Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 52: Trào phúng




Lúc Tiêu Mộc Từ tìm được An Vũ Hàng, cậu đang đứng ngẩn người trước khu chọn thức ăn, cầm trên tay một cái đĩa to, nhưng không lấy gì. Tiêu Mộc Từ cũng biết hôm nay đột nhiên giới thiệu An Vũ Hàng cho ba mình, An Vũ Hàng còn chưa chuẩn bị tâm lý. Nhưng nếu anh không làm như vậy, ba sẽ cho rằng anh đối với An Vũ Hàng không nghiêm túc, cho nên ngay từ đầu mới không giới thiệu chính thức, việc này đối với bọn họ về sau không có nửa điểm chỗ tốt nào.

Anh bước qua, từ phía sau ôm lấy An Vũ Hàng, cậu hoảng sợ, quay đầu nhìn lại thấy là Tiêu Mộc Từ, mới lộ ra một chút ý cười, nói: “Bác trai không làm khó anh chứ?”

Kỳ thật An Vũ Hàng cũng không yêu cầu quá xa rằng Tiêu Mộc Từ sẽ giới thiệu cậu cho người nhà của anh, còn là không e dè như vậy.

“Không có. Em yên tâm đi.” Tiêu Mộc Từ hôn lên lỗ tai cậu, nói: “Nhà của anh ba dễ mẹ khó, ba anh đối với cuộc đời anh cũng không can thiệp quá đáng. Anh giới thiệu em với ông ấy, cũng là hy vọng ông có thể tán thành em.” Hàng năm số lần anh gặp ba mình thật sự cũng có hạn, nếu gặp mặt, chỉ đơn giản trực tiếp nói thẳng mọi chuyện, nếu không nói không chừng ba lại nghĩ anh đang cố ý làm chậm trễ thời gian của ông.

“Bác ấy…”

“Ông ấy nói sẽ không nhúng tay vào, bảo anh tự mình thuyết phục mẹ là được.” Tiêu Mộc Từ mỉm cười nói. Kỳ thật qua một cửa này của ba, trong lòng anh cũng thoái mái hơn không ít.

“Thật sao?” An Vũ Hàng ngoài ý muốn xoay người nhìn anh.

Tiêu Mộc Từ véo nhẹ lỗ tai cậu, cười nói: “Anh sẽ lừa em sao?”

An Vũ Hàng lộ ra tươi cười xinh đẹp, khó được lúc ôm lại Tiêu Mộc Từ một chút, nói: “Cám ơn.”

“Ngốc quá, đây đều là anh nên làm.” Tiêu Mộc Từ ôm chặt An Vu Hàng, cười nói: “Được rồi, em cũng đừng quá khẩn trương. Ăn cho no mới là chuyện quan trọng hơn.”

“Vâng.” An Vũ Hàng gật gật đầu, buông Tiêu Mộc Từ ra, bắt đầu múc cháo.

Tiêu Mộc Từ cầm chén đĩa đi đến quầy thức ăn lấy thêm bánh bao canh (*). Mới vừa cầm lên hai cái, bên cạnh liền nhiều thêm một người, Tiêu Mộc Từ hơi hơi nghiêng mặt nhìn, liền nhìn thấy Kha Ngôn Chiêu mang theo nụ cười nhàn nhạt.

(*) Loại bánh bao có nước súp bên trong, thường gọi là thang bao.

“Cần tôi nói chúc mừng không?” Kha Ngôn Chiêu hỏi.

“Bây giờ còn quá sớm.” Tiêu Mộc Từ trả lời. Phía mẹ anh bên kia còn khó qua hơn so với ba anh, chờ mẹ gật đầu hãy nói chúc mừng cũng không muộn.

“Bất kể nói như thế nào, bắt đầu vẫn rất tốt.” Kha Ngôn Chiêu nói.

“Ừ.” Tiêu Mộc Từ lấy bánh bao xong, lại lấy thêm vài cái xíu mại để lên đĩa, mới hỏi: “Kha Tuấn Hân sao cũng tới đây?”

