Sư Huynh, Rất Vô Lương

Quyển 3 - Chương 134




Editor:HamNguyet

Tu vi Tông Vô Ảnh cao nhất, bởi vì mới luyện ra một viên dẫn trùng đan, Tần Lạc Y quyết định giải độc cho hắn trước.

Quá trình giải độc thực thuận lợi, có dẫn trùng đan, huyết trùng ẩn núp trong cơ thể hắn không thể tỉnh táo lại, đương nhiên càng không thể phản phệ, Bạch Y mất thời gian một lát đã đem huyết trùng trong cơ thể Tông Vô Ảnh giải quyết sạch sẽ.

Nghe được Tần Lạc Y nói chính mình độc giải, Tông Vô Ảnh thoáng như nằm mộng, một lát sau mới hồi thần, thi lễ thật sâu với Bạch Y cùng Tần Lạc Y, thần sắc kích động không thôi.

"Trong chốc lát ta khai lô luyện đan, ngươi cho những người Thiên Đạo Tông trúng độc gần nhất không rời khỏi Khai Dương thành, chờ ta luyện ra đan dược, ta sẽ cho người thông tri ngươi dẫn người lại đây giải độc."

Tông Vô Ảnh kích động vạn phần. Tần Lạc Y luyện ra thập tứ giai dẫn trùng đan, chỉ một viên đan dược liền vô giá, huống chi Bạch Y còn tự mình động thủ vì hắn đuổi trùng, muốn giải độc cho tất cả mọi người bọn họ, chỉ là cần tám viên dẫn trùng đan!

Mặc dù trong Thiên Đạo Tông có không ít thứ tốt, nhưng giá trị vài thứ kia hiện tại gom lại cũng không bằng tám viên dẫn trùng đan, bởi vì đồ tốt nhất sớm bị Kim Đông Nhan sử dụng.

Huống chi lấy tu vi Tần Lạc Y cùng Bạch Y hiện tại, rất nhiều đồ vật đều chướng mắt, Bạch Y ra tay cứu bọn họ, rõ ràng vì Tần Lạc Y, mà Tần Lạc Y sẽ cứu bọn họ, còn hao phí dẫn trùng đan sang quý như thế...Đương nhiên bởi vì quan hệ Đoan Mộc Trường Anh.

Nghĩ đến Đoan Mộc Trường Anh, mâu quang Tông Vô Ảnh tối xuống. Cũng may Đoan Mộc Trường Anh không hoàn toàn hồn phi phách tán.

Trước khi bị Kim Thụy Hoàng hại chết, Đoan Mộc Trường Anh luôn luôn giúp đỡ Cát chưởng môn bọn họ nghiên cứu thành lập truyền tống trận, đơn giản là hắn biết thành lập truyền tống trận toàn bộ Huyền Thiên đại lục thậm chí Bồng Lai tiên đảo là nguyện vọng của Tần Lạc Y.

Vì trước khi sinh mệnh bọn họ chấm dứt đem truyền tống trận thành công thành lập lên, Đoan Mộc Trường Anh có đoạn thời gian thức trắng đêm không ngừng bận rộn, thậm chí còn giao cho bọn họ, phân phó bọn họ không hề giữ lại phối hợp với Cát chưởng môn cùng đệ tử Tần gia.

Nguyên bản đã có đột phá trọng đại. Đáng tiếc hắn còn chưa kịp đem tin tức tốt nói cho Tần Lạc Y, liền...Mâu quang Tông Vô Ảnh càng tối.

Trong lòng âm thầm quyết định, ân Tần Lạc Y giải độc bọn họ không có gì báo đáp, chỉ có thể tiếp tục chuyện của Đoan Mộc Trường Anh trước kia, trợ nàng đem truyền tống trận giữa vài phiến đại lục thành công thành lập lên.

Mất thời gia gần ba ngày, cuối cùng Tần Lạc Y đem tất cả dẫn trùng đan luyện ra, chờ nàng ra khỏi luyện đan thất, mặt đã hạ xuống, sắc trời tối tăm.

