Trong vườn hoa đằng sau tẩm cung của hoàng đế là một con đường nhỏ ngoằn ngoèo quanh co. Một cổng Thuỳ Hoa nằm ở cuối đường, bên kia cánh cổng là khu vườn ban ngày tĩnh lặng, ban đêm tràn ngập những thứ li kỳ quái đản.
Đó là nơi ta đã sống ngây thơ dại khờ suốt mười năm.
Ngọn đèn đón gió lay động dưới hành lang, chiếc đệm hương bồ ta hay dùng để tắm trăng còn đặt ở đấy. Vỏ lạc rải rác cạnh đệm, lạc còn nguyên vỏ đựng trong chiếc hộp nhỏ tinh xảo, nhìn là biết đấy là bút tích của ai.
Một tiếng thở dài thườn thượt vang lên dưới cửa sổ: “Đông qua Xuân lại, trách người trong mộng chốn khuê phòng, rốt cuộc mụ Phinh Phinh lẳng lơ kia đã đi đâu?”
Một giọng khác nói cộc lốc: “Phinh Phinh đáng thương của muội ơi, chẳng nhẽ tỷ đã dùng chiếc quan tài muội tặng rồi ư?”
Khóe môi ta không khỏi cong nhẹ lên. Ta ngoái đầu lặng lẽ mỉm cười với người bên cạnh.
Những ngón tay chàng đan chặt vào tay ta.
Ta nói khẽ khàng: “Đa tạ sư huynh và Sở Dao tiên quân đã tìm hai đứa nó về cho muội.”
Tinh Trầm đáp nhẹ tênh: “Phần của Sở Dao tiên quân cứ để hai đứa chúng nó tự cảm ơn đi, muội muốn cảm ơn ta thế nào đây?”
Ta đỏ mặt vì ánh mắt dịu dàng xen chút phong lưu ngả ngớn không thèm che giấu của chàng, lầu bầu lí nhí: “Muội thuận miệng cảm ơn thế thôi…”
Chàng cười nhạt, da mặt càng dày hơn, “Ta nghe không giống thuận miệng cảm ơn đâu.”
Giọng chàng như cọng lông vũ phất qua tai, làm dấy lên cảm giác tê dại nhồn nhột.
Ta cảm nhận sâu sắc được thân thể chắp vá này không tốt bằng trước đây. Chỉ riêng da mặt đã không dày bằng ngày xưa, đúng là một sự thay đổi rất không lấy gì làm hay ho.
Ta quay mặt đi không nhìn chàng nữa, may thay ánh trăng mờ mịt, gương mặt ta chắc cũng mịt mờ.
“Hay là muội cảm ơn ta thế này được không…”
Chàng cúi người nói khẽ một câu bên tai ta.
Ta ngước mắt lườm chàng, rồi chợt cụp mi thẹn thùng. Làn gió mát trên hành lang thổi tan kha khá hơi nóng trên mặt.
Chàng thấy ta có vẻ bực, vội cúi người thủ thỉ một câu vào tai ta.
Ta nghe xong, nhấc chân giẫm thật mạnh lên mu bàn chân chàng.
Chàng cười né tránh, rồi lại xích tới gần, cúi đầu ghé tai ta nói nhỏ: “Hôn một cái vẫn được chứ?”
Ta nhón mũi chân, hôn nhẹ lên đôi môi đang cười của chàng.
Chàng cười lộ răng nanh, ấn ta vào lòng, lẩm bẩm: “Muội muốn một hôn lễ thế nào… Không có cha mẹ cao đường để bái lạy… hơi tủi cho muội.”
Ta vòng tay ôm chàng, vùi mặt vào v0m nguc nóng hầm hập của chàng, không khỏi chòng ghẹo chàng, “Ai thèm lấy huynh chứ…”
Trong viện có một kết giới không ai biết, giữa kết giới là một nấm mồ cô độc.
Tinh Trầm canh chừng Tấn Như Sương trên đỉnh Thần Chung đợi ta nửa năm, ngôi mộ lẻ bóng này cũng không được chăm vén nửa năm.
Chúng ta tự tay nhổ đám cỏ dại mọc trên mộ, lau tro bụi phủ trên tấm bia không tên, mang mấy loại trái cây và điểm tâm mà ngày xưa A Phụ thích ăn ra đặt trước mộ người.
Tinh Trầm mở một vò rượu Xuân mới, hương rượu phiêu tán bốn bề chỉ trong khoảnh khắc. Chàng rót một chén đặt trước mộ, nắm tay ta cùng quỳ sát bên nhau. Chàng nói: “Con đã tìm được Phinh Phinh rồi, con đưa muội ấy về thăm người đây.”
Ta duỗi tay sờ tấm bia lạnh lẽo, còn chưa mở miệng, nước mắt đã rơi xuống trước.
Ta lẩm bẩm: “A Phụ… Con về rồi ạ…”
Cảm ơn người, vì tất cả những gì người đã làm cho con và chàng.
Một chiếc lá phong đỏ nằm lặng lẽ dưới nền đất vàng, trên lá có lời mà người từng để lại cho ta. Ta nghĩ ắt hẳn trong ấy có những câu chúc phúc chân thành, ta đoán là đường đời đổi ngoặt, bình an hạnh phúc.
Bởi vì bình an hạnh phúc, chắc chắn là kỳ vọng tha thiết chân thành nhất mà người cha ước mong cho cuộc đời con gái mình.
Mà bước ngoặt sau phút cùng đường kia, chính nhờ người đã tận tay san núi lấp biển, vượt mọi chông gai, đánh đổi quãng đời còn lại để trải đường cho ta.
Từ khi Mạn Mạn sư tỷ rót một sợi tâm đăng vào giữa trán ta ở ven sông Biện Lương, người đã bắt đầu trải đường về nhà cho ta.
Có lẽ còn xưa hơn nữa, từ thuở đầu gặp gỡ bên dòng sông nhỏ ấy, người đã chỉ một con đường về nhà cho ta. Con đường ấy xa mãi nhập vào sóng bể Lưu Ba, điểm cuối là tình yêu kiếp này của ta.
Nước mắt rơi từng giọt trên nền đất bùn trước mộ, ta rằng: “A Phụ, còn một chuyện con muốn làm phiền người…”
Tinh Trầm quay đầu, hoang mang nhìn ta.
Ta nín khóc mỉm cười, nắm tay chàng nói với A Phụ: “Thành thân phải bái lạy cao đường. Người tạm cất vẻ không đường hoàng đi, nhận một lạy của hai chúng con nhé.”
Ngón tay Tinh Trầm siết lại, gần như bóp chặt tay ta.
Chàng lắp bắp nói: “Giờ… Giờ luôn à?”
Ta gật đầu, cười hỏi chàng: “Huynh muốn đổi ý sao?”
Chàng bắt đầu luống cuống tay chân, lòng bàn tay mướt mát mồ hôi, nói năng lộn xộn: “Ta chưa… chưa cho muội mũ phượng khăn choàng, sính… sính lễ, chăn gấm uyên ương, tiệc… tiệc cưới…”
Ta nhẹ nhàng ngắt lời chàng, “Có lạy hay không đây?”
Sư huynh bối rối, nói một tràng như pháo ran, “Lạy… Lạy… Lạy… Lạy… Lạy…”
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 1]