“Tôi còn nghĩ rằng phải giữa trưa cậu mới đến.” Tiết Dập cười nhìn Tiêu Mộc Từ bước xuống xe.
Tiêu Mộc Từ nhướng mày, “Mỗi năm tôi đều đến sớm để chúc Tết.”
“Năm nay khác với mọi năm mà.” Tiết Dập dùng cánh tay chọt chọt Tiêu Mộc Từ, trêu chọc hỏi: “Buổi sáng đã gọi điện thoại với Vũ Hàng rồi phải không?” Theo hiểu biết của anh, người đang yêu chỉ hận không thể 24h dính cùng một chỗ, mỗi ngày gọi điện thoại mấy lần quả thực là chuyện đương nhiên.
Tiêu Mộc Từ nhìn anh một cái, vừa đi về phía thang máy bên kia, vừa nói: “Em ấy đang ở nhà tôi, không cần gọi điện thoại?”
“Hả?” Tiết Dập có chút ngoài ý muốn: “Cậu là ăn được rồi?”
“Chưa.” Tiêu Mộc Từ cũng không cho rằng chuyện có thể nhìn không thể ăn có gì phải xấu hổ, “Em ấy ở chỗ tôi mừng năm mới, vẫn sẽ ở đến mùng 8.”
“Phắc. Người đều đã ở trong nhà, cậu cư nhiên còn nhịn được?” Tuy rằng đây đối với An Vũ Hàng là một loại tôn trọng, nhưng tự đáy lòng của Tiết Dập vẫn lo lắng cho thân thể của Tiêu Mộc Từ, dù sao cũng đừng nghẹ đến có bệnh là được.
“Cậu lo hão quá nhiều rồi.” Nhìn An Vũ Hàng mỗi ngày lắc lư trước mắt, Tiêu Mộc Từ dĩ nhiên cũng sẽ có ý muốn. Nhưng muốn thì muốn, trước khi An Vũ Hàng chưa đồng ý, anh sẽ không hành động.
“Hắc hắc, người anh em à, tôi cũng là quan tâm cậu thôi.” Tiết Dập cười cùng Tiêu Mộc Từ đi vào thang máy.
Nhà của Thư Văn Ngạn nằm ở tầng 20, phòng ở không lớn, tiêu chuẩn ba phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp, đây đối với hai mẹ con bọn họ mà nói đã đầy đủ rồi.
Sau khi vào cửa, Tiêu Mộc Từ và Tiết Dập chúc Tết mẹ Thư, cả hai đều gọi bà là dì. Tuy rằng Tiêu Mộc Từ đều gọi ba của Thư Văn Ngạn là chú, nhưng chưa bao giờ gọi mẹ Thư là ‘thím’, tuy rằng mẹ Thư rất tốt, đối với anh cũng rất nhiệt tình, nhưng so sánh với địa vị của chú ở trong lòng anh, thì vẫn kém hơn rất nhiều. Mẹ Thư cho đến giờ cũng chưa từng để ý đến vấn đề này, đối với anh vẫn như bình thường.
“Hai đứa và Văn Ngạn đến thư phòng chuyện vãn đi, ở đây dì còn phải chuẩn bị một chút nữa.” Mẹ Thư có một thân tay nghề làm thức ăn ngon, điểm này cho dù là mẹ của Tiêu Mộc Từ hay là mẹ của Tiết Dập, đều không có cách nào so được.
“Dì à, dì làm vài món thức ăn là được rồi, không cần phiền toái.” Tiêu Mộc Từ mỗi năm đều khuyên nhủ, nhưng mỗi năm trên bàn cơm đều dọn đến tràn đầy.
“Không có gì, mấy đứa tới chơi, dì rất vui.” Mẹ Thư khoát tay với bọn họ, nói tiếp: “Đi chơi đi, đừng đứng trong bếp, một chút nữa là xong rồi.”
“Dì làm cơm tuy rằng ăn ngon, nhưng dì vất vả như vậy, sang năm con với Tiêu thiếu sẽ dẫn dì đi ra ngoài ăn.” Tiết Dập rất thích đồ ăn do mẹ Thư làm, nhưng mẹ Thư dù sao cũng là trưởng bối, thật sự không tốt để cho bà mệt.
