Ta chậm rãi bước ra ngoài cửa.
Không phải tại ta làm bộ làm tịch, mà là vì không thể đi nhanh được nữa.
Mới đến giữa sân, dàn tiên nga áo lụa quần là đã nối đuôi nhau đi vào, chỉ trong giây lát đã đứng kín tiểu viện.
Ta đành phải dừng chân bất động.
Chỉ lát sau, một bóng dáng trác tuyệt như tiên chậm rãi rảo bước vào trong viện. Ta nhớ lại lời A Phụ từng nói, lặng lẽ tự nhủ với bản thân, bình tĩnh lại, chỉ còn cửa ải cuối cùng…
Vẻ kinh sợ hiện trên nét mặt ta, ta vội vàng quỳ xuống đất, không dám ngẩng đầu lên tẹo nào, khe khẽ hô: “Đế hậu nương nương…”
Một đôi tay ngọc thon dài mềm mại không xương đỡ ta dậy. Giọng nói dịu nhẹ mà không kém phần uy nghiêm của bà ta vang lên bên tai, “Đứng lên đi, về sau không cần phải giữ lễ tiết như thế.”
Ta gật đầu nghe theo, do dự ngước mắt lên, thấy một gương mặt tươi cười ấm áp thân thiện.
Một gương mặt cười như khiến ta rớt vào hầm băng.
Ta vội cụp mi xuống, vẻ thẹn thùng treo trên rèm mi, che khuất cơn lạnh buốt dưới đáy mắt.
“Sắp làm con dâu của ta đến nơi rồi, mà còn câu nệ như thế.”
Bà ta cười trêu ghẹo ta.
Ta càng cúi đầu thấp hơn, thỏ thẻ thưa: “Phinh Phinh không biết hôm nay đế hậu hạ mình giá lâm, không tới tiếp đón từ xa, xin đế hậu thứ tội.”
Đế hậu cười nói: “Là ta tới đường đột, con có lỗi gì đâu.”
Ta lại nhún nhường e sợ hỏi: “Chẳng hay đế hậu có lệnh gì ạ?”
Bà ta cười nói: “Xin con một tách trà… tiện thể bàn với con về hôn sự giữa con và Cảnh Húc.”
Ta lo sợ không yên ngước mắt lên, nhìn bà ta với vẻ mặt hoang mang.
Hoang mang rõ ràng, hoang mang như bị sét giáng…
Người thông minh hầu hết đều tự phụ. Đằng ấy càng thong dong, thì bên kia càng cẩn thận, đằng ấy càng sợ hãi, thì bên kia càng hài lòng. Hài lòng rồi, sẽ lơi lỏng cảnh giác.
Ta lẩm bẩm: “Cảnh… Cảnh Húc…”
Đế hậu mỉm cười gật đầu, “Cảnh Húc…”
Ánh nắng chói chang, tầm nhìn hơi nhòe đi.
Câu nói của A Phụ hẵng còn văng vẳng bên tai…
“Nếu không ngoài dự tính của ta, thì chẳng bao lâu nữa người đàn bà kia sẽ tới tìm con. Bà ta sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào, ép con phải lấy Cảnh Húc.”
Ta nhẹ nhàng lùi một bước nhỏ về sau, đế hậu lại không cho ta lùi bước, cầm tay ta đi về sảnh chính.
Ta hốt hoảng theo bà ta vào phòng như người mộng du, để lại dàn tiên nga đang cúi đầu cụp mắt đứng đầy trong sân.
Vào phòng rồi, ta nhũn người quỳ sụp xuống đất, không biết phải làm sao, nói: “Nương nương… Con… Con và Tinh Trầm sư huynh…”
Đế hậu dứt khoát ngắt lời ta: “Con muốn gì?”
Ta bối rối nhìn bà ta, đôi mắt dần ứa lệ, “Con… Con không cần gì cả…”
Đế hậu cười khẽ. Những đường nét sắc sảo trên gương mặt như tràn đầy vẻ sáng suốt từng trải hết tang thương ấm lạnh ở đời, “Con còn nhỏ, không biết bản thân muốn gì đâu, chớ nói qua loa như vậy.”