“Gần đây nó xem như thành thật. Trước đó hai ngày ba tôi nhắc tới chuyện tiệc tối, nó nghe được liền muốn đi theo. Chẳng qua không phải là tới tham gia tiệc, mà chỉ là muốn tới ngâm suối nước nóng.” Kha Ngôn Chiêu cũng gắp vài cái bánh bao, tiếp tục nói: “Mẹ của tôi đi ra ngoài du lịch, lão tam sang thành phố bên cạnh có chút việc. Trong nhà không có ai, sợ không trông chừng được nó, liền dẫn nó đến đây.”

Tiêu Mộc Từ gật gật đầu, cũng không nói gì thêm. Dù sao Kha gia đối với Kha Tuấn Hân không hề buông lỏng, anh cũng không muốn can thiệp nhiều, chỉ cần không chọc tới anh là được.

An Vũ Hàng múc hai chén cháo, lại cầm thêm hai quả trứng ốp la, bưng khay đi về phía Tiêu Mộc Từ. Tiêu Mộc Từ tiếp nhận cái khay, đặt đĩa bánh bao và xíu mại lên, sau đó nói với An Vũ Hàng: “Đi lấy thêm ly sữa.”

An Vũ Hang nghe lời đi lấy sữa, Kha Ngôn Chiêu cười lắc đầu, bưng khay ăn rời đi.

Lúc An Vũ Hàng đi lấy sữa, vừa đúng lúc đụng mặt Kha Tuấn Hân đang lấy sữa đậu nành và cà phê. An Vũ Hàng khôg để ý đến anh ta, Kha Tuấn Hân cũng khó được lúc không mở miệng nói gì. Cô bé phụ trách trong quầy phục vụ rất nhanh rót cho An Vũ Hàng một ly sữa nóng. An Vũ Hàng bưng ly sữa liền đi tìm Tiêu Mộc Từ. Mà Kha Tuấn Hân nhìn theo bóng lưng cậu, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

Buổi chiều, Tiêu Mộc Từ dẫn theo An Vũ Hàng đi xem phim, nơi này có cung cấp rạp chiếu phim dành cho hai người, diện tích không lớn, nhưng từ màn ảnh đến hiệu quả âm thanh đều giống như đúc với rạp chiếu phim.

Xem được một nửa, An Vũ Hàng muốn đi toilet, Tiêu Mộc Từ tạm dừng phim, sau đó mở đèn, thuận tiện cho cậu nhìn đường. An Vũ Hàng mới vừa đi ra ngoài không bao lâu, di động cậu đặt trên ghế sa lông đột nhiên vang lên. Tiêu Mộc Từ nhìn thoáng qua, là Viên Gia gọi tới, cũng không nghĩ nhiều, liền trực tiếp nhận điện thoại.

“Alô?”

“Ách…” Viên Gia bên kia sửng sốt một chút, cậu nghe được đây không phải là thanh âm của An Vũ Hàng, “Cái kia, đây là di động của An Vũ Hàng phải không?” Cậu xác định bản thân không hề gọi sai.

“Ừ, anh là Tiêu Mộc Từ.” Tiêu Mộc Từ nói thẳng.

“A? Tiêu ca?” Viên Gia rất bất ngờ, hỏi: “Anh đang cùng một chỗ với Vũ Hàng à?”

“Ừ, em ấy đi toilet. Chút nữa em ấy trở lại, anh bảo em ấy gọi lại cho cậu.” Tiêu Mộc Từ nói.

“Vâng, làm phiền Tiêu ca.” Nói chuyện với Tiêu Mộc Từ, Viên Gia cũng không dám quá cợt nhả.

“Ừ.” Tiêu Mộc Từ không nói gì nữa, cúp điện thoại.

Qua khoảng 5 phút đồng hồ, An Vũ Hàng đẩy cửa đi vào. Tiêu Mộc Từ nói với cậu: “Viên Gia vừa mới gọi điện tới tìm em, anh giúp em nghe máy.”

“À.” An Vũ Hàng ngồi trở lại trên ghế sa lông, hỏi: “Chuyện gì?”

“Cậu ta không nói. Em gọi điện thoại cho cậu ta đi, anh đi mua cà phê.” Tiêu Mộc Từ đứng lên, kỳ thật bọn họ có thể gọi nhân viên phục vụ đưa tới, nhưng vì cho An Vũ Hàng thời gian và không gian nói chuyện điện thoại, anh quyết định tự mình đi mua, “Có muốn ăn điểm tâm không?”

“Cho em miếng bánh ngọt đi. Đừng quá ngọt.” An Vũ Hàng nói.