“Dì biết hai đứa hiểu chuyện. Cũng chỉ có mấy ngày năm mới mới nấu nhiều một chút, ngày thường mấy đứa đều bận rộn, cũng không có biện pháp đến đây thường xuyên. Hôm nay làm một bữa xem như bù cho phần của một năm trước.” Mẹ Thư cười nói. Bà biết mấy người trẻ tuổi đều rất bận rộn, một năm cũng không gặp mặt được mấy lần. Đã có cơ hội, vậy cho bọn họ bồi bổ một trận.
“Vâng ạ, vậy con và Tiêu thiếu sẽ không khách khí nữa.” Tiết Dập cười nói.
Sau đó, Tiêu Mộc Từ, Tiết Dập và Thư Văn Ngạn cùng đi vào thư phòng. Trong thư phòng cũng không có người khác, Thư Văn Ngạn dĩ nhiên cũng an tâm thoải mái bắt đầu hỏi chuyện của Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng. Anh cũng không phải thích hỏi nhiều, chẳng qua đây là lần đầu tiên Tiêu Mộc Từ yêu đương, là bạn bè, dù thế nào cũng phải quan tâm một chút.
Tiêu Mộc Từ cũng không nhiều lời, chỉ nói hai người đã xác định quan hệ, đang từng bước làm sâu hơn hiểu biết lẫn nhau, chờ có cơ hội sẽ hẹn cả đám cùng ăn một bữa cơm.
Đối với chuyện cùng nhau ăn cơm này, Tiết Dập là người đầu tiên đồng ý, anh còn muốn cùng tiểu đồ đệ của mình liên lạc tình cảm nhiều một chút, nếu Tiêu thiếu đã đề xuất, anh dĩ nhiên phải hưởng ứng.
Thư Văn Ngạn cũng biết hẳn nên đi ra ăn bữa cơm tán gẫu một chút, bữa cơm lần trước xem như tụ họp bạn bè, bữa cơm hôm nay ước hẹn tương đương với việc Tiêu Mộc Từ dẫn người yêu ra mắt bạn bè, ý nghĩa khác nhau.
“Chờ tôi hỏi một chút xem khi nào em ấy có thời gian thì đi.” Tiêu Mộc Từ đáp. Kỳ thật mấy ngày nay An Vũ Hàng đều rảnh, nhưng anh không muốn chia sẻ thời gian của An Vũ Hàng với người khác, cho nên việc ăn cơm này về sau lại quyết định.
Sau đó ba người lại chuyển đề tài đến chuyện công việc, mãi cho đến khi mẹ Thư đến gọi bọn họ ra ăn cơm.
Buổi sáng sau khi An Vũ Hàng cùng Tiêu Mộc Từ ăn điểm tâm xong, lại đi ngủ bù thêm một giấc. Mãi đến giữa trưa mới rời giường.
Tiêu Mộc Từ không ở nhà, kỳ thật cậu cũng rất nhàm chán, ban đầu vẫn luôn ở một mình, cho dù cảm thấy cô độc, cũng chỉ có thể chịu đựng. Hiện tại biến thành hai người, một chút cô độc cũng sẽ bị phóng đại vô hạn. Chẳng qua An Vũ Hàng khẳng định sẽ không gọi điện thoại nói cho Tiêu Mộc Từ biết bản thân rất nhàm chán, cậu thà rằng ngồi trên ghế sô pha ngẩn người, cũng không muốn khiến Tiêu Mộc Từ cảm thấy mình phiền toái.
Khó khăn đợi đến buổi chiều, An Vũ Hàng nhanh chóng thay đổi quần áo, mang theo balo của mình đi làm thêm. Đây là lần đầu tiên cậu sinh ra tâm tình không thể chờ đợi được đối với chuyện đi làm thêm.
Cho dù đã là mùng 5, người trên đường vẫn không nhiêu lắm. Không tính là vắng vẻ, nhưng so sánh với không khí náo nhiệt chật chội ngày thường, vẫn còn kém khá xa.
