Thanh âm của Vô Hình Sát không tệ, hẳng là loại hình rất được các cô gái hoan nghênh. An Vũ Hàng đeo tai nghe lên, nghiêm túc nghe anh ta chỉ huy. Đối phương nói không nhiều, cơ bản vốn và mấy lời như bảo An Vũ Hàng lui ra phía sau, mở bùng nổ vân vân, An Vũ Hàng bởi vì có con cóc trợ giúp, đối thủ rất khó đánh ra thương tổn lên người cậu, cóc da dày máu cao, một khi bị đánh, An Vũ Hàng trực tiếp mở Âm Dương tế, nổ tung nó, tự thân mình có thể đạt được một lá chắn phòng hộ, có thể hấp thu khoảng mười vạn thương tổn, quả thực có thể nói là viễn trình da dày nhất của .
Kỹ thuật và thủ pháp của Vô Hình Sát cũng không tệ, giết trị liệu của đối phương cũng không phải nói chơi, An Vũ Hàng chỉ cần bảo vệ mạng của mình, trên cơ bản đều có thể giành chiến thắng.
Một tiếng sau, điểm danh vọng tuần này của An Vũ Hàng đã đầy, nhiệm vụ mười trận lôi đài cũng hoàn thành, còn thuận lợi đánh lên được cấp bốn.
Ra khỏi bản đồ, An Vũ Hàng liền nói cám ơn Vô Hình Sát.
“Đánh xong rồi?” Chép xong bài Viên Gia liền bu lại nhiều chuyện.
“Ừ, xong rồi.” An Vũ Hàng đứng lên thả lỏng một chút cái cổ đang cứng ngắt của mình.
“Cho tui mượn máy tính dùng một chút, tui tra cứu chút đồ.” Viên Gia nói.
An Vũ Hàng nhường vị rí, nói: “Hạ YY của tui đi rồi hãy tra gì thì tra.”
“Tuân mệnh!” Viên Gia ngồi vào ghế bắt đầu kiếm đồ.
An Vũ Hàng đi rót cho mình ly nước, nói: “Chép xong rồi sao còn không về phòng?”
“Sách còn chưa chép xong.” Viên Gia nói.
“Lấy về chép cũng được mà.”
“Nhìn Tư Húc chơi game, tui khống chế không được.” Sau khi tra được rồi, Viên Gia chép nó lại, đứng dậy nói: “Ở chỗ của mấy ông tuy rằng cũng chơi, nhưng máy tính không nằm trong tay tui, có thể an tâm mà học một lúc.”
An Vũ Hàng ngồi trở lại trước máy tính, mở game lên, trong kênh mật tán gẫu toàn bộ đều là tin tức mà Vô Hình Sát gửi tới, mà cậu cũng xác thực bị nội dung mật tán gẫu làm cho hoảng sợ, cảm giác lo sợ bất an trong lòng cuối cùng vẫn trở thành sự thật…
『 Mật tán gẫu 』[Vô Hình Sát]: Cậu là nam?
『 Mật tán gẫu 』[Vô Hình Sát]: Cậu đột nhiên mở mic, tôi nghe được hai người nói chuyện…
『 Mật tán gẫu 』[Vô Hình Sát]: Người đâu rồi? Còn đây không?
『 Mật tán gẫu 』[Vô Hình Sát]: Nam thì cứ báo là nam, cần gì phải giả làm con gái.
…
An Vũ Hàng nhanh chóng nhìn YY của mình, vốn dĩ bảo Viên Gia tắt đi rồi hãy tra gì thì tra, kết quả tên này cư nhiên không tắt…
“Viên Gia!” An Vũ Hàng rất ít khi lớn tiếng mà gọi cậu như vậy.
“Làm sao vậy?” Viên Gia không rõ lí do nhìn về phía An Vũ Hàng.
“Không tắt YY, cậu mở mic, Minh Gia kia biết rồi…” An Vũ Hàng đỡ trán, quả thực không còn lời gì để nói.