“Được.” Tiêu Mộc Từ hôn lên môi cậu một cái, liền rời đi.

An Vũ Hàng gọi lại cho Viên Gia, bên kia Viên Gia quả thực là trong một giây liền bắt máy.

“Ông cư nhiên cùng một chỗ với Tiêu ca? Tui còn tưởng rằng ông đang ở nhà buồn bực nè!” Viên Gia nói thẳng.

“Ừ. Gọi điện cho tui có việc gì không?” An Vũ Hàng tựa lưng vào gối dựa, hỏi.

“Chỉ là báo cho ông biết chuyện bài post ông yên tâm đi. Sau khi bài post bị xóa, cũng không có ai trong diễn đàn nhắc tới nữa. Cảnh báo an toàn giải trừ.” Viên Gia cười nói.

“Tốt quá, lần này lại làm phiền ông.” Nếu không phải Viên Gia phát hiện sớm liên hệ với admin, việc này có thể sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy.

“Đừng khách sáo. Tui nói nè, ông với Tiêu ca đang ở đâu chơi vậy?” Viên Gia hỏi.

“Suối nước nóng.” An Vũ Hàng cười trả lời cậu ta.

“Đệch, cư nhiên không gọi tui đi chung!” Viên Gia là một người mê chơi, nếu tổ chức đến suối nước nóng chơi, cậu khẳng định sẽ tham gia.

An Vũ Hàng trầm mặc một lúc, mới can nhắc nói: “Viên Gia, tui có việc muốn nói cho ông biết.”

“Đừng làm nghiêm túc như vậy, có chuyện gì liền nói đi.” Viên Gia nói.

An Vũ Hàng thở ra một hơi, nói: “Xin lỗi, tui vẫn luôn giấu mấy ông. Kỳ thật tui với Tiêu ca đang cùng một chỗ.”

“Hả?” Viên Gia tựa hồ có chút ngớ ra, “Ông… Lời này… là có ý gì?”

“Chính là nói tui với Tiêu Gia đang kết giao.” An Vũ Hàng dứt khoát nói rõ ràng. Nếu Tiêu Mộc Từ đã giới thiệu cậu cho ba mình, vậy cũng đã đến thời điểm cậu phải một lần nữa giới thiệu Tiêu Mộc Từ cho các bạn mình.

“Cái… Đệch…” Viên Gia Bên kia tựa hồ nghẹn lời, một lúc lâu mới hỏi: “Tiêu ca có đang ngồi bên cạnh ông không vậy?”

“Không, anh ấy đi mua đồ rồi.”

“Tui, tui thật sự không biết nói cái gì. Ông muốn hù chết tui hả?! Ông với Tiêu ca bắt đầu từ lúc nào?” Viên Gia lớn tiếng nói: “Sao tới giờ ông mới nói cho tui biết hả! Còn có thể làm bạn bè nữa hay không?!”

Vấn đề cậu ta hỏi quá nhiều, An Vũ Hàng cũng không biết trả lời cái gì trước mới tốt, chỉ có thể chậm rãi giải thích cho cậu ta, “Cũng chưa được bao lâu, lúc năm mới bắt đầu kết giao. Trước đó không nói chuyện tui là đồng tính luyến ái, là do tui còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Cậu cũng rất sợ mất đi những người bạn này, hoặc là xuất hiện tình huống chiến tranh lạnh, dù sao trước đó khi truyền ra chuyện cậu là gay, bọn họ đều đứng trên lập trường cậu là thẳng nam mà giúp cậu biện bạch. Lỡ như biết cậu là cong, An Vũ Hàng cũng không dám đảm bảo bọn họ sẽ không bài xích.

“Ông phải tin tưởng tui chứ.” Viên Gia thở dài.

“Ừ, là tui không tốt.” An Vũ Hàng cười cười, nói tiếp, “Trước khai giảng bọn mình chỉ gặp mặt một lần, còn là vì chuyện của Tư Húc. Lúc ấy vốn đã rất rối rắm rồi, tui cũng không muốn nói chuyện của mình.” Chẳng qua lúc ấy cậu cũng biết được độ tiếp thu của Viên Gia và Thời Nhiễm đối với chuyện này.

“Nếu hôm nay không phải là Tiêu ca nghe điện thoại, ông không phải là không định nói cho tui biết luôn đó chứ?”

“Không có, nếu có cơ hội thích hợp, tui sẽ nói.” So với việc mỗi cuối tuần đều phải bịa lý do để đến nhà Tiêu Mộc Từ, chi bằng trực tiếp nói cho bọn họ biết rõ sự thật. Tuy rằng lúc này so với cậu mong muốn tới sớm một chút, nhưng cảm giác cũng không tệ.

“Tui đột nhiên cảm thấy, tui phải thay đổi mắt nhìn về ông rồi.” Viên Gia nghiêm túc nói.

“Cái gì?”

“Tiêu ca là anh trai mà tui tôn kính, vậy ông không phải liền thành chị dâu tui hả? Ông đừng có nói với tui ông và Tiêu ca cùng một chỗ thì ông là phía trên nha.” Viên Gia một bộ dạng biết lắm mà.

“Cút.” An Vũ Hàng nhẹ mắng một tiếng.

Viên Gia cười hắc hắc, nói: “Được rồi, tui không quấy rầy thế giới hai người của ông nữa. Trở về nhớ mời tui đi ăn cơm đó! Còn có, cẩn thận đừng túng dục quá độ!” Nói xong Viên Gia liền trực tiếp cúp điện thoại, tựa hồ là sợ An Vũ Hàng mắng mình.

An Vũ Hàng bất đắc dĩ ném di động lên ghế sa lông, tâm tình cũng theo đó mà trở nên thoải mái.

Tiêu Mộc Từ bưng cà phê và bánh ngọt trở về, An Vũ Hàng đang tựa người vào ghế sa lông nhìn anh.

“Làm sao vậy?” Nhìn An Vũ Hàng một bộ dáng thật vui vẻ, Tiêu Mộc Từ hỏi.

An Vũ Hàng kéo anh qua, để anh ngồi xuống, sau đó tự mình ngồi lên đùi anh, nói: “Em nói với Viên Gia chuyện em và anh cùng một chỗ.”

Tiêu Mộc Từ mỉm cười, cúi đầu hôn cậu, nói: “Rất tốt.”

An Vũ Hàng cười nắm lấy tay Tiêu Mộc Từ, Tiêu Mộc Từ cũng nắm chặt tay cậu, sau đó tắt đèn, tiếp tục xem phim. Chẳng qua phần sau của bộ phim chiếu cái gì cả hai người đều không rõ ràng, chỉ có triền mien hôn môi bao trùm toàn bộ thời gian, hỗn hợp hương vị bánh ngọt và cà phê, ôn nhu mà nóng rực.

Chuyện An Vũ Hàng và Tiêu Mộc Từ kết giao, Viên Gia mà biết, vậy Thời Nhiễm và Địch Tư Húc khẳng định cũng sẽ biết. Chờ đến lúc An Vũ Hàng trở về phòng ngủ, liền bị ba người này liên thủ trêu chọc một phen, cuối cùng An Vũ Hàng nói mời ăn cơm, bọn họ mới buông tha cho cậu.

Chớp mắt lại qua một tuần.

Buổi chiều ngày thứ sáu, An Vũ Hàng vừa mới mặc quần áo xong chuẩn bị ra ngoài, Viên Gia lại đúng lúc trở về từ chỗ hội sinh viên.

“Đi làm thêm hả?” Viên Gia hỏi.

“Ừ.”

“Buổi tối trở về không?” Viên Gia cười hỏi.

Thời Nhiễm cũng là vẻ mặt đầy ý cười mà nhìn qua.

An Vũ Hàng bất đắc dĩ nói: “Không về.” Cậu đã hứa sẽ đi qua chỗ Tiêu Mộc Từ ngủ.

“À, nhớ chú ý cho thân thể nhỏ bé của ông nhá.” Viên Gia cười vỗ vỗ vai cậu.

An Vũ Hàng đã bị cậu trêu chọc thành quen, đi ra cửa đổi giày.

“Đúng rồi.” Viên Gia kéo ghế của mình qua ngồi xuống, nói với cả bọn: “Hôm nay tui gặp Hứa Phong Bạch ở chỗ hội sinh viên. Cậu ta, hình như bị người ta đánh.” Viên Gia nói cũng có chút do dự, tựa hồ không quá xác định.

“Sao?” Thời Nhiễm hỏi: “Cái gì gọi là hình như?”