Thay đồng phục tiệm, An Vũ Hàng đi ra trước quầy, lần lược chúc Tết Mạn tỷ, Tiểu Phóng và Nhà Duyệt. Chủ tiện không có ở đây, nhưng vẫn rất hợp với tình hình mà chuẩn bị tiền lì xì cho mỗi nhân viên, cho dù là làm thêm, vẫn có thể nhận được một phần. Tiền không quá nhiều, nhưng cũng là một phần tâm ý.
Trong tiện không có quá nhiều khách, thời gian rất lâu cửa mới bị đẩy ra một lần. Lúc không cần chào hỏi khách khứa, bọn họ liền đứng cùng một chỗ nhỏ giọng nói chuyện phiếm, kể vài chuyện lý thú mấy ngày qua, thuận tiện than thở mấy chuyện không vừa ý.
Lúc sắp đến 4h30, cửa tiệm lần thứ hai bị đẩy ra. An Vũ Hàng đang cúi đầu pha cà phê, Tiểu Phóng đẩy đẩy cậu, ý bảo cậu nhìn ra cửa.
An Vũ Hàng vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tiêu Mộc Từ mang theo cái túi nhỏ bước vào. Số lần Tiêu Mộc Từ đến tiệm không nhiều lắm, nhưng Tiểu Phóng và Nhã Duyệt vẫn nhớ kỹ anh.
“Đến rồi? Anh chờ một chút.” An Vũ Hàng nâng nâng ly sữa trong tay, bảo anh chờ một chút.
Tiêu Mộc Từ gật đầu, đứng tựa ở trước quầy. Duyệt Duyệt vẻ mặt hoa si lặng lẽ nhìn anh —— Loại sinh vật như mỹ nam này không phải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy!
Đưa ly ca phê đã pha xong cho khách, An Vũ Hàng quay đầu nhìn về phía Tiêu Mộc từ, “Uống gì không?”
“Em xem rồi làm đi.” Chỉ cần là thứ do An Vũ Hàng làm, anh cũng sẽ không cự tuyệt.
An Vũ Hàng bảo Duyệt Duyệt chọn cho Tiêu Mộc Từ một ly cà phê và một phần bánh cookie, tiền thì tính cho cậu. Tiêu Mộc Từ cũng không phản đối, dù sao số tiền này anh sớm muộn gì cũng sẽ gửi lại cho An Vũ Hàng làm tiền tiêu vặt, hiện tại cứ tùy cậu vậy.
Sau khi Duyệt Duyệt tính tiền xong, An Vũ Hàng xoay người đi pha cà phê cho Tiêu Mộc Từ. Ly size lớn nhất kiểu này, hẳn có thể để Tiêu Mộc từ uống đến khi cậu tan ca.
Sau khi cà phê pha xong, An Vũ Hàng đưa ly cà phê và bánh cookie đặt vào trong khay. Không khách khí giống như đối đãi với khách xa lạ, mỉm cười nói: “Bưng đi chậm một chút, cẩn thận bị tràn.”
“Ừ.” Khi tiếp nhận cái khay, Tiêu Mộc Từ bất động thanh sắc sờ soạng mu bàn tay của An Vũ Hàng một chút, sau đó tựa như cái gì cũng không phát sinh, bưng cà phê đi ra khu ghế sopha ngồi xuống.
Khu sopha có thể nhìn sang chỗ An Vũ Hàng đứng bên này, An Vũ Hàng cũng có thể nhìn thấy Tiêu Mộc Từ ngồi ở bên kia. Tiêu Mộc Từ lấy ra một quyển sách từ trong túi ra, chậm rãi lật xem, xem như giết thời gian chờ đợi. Tiêu Mộc Từ có việc để làm, An Vũ Hàng cũng có thể an tâm một chút. Cậu rất sợ Tiêu Mộc Từ ngồi chờ quá nhàm chán, như vậy cậu lại không thể không phân tâm để chiếu cố cảm xúc của Tiêu Mộc Từ.
Duyệt Duyệt chồm lại, đứng bên cạnh An Vũ Hàng, nhỏ giọng hỏi: “Người bạn kia của cậu có bạn gái không vậy?”
An Vũ Hàng cười cười, có nữ sinh muốn nghe vấn đề cá nhân của Tiêu Mộc Từ là rất bình thường.
“Không có.” An Vũ Hàng trở lời. Không có bạn gái, nhưng có một bạn trai.
