cười không ngớt: "Chỉ là cái người làm này, Tam Sư Huynh ngươi cũng biết."
"Là ai ?" cánh môi Mộ Dung Thanh Li nhướn lên, đôi mắt đẹp nhẹ ngước lên, nhẹ giọng cười một tiếng.
Con ngươi Tây Môn Nhã chuyển vòng vo, trong lòng thầm nghĩ , hình như vị Tam Sư Huynh này cũng không thích Lâm Tuyết nhan, nếu nàng đem tình hình thực tế báo cho, có lẽ chỉ cười một tiếng cho qua chuyện ,chuyện tình đến nước này cũng không giải quyết được gì. Nghĩ đến đây, Tây Môn Nhã nói từng chữ: "Lâm Tuyết Nhan." Cùng lúc đó vang lên một tiếng "Rầm", tựa hồ đã sáng tỏ,Mô Dung Thanh Li chiếm trước nước cờ đầu tiên.
Phượng U Trần liếc mắt nhìn Mộ Dung Thanh Li, phát ra một tiếng cười khẽ, nhưng thấy Mộ Dung Thanh li ngước mắt, chuyển động miếng ngọc, lông mi khẽ nhúc nhích, chợt cười một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
"Tam sư đệ tính đi nơi nào? Bàn cờ này còn chưa xong đâu." Phượng U Trần hướng về phía bóng lưng của hắn nói.
"Đi xem náo nhiệt một chút."

" Hình như có lẽ ngươi không thích xem náo nhiệt ."
"Không sai, ta không thích xem náo nhiệt, chỉ là. . . . . ." Mộ Dung Thanh Li có chút dừng lại, khóe môi nhướn lên nụ cười mê người "Ta muốn đi xem một chút nữ nhân khỏa thân,”
Tây Môn Nhã cảm thấy có hy vọng, trong lòng cười trộm, liền đuổi theo.
Vẻ mặt Phượng U Trần khẽ nhúc nhích, đưa mắt nhìn bàn cờ một lát, phát hiện ván này nếu đi tiếp, hình như vẫn không thế phân thắng bại, nhớ tới tài đánh cờ của mình ở giữa vương tôn hoàng thân gặp đối thủ, xem ra kỳ nghệ của Mộ Dung Thanh Li không thể khinh thường, hắn khẽ mỉm cười, vẻ mặt ưu nhã thong dong, chậm rãi đứng dậy, phất ống tay áo, cũng cùng nhau đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, Tây Môn Nhã thi triển khinh công, như cũ phát hiện vẫn không đuổi kịp bóng dáng của Mộ Dung Thanh Li, mà rõ ràng hắn cũng chỉ là đi bộ, không ngờ khinh công của nam tử này hẳn là sâu không lường được.
Chợt, cách đó không xa truyền đến tiếng cười bỉ ổi : "Cái mông không tệ, thật trắng."
Tây Môn nhã cười lạnh, thả tốc độ chậm lại, giãy dụa thân hình như rắn nước, ưu nhã hướng đám người đi tới.
Xưa nay nàng đối rất có tự tin với dáng người của mình, đáng tiếc ở chỗ Nhị Sư Huynh Phượng U Trần phải mang y phục rộng thùng thình, lệ vóc người nàng đẹp chưa bao giờ có cơ hội biểu hiện qua, cười lạnh, Tây Môn Nhã xấu bụng nghĩ, xem ra hôm nay cho nha đầu thối Lâm Tuyết Nhan này ngược lại có cơ hội tốt thể hiện dáng người của mình.