An Vũ Hàng cũng đồng dạng không hiểu mà vừa mang giày vừa nhìn về phía Viên Gia. Địch Tư Húc cũng dời mắt khỏi màn hình phó bản, nhìn Viên Gia. Bọn họ và Hứa Phong Bạch không quen thuộc, nhưng nếu đã quen biết cũng nên hỏi một đôi lời.

“Tui thấy trên trán cậu ta sưng một cục. Liền hỏi cậu ta một câu, cậu ta nói là không cẩn thận bị té ngã. Lúc ấy tui cũng không quá để ý, nhưng lúc cậu ta đi lấy tài liệu trên giá sách, cánh tay lộ ra ngoài một chút, bên trên hình như là từng đạo vết trầy, có cái tím bầm luôn.” Viên Gia cau mày, “Chẳng qua tui còn chưa nhìn thấy rõ rốt cục là tạo thành như thế nào, cậu ta đã lấy được đồ, tay áo che lại cánh tay rồi. Thoạt nhìn có vẻ không muốn cho người ta phát hiện, tui cũng không tiện hỏi quá nhiều.” Da của Hứa Phong Bạch rất trắng, cho nên chỉ cần bị thương, sẽ rất rõ ràng.

“Cái cậu Hứa Phong Bạch ấy thoạt nhìn rất thành thật, hẳn là sẽ không đắc tội người khác đâu. Có thể là lúc cậu ta té ngã liền bị cọ trầy tay hay không?” Thời Nhiễm suy đoán.

“Ừ, cũng có khả năng này.” Viên Gia gật gật đầu, “Chẳng qua nói đi nói lại, cái tên Hứa Phong Bạch này nhìn thì tốt, nhưng cứ có cảm giác không đáng tin.”

“Có thể có một hai người thổ lộ tình cảm đã không tệ rồi.” Thời Nhiễm nói.

“Cũng phải.” Viên Gia cũng không rối rắm vấn đề này, nói với An Vũ Hàng: “Ông đi làm thêm nhanh đi, đừng tới trễ.”

“Ừ, tui đi đây.” An Vũ Hàng mang balo, xoay người đi ra cửa.

Thứ bảy, An Vũ Hàng tỉnh lại trên giường của Tiêu Mộc Từ, xoa xoa hai mắt còn có chút mông lung, xuống giường rửa mặt. Một lúc nữa cậu còn phải đi làm thêm, không thể đến trễ.

Nhìn cậu vất vả, Tiêu Mộc Từ cũng có chút không nỡ, sau khi thức dậy liền đứng ở cửa toilet, nói với An Vũ Hàng: “Nếu mệt quả thì xin nghỉ công việc ở tiệm cà phê đi em.”

An Vũ Hàng quay đầu nhìn anh, không nghĩ tới anh sẽ nhắc đến vấn đề này.

“Lợi dụng nửa năm này dưỡng sức cho tốt, chờ đến năm tư liền có thể bắt đầu tìm một nơi thực tập. Tích lũy nhiều kinh nghiệm một chút, đối với chuyện về sau cũng hữu dụng.” Kỳ thật cho dù An Vũ Hàng cái gì cũng không làm, mỗi ngày ở không ở nhà, Tiêu Mộc Từ cũng vui lòng. Chẳng qua anh không thể nói như vậy, An Vũ Hàng khẳng định sẽ không vui.

An Vũ Hàng cúi đầu rửa mặt xong, mới mở miệng nói: “Em vẫn rất thích công việc ở tiệm cà phê. Mỗi ngày ở trường học cũng không giao tiếp gì nhiều, đến tiệm cà phê mặc dù là làm thêm, nhưng có thể tiếp xúc được một ít đồng nghiệp, thay đổi tâm tình, rất tốt.”

“Anh chỉ sợ em quá mệt mỏi thôi.” Tiêu Mộc Từ lấy khăn mặt qua giúp cậu lau mặt.

An Vũ Hàng cười nói: “Hiện tại vất vả một chút, về sau thì tốt rồi.” Chờ cậu để dành đủ tiền rồi, sẽ không đi làm thêm thế này nữa.

Tiêu Mộc Từ không thể khuyên nhủ cậu, đành phải nói: “Nếu quá mệt mỏi thì thôi nhé, đừng miễn cưỡng bản thân. Còn có anh mà.”