Nghĩ nghĩ, nàng quyết định lúc này không đi quấy rầy Bạch Y, chờ ngày mai làm cho Tông Vô Ảnh an bài người tiến vào giải độc là được.

Không nhanh không chậm hướng sân viện chính mình đi đến, đi ra luyện đan thất không xa, liền thấy được Tạ Như Yên từ nơi xa vội vàng mà đến. Thần sắc mang theo vô cùng lo lắng hiếm thấy. Trong lòng Tần Lạc Y rùng mình, bước nhanh đi qua đón.

"Lạc Y, con luyện đan tốt lắm?" Tạ Như Yên nhìn đến nàng, rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, dừng cước bộ.

Tần Lạc Y gật gật đầu.

"Nương, người vội vã như vậy, là muốn đi chỗ nào a?" Vừa nói chuyện, một bên buông thần thức ra, nhận thấy Tần gia không có gì không thích hợp.

"Ta tới tìm con." Tạ Như Yên thở dài một hơi, nhìn nàng nhẹ nhàng nhíu mày: "Lạc Y, ca ca con hai ngày nay có chút không thích hợp, thời điểm ngày hôm qua ta nhìn đến, liền phát hiện sắc mặt hắn không thích hợp, buổi sáng hôm nay phụ vương con có việc kêu hắn tiến vào, ta phát hiện sắc mặt hắn càng không đúng....Hỏi hắn hắn lại nói không có chuyện gì, vừa rồi ta cố ý nhìn hắn, nói chuyện được một nửa, hắn nhịn không được thổ huyết."

Tần Lạc Y nghe vậy, sắc mặt mạnh mẽ biến đổi. Ngày đó Tần Thiên không bị thương. Hơn nữa trên người hắn có chữa thương đan chính mình cấp.

Cho dù bị thương, ăn chữa thương đan sẽ không có việc gì mới phải, nghe ý tứ nương nàng, bệnh trạng Tần Thiên từ ngày hôm qua tới hôm nay càng ngày càng nghiêm trọng? Thế nhưng tới nông nỗi thổ huyết.

Hiện tại Tần Thiên đã tu luyện ra hai đóa linh hoa, trên Huyền Thiên đại lục, là tồn tại đứng đầu, hẳn là không có khả năng có người khiến hắn bị thương.

"Nương, người không cần hoảng, con đi nhìn xem ca ca." Nàng an ủi Tạ Như Yên, xoay người hướng tới trong viện Tần Thiên phóng qua.

"Ai..." Tạ Như Yên muốn gọi nàng lại, nơi nào còn bóng dáng nàng, nhất thời dở khóc dở cười thì thào tự nói: "Hài tử này, tốt xấu gì con cũng mang theo ta cùng nhau đi a."

Tần Lạc Y trong nháy mắt đi đến sân viện Tần Thiên. Tần Thiên đang tu luyện trong tu luyện thất. Quả nhiên như lời Tạ Như Yên, thần sắc cực không bình thường, sắc mặt đỏ bừng, hơi thở trên người cực không ổn định.

"Tại sao có thể như vậy?" Nhìn đến Tần Thiên, thần sắc Tần Lạc Y trở nên ngưng trọng. Bộ dáng Tần Thiên hiện tại, làm cho nàng nghĩ tới Đoan Mộc Trường Thanh cùng Sở Dật Phong tẩu hoả nhập ma lúc trước.

"Phốc!" Tần Thiên nhắm hai mắt tu luyện đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Tần Lạc Y từ cửa sổ phóng vào.

Tần Thiên nhìn đến nàng, trong mắt mạnh mẽ sáng ngời. "Lạc Y." Quang mang trong mắt hắn có chút kỳ dị, thanh âm khàn khàn trầm thấp.

Tần Lạc Y bước nhanh tiêu sái đi qua, ngồi bên người nhìn hắn, trong phượng mâu tối đen đều là lo lắng nồng đậm.

"Huynh làm sao?"

Tần Thiên chỉ nhìn nàng cười.

"Ta không sao...Lạc Y, ta luôn luôn chờ muội." Thân mình hắn vừa động, thuận thế tựa đầu trên vai nàng.