“Tôi biết ngay khẳng định là không có mà!” Duyệt Duyệt vẻ mặt đắc ý nói: “Loại đàn ông thế này tám chính phần là Gay!”
Tay An Vũ Hàng run lên, thiếu chút nữa làm đổ sữa lên người Duyệt Duyệt, cậu thật sự không hiểu được Duyệt Duyệt rốt cục nhìn ra từ chỗ nào.
Duyệt Duyệt hạ thấp thanh âm, nói: “Người bạn kia của cậu vừa nhìn đã thấy không cùng một loại người với chúng ta rồi. Loại hình tinh anh thế này khẳng định không thiếu người theo đuổi, vậy mà đến giờ còn chưa có bạn gái, không phải là Gay mới kỳ quái á.”
An Vũ Hàng quả thực không còn gì để nói. Tuy rằng quan điểm của Duyệt Duyệt có chút phiến diện, nhưng trọng điểm là cô nói đúng.
“Tôi vẫn nên trực tiếp mời cô đi.” Thái độ của An Vũ Hàng rõ ràng là một loại nhận thua, bởi vì cho dù đánh cuộc cậu cũng không có khả năng thắng. Nhưng trong mắt Duyệt Duyệt, An Vũ Hàng chỉ là ngại đi hỏi mà thôi.
“Chuyện này có gì đâu, chỉ hỏi một chút thôi mà.” Duyệt Duyệt đối với việc đánh cược này rất hưng phấn.
Tiểu Phóng đứng bên cạnh có chút nhìn không được, gõ gõ đầu Duyệt Duyệt, nói: “Thu hồi tư tưởng hủ nữ kia của cô lại đi. Lời này có thể tùy tiện hỏi sao? Lỡ như người ta kiêng kị việc này, nói không chừng sẽ tuyệt giao với Vũ Hàng thì sao.”
Duyệt Duyệt trừng mắt nhìn Tiểu Phóng, sau đó than thở, “Tôi thấy đâu đến mức vậy…”
Tiểu Phóng lắc lắc đầu, nói với An Vũ Hàng: “Nha đầu này có chút không bình thường, không cần để ý đến cô ấy.”
An Vũ Hàng cười cười, không nói gì. Đề tài này liền bỏ qua một bên.
Sau khi tan ca, An Vũ Hàng và Tiêu Mộc Từ cùng nhau rời khỏi tiệm cà phê.
Sau khi lên xe, Tiêu Mộc Từ lấy một cái chìa khóa và thẻ phòng từ trong túi áo ra, nói: “Đây là chìa khóa nhà, trước giờ vẫn để chỗ Văn Ngạn, hiện tại giao cho em. Giữ cẩn thận, đừng làm mất.”
An Vũ Hàng cho tới giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy chìa phía nhà của Tiêu Mộc Từ, hiện tại cậu chỉ là khách mà thôi. Nhưng Tiêu Mộc Từ nếu đã cho cậu, cậu cũng không thể không nhận, dù sao bọn họ đã xác định quan hệ, giữ chìa khóa nhà và thẻ phòng của người yêu, hình như cũng không có gì không đúng.
“Được, em sẽ bảo quản cẩn thận.” An Vũ Hàng tiếp nhận.
Tiêu Mộc Từ cười nói: “Không phải bảo quản, là đưa em để lúc có rảnh thì về nhà lúc nào cũng được.”
An Vũ Hàng ngại ngùng cười cười, hai từ ‘về nhà’ này đối với cậu mà nói rất có lực hấp dẫn, hơn nữa cậu căn bản không có cách nào cự tuyệt.
Sau khi trở về nhà, hai người cùng nhau ăn cơm tối. Sau đó lại cùng chơi game một lúc, mới lần lượt đi ngủ. Một đêm không mộng.
Mùng 8 tháng giêng trùng hợp là lễ tình nhân, Tiêu Mộc Từ còn đang nghỉ ngơi, dĩ nhiên là muốn dùng cả ngày để cùng mừng lễ với An Vũ Hàng. Năm rồi An Vũ Hàng đối với mấy loại lễ lộc thế này đều là xem nhẹ, cậu không có người yêu để cùng ăn mừng ngày lễ này, còn không bằng ở nhà xem thêm vài cuốn sách còn hữu ích hơn. Nhưng năm nay thì khác, đây là lễ tình nhân đầu tiên khi cậu và Tiêu Mộc Từ kết giao, dĩ nhiên không thể qua loa được.