“Vâng.” An Vũ Hàng khẽ đáp lại, Tuy rằng cậu sẽ không để Tiêu Mộc Từ nuôi mình, nhưng có những lời này, cậu vẫn cảm thấy thực kiên định.

Ăn xong điểm tâm, Tiêu Mộc Từ lấy quần áo mua cho An Vũ Hàng từ đợt lễ tình nhân ra, để cậu mặc đi làm. An Vũ Hàng vẫn cảm thấy mớ quần áo này quá đắt, mặc ở trường không thích hợp. cho nên vẫn luôn để ở chỗ Tiêu Mộc Từ. Chiều hôm nay bọn họ muốn đến một hội quán ăn cơm, khi đến đó phải ăn mặt được một chút, cho nên An Vũ Hàng cũng không thể cự tuyệt.

Giúp cậu mặc quần áo tử tế, Tiêu Mộc Từ tiễn cậu ra cữa, dặn dò xế chiều sẽ đi đón cậu. An Vũ Hàng cũng dặn anh lái xe cẩn thận, liền rời đi.

Buổi chiều tụ hội kỳ thật cũng không có người ngoài, chỉ có Tiết Dập, Thư Văn Ngạn, Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng. Chủ yếu là hội quán này mới vừa mời về một đầu bếp mới, nghe nói tay nghề làm cá rất tuyệt, cũng khó được lúc hôm nay cả bọn đều có thời gian rảnh, cho nên chuẩn bị đi ăn thử. Ăn xong rồi còn có thể ngồi đánh mạt chược tiêu khiển một chút, thuận tiện cũng giải quyết luôn bữa tối.

Tiêu Mộc từ và An Vũ Hàng đến hội quán, nhân viên phục vụ liền dẫn bọn họ lên lầu. Nơi này toàn bộ là phòng riêng, cảm giác tính tư nhân đặc biệt tốt. Thang máy lên tới lầu sáu, nhân viên bán hàng dẫn theo hai người đi vào bên trong, Tiêu Mộc Từ nắm tay An Vũ Hàng, An Vũ Hàng ngắm nhìn khắp nơi, cảm giác nơi này phong cách bố cục không giống như khách sạn, ngược lại giống như một KTV, chỉ là không biết bên trong phòng là dạng gì.

Một cánh cửa được mở ra từ bên trong, Tiêu Mộc Từ và An Vũ hàng vừa lúc đi ngang qua trước cửa.

“Tiêu thiếu?”

Nghe vậy, Tiêu Mộc Từ dừng bước, quay đầu lại nhìn thấy rõ người gọi mình, mới hỏi: “Tới dùng cơm sao?”

“Ừ, thuận tiện dẫn theo vài người bạn đến đây vui chơi một chút.” Người đàn ông cười nói, sau đó ánh mắt nhìn lướt qua An Vũ Hàng đứng bên cạnh Tiêu Mộc Từ.

Lúc An Vũ Hàng xoay người lại cũng có nhìn người đàn ông này vài lần, sau đó cũng không đánh giá gì thêm. Người này thoạt nhìn chỉ khoảng 30 tuổi, mặt tròn, vầng trán sung túc, bộ dạng tương đối bình thường, nhưng không khó nhìn, cảm giác rất phúc hậu.

“Vị này là ai?” Người đàn ông ý chỉ An Vũ Hàng.

Tiêu Mộc Từ nói với anh ta: “Em họ của tôi.”

“Thì ra là thế.” Người kia không để ý tới An Vũ Hàng nữa, mà nói với Tiêu Mộc Từ: “Hôm nào có cơ hội tôi mời Tiêu thiếu đi uống một chút, chúng ta đã có thời gian rất dài rồi không gặp nhau.”

Tiêu Mộc Từ không nói được, cũng chẳng nói không.

An Vũ Hàng vẫn rất hiểu biết Tiêu Mộc Từ, chỉ cần khi Tiêu Mộc Từ giới thiệu cậu với người khác mà nói là “em họ”, liền chứng tỏ đối phương không phải người đặc biệt quen thuộc, không cần thiết cho họ biết quá nhiều. Đương nhiên, ngoại trừ giáo viên hướng dẫn của cậu, bởi vì khi đó bọn họ còn chưa phải loại quan hệ này. Mà đối với người thân thiết, Tiêu Mộc Từ bình thường sẽ nói “Đây là người yêu của tôi”, sẽ không lãng tránh, hào phóng thừa nhận. Cho nên thông qua điểm ấy, An Vũ Hàng có thể kết luận, Tiêu Mộc Từ cùng người này không quá thân quen, hoặc là nói không tin được anh ta.

Người kia còn muốn tiếp tục nói gì đó, trong phòng lại có thêm hai nam sinh bước ra. Khi An Vũ Hàng nhìn thấy một nam sinh trong đó, lập tức sửng sốt, ấn đường cũng hơi hơi nhăn lại, nam sinh kia không phải là ai khác, đúng là An Minh Hi.

An Minh Hi nhìn thấy cậu cũng sửng sốt một chút, nhưng sau đó lại tựa như không quen biết chuyển tầm mắt đi nơi khác.

“Đi đâu vậy?” Người đàn ông hỏi An Minh Hi và một cậu thanh niên khác.

Cậu ta đáp đi ra ngoài hít thở không khí, bên trong quá nóng. Người đàn ông cũng không nói gì, chỉ là gật đầu một cái.

An Vũ Hàng có thể rõ ràng ngửi được mùi rượu trên người bọn họ, chẳng qua không biết là của An Minh Hi, hai là của cậu thanh niên kia, hoặc là cả hai người đều có.

“Tôi có hẹn, đi trước.” Tiêu Mộc Từ nói với người đàn ông.

“Được, được. Có chuyện gì liên hệ điện thoại nhé.” Người đàn ông một bộ dạng vô cùng nhiệt tình.

Tiêu Mộc Từ không nói gì, dắt An Vũ Hàng, đi theo nhân viên phục vụ dẫn đường tiếp tục đi vào bên trong.

Vừa chuyển qua một ngã rẽ, An Vũ Hàng mới nhỏ giọng hỏi Tiêu Mộc Từ, “Người mới vừa rồi là ai?”

“Một người làm về tài chính, làm sao vậy?” Tiêu Mộc Từ hỏi cậu. Trong trí nhớ của anh, An Vũ Hàng cực kỳ ít hỏi tình huống của người khác, nhất là người anh quen biết vì chuyện làm ăn hoặc là người trong mạng lưới nhân mạch của mình, bởi vì An Vũ Hàng căn bản không thèm để ý mấy thứ này, cho nên lúc này đột nhiên hỏi đến, anh cảm thấy có chút kỳ quái.

An Vũ Hàng mấp máy khóe miệng, đáp: “Trong hai người thanh niên vừa mới từ trong phòng đi ra, người cao hơn là em trai em.”

Tiêu Mộc Từ giật mình một chút, cũng hiểu ra An Vũ Hàng đang lo lắng cái gì, “Cần anh tìm người điều tra một chút không?”

An Vũ Hàng lắc đầu, “Em chỉ là có chút đoán không ra vì sao An Minh Hi lại ở đây. Người đàn ông kia thoạt nhìn cũng không giống người hiền lành gì.”

“Anh ta làm ăn cũng không tệ, nhưng mà có đôi khi thủ đoạn không được sáng rọi cho lắm. Bình thường những người làm ăn chân chính hoặc là gia tộc có vị thế, đều không để ý những người như vậy.” Tiêu Mộc Từ nói.

“À.” An Vũ Hàng đáp lời, cũng không hỏi nhiều hơn nữa. Cậu tuy rằng không có tình cảm gì nhiều với đứa em trai này, nhưng cũng không hy vọng nó gặp rắc rối. Chẳng qua An Minh Hi đã là người trưởng thành, hẳn sẽ không vô tri đến mức như vậy, rảnh rỗi tìm phiền toái cho bản thân.

Vào phòng, Tiết Dập và Thư Văn Ngạn đã ngồi sẵn chờ bọn họ. Thấy hai người tiến vào, Tiết Dập liền báo cho nhân viên phục vụ có thể mang thức ăn lên.

“Gần đây thế nào? Học tập bận lắm không?” Thư Văn Ngạn hỏi.

An Vũ Hàng treo áo khoác lên, đáp: “Không bận lắm. Điểm học phần này cũng không tệ lắm, mà học kỳ này cũng không quá nhiều môn.”

“Năm tư cậu trực tiếp đến Thú Ý thực tập đi. Đều là người một nhà, cũng có thể chỉ dẫn cậu một chút.” Tiết Dập nói.

