Sư Huynh, Rất Vô Lương

Quyển 1 - Chương 21: Gặp lại Sở Dật Phong




Người đến nơi này hiển nhiên muốn đưa đám người Đoan Mộc Trường Thanh một hàng vào chỗ chết, nếu bọn họ thắng, chính mình chín phần sẽ trở thành đồng loã bị giết.

Nếu là Đoan Mộc Trường Thanh thắng, chiếu theo thái độ vừa rồi bọn họ đối với chính mình, hắn rõ ràng không vội,còn muốn mang theo chính mình bên người...

Cho nên...Mặc kệ bên nào thắng lợi,nàng cũng không chiếm được ưu việt gì!

Còn không bằng thừa dịp hiện tại, bọn họ đánh túi bụi,cũng không ai bận tâm đến chiếu cố nàng, trước tiên nên đào tẩu!

Nghĩ đến đây,động tác dưới chân càng thêm vội vàng đứng lên.

Đảo mắt bỏ chạy đến bên cạnh rừng rậm, đang muốn tiến đi vào, đột nhiên cảm thấy phía sau có một đạo ánh mắt lạnh băng như đao bình thường dừng trên thân thể nàng.

Mạnh mẽ quay đầu.

Vừa lúc đối diện với con ngươi lãnh khốc như muốn giết người của Đoan Mộc Trường.

Tần Lạc Y nở nụ cười.

Nâng tay lên, hướng về phía hắn dùng lực phất phất tay, xoay người rất nhanh tiến vào bên trong rừng rậm.

Đợi chạy ra được một đoạn khá xa, có chút nghĩ mà sợ nâng tay lau mồ hôi trên trán, trên lưng cũng bị mồ hôi lạnh tẩm thấp...

Nếu ánh mắt có thể giết người như lời nói, nàng vừa rồi chỉ sợ đã bị Đoan Mộc Trường Thanh bầm thây vạn đoạn!

Nhưng chuyện hôm nay cũng không thể trách nàng a!

Muốn trách cũng chỉ có thể trách chính hắn mới phải...Tuy rằng làm cho hắn về sau không được, nàng cũng có chút áy náy,nhưng người không vì mình, trời tru đất diệt!

Nếu hắn không có ý định giết nàng, nàng làm sao có thể trong tình thế cấp bách dùng ngân châm đâm vào huyệt đạo của hắn!

Hơn nữa chính mình cũng nói sẽ giải huyệt cho hắn,do hắn chính mình không đồng ý điều kiện của nàng mà thôi...

Về sau...Cũng không tìm được nàng!Thân thể hiện tại của hắn...Có thể giúp hắn tĩnh tâm tu luyện, ngày khác tu luyện tiến triển nhất định cực nhanh! Hắc hắc, nói không chừng về sau hắn còn phải cảm tạ nàng đây.

Nghĩ đến đây,một chút áy náy duy nhất trong lòng nàng cũng biến mất.Tìm đúng phương hướng vương phủ, lại lần nữa chạy thật nhanh về phía trước.

Thanh âm giao chiến phía sau càng thêm kinh thiên động, nàng không dám quay đầu lại, một khắc cũng không dám trì hoãn...Chỉ sợ bọn họ phân ra thắng bại, chính mình liền phiền toái.

"Ngao ô!"

Một đạo thân ảnh màu đen lớn như tia chớp,liền xuất hiện trước mặt nàng.

Tần Lạc Y cả kinh, cảnh giác dừng lại,đợi thấy rõ ràng sinh vật lớn trước mặt nàng cư nhiên là Đại Hắc, không khỏi vui vẻ ra mặt.

"Đại Hắc,đến thật đúng lúc!"

Vươn bàn tay vỗ vỗ bộ lông mềm trên đầu nó, còn trìu mến dị thường xoa xoa bộ lông mềm mại của nó.

"Ngao ô!"

Đại Hắc cảm giác được loại tình cảm vui mừng của nàng, hưng phấn tựa đầu trên tay nàng cọ cọ,trong ánh mắt nheo lại lóe ra tinh lượng hào quang vui sướng, sau nằm úp người xuống dưới.

Tần Lạc Y nâng lên chân ngồi khoá chặt trên lưng nó nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà!"

Đại Hắc đối với phiến rừng rậm này hiển nhiên rất quen thuộc, lựa chọn đường gần nhất, chạy nhanh khoảng gần hai mươi dặm,đã đến phụ cận vương phủ.

Tần Lạc Y nhìn chung quanh,thấy không có người đuổi theo, không khỏi dài thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đổi lại y phục trên người, đem dịch dung trên mặt tẩy đi, lại lấy khăn lụa trắng che lên mặt, mới cùng Đại Hắc thong dong hướng Trấn Nam Vương phủ đi đến.

"Tần Lạc Y!"

Đang muốn nhẹ nhàng từ trên góc tường vây tiến vào vương phủ, một đạo thân ảnh mặc sắc đột nhiên từ trên trời giáng xuống, ngăn ở trước mặt nàng.Phượng mâu hẹp dài nồng đậm nghiền ngẫm, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm chính mình.

Khí chất cao quý,khuôn mặt tuấn tú,khoé môi mang ý cười...Đối với Tần Lạc Y mà nói, hết thảy đều không coi là quen thuộc, nhưng ấn tượng thập phần khắc sâu.

Nam nhân này đúng là tử y nam tử,trước ngày đầu tiên nàng xuyên qua, liền bị nàng ám toán, sau đó bị đưa tới vùng hoang vu cấp chính mình giải độc.

"Là ngươi!" Tần Lạc Y nhíu mày, khẽ mở môi đỏ mọng: "Ngươi như thế nào ở trong này?"Trong thanh âm thanh thuý dễ nghe có một tia nghi hoặc thản nhiên.