Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 66




Những trạm gác san sát nằm xung quanh cung điện, thị vệ vây ba lớp trong ba lớp ngoài. Chúng ta phải ẩn núp rõ lâu trong bóng đêm thì mới tìm thấy cơ hội lén chuồn vào đại điện.

Trời bên ngoài giá rét, trong đại điện lại ấm áp như mùa Xuân. Một cây san hô khổng lồ trang hoàng đại điện tựa như Long Cung, vàng ngọc chồng chất khắp nơi, làm người ta nhìn mà hoa cả mắt.

Ta nhớ tới gian phòng cũ kỹ đơn sơ lạnh lẽo trên đỉnh Thần Chung, thì thầm với Tinh Trầm: “Sư huynh, sao vị sư tổ này tham tiền thế, phong cách khác hẳn căn phòng lạnh lẽo mà sư tổ để lại trên đỉnh Mộ Vãn…”

Tinh Trầm gật đầu, “Chắc hẳn kẻ nào đấy đã lợi dụng danh tiếng của sư tổ để lừa bịp rồi.”

Tinh Trầm lớn lên trong lầu cao điện sâu từ bé, lúc vào đây hắn không hoa mắt mất phương hướng như ta. Hắn dẫn ta đi vòng qua những cây cột trong hành lang, di chuyển qua từng tấm bình phong hoa lệ, đi tới ngoài một ngôi điện đèn đuốc sáng trưng.

Chúng ta nhảy lên nóc nhà, lặng lẽ nhấc một viên ngói lưu ly lên. Chỉ thấy trong điện mịt mù hơi nước, những cánh hoa đỏ thắm trôi nổi trên một suối nước nóng khổng lồ. Trong nước và ven suối toàn là những thiếu nữ da trắng mặt hoa. Màn sương mù kiều diễm bọc những làn da trắng lóa lúc ẩn lúc hiện, liếc mắt một cái là thấy hương sắc vô biên.

Tinh Trầm vội thôi nhìn, mặt không cảm xúc liếc qua chỗ khác.

Ta tặc lưỡi nói: “Ôi, ai cũng là mỹ nhân, đẹp ghê đó…”

Tinh Trầm cạn lời liếc ta.

“Ơ…”

Sao mấy cô gái xinh đẹp này đều co rúm, trông như gà con sợ sệt thế nhỉ?

Ta nhìn vào trong điện theo ánh mắt nơm nớp lo sợ của đám mỹ nhân, thấy một người đàn ông áo rách quần manh đang quỳ bên suối nước nóng. Toàn thân gã cuồn cuộn cơ bắp cứng cáp, trông cực kỳ oai phong, nhưng hình như lại đang bị một bàn tay ấn chặt dưới đất, không thể động đậy.

Một mỹ nhân đang giơ chiếc bút lông, vẽ rùa lên mặt gã. Lũ rùa con như vỏ sò nối đầu và đuôi với nhau trên trán gã, trông đến là ngây thơ chất phác. Gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm của mỹ nhân trắng bệch vì sợ, cái tay cầm bút của nàng ta không khỏi run bần bật. Cũng khó cho nàng ta ghê, thế mà vẫn vẽ được mấy con rùa nhỏ sinh động đến vậy.

Người đàn ông quỳ gối trước một chiếc ghế quý phi trải lông cáo trắng muốt. Cơ bắp gồ lên trên tấm lưng dày rộng của gã, như thể gã đang dùng hết sức bình sinh để giãy giụa trong im lặng, nhưng vẫn không thể động cựa chút nào.

Một người đàn ông mảnh khảnh ngồi vắt chân trên ghế quý phi, dù chỉ có thể thấy bóng lưng, nhưng chỉ cần liếc một cái, là ta đã không nhịn được mà bật cười hì hì.

“Cười cái gì?”

Tinh Trầm thì thào hỏi ta.

Ta chỉ vào khe hở trên mái ngói, nói với hắn: “Huynh xem ai kìa…”

Tinh Trầm nói nhẹ tênh, “Chẳng lẽ là lão già thiếu đứng đắn kia?”

Ta cười hì hì trêu hắn, “Huynh tự nhìn là biết ngay mà.”

Tinh Trầm lập tức ngượng ngùng liếc mắt qua chỗ khác, vươn bàn tay to vò tóc ta thành tổ chim. Ta căm giận lườm hắn, hắn nhìn đáp trả lại ngay đầy khiêu khích.

Ta kéo bàn tay đang tác loạn trên đầu mình xuống, vuốt lại mái tóc rối bù, tiếp tục đến gần khe hở trên mái ngói, chuyên tâm xem chuyện xảy ra trong điện.

Tinh Trầm áp tai lên mái ngói, vịn tay bên cạnh, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh trong điện.

Có lẽ vì hai chúng ta đều nín thở, nên xung quanh đột nhiên yên tĩnh lạ thường, tiếng gió thổi cỏ lay nhỏ xíu cũng trở nên cực kