Sau khi buổi tiệc kết thúc, đế hậu dời bước tới noãn các mà Nữ thần Vương Ốc đã chuẩn bị cho bà ta để nghỉ ngơi, truyền ba anh em Tinh Trầm vào nói chuyện. Rõ ràng bốn mẹ con gặp nhau, mà chẳng rõ vì sao đế hậu lại dặn riêng Cảnh Húc sư huynh mời cả ta vào noãn các.
(Noãn các: Đình/các ấm: là một căn nhà lớn có vách ngăn nhưng vẫn liền với các phòng nhỏ, có đặt lò sưởi ấm.)
Đế hậu nói chuyện phiếm mấy câu với Cảnh Húc và Tễ Nguyệt, đoạn nhìn về phía Tinh Trầm đang im lặng như tờ, chậm rãi mở miệng: “Ta thấy con bé Tiêm Ngưng hơi có ý với con đó. Ban nãy trước mặt bao nhiêu tiên gia trong điện, tại sao con không nói lời nào, còn chẳng thèm liếc người ta lấy một cái? Con cũng biết thể diện của các cô gái trẻ đều rất quý giá, nếu không phải con bé đã động lòng với con từ lâu, thì làm sao lại chịu để nữ thần đề cập đến chuyện cưới xin trước mặt bao người? Thái độ của con chẳng những làm tổn thương trái tim Tiêm Ngưng, mà còn khiến ta và nữ thần khó lòng xuống nước, sau này bên ấy biết lấy mặt mũi gì ra ngoài gặp người đời?”
Ban nãy ở trong đại điện Tinh Trầm chẳng thèm để mặt mũi cho ai cả, chỉ cụp mắt im lặng lo thân mình. Đôi mắt đẹp như làn nước thu của Tiêm Ngưng dần ứa lệ, bầu không khí quả thực vô cùng xấu hổ.
Lúc ấy ta còn đang bận lấy từng mảnh sứ vụn của chén rượu ra khỏi da thịt ứa máu. Cảm nhận được bầu không khí dần trở nên khó xử trong phòng, chẳng hiểu sao nỗi chua xót trong lòng ta lại chậm rãi phai nhạt đi.
Tinh Trầm vẫn không nói lời nào, Cảnh Húc sư huynh đành đứng ra hoà giải. Huynh ấy che phía trước Tinh Trầm theo thói quen, nói với đế hậu: “Chắc hẳn tam đệ thẹn thùng, không dám đường đột quấy rầy Tiêm Ngưng tiên tử…”
Đế hậu thiếu kiên nhẫn ngắt lời huynh ấy: “Thái độ này của nó, mới là vô lễ đường đột nhất.”
Ánh mắt bà ta lướt qua Cảnh Húc, nhìn về phía Tinh Trầm, lạnh nhạt hỏi: “Con coi thường cô bé Tiêm Ngưng ở chỗ nào?”
Cảnh Húc bất giác đảo mắt qua chỗ ta, huynh ấy lại tính mở miệng nói gì đó, nhưng Tinh Trầm đã đột nhiên lên tiếng: “Nhi thần chưa từng nhìn tiên tử, nên cũng không biết mình coi thường nàng ấy ở chỗ nào.”
Mặt đế hậu lộ vẻ giận dữ, bà ta đập tay lên tay vịn điêu khắc tinh xảo, lạnh lùng nói: “Mi càn quấy lắm!”
Tinh Trầm đáp nhẹ tênh: “Nhi thần không dám, nhi thần mở mồm ra là chẳng nói nổi câu gì xuôi tai. Nếu ban nãy con lên tiếng ở trên điện, thì mới thật sự là càn quấy.”
Đế hậu bị câu nói của Tinh Trầm làm cho nghẹn đứ tới nỗi mặt chỗ xanh chỗ trắng, bà ta tức giận hỏi: “Tiêm Ngưng xinh đẹp tuyệt trần như thế, mi còn chẳng liếc con bé lấy một cái, hay là đã để ý con gái nhà khác rồi?”
Mắt Tinh Trầm lia về phía ta, ta bỗng căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Hắn lưỡng lự một lát, yên lặng gục đầu xuống không nói gì nữa.
Đế hậu dường như đã nắm bắt được ánh mắt của Tinh Trầm, thản nhiên nhìn về phía ta.
Bà ta bỗng nở nụ cười ôn hòa, “Vị tiên tử này chắc hẳn chính là Phinh Phinh đúng không?”