“Hả?” Viên Gia cũng là vẻ mặt ngoài ý muốn, “Tui vừa rồi đã ấn close rồi mà, chưa tắt sao?”
“Chưa…”
“Phắc.” Viên Gia gãi gãi tóc, suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không ông log-out đi? Lần sau nhìn thấy anh ta thì nói không phải ông online, mà do Quân Mạc Vũ online, có chuyện gì bảo anh ta đến tìm tui.”
“Ông tin?” An Vũ Hàng hỏi cậu.
Viên Gia co rút khóe miệng, hiển nhiên cũng không tin…
“Được rồi, chúng ta lừa người là sai trước, giải thích đi.” An Vũ Hàng bắt đầu gõ chữ trên kênh mật tán gẫu.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ngại ngùng, tôi không phải cố ý. Bởi vì kỹ thuật tương đối tệ, không tiện tổ đội, mới phải ra hạ sách này.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Tôi có thể quy đổi điểm lôi đài ngày hôm nay thành phí đánh hộ, trả cho anh.
『 Mật tán gẫu 』[Vô Hình Sát]: Không có gì, không cần trả tiền, tôi chỉ là có chút bất ngờ.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Thật sự xin lỗi, tôi là tân thủ, rất nhiều thứ không biết, chỉ có thể nhờ người khác dẫn giùm.
『 Mật tán gẫu 』[Vô Hình Sát]: Ừ, không sao, có thể hiểu được. Tôi đi làm nhiệm vụ hằng ngày, cậu làm gì thì làm đi.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được, cám ơn anh.
『 Mật tán gẫu 』[Vô Hình Sát]: Không có gì.
Nói xong, Vô Hình Sát liền rời khỏi đội ngũ.
An Vũ Hàng nhẹ nhàng thở ra, sau khi tắt YY, trực tiếp chạy đến chỗ NPC đưa tin, gửi cho Vô Hình Sát 1 vạn kim tệ. Tuy rằng đối phương nói không cần trả tiền, nhưng An Vũ Hàng không muốn nợ người khác, cho nên vẫn tính rõ ràng tương đối tốt hơn, cậu cũng có thể an tâm một chút.
“Thế nào?” Viên Gia hỏi. Dù sao họa là do cậu gây ra, nhưng lại khiến cho An Vũ Hàng mang tiếng, cậu cũng không thoải mái.
“Minh Giá kia rất dễ nói chuyện, hẳn là không có gì.” An Vũ Hàng nói.
“Vậy là tốt rồi.” Viên Gia yên tâm, “Về sau không làm như vậy nữa, tính nguy hiểm cao quá.”
“Đây là gặp gỡ người tính tình tốt, nếu gặp phải người khó chơi, phỏng chừng Vũ Hàng liền phải lên 818 (*).” Thời Nhiễm nói.
(*) Hẳn là diễn đàn của game này :v
“Biết rồi.” Viên Gia gật gật đầu, cũng tiếp thu lần giáo huấn này.
Chuyện này xem như cho qua.
Buổi sang ngày hôm sau, An Vũ Hàng và Thời Nhiễm cùng nhau đi ăn sang trở về, mới vừa rót cho mình ly nước chuẩn bị ngồi xuống xem sách một lúc, ai ngờ ghế dựa bị lệch một chút, nước theo tác dụng của quán tính mà đổ ra ngoài, rơi thẳng lên trên chăn mền của An Vũ Hàng…
Thời Nhiễm: “…”
An Vũ Hàng: “…”
Chăn mền ướt mèm như thế này dĩ nhiên không có cách nào đắp được nữa, An Vũ Hàng ôm chăn lên, có chút đau đầu nói với Thời Nhiễm: “Hôm nay là ngày gì vậy chứ…”
Thời Nhiễm nhanh chóng rút mấy tờ khăn giấy giúp cậu lau những chỗ bị nước đổ lên, chẳng qua nước đã thấm vào trong chăn, có lau cũng không được gì.