"Huynh chờ muội làm gì, bị thương liền ăn chữa thương đan!" Tần Lạc Y liếc mắt, hơi có chút tức giận trừng hắn một cái. Nâng tay lên cầm cổ tay hắn, đem thần thức tham nhập trong cơ thể hắn.

"Ăn chữa thương đan cũng vô dụng." Tần Thiên chớp mắt nhìn, gợi khóe môi lên cười nói, hai người lúc này cách gần, Tần Lạc Y lúc này mới phát hiện lông mi Tần Thiên vừa đen vừa dài, rất xinh đẹp.

"Chữa thương đan của muội có thịt bạch cốt, tại sao liền vô dụng với huynh..." Tần Lạc Y nói đến một nửa, đột nhiên ngừng lại, cứ nắm tay nhìn Tần Thiên như vậy.

Tần Thiên biết nàng phát hiện. Trên mặt tươi cười càng thêm đẹp mắt.

"Ta không lừa muội đi, chữa thương đan của muội...Thật sự không dùng được, cần muội tự mình chữa thương cho ta." Hắn thuận thế cầm tay Tần Lạc Y, như có như không vỗ nhẹ, mà tay hắn dừng trên tay Tần Lạc Y, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tiếng bước chân vội vàng vang lên ngoài cửa. Tần Lạc Y đẩy Tần Thiên ra, hạ giọng nói: "Là nương đến đây."

Tần Thiên có chút lưu luyến buông tay ra. Trước khi đầu tựa trên trên bả vai nàng rời đi, hắn hôn lên mặt nàng một cái, mâu quang tối đen sáng quắc, tuấn nhan trong ánh sáng mông lung tăng thêm ba phần tà mị, khiến tâm hồn người khác rung động không thôi.

Tiếng đập cửa vang lên. Cửa viện bị đẩy ra. Tạ Như Yên đi đến. Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tần Thiên ngồi xếp bằng tu luyện trên ngọc đài, mà Tần Lạc Y đứng bên cạnh người Tần Thiên, hai người cách xa hai bước.

Sắc mặt Tần Thiên vẫn ửng hồng thật sự không bình thường, bên môi còn có vết máu chưa lau sạch, mặt Tần Lạc Y không chút thay đổi nhíu mày.

"Lạc Y, ca ca con hắn..." Tạ Như Yên dẫn theo tâm nhảy lên kịch liệt, có dự cảm cực không tốt.

Tần Lạc Y lúc này mới phát hiện bộ dáng chính mình làm cho nương hiểu lầm, vì thế xả khóe môi cười nói: "Nương, người không cần lo lắng, ca ca không có việc gì, hắn rất tốt."

Tạ Như Yên có chút không tin. Tuy rằng nàng không thể tu luyện, nhưng không phải đối với tu luyện hoàn toàn không biết gì cả, Tần Thiên hiện tại đã tu luyện ra hai đóa linh hoa, đặt trên Huyền Thiên đại lục, là tồn tại rất cường đại, không có việc gì sao có khả năng thổ huyết?

"Nương, người cứ yên tâm đi, con thật sự không có việc gì, do con luyện công, ngày mai..." Hắn mỉm cười liếc nhìn Tần Lạc Y một cái, trong mắt hiện lên một chút vô lương, con ngươi hiện ra đạo u quang, tươi cười ẩn ẩn dẫn theo ba phần phúc hắc bảy đùa giỡn: "Ngày mai, ngày mai con liền không có chuyện gì, muội muội, muội nói có phải hay không?"

Tần Lạc Y nhịn xuống xúc động mắt trợn trắng. Tạ Như Yên vẫn có chút không tin, nhìn đi nhìn lại hắn cùng Tần Lạc Y, Tần Lạc Y tiến lên đỡ tay Tạ Như Yên, khẳng định gật gật đầu: "Nương, người thật sự không cần lo lắng, sớm trở về nghỉ ngơi, ca ca nơi này có con." Vẫn đỡ Tạ Như Yên đi ra ngoài viện, sau một lát mới trở về trong phòng lần nữa.

Tần Thiên tựa vào vách tường sau ngọc đài tu luyện, thần sắc lười biếng nhìn nàng, nhưng cùng thần sắc hắn lười biếng không phối hợp là, trong ánh mắt sáng ngời cực nóng, mang theo tình dục nhè nhẹ.

"Đến tột cùng sao lại thế này? Đi ra ngoài ăn phải thứ không sạch sẽ?" Bệnh trạng Tần Thiên, rõ ràng là trúng xuân dược, bị thổ huyết thuần túy là dục hỏa công tâm. Trách không được nói đan dược của nàng vô dụng.

Tần Thiên nhìn nàng. Lúc này trên người Tần Lạc Y mặc y phục màu hồng nhạt(1), lộ ra cổ duyên dáng. Làn váy gấp nếp như khói nhẹ tản ra đầy đất, khiến cho thân thể thướt tha càng thêm linh lung mê người.

Một đầu tóc đen nhánh búi phi tiên kế(2), bên trên cắm trâm hồ điệp(3), mấy hạt trân châu no đủ mượt mà tùy ý điểm xuyến, ánh lên mái tóc đen nhánh phá lệ sáng ngời. Ngũ quan minh diễm chưa thi phấn trang điểm, đôi môi hồng nhuận như nhiễm son. Một đôi con ngươi trong suốt như nước lúc này vừa mang giận vừa mang cười.

Mâu quang Tần Thiên tối sầm. Đưa tay kéo nàng nằm xuống bên người chính mình, hôn lên môi nàng đỏ mọng, một bên hôn một bên khẽ cười nói: "Muội oan uổng ta, muội luyện đan, đừng nói ăn thứ gì bên ngoài, mấy ngày nay ngay cả cửa viện ta cũng chưa đi ra ngoài vài lần."

Hai người cách quá gần, hương thơm trên người Tần Lạc Y nhập mũi, lúc trước mạnh mẽ áp lực xúc động rốt cuộc không áp chế được, Tần Thiên trực tiếp đem nàng đặt dưới thân, đôi môi nóng rực hôn môi nàng chuyển rời xuống cổ, không nhẹ nhàng ôn nhu như lúc trước, mà mang theo hơi cấp bách, trằn trọc hôn Tần Lạc Y, hai tay đem thân mình nàng gắt gao ôm vào trong ngực, hô hấp không hề nhẹ nhàng, mà dồn dập đục trọng.

Tần Lạc Y còn đang suy nghĩ tại sao hắn có bộ dáng trúng xuân dược, không để ý đã bị hắn đặt dưới thân, sau khi nàng tiến vào Thiên Nhân Chi Cảnh, tuy rằng không thể đem Hợp Hoan cực lạc đại pháp hoàn toàn áp chế xuống, nhưng chỉ cần nàng không vận công, Hợp Hoan Cực Lạc đại pháp liền không có cách nào vận hành không ngừng trong cơ thể nàng, đương nhiên sẽ không kích thích nàng bị tình dục khống chế.

Đáy lòng còn nghi hoặc không cởi bỏ, bàn tay nàng mềm mại vừa nhấc, liền đem Tần Thiên đẩy ra: "Huynh nói cho muội trước, mấy ngày nay huynh làm gì, thấy người nào, huynh không thoải mái như vậy...Bắt đầu từ khi nào?"

Tần Thiên có chút thất bại nhìn nàng.

"Muội vẫn nên dập tắt lửa cho ta trước, ta đã nhịn vài ngày, muội muốn biết cái gì, trong chốc lát chậm rãi nói cho muội là được." Nói xong lại đè ép lại đây lần nữa.

Tần Lạc Y rõ ràng cảm giác được thân thể hắn so với vừa rồi càng thêm cực nóng.Dục sắc trong mắt càng đậm, trên mặt hiện ra ửng hồng không bình thường, thậm chí bàn tay cùng cổ lộ bên ngoài đều có thể nhìn thấy ửng hồng.

Trong mắt hiện lên kinh diễm. Vẫn luôn biết ca ca tiện nghi của nàng cực tuấn tú, lúc này phấn mặt đỏ môi, mặt mày phong tình, dị thường yêu nghiệt.