Ta chần chờ gật đầu, nghĩ bụng chắc nhờ ơn Bạch Chỉ tiên quân, nên ta đã nổi danh với đế hậu lâu rồi…
Đế hậu vẫy tay với ta, “Con lại đây… để bổn tọa ngắm kỹ xem nào…”
Ta co quắp liếc Tinh Trầm, ngập ngừng bước về phía trước.
Đế hậu nắm tay ta với vẻ khá là thân thiện. Bà ta nhướng hàng lông mày sắc bén, quan sát ta thật tỉ mỉ, cười nói: “Quả là một cô nương xinh đẹp…”
Bàn tay ta được năm ngón tay mềm mại của bà ta nắm lấy, nhưng ta lại có cảm giác như bị rắn rết bò cạp trườn lên người. Ta không khỏi thấy lông tơ mình dựng đứng. Chắc hẳn bản thân đã bị hình tượng điên cuồng của bà ta trong giấc mơ dọa cho chết khiếp, nên bây giờ bà ta càng hiền lành dễ thân, thì ta càng cảm thấy bà ta âm u đáng sợ.
Ta ngập ngừng nói: “Đế hậu quá khen…”
Bà ta lại nhướng mày, cười hỏi: “Con có bằng lòng trở thành con dâu nhà chúng ta không?”
Ta cun cút cúi gằm mặt chỉ lo gật đầu, gật một lát mới chợt nhận ra câu này có ý gì, lại đột nhiên lắc đầu, nhìn về phía Tinh Trầm không biết phải làm sao bây giờ.
Đế hậu mỉm cười, nói với giọng điệu như chòng ghẹo: “Ăn ké thì chột dạ, con đã nhận được lợi ích lớn lao như thế từ cung Tử Vi nhà chúng ta, thì cũng không thể nhận chùa được. Vả lại hứa hôn với cung Tử Vi nhà ta, cũng chẳng phải chuyện ấm ức gì…”
Ta vẫn khiếp sợ. Tinh Trầm chợt sải bước tiến lên, quỳ sụp xuống trước mặt đế hậu.
“Cầu xin mẫu hậu đồng ý…”
Giọng hắn hơi run rẩy, như thể không kìm nén nổi nỗi sợ hãi và mừng rỡ. Ta hẵng còn đờ người đứng đó, thì đã bị hắn túm lại gần quỳ xuống cạnh hắn. Ống tay áo to rộng che khuất bàn tay hắn nắm chặt bàn tay ta. Lòng bàn tay hắn bỏng rẫy, run rẩy không thôi.
Ta lén liếc nhìn gương mặt trông nghiêng tuấn tú của hắn, đôi mắt như sắp bỏng rát vì niềm vui lấp lánh sáng lên trong mắt hắn. Một vùng mềm mại vô hại chợt sụp xuống trong trái tim ta. Mắt hắn đã từng tỏa sáng lấp lánh như vậy trước người đàn bà này bao giờ chưa…
Ánh mắt ấy tựa như một chồi non lặng lẽ nhú lên từ tro tàn lạnh lẽo mấy trăm năm, yếu ớt nhưng lại thản nhiên hướng về sự sống, khiến ta không khỏi nảy sinh suy nghĩ muốn che chở nó, dẫu có phải tan xương nát thịt…
Vì thế sự do dự trong mắt ta tan hết, cái tay bị che dưới ống tay áo vô thức đan chặt mười ngón với hắn.
Đế hậu tựa người trên chiếc trường kỷ làm bằng vải lanh thêu họa tiết, tươi cười thân thiết nhìn chúng ta, chỉ cười mà không nói.
Cuối cùng bà ta nhẹ nhàng lên tiếng: “Con trai ta, tất nhiên là phải đồng ý rồi…”
Trong khoảnh khắc ấy, Tinh Trầm gần như sắp siết gãy năm ngón tay ta đang đan với tay hắn. Hắn cất giọng khàn khàn dập đầu với đế hậu: “Tạ ơn mẫu hậu đã thỏa mãn ước mong…”
Hắn đứng dậy ngượng ngùng liếc ta. Từ trong ánh mắt sạch sẽ sáng trong như bầu trời sau mưa của hắn, ta gần như có thể thấy được một thoáng hòa giải giữa hắn và mẫu hậu mình, quên hết những hiềm khích ngày xưa…
Đế hậu vẫy tay với Cảnh Húc, cười nói: “Con đưa Phinh Phinh ra ngoài trước đi, ta còn muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của Tinh Trầm.”