“Ôm xuống lầu phơi nắng một chút đi, hôm nay có đủ ánh sáng mặt trời, phơi nắng một ngày đến tối nay hẳn có thể khô được.” Thời Nhiễm nói.
“Ừ.” An Vũ Hàng ôm chăn đi xuống lầu.
Trường học có một nơi chuyên dành cho sinh viên phơi các loại đồ đạc bằng vải cỡ lớn như chăn mền, drap giường này nọ.
Vì phòng ngừa tình huống vật phẩm bị mất, phía trường học cũng đặc biệt tiến hành trông giữ đối với khu vực này, mỗi sinh viên có đồ cần phơi đều sẽ được nhận một cây sào cùng với dãy số, cũng là bằng chứng lấy đồ phơi của mình.
Mùa này cơ hồ không có chăn mền cần phơi, treo bên cạnh đa phần là một ít drap giường và balo linh tinh. Kỳ thật trong phòng ngủ cũng có chỗ có thể phơi đồ, chẳng qua diện tích không lớn, hơn nữa đều là bốn người xài chung, thật sự không tiện phơi mấy loại đồ vật chiếm nhiều diện tích như vậy, cho nên đa số sinh viên vẫn sẽ lựa chọn mang ra đây phơi.
Phơi chăn lên rồi, An Vũ Hàng cầm dãy số của mình an tâm trở về phòng ngủ.
Hôm nay không có nhiều tiết học, sau khi An Vũ Hàng tan học liền chuẩn bị đến siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, như kem đánh răng, xà phòng này nọ, cơ hồ mỗi tháng đều phải mua mới.
Ra khỏi phòng học, Địch Tư Húc và Viên Gia về phòng trước, Thời Nhiễm đến thư viện trả sách đã mượn từ tuần trước, thuận tiện mượn thêm vài quyển khác cần xem. An Vũ Hàng thì cầm danh sách mà Thời Nhiễm viết sẵn những thứ mình cần mua đi siêu thị trước.
Mới vừa đi vào lối đi bộ trước tòa nhà dạy học, liền có một người bước ra khỏi chiếc xe tối màu đậu ở ven đường.
“An Vũ Hàng.”
Bước chân An Vũ Hàng dừng lại một chút, theo âm thanh nhìn qua, người bước từ trên xe xuống cư nhiên là Kha Tuấn Hân.
Ở trong lòng mắng một tiếng, An Vũ Hàng không để ý đến anh ta, đi thẳng về phía trước. Chán ghét trên mặt vô cùng rõ ràng, cậu không ngờ Kha Tuấn Hân cư nhiên lại tìm đến trường học của mình, quả thực có loại cảm giác đúng là âm hồn bất tán.
Kha Tuấn Hân đi nhanh về phía trước hai bước, bắt lấy cánh tay của An Vũ Hàng, nói: “Chạy cái gì?”
An Vũ Hàng dừng lại, mắt lạnh nhìn về phía Kha Tuấn Hân. Chỉ nói về vẻ ngoài, Kha Tuấn Hân hẳn cũng xem như rất có lực hấp dẫn, nhưng đối với An Vũ Hàng mà nói, người này tựa như mụn cóc mọc trên mu bàn chân, vừa phiền tóa, lại vừa ghê tởm.
Rút tay mình từ trong tay Kha Tuấn Hân ra, An Vũ Hàng hỏi: “Kha tiên sinh, ngài có chuyện gì?”
“Không có việc gì thì không thể tìm em sao?” Kha Tuấn Hân cười nhạt hỏi.
“Đây là trường học, không phải tiệm cà phê, chẳng lẽ Kha tiên sinh còn muốn bao luôn toàn bộ trường học sao?”
“Trường học thì khỏi, tôi không có hứng thú. Chỉ muốn bao người trong trường thôi.”