An Vũ Hàng cười cười, “Đến lúc đó rồi nói sau ạ. Hiện tại em còn phải học thêm một ít nữa, chờ đến lúc đi làm mà còn phải học thì hơi khó khăn.”

“Ý tưởng thế này là đúng, kinh nghiệm nhiều không sợ thiệt.” Thư Vă Ngạn rất đồng ý.

Đồ ăn rất nhanh được dọn lên. Hôm nay nói trước là sẽ ăn cá, cho nên trên bàn ăn ngoại trừ cơm, thật sự cũng không có đồ ăn gì khác, tất cả đều là cá, canh cá, cá chiên, cá dấm chua Tây Hồ, gỏi cá, cá viên đường giấm… Tổng cộng mười món ăn. Tràn đầy một bàn tiệc cá với tạo hình khác nhau, cũng xác thực khiến người ta khẩu vị bùng nổ.

Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, đương nhiên phần lớn thời gian vẫn là nói chuyện công tác. An Vũ Hàng cũng quen rồi, không cảm thấy quá nhàm chán. Tay trái Tiêu Mộc Từ nắm lấy tay phải của cậu, không ngừng gắp đồ ăn cho cậu. Tay phải bị nắm chặt, An Vũ Hàng chỉ có tay trái không thể cầm đũa, đành phải cầm thìa dùng cơm, nhưng cũng không cảm thấy phiền toái gì.

Ăn no khoảng tám phần, An Vũ Hàng đứng dậy đi toilet. Trong phòng này cái gì cũng có, thậm chí còn có một cái giường đôi, nhưng duy nhất không có toilet.

Đi WC xong, An Vũ Hàng đứng trước bồn rửa tay, An Minh Hi từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy An Vũ Hàng, cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc quá nhiều, chỉ đi đến bên cạnh cậu, mở nước rửa tay.

An Vũ Hàng cũng không định bắt chuyện với cậu ta, tắt nước xong rút một tờ khăn giấy, định lau khô tay rồi rời đi.

An Minh Hi xuyên qua gương đánh giá cậu, châm chọc cười cười, mở miệng nói: “Xem ra anh sống cũng tốt lắm, cư nhiên có thể đến nơi này dùng cơm. Chậc, xem một thân quần áo này cũng không tệ, chẳng qua không quá giống với gu của anh. Tôi nói này, anh là bị người đàn ông kia bao nuôi phải không?”

An Vũ Hàng không muốn tranh luận với An Minh Hi, cậu không còn là đứa trẻ, sẽ không ấu trĩ như vậy, cậu và Tiêu Mộc Từ là quan hệ như thế nào bản thân cậu rõ ràng nhất.

Thấy cậu không nói lời nào, An Minh Hi còn nói thêm: “Thế nào? Sống tốt quá nên ngay cả em trai cũng không nhận?”

An Vũ Hàng ném cái khăn giấy bị vò thành một khối vào trong sọt rác, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

“Thế nào? Anh tới được, mà không cho tôi đến?” An Minh Hi cười lạnh nói: “Anh thì đến chơi với đại gia bao mình, tôi là vì tiền đồ của mình mà đến bàn chuyện công việc. Anh thì dựa vào người khác, mà tôi, lại dựa vào chính mình.”

An Vũ Hàng vốn có lòng nhắc nhở An Minh Hi vài câu, dù sao người đàn ông thoạt nhìn phúc hậu này không hề dễ chọc. Nhưng thái độ này của An Minh Hi khiến An Vũ Hàng thật lòng lười cùng cậu ta nhiều lời. Cậu không biết mẹ mình sao lại dạy dỗ An Minh Hi thành như vậy, còn phải nơi chốn chỉ trích mình mới chịu.

An Vũ Hàng nhếch khóe môi một cái, nói: “Vậy chúc cậu sớm ngày thăng chức.”

Nói xong, An Vũ Hàng liền xoay người rời khỏi toilet, hoàn toàn không thèm để ý An Minh Hi là vui vẻ hay không mất hứng.

An Minh Hi xuyên thấu qua gương nhìn theo bóng dáng rời đi của An Vũ Hàng, nhìn cửa toilet chậm rãi đóng lại, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp, tựa như một đoàn mực đen pha mãi không lan ra…

Hết –