Tinh Trầm hơi ngỡ ngàng, nhưng lại nhanh chóng cười thẹn thùng với ta, thủ thỉ: “Muội đi trước đi, ta sẽ ra ngay thôi.”
Ta gật đầu, đi theo Cảnh Húc và Tễ Nguyệt sư huynh ra ngoài.
Ba người đi tới dưới mái hiên, Tễ Nguyệt đột nhiên gọi ta lại. Anh ta móc một bọc vải đỏ ra khỏi ngực áo, ngượng ngùng nhét vào tay ta, nói rằng “Phiền muội chuyển cái này cho Mạn Mạn sư tỷ của muội…”
Nói xong anh ta bỏ chạy nhanh như chớp không thấy bóng dáng đâu.
Ta nắm chặt cái bọc nhỏ một lúc lâu mới dần suy ngẫm ra. Chắc hẳn dọc đường đã có chuyện gì đã xảy ra giữa Tễ Nguyệt sư huynh và Mạn Mạn sư tỷ rồi đây…
Gió mạnh trên đỉnh Phượng Vũ cuốn tuyết bay, lướt qua mái ngói của hành lang. Ta và Cảnh Húc sư huynh đứng sóng vai dưới hiên. Tuy Cảnh Húc sư huynh vẫn là một công tử nhẹ nhàng dịu dàng như ngọc, nhưng cũng đã học được cách trêu ghẹo người khác. Huynh ấy cười nhạt nói với ta: “Trước mắt ta tạm thời vẫn gọi muội là tiểu sư muội, nhưng mấy nữa là phải gọi em dâu rồi.”
Không ngờ người chính trực quy củ như Cảnh Húc sư huynh mà cũng có thể phá hủy hình tượng vì quá đỗi vui mừng cho ông em trai quý báu của mình.
Ta vốn còn tính biện bạch mấy câu cho bản thân, nhưng sau khi moi hết lòng mề, ta lại chẳng tìm ra câu gì để biện bạch.
Có lẽ, đại khái, cũng có thể, có khả năng… hôm ấy ta bị trời giáng sét cũng chẳng oan…
Chẳng bao lâu sau, Tinh Trầm đã đi ra từ noãn các, ta và Cảnh Húc sư huynh đồng thời thở phào nhẹ nhõm thật kín đáo. Tinh Trầm nhìn thấy ta, cái răng nanh dưới khóe môi lại bắt đầu như ẩn như hiện. Ánh mắt hắn chợt chạm phải Cảnh Húc sư huynh đang đứng kế ta, bỗng dưng chỉ trong phút chốc đã trở nên hơi gượng gạo.
Hắn đi tới, nắm lấy tay ta quơ quơ, động tác có thể nói là rêu rao khoe mẽ, như sợ người khác không thấy được vậy.
Ta thẹn thùng muốn rút tay về, lại bị hắn siết rất chặt, không giằng ra nổi.
Cảnh Húc sư huynh quả nhiên cười ghẹo nói: “Nắm chặt như thế, sợ người ta bay mất à?”
Ta cảm thấy lớp da mặt siêu dày đã kinh qua nhiều thử thách của bản thân gần đây có dấu hiệu sắp tan tành đến nơi…
Cảnh Húc sư huynh thấy Tinh Trầm yên lành ra khỏi phòng đế hậu thì cũng yên tâm. Huynh ấy cùng đi ra khỏi sân nghỉ của đế hậu với chúng ta, tán dóc vài câu, rồi chia tay chúng ta trong màn tuyết rơi trắng trời.
Tinh Trầm nhìn bóng lưng như tranh thủy mặc của Cảnh Húc sư huynh mỗi lúc một thêm xa xôi giữa màn tuyết, quay lại đang định bảo ta gì đấy, thì bỗng nghe thấy tiếng cười ha hả vọng lại từ cách đó không xa.
Ta vội giằng khỏi tay hắn, ngoái lại nhìn, thấy nữ thần Vương Ốc và một đám người hầu lả lướt đi đến. Áo quần trang sức lộng lẫy đẹp tươi, thanh thoát diễm lệ, như một khóm hoa nở rộ giữa trời đất trắng muốt đầy băng tuyết.
Nữ thần cười, nắm tay Tinh Trầm, nói với hắn: “Tiểu điện hạ, ban nãy thấy con không nói nhiều lắm, chắc là chốn núi non hoang vu hẻo lánh của ta đã tiếp đón con không chu toàn phải không?”