“Ngài cũng không khỏi quá đề cao bản than rồi.” An Vũ Hàng lười cùng anh ta nhiều lời, xoay người muốn đi, lại bị Kha Tuấn Hân một phen kéo lại.
Hai người đàn ông ở trường học giằng co, cho dù là xuất phát từ lí do gì, chung quy cũng sẽ khiến cho nhiều người đi ngang qua chú ý.
“Không đùa em nữa. Cùng đi xem phim đi, tôi đã mua vé sẵn rồi.” Kha Tuấn Hân rốt cục nói rõ ý đồ đến đây.
“Tôi còn có việc, thứ lỗi không phụng bồi.” An Vũ Hàng bỏ tay anh ta ra, cậu biến đối với người như Kha Tuấn Hân, chỉ cần cậu lui một bước, đối phương sẽ tiến thêm một thước.
Kha Tuấn Hân như đang nhìn một đứa trẻ thích nói dối vậy, nói: “Tôi đã kiểm tra thời khóa biểu của em, buổi học hôm nay của em đã xong rồi.”
Kiểm tra thời khóa biểu của mình? Trong lòng An Vũ Hàng bốc hỏa, cậu là người đặc biệt chú trọng việc riêng tư, cho dù mấy chuyện như thời khóa biểu này cũng không tính là thứ đặc biệt riêng tư gì, nhưng cậu cũng không thích bị một người ở bên ngoài trường tra ra được.
“Kha tiên sinh, thỉnh anh đừng làm chuyện vô vị nữa.” Sắc mặt An Vũ Hàng thật không dễ nhìn, “Kha tiên sinh, tôi đã nói rồi, chúng ta không cùng một loại người. Ngài đừng đến quấy rầy tôi nữa.” Dựa theo cách nói của Tiêu Mộc Từ, tên Kha Tuấn Hân này có sinh hoạt cá nhân rất hỗn loạn, người nguyện ý cùng anh ta kết giao hẳn cũng không phải số ít, hà tất gì phải dây dưa với một sinh viên như cậu?
“Vậy người nào là cùng một loại người với em? Tiêu Mộc Từ?” Khóe miệng Kha Tuấn Hân gợi lên một tia cười lạnh.
“Không lien quan đến anh.” Với người như Kha Tuấn Hân, An Vũ Hàng giải thích một chữ cũng có cảm giác là đang lãng phí thời gian.
Kha Tuấn Hân nhìn cậu, không nói gì.
An Vũ Hàng cũng không để ý tới anh ta, xoay người đi về phía cổng trường.
Kha Tuấn Hân đứng tại chỗ vài giây, vừa mới chuẩn bị đuổi theo, di động trong túi áo lại đột nhiên vang lên. Bực bội mắng một tiếng, nhưng vẫn thành thật nhận điện thoại. Bên kia không biết nói cái gì, sau khi Kha Tuấn Hân cúp điện thoại cũng không đuổi theo nữa, mà leo lên xe, nhanh chóng rời khỏi trường học.
Mà ở phía sau một lùm cây nằm dọc lối đi bộ, một đôi mắt mang theo phẫn uất vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng của An Vũ Hàng, nguy hiểm lại tram ngập chán ghét…
Mang theo vật dụng hàng ngày vừa mua xong trở về, An Vũ Hàng đến khu phơi chăn, chuẩn bị ôm chăn trở về, cũng đỡ phải chạy ra thêm một lần.
Đưa dãy số cho dì phụ trách trông giữ nơi này, dì gật gật đầu, bảo cậu tự mình đi vào lấy. An Vũ Hàng vừa mới đến gần chỗ mình phơi chăn, liền choáng váng —— Chăn của cậu không biết bị ai tạt lên một mảng lớn chất lỏng màu nâu đậm, đặc biệt rõ ràng.
“Làm sao vậy?” Thấy cậu đứng tại chỗ không động, dì kia liền hỏi.