Sáng sớm, Tiêu Mộc Từ liền đi vào phòng ngủ của An Vũ Hàng, trực tiếp hôn cậu đến tỉnh. An Vũ Hàng xoa xoa ánh mắt còn buồn ngủ, ngồi dậy tựa vào trên người Tiêu Mộc Từ, để nhanh chóng thanh tỉnh một chút.
“Mấy giờ rồi anh?” Thanh âm của An Vũ Hàng còn tràn ngập buồn ngủ. Ngày hôm qua nói chuyện phiếm tán gẫu với TIêu Mộc Từ đến tận khuya, cậu còn chưa ngủ đủ mà.
“Tám giờ.” Tiêu Mộc Từ vuốt tóc cậu, cười nói: “Em đi ra tắm đi, hôm nay để anh làm điểm tâm.”
An Vũ Hàng gật gật đầu, Tiêu Mộc Từ rất thích nướng bánh mì và hâm sữa, để anh làm điểm tâm cậu vẫn rất yên tâm.
Chờ An Vũ Hàng lau đầu tóc ướt sũng đi ra, điểm tâm nóng hôi hổi đã được dọn lên bàn.
Hai người ngồi vào trước bàn, Tiêu Mộc Từ giúp An Vũ Hàng thoa bơ lên bánh mình, An Vũ Hàng bưng ly sữa, hỏi: “Lần đầu tiên em mừng lễ tình nhân, thật sự không biết phải tặng anh cái gì mới được. Rất nhiều thứ anh đều có rồi, em mua sợ bị trùng. Cho nên nếu anh muốn có cái gì thì nói cho em biết, em muốn tặng quà cho anh.” An Vũ Hàng biết lấy năng lực kinh tế của mình, chỉ sợ là mua không được thứ phù hợp với giá trị con người của Tiêu Mộc Từ. Là bởi vì không mua được thứ đặc biệt sa hoa, hơn nữa tránh mua phải những thứ Tiêu Mộc Từ đã có, hỏi trực tiếp như vậy tuy rằng ít đi một phần kinh hỉ, nhưng rất thực tế.
Tiêu Mộc Từ cười cười, đáp: “Anh không thiếu cái gì cả. Em giữ tiền đó lại nuôi mình cho mập lên, đó mới là quà tặng tốt nhất cho anh đó.”
“Làm gì đến mức đó chứ…” An Vu Hàng là thật lòng muốn tặng quà cho Tiêu Mộc Từ.
Thấy cậu hơi hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, Tiêu Mộc Từ thỏa hiệp nói: “Được rồi, để anh suy nghĩ một chút, nghĩ xong sẽ nói cho em biết.”
“Vâng.” An Vũ Hàng lúc này mới lộ ra ý cười, xem như hài lòng.
Sau khi cơm nước xong, hai người liền ra ngoài. Hôm nay khu thương mại ở trung tâm thành phố hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng của những ngày đông, trở nên vô cùng náo nhiệt. Mỗi một trung tâm mua sắm đều bày ra la liệt những quầy chuyên kinh doanh hoa tươi, để các đôi tình nhân chọn mua.
Sau khi xuống xe, Tiêu Mộc Từ trước dẫn An Vũ Hàng đi vào một cửa hàng kinh doanh các mặt hàng nổi tiếng quốc tế. An Vũ Hàng liếc nhìn bản giá, cảm thấy mỗi một kiện quần áo ở đây đều cao hơn hai tháng sinh hoạt phí của cậu, thật sự rất đắt.
Thấy cậu cầm một cái áo đứng tại chỗ không biết đang suy nghĩ gì, Tiêu Mộc Từ đi qua, hỏi: “Thích cái này?”
An Vũ Hàng nhanh chóng buông áo xuống, bỏ tay vào túi áo khoác, cười nói: “Không có, Anh muốn mua cái nào thì đi thử đi, em ở đây chờ anh.”
Tiêu Mộc Từ mỉm cười xoa xoa tóc của cậu, nói: “Là mua cho em.”
“Em?” An Vũ Hàng vô cùng ngoài ý muốn, nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Em có quần áo, không cần mua.”
Tiêu Mộc Từ cười nói: “Năm mới không thấy em mua quần áo mới, mua bù cho em.”
“Không cần, chờ một thời gian nữa sẽ có khuyến mãi quần áo theo mùa, lúc ấy mua rất rẻ.” Thói quen tiêu phí của họ không cùng một giai cấp, An Vũ Hàng biết Tiêu Mộc Từ có tiền, nhưng mà cậu cũng không muốn để Tiêu Mộc Từ tiêu tốn vì mình.
“Hôm nay anh dẫn em ra ngoài chơi lễ, anh nói được là được.” Tiêu Mộc Từ không bởi vì An Vũ Hàng cự tuyệt mà cảm thấy mất hứng, tâm tính An Vũ Hàng thế nào anh biết rõ, cũng chính vì rõ ràng, mới đặc biệt đau lòng vì cậu.
“Vậy đi lại mấy tiệm mà bình thường em hay mua là được rồi.” An Vũ Hàng nhượng bộ.
Tiêu Mộc Từ ngược lại không định nghe lời An Vũ Hàng, một tay cầm tay cậu, một tay cầm vài bộ quần áo, đưa cho An Vũ Hàng, nói: “Đi vào thử xem.”
An Vũ Hàng ôm quần áo, vẫn có chút do dự.
Tiêu Mộc Từ sờ sờ mặt cậu, nói: “Anh muốn mua cho em vài bộ tốt, để em mặc thoải mái hơn một chút. Cho nên đừng cự tuyệt tâm ý của anh, được không?”
An Vũ Hàng nhìn Tiêu Mộc Từ, cuối cùng gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Có một bộ tốt là được rồi, đừng lãng phí tiền.”
“Trong lòng anh đều biết, đi đi.” Tiêu Mộc Từ đưa An Vũ Hàng vào phòng thay quần áo, sau đó giúp cậu đóng cửa lại, để cậu thay đồ.
An Vũ Hàng ở bên trong thay một bộ lại một bộ, mỗi lần mặc đồ mới bước ra, Tiêu Mộc Từ đều không tỏ thái độ, sau đó tiếp tục lấy bộ mới cho cậu thử. Nhân viên cửa hàng cũng là từ đầu đến cuối mặt mang mỉm cười, giới thiệu với bọn họ kiểu dáng mới nhất hiện đang lưu hành. Hơn nữa hành động thân mật của hai người cũng không ảnh hưởng đến vẻ mặt tươi cười của nhân viên phục vụ, cảm giác rèn luyện chức nghiệp đặc biệt cao.
Thử hơn 10 bộ, An Vũ Hàng bị gây sức ép đến mặt mũi đỏ bừng, Tiêu Mộc Từ lúc này mới dừng lại, bảo cậu đổi về bộ đồ ban đầu. Sau đó chọn cho cậu một bộ đồ mặc vào mùa Đông, một bộ vào mùa Xuân, lại chọn thêm vài bộ sơmi quần tây nhẹ nhàng, trực tiếp quẹt thẻ thanh toán.
Tè trong cửa hàng đi ra, trên tay Tiêu Mộc Từ nhiều thêm hai cái túi to.
“Sao không nói gì?” Nhìn thấy An Vũ Hàng cúi đầu đi bên cạnh mình, Tiêu Mộc Từ nhẹ giọng hỏi: “Không vui?”
An Vũ Hàng lắc đầu, nói: “Cám ơn anh đã mua quần áo cho em. Nhưng nhận quà quá đắt tiền của anh, trong lòng em vẫn có chút băn khoăn.”
Tiêu Mộc Từ bật cười ôm chầm bờ vai cậu, nói: “Anh thích em, tự nhiên muốn dùng hết thảy mọi cách để cưng chiều em, để em vui vẻ. Em không cần phải băn khoăn, nếu không anh làm mấy việc này đều trở thành không còn ý nghĩa. Cửa hàng quần áo này mặc bao lau cũng không cần lo lắng bị lỗi thời, so với mấy loại quần áo một năm phải đổi một lần em mua có lợi hơn nhiều.”
“Em biết anh tốt với em, nhưng thói quen tiêu phí của em không đạt đến trình độ này.” An Vũ Hàng và Tiêu Mộc Từ kết giao là bởi vì cậu thích anh, chứ không phải muốn tham lam tiền của anh.
“Được rồi. Về sau anh sẽ nghe ý kiến của em nhiều hơn, không tự tiện quyết định nữa, được không?” Tiêu Mộc Từ ôn hòa nói, anh không hy vọng An Vũ Hàng không vui.
“Ừm, về sau chuyện này phải nghe em.” An Vũ Hàng nghiêm túc nói.
“Ừ.” Tiêu Mộc Từ đáp ứng rất dứt khoát.
An Vũ Hàng cười, rất nhanh liền bỏ chuyện quần áo này sang một bên, vô cùng vui vẻ cùng Tiêu Mộc Từ chuẩn bị cho những hoạt động tiếp theo. Chỉ cần cậu vui, Tiêu Mộc Từ liền vui, chút thỏa hiệp này đối với anh mà nói cũng không tính là gì.
Sau đó hai người đi xem phim, rồi đi ăn trưa, uống trà chiều, mua socola, cuối cùng đi đến một cửa hàng làm bánh ngọt…
Tiệm làm bánh ngọt này là ngày mùng 5 gặp mặt Thư Văn Ngạn nhắc tới, bởi vì mẹ Thư và bạn của bà đã từng tới đây vài lần, bánh ngọt làm ra cũng không tệ lắm, cho nên lúc nói chuyện phiếm liền nhắc đến chuyện này. Tiêu Mộc Từ liền ghi nhớ chuyện này, tuy rằng làm bánh ngọt gì đó thông thường chỉ có con gái mới tương đối thích hơn, nhưng An Vũ Hàng biết nấu ăn, cũng rất thích nếm thử đồ ăn mới lạ, cho nên Tiêu Mộc Từ cảm thấy cậu hẳn sẽ thích.
Quả nhiên, sau khi An Vũ Hàng đi vào phòng làm bánh thì cảm thấy vô cùng hứng thú với đồ vật bên trong. Nhân viên cửa hàng cẩn thạn nhìn về phía họ giới thiệu những thứ có thể học để làm được, An Vũ Hàng nhìn nhìn, cuối cùng chọn một cái bánh ngọt socola hình trái tim.
Sau khi đã chọn được thứ cần làm, nhân viên cửa hàng liền sắp xếp thợ làm bánh hỗ trợ và phòng bếp độc lập cho hai người, xem như trợ giúp bọn họ hoàn thành việc làm ra cái bánh ngọt này.
An Vũ Hàng lần đầu tiên tiếp xúc với việc làm bánh ngọt, vô cùng nghiêm túc học với thợ làm bánh. Nhưng bởi vì không thuần thục, bơi và socola phủ lên nhìn không được đẹp mắt cho lắm. Tiêu Mộc Từ không tiến vào hỗ trợ, chỉ là đứng ở phía đối diện chụp ảnh cho An Vũ Hàng. An Vũ Hàng một lòng tập trung vào việc làm bánh ngọt, căn bản không để ý Tiêu Mộc Từ chụp cái gì.
Ba tiếng sau, bánh ngọt hình trái tim làm xong, ngoại trừ bề ngoài có chút thô ráp, trang trí gì đó cũng không tệ lắm. An Vũ Hàng bắt đầu dùng kem socola viết chữ lên trên, không viết mấy câu yêu đương gì, cũng không viết hứa hẹn, chỉ là viết tên hai người, so với bất cứ ngôn ngữ gì khác đều ấm áp hơn, cũng càng có thâm ý hơn.
Sau khi gói bánh ngọt xong, Tiêu Mộc Từ và An Vu Hàng rời khỏi cửa hàng làm bánh ngọt.
Tiêu Mộc Từ cười nói: “Đi mua một chai rượu ngon, uống cùng với cái bánh ngọt này.”
“Vì cái gì nhất định phải là rượu? Cà phê cũng được mà.”
“Cà phê khiến con người thanh tỉnh, rượu ngược lại có thể hỗ trợ giấc ngủ.” Tiêu Mộc Từ cười nói: “Đêm nay nếu anh mất ngủ, vậy ngày mai liền có lý do có thể nghỉ ngơi thêm một ngày nữa rồi.”
“Vậy vẫn nên uống rượu đi.” Ngày đầu tiên đi làm lại sau kỳ nghỉ tết Âm lịch, ông chủ liền nghỉ phép, ảnh hưởng thật sự không tốt. Hơn nữa ngày mai cũng là ngày bắt đầu giải đấu game online dành cho sinh viên, Tiêu Mộc Từ còn phải tham dự.
“Em uống rượu vào đặc biệt đáng yêu, cái gì cũng dám nói.” Tiêu Mộc Từ cười nói.
An Vũ Hàng đỏ mặt nói: “Đây chẳng qua là ngoài ý muốn…”
Vừa dứt lời, An Vũ Hàng hơi sửng sốt một chút, bước chân cũng theo đó mà ngừng lại —— Ở phía trước cách bọn họ khoảng chừng 30m, có một đám các chàng trai cô gái đang vui cười từ trong một tiệm cà phê bước ra. Ở giữa có một thiếu niên cho dù đã rất lâu rồi cậu không gặp mặt, cũng sẽ không nhận sai, thiếu niên kia chính là em trai cậu —— An Minh Hi.
An Minh Hi tựa hồ không hề nhìn thấy cậu, đi theo những người đó nói nói cười cười đi về hướng thang máy.
“Làm sao vậy?” Tiêu Mộc Từ thấy cậu đột nhiên dừng lại, quay đầu lại hỏi.
An Vũ Hàng cười cười, nói: “Không có gì, hình như nhìn thấy một người quen thôi.”
“Muốn đi chào hỏi không?”
“Không cần đâu, đi thôi.” An Vũ Hàng cảm thấy cho dù gặp mặt, cũng không có gì để nói.
“Ừ.” Tiêu Mộc Từ cũng không hỏi nhiều, dẫn An Vũ Hàng đi mua rượu vang đỏ.
“Đúng rồi, anh đột nhiên nghĩ ra muốn có quà gì rồi.” Mua rượu vang xong đi ra, Tiêu Mộc Từ nói.
“Cái gì?” An Vũ Hàng ngẩng đầu hỏi anh.
Tiêu Mộc Từ không trả lời, trực tiếp dẫn người đi đến một cửa hàng chuyên bán đồ mặc nhà không tệ.
An Vũ Hàng đứng trong tiệm, không hiểu rõ mà nhìn Tiêu Mộc Từ.
Tiêu Mộc Từ cười nói: “Chọn một kiểu áo ngủ, hai bộ.”
An Vũ Hàng bật cười, không ngờ Tiêu Mộc Từ cư nhiên sẽ chọn món quà như vậy. Không cự tuyệt, sau khi hỏi ý Tiêu Mộc Từ, An Vũ Hàng chọn một bộ áo ngủ hoa văn caro, lần lượt cầm hai bộ theo số đo của mình và Tiêu Mộc Từ, sau đó đi đến quầy tính tiền.
Giá cả quần áo cũng tạm chấp nhận được, nằm trong phạm vi thanh toán của An Vũ Hàng. Tiêu Mộc Từ vừa lòng xách theo một cái túi to đi ra. An Vũ Hàng đi bên cạnh anh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn áo ngủ nằm trong túi —— Tuy rằng đều là kiểu của nam, nhưng đây hẳn cũng xem là áo ngủ tình nhân chứ nhỉ?
Cơm tối là một bữa ăn dưới ánh nến, Tiêu Mộc Từ còn đặc biệt đặt mua một bó hoa hồng màu xanh lam tặng cho An Vũ Hàng, cậu rút một nhánh ra, bẻ đi mấy phần cành lá, cắm vào trong túi áo sơmi trên ngực Tiêu Mộc Từ.
Ăn tối xong, hai người trở về nhà. Sau khi tắm rửa, thay áo ngủ mới mua. Tiêu Mộc Từ khui chai rượu mới mua, hai người ngồi phía trước cửa sổ, ăn bánh ngọt, uống rượu vang đỏ. Lúc này An Vu Hàng chưa say, nhưng đêm nay, cậu lại ngủ trên giường lớn trong phòng Tiêu Mộc Từ…
Hết –