Tinh Trầm vội khom người nói: “Cớ chi dì lại nói vậy, lỗi tại cháu đây đường đột…”
Nữ thần nhanh chóng kéo hắn quay lại tiểu viện nơi đế hậu nghỉ ngơi lần nữa, vừa đi vừa nhắc mãi: “Ban nãy e ngại chốn đông người, ta không nói chuyện tử tế được với con. Hôm nay con không được đi đâu cả, chỉ được ở cạnh dì thôi, nếu không ta chẳng thèm làm trung tâm của buổi mừng thọ nữa đâu.”
Tinh Trầm bị nữ thần bắt cóc vào sân, vừa lảng đi một tí là đã nghe tiếng nữ thần lã chã kêu buồn ngay. Thấy mình sắp bị kéo vào noãn các của đế hậu đến nơi, Tinh Trầm quay đầu lại hoảng loạn nhìn ta. Ta xua tay với hắn, ý bảo mình tự đi trước.
Ta giẫm lên nền tuyết mờ mịt như ngọc vỡ quỳnh tan trên đỉnh Phượng Vũ, quẹo qua một bức tường bao sơn màu son, chỉ thấy một bóng dáng yểu điệu khoác áo choàng bằng lông cáo bạc đang lướt tới gần giữa màn tuyết đổ. Khi đi thoáng qua nhau, ta không khỏi ngẩn người, là nàng ta…
Tiêm Ngưng tiên tử gật đầu nhẹ với ta. Màu tuyết trắng ngần động lòng người trải khắp núi đồi cũng ảm đạm thua kém nụ cười khuynh thành của nàng…
Ta ngoái đầu liếc theo hướng nàng ta đang quẹo đi, quả nhiên là ngôi viện có tường bao màu đỏ đậm nơi đế hậu đang ngơi nghỉ.
Ta ngơ ngẩn nhìn theo bóng nàng ta biến mất sau ngã rẽ ở bức tường đỏ. Cảm giác chua xót khó hiểu lại lập tức trườn từ dạ dày lên yết hầu. Ta chợt hơi muốn lộn về xem thử Tinh Trầm đã nghĩ ra cách thoát thân khỏi nữ thần chưa. Nhưng ta lại cảm thấy mình hành động như thế thì thật tình thiếu phóng khoáng quá, vả lại… Mới hôm qua ta còn cảm thấy bản thân chẳng mặn mà gì với tên ấy, vậy mà bây giờ lại bụng dạ hẹp hòi thế này là nhẽ làm sao…
Sắc tuyết ngợp trời bỗng trở nên vô vị nhàm chán trong mắt ta.
Ta cúi đầu, thất thần quay về tiểu viện nơi mình nghỉ tạm. Vừa bước vào cổng viện, ta đã bị một quả cầu tuyết lớn xé gió đập trúng đầu. Mạn Mạn sư tỷ đang chống nạnh cười ha ha với ta. Ngay sau đó hai quả cầu tuyết lại bay vòng tới. Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh khoác hai chiếc áo choàng be bé, in những chuỗi dấu chân nho nhỏ đáng yêu trên nền tuyết lúc chúng chạy.
Tiểu Thạch Lựu vừa chạy thật nhanh, vừa cười hì hì nói: “Phinh Phinh, tỷ tới đánh muội đi, tới đánh muội đi nè…”
Ta khom lưng vốc một vốc tuyết to, vo thành cầu tuyết ném về phía Mạn Mạn sư tỷ, nhưng lòng lại chẳng thấy vui bao nhiêu. Rõ ràng mấy hôm trước ta còn ngóng trông được nghịch tuyết một trận đã đời với ba người họ, vậy mà giờ phút này đây, ta lại chẳng có hứng thú gì. Ta ném cầu tuyết lung tung với mọi người, rồi kiếm cớ qua chỗ A Phụ. Ta muốn hỏi người về phương pháp lấy nội đan ra, nếu bí quá thì kể thẳng chuyện thật cho người nghe cũng được. Ngày nào viên nội đan này còn ở trong bụng, thì ngày ấy ta còn bất an và áy náy. Mỗi lần Tinh Trầm cười với ta, ta lại cảm thấy nụ cười ấy mỗi lúc một thêm châm chích vào tim ta…
A Phụ lại không ở trong phòng, chắc là lại bị Sở Dao tiên quân kéo đi uống rượu rồi…
[HẾT CHƯƠNG 75]
- -----oOo------