Ta nơm nớp lo sợ quỳ dưới đất, bị bóng dáng tinh tế yểu điệu trước mặt làm cho kinh hãi tới nỗi không dám thở mạnh.
Ta thầm nhắc nhở bản thân trong lòng, đôi mắt phải ngu muội sạch sẽ, nói năng phải nhút nhát nực cười…
Cửa ải cuối cùng này, bà ta nắm chặt tính mạng của Tinh Trầm trong tay.
A Phụ nói, hôm ấy tất nhiên đế hậu cũng đã thấy ta triệu hồi rồng của Tinh Trầm. Ít nhất một nửa vận số của chàng đã về bên ta, việc chàng có sống hay không, với đế hậu mà nói, đã không còn tác dụng gì nữa. Nếu đế hậu cho rằng để chàng lại sẽ gây trở ngại tới việc lớn của bà ta, thì ắt sẽ kết liễu chàng ngay không chút lưu tình. Nếu đế hậu cho rằng chàng có sống trên đời cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, thì sẽ tạm thời buông tha cho chàng. Dầu gì Tinh Trầm chết rồi, thì thân là huynh trưởng, Cảnh Húc cũng không nên tổ chức việc hỷ quá nhanh, lại để Thiên tộc phê bình.
Không thể tỏ vẻ để tâm quá, khiến bà ta nảy sinh ý nghĩ muốn giết chàng.
Nhưng cũng không thể tỏ vẻ không quan tâm chút nào, kẻo bà ta lại sinh nghi.
Đế hậu vô cùng hứng thú quan sát một vòng căn phòng, nói bâng quơ: “Mấy bữa nay Cảnh Húc và Tễ Nguyệt đang gây nhau với ta…”
Ta ngước đôi mắt lo sợ không yên lên, nhìn bà ta với vẻ khó hiểu.
Bà ta cười khẽ, vẻ mặt không để bụng chút nào, “Hôm đó con cũng vào mê trận, chắc hẳn cũng đã nghe những gì con ả đ1 th0a Uyển Duyệt kia nói.”
Ta vội gục đầu xuống, kinh sợ thưa: “Nương nương có tấm lòng nhân hậu, nhất định sẽ không làm những chuyện như vậy ạ.”
Đế hậu khịt mũi cười khinh thường, cúi người nói nhẹ bên tai ta: “Ả nói không sai đâu…”
Ta hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía bà ta, nỗi kinh ngạc và hoảng hốt khó có thể che giấu trên nét mặt.
Đế hậu cười, xoa đầu ta, dịu giọng nói: “Với quan hệ giữa ta và Tinh Trầm… Nếu con lấy nó làm chồng, sau này tự mà lo lấy mệnh mình…”
Chân ta mềm nhũn, ngã sõng soài ra đất.
Đế hậu thương xót lắc đầu, “Lá gan nhỏ xíu thế này, về sau làm sao chịu nổi sóng gió. Những cô gái yếu mềm tựa hoa như con, nên được nuôi trong nhà ấm, không dính gió mưa, vô lo vô nghĩ cả đời mới phải.”
Ta lúng ta lúng túng nói: “Tạ… Tạ ơn nương nương yêu mến…”
Đế hậu tiếp tục bình thản mà rằng: “Nghe hết những lời con di3m Uyển Duyệt kia nói, hẳn con cũng hiểu rõ sau này cung Tử Vi sẽ thuộc về ai rồi chứ…”
Ta rụt rè lắc đầu, “Người… người được chọn làm đế tôn, Phinh Phinh không dám cả gan suy đoán…”
Đế hậu cười, lấy làm khen ngợi: “Tính con đúng là ngoan ngoãn dễ thương, nếu sớm muộn gì cũng là người một nhà, thì bản tôn không ngại nói rõ tại đây cho con biết. Ngôi vị đế tôn tất nhiên sẽ thuộc về Cảnh Húc, Tinh Trầm đừng hòng tơ tưởng đến nó.”
Ta khó nén nổi nỗi hụt hẫng thoáng qua, nắm tà váy không biết phải làm sao.
Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của đế hậu nhẹ nhàng đặt lên vai ta, “Đường đời tuy dài, nhưng sai một li là đi một dặm. Con tuy còn non trẻ, nhưng không thể đùa với số mệnh được đâu. Có một số việc con cần nghĩ ngợi cho rõ ràng triệt để mới là đúng đắn…”
Ta suy ngẫm, ngẩn ra một lát, bỗng nhiên nhận thấy mình hơi thất thần, vội cúi gằm đầu xin đế hậu thứ tội.
Bà ta cười cợt nhìn ta với vẻ rất hứng thú, như thể đang quan sát một con cá nhỏ trong ao tù, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể ra khỏi thế giới chật hẹp kia.
Ta chần chờ nói: “Nhưng… tại sao nương nương lại ưng ý con ạ?”
Đế hậu cười nói: “Con ngoan ngoãn biết điều, cũng rất đáng yêu.”
Ta đỏ bừng mặt, co quắp cúi đầu.
Đế hậu thong thả bổ sung: “Quan trọng nhất chính là, Tinh Trầm thích con…”
Ta chuyển từ thẹn thùng qua hoang mang, lại ngẩng đầu nhìn về phía đế hậu với vẻ mặt ngơ ngác vô tri.
Người đàn bà kia cười tới mức hơi dữ tợn, những đường nét sắc bén gần như vặn vẹo, “Tất cả cay đắng khổ hận nửa đời ta đều do nó ban tặng. Con nói thử xem, ta có thể để nó được như ý nguyện sao?”
Một câu nói nhẹ nhàng của bà ta, mà như búa tạ ngàn cân chợt d3 xuống. Ta lại không có sức chống cự, suy sụp ngồi chết dí trên sàn, khóc nức nở rấm rứt.
“Nhưng… Nhưng mà… Cảnh Húc sư huynh không thân quen với con, làm… làm… làm sao con dám mơ xa mong huynh ấy thích con được ạ…”
Đế hậu đột nhiên cười vang, thoáng căng thẳng gần như không thể phát hiện lặng lẽ rời khỏi người bà ta. Ta biết cuối cùng bà ta cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Ta cũng lặng lẽ thở phào. Bà ta đỡ ta dậy, khuyên nhủ: “Con ngốc lắm, với nhan sắc của con, chẳng lẽ còn không lấy nổi lòng đàn ông? Vả lại có ta chống lưng cho con, con còn sợ gì nữa?”
Ta thút tha thút thít nức nở hỏi: “Thật… Thật ạ?”
Đáy mắt người đàn bà nọ cuối cùng cũng hiện lên ý cười từ tim phổi, “Thật đó.”
Bà ta u ám nói: “Nếu Tinh Trầm thương tích đầy mình tổn thương vì con, thì con sẽ là đứa con dâu mà ta thương nhất…”
Ta áy náy gục đầu xuống, nhưng không thốt ra tiếng nào, yên lặng chấp nhận lời đế hậu.
Bà ta thỏa thuê đắc ý cười nói: “Bao giờ Cảnh Húc kế vị, con sẽ trở thành người phụ nữ tôn quý nhất trên Cửu Trùng Thiên. Thử hỏi có người con gái nào trên đời lại không tha thiết ước mơ có được phước phận của con.”
Ta gật đầu nghe theo, đôi mắt lấp lánh ánh lệ.
Trong lòng lại thầm đồng ý vì một nhẽ khác.
Đúng vậy, người phụ nữ tôn quý nhất trên Cửu Trùng Thiên, quả thực là thứ mà bà ta tha thiết ước mơ.
Vì ước mơ thiết tha này, bà ta mất đi đứa con yêu dấu, mất đi phu quân, mất đi nhân tính, mất đi tấm lòng hướng Phật, chỉ còn hận thù oán giận, lòng tràn đầy căm ghét. Đã trở thành một mảnh đất cằn như thế, mà bà ta vẫn hết lòng tin tưởng đây là thứ mà tất cả các cô gái trên đời đều tha thiết ước mơ.
Lòng tin tuyệt đối này, sắp sửa hủy hoại bà ta lần nữa.
Lòng tin tuyệt đối này, khiến bà ta không nhận ra nụ cười nhạo ẩn sâu trong đáy mắt ta.
Lòng tin tuyệt đối này, khiến bà ta tự tay hiến dâng một con đường sống cho Tinh Trầm…
Mấy hôm nay, một tiên nữ chưa trải sự đời đột nhiên xuất hiện trên Cửu Trùng Thiên, suốt ngày đi tới đi lui để rồi lạc đường ở cung Tử Vi. Nơi nàng ta đi lạc nhiều nhất, là tẩm cung của Đại điện hạ Cảnh Húc.
Tiên nữ kia tất nhiên là ta.
Hôm nay ta cùng đi ngắm hoa với đế hậu trong vườn đào bích một lát, vừa đi vừa thì thầm kể với đế hậu là Cảnh Húc sư huynh chẳng hiểu chuyện tình cảm gì cả, chỉ tối ngày lo không hết việc chính vụ, không có vẻ gì là sẽ động lòng trước các tiên nữ.
Đế hậu cười an ủi ta, đàn ông như thế tuy khó theo đuổi, nhưng theo đuổi được rồi sau này nhất định sẽ bõ công, ngày sau đỡ được rất nhiều phiền não chướng mắt với lũ oanh oanh yến yến.
Ta rất lấy làm đồng ý, ngập ngừng hỏi đế hậu có mấy thứ đồ dễ ngủ như thuốc an thần gì đó không. Ta thấy dạo này Cảnh Húc sư huynh làm lụng vất vả quá sức, nên được nghỉ một giấc tròn mới phải.
Tuy trên mặt đế hậu không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ ngầm hiểu. Đêm tới, bà ta sai người mang một bọc hương xông có mùi vô cùng đặc biệt tới, còn thêm một bình thuốc giải nhỏ có hương bạc hà. Ta mang chúng tới tẩm điện của Cảnh Húc sư huynh.
Ta từng tới nơi này rất nhiều lần trong giấc mộng của Tinh Trầm, nên đã quen cửa quen nẻo từ lâu. Ta mặt dày đi vào viện trong ánh mắt đầy ẩn ý của mấy cung nữ, dừng lại trước hai cánh cửa gỗ khắc hoa đang đóng chặt.
Ta giơ tay gõ gõ cửa. Giọng nói vừa ôn hòa vừa lạnh nhạt của Cảnh Húc sư huynh vọng ra từ bên trong, “Vào đi.”
Ta đẩy cửa đi vào, Cảnh Húc sư huynh đang tựa bàn viết gì đó. Ngẩng đầu thấy là ta, ánh mắt huynh ấy lập tức trở nên vừa bối rối vừa đề phòng, nhìn đặc sắc đáo để.
“Lãng Nhiên sư muội, hôm nay lại có chuyện gì nữa?”
Huynh ấy gác bút xuống, hàng lông mày vô thức cau lại khi nói chuyện với ta.
Lòng ta hơi vui mừng, hôm qua huynh ấy còn gọi ta là Phinh Phinh sư muội, hôm nay đã đổi qua Lãng Nhiên sư muội. Chắc hẳn huynh ấy thấy không thoải mái, nên mới cố tình gọi ta xa cách như vậy.
Huynh ấy rất quan tâm Tinh Trầm…
Ta yên lặng nghĩ thầm.
Ta đi tới chỗ chiếc lò hương màu mực ở cạnh huynh ấy, thay loại hương xông mà đế hậu cho ta, quay đầu nói với huynh ấy: “Muội thấy dạo này huynh làm lụng vất vả quá, nên đã xin đế hậu loại hương an thần tốt nhất cho huynh dùng.”
Cảnh Húc sư huynh ngờ vực nhìn ta, húng hắng giọng với vẻ xấu hổ, hơi lãnh đạm nói: “Làm phiền rồi.”
Mấy hôm nay Cảnh Húc sư huynh cảm thấy vô cùng bối rối trước những lần thăm hỏi liên tục và khó giải thích nổi của ta. Thái độ của huynh ấy mỗi ngày một thêm lạnh nhạt, ta vẫn bình chân như vại, thong thả thăm dò.
Thử tới hôm nay, huynh ấy vẫn là một người huynh trưởng đáng quý.
Chuyện nội đan, chắc chắn huynh ấy không hề biết gì.
Lòng ta đã chắc mẩm như thế, nhưng lại không dám mạo hiểm dẫu chỉ một chút. Qua tối nay, ta sẽ biết rõ rốt cuộc huynh ấy là người hay ma.
Ta tiện tay phẩy phẩy lư hương, làn khói nhẹ lượn lờ tỏa ra. Sống mũi hơi lạnh, chắc hẳn thuốc giải ta bôi trước đó đã có hiệu lực.
Ta cúi người nhìn thứ mà Cảnh Húc đang viết dang dở, lại bị huynh ấy lặng lẽ che kín bằng tay áo, chỉ có mấy chữ lọt vào trong mắt. Chỉ vài chữ ít ỏi, mà ta suýt không đợi được đến hết tối nay, chộp giật nói thẳng sự thật cho huynh ấy.
Thứ mà huynh ấy che đi hẳn là một bản tấu chương. Không biết huynh ấy tính tự mình dâng tấu, hay định giao cho người thân tín mang lên. Nội dung bên trong viết rằng thần thú tá mệnh đã hiện thế, nên lập tức chuẩn bị cho Tam điện hạ Tinh Trầm kế vị…
Cảnh Húc thấy ánh mắt ta dán vào tay áo huynh ấy, như muốn đốt thủng một lỗ trên vải, thì đành gượng gạo tán dóc mấy câu với ta, cốt để dời sự chú ý của ta đi.
“Mấy hôm nay Tinh Trầm có gửi thư về không?”
Ta lắc đầu.
Cảnh Húc ngại ngùng an ủi ta: “Chắc hẳn phải có việc gì nên mới chậm trễ…”
Ta vâng khẽ, lại tiện tay phẩy phẩy lá thuốc cuộn tròn.
Cảnh Húc đứng dậy đi lại mấy bước trong phòng, lúng ta lúng túng nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, thì xin mời sư muội về cho, ta còn phải xử lý chút chuyện công.”
Ta gật đầu, nói lời từ biệt huynh ấy, đoạn xoay người rề rà lui ra ngoài tẩm điện, hơi hoài nghi chẳng lẽ hương xông mà đế hậu cho lại chẳng có tác dụng gì.
Ta căng thẳng đi đến trước cửa phòng, đang suy tư nên tìm cớ gì để ở lại thêm lát nữa, thì bỗng nghe thấy tiếng người ngã xuống ở đằng sau.
Ta cài chốt cửa, xoay người quay bước lại.
Cảnh Húc sư huynh đã ngủ bất tỉnh nhân sự.
“Dược tính mạnh thật…”
Ta thử kéo huynh ấy lên, ngặt nỗi thể lực hiện tại muốn đập chết con muỗi còn khó khăn, nếu bắt ta di chuyển huynh ấy lên giường, e rằng phải dùng tinh thần như Ngu Công dời núi… cộng thêm tay nghề như Bào Đinh mổ trâu thì mới được.
(Ngu Công dời núi: Từ tích Ngu Công dời núi:. câu nói này không chỉ để chỉ sự kiên nhẫn nữa mà còn dùng để chỉ tinh thần chinh phục tự nhiên, cái tạo thế giới của con người.
Bào Đinh mổ trâu: Từ tích Bào Đinh mổ trâu: Thành ngữ Bào Đinh mổ trâu (chữ Hán: 庖丁解牛, Hán Việt: Bào Đinh giải ngưu) trở thành từ dùng để chỉ việc làm trải qua thực tiễn, nắm giữ quy luật thì có thể làm mọi việc thuận lợi theo ý muốn.)
Vì thế ta tắt đèn trong phòng, kéo hai chiếc chăn trên giường huynh ấy xuống. Một chiếc đắp người huynh ấy, chiếc kia bọc lên người mình.
Ta nằm trên nền gạch ngọc lạnh lẽo, tới gần huynh ấy từng chút một trong bóng đêm, tới khi mặt mình dán lên v0m nguc đang thở phập phồng của huynh ấy.
Trong cơ thể ta có nửa viên nội đan của huynh ấy, cách rình coi Tinh Trầm, ắt hẳn cũng có thể dùng cho huynh ấy…
Mùi hương xa lạ khiến ta cảm thấy hơi khó chịu. Ta chịu đựng cảm giác ngại ngùng trong lòng, nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe tiếng thở triền miên và đều đều của Cảnh Húc sư huynh, chờ mong mình mau đi vào giấc mộng…
[HẾT CHƯƠNG 89]