An Vũ Hàng chỉ chỉ vào chăn của mình, dì kia không rõ lí do mà đi tới, khi nhìn thấy thảm trạng trên chăn, cũng hoảng hốt, lớn tiếng nói: “Là đứa mất dạy nào chứ, cư nhiên ở dưới mắt mình làm ra loại chuyện này!”
“Vũ Hàng, làm sao vậy?” Thời Nhiễm từ thư viện trở về đi ngang qua đây nghe được tiếng của dì trông giữ, lại nhìn thấy An Vũ Hàng đứng bên cạnh, liền đứng ở rào lưới bên ngoài khu phơi đồ hỏi.
An Vũ Hàng quay đầu lại vẫy vẫy tay với cậu, ý bảo cậu đi vào xem. Chỗ Thời Nhiễm đứng có một cái chăn phơi chắn tầm nhìn, không nhìn thấy chăn của cậu.
Thời Nhiễm cầm sách đi tới, khi đến gần An Vũ Hàng, liếc mắt một cái liền nhận ra chăn của cậu, “Phắc, xảy ra chuyện gì?”
“Không biết.” An Vũ Hàng cũng là lòng tràn đầy buồn bực không chỗ phát tiết.
Thời Nhiễm đi tới phía trước, sờ sờ chăn, lại ngửi ngửi, nói: “Là Cola.”
“Ây da, cái chăn này giờ làm thế nào đây? Rất khó giặt. Đứa nào thiếu đạo đức vậy chứ, không phải là gây thêm phiền cho công việc của tôi sao?!” Dì trông giữ rất tức giận, đây là công việc của bà, nếu để trường học biết được bà ngay cả chút việc này cũng không làm tốt, khẳng định sẽ sa thải bà.
“Dì à, dì cũng đừng tức giận.” An Vũ Hàng tuy rằng tức giận, nhưng cũng không có biện pháp, căn bản không thể nào điều tra được. Chỗ này diện tích khá lớn, dì trông giữ cũng không thể chiếu cố toàn bộ. Chẳng qua không biết là nhằm vào cậu, hay chỉ là một lần ngoài ý muốn.
“Aizz, như vậy đi. Lần này là dì thất trách, tiền chăn để dì đền cho con.” Nơi này không có camera, xảy ra chuyện chỉ có thể tự bà chịu trách nhiệm.
“Được rồi ạ, người nọ nếu là cố ý, nhất định là canh lúc dì không chú ý, cũng không thể trách dì được. Tự con đi mua chăn mới là được rồi.” An Vũ Hàng ở trong lòng thở dài, cậu cũng không muốn làm khó một vị trưởng bối, dù sao bà cũng rất vô tội.
Dì trông giữ cũng không biết nói gì cho phải, một mực giải thích với cậu, nói mình làm việc thất trách này nọ.
An Vũ Hàng cũng không nói thêm gì, ôm chăn cùng Thời Nhiễm rời khỏi khu phơi đồ, chuẩn bị đem chăn đi vứt.
“Vũ Hàng?”
Nghe được thanh âm quen thuộc, An Vũ Hàng đang ôm chăn rời đi lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiêu Mộc Từ dẫn theo vài người, đúng lúc đi tới từ một con đường nhỏ gần đó. Mặc dù là một đám người, nhưng Tiêu Mộc Từ vẫn như trước là tiêu điểm, khí chất xuất chúng khiến đám sinh viên đi gần đó không khỏi nhìn thêm vài lần, thậm chí có vài cô bé sinh viên năm nhất lôi kéo tay bạn đỏ mặt nhỏ giọng thảo luận.
Ánh mắt Tiêu Mộc Từ vẫn luôn đặt trên người An Vũ Hàng, không chút để ý đến người bên ngoài mà đi thẳng tới. Bởi vì lien quan đến Tiêu Mộc Từ mà trở thành đối tượng bị chú ý, An Vũ Hàng hơi có chút xấu hổ, nhưng có thể nhìn thấy Tiêu Mộc Từ, trong lòng cậu vẫn rất cao hứng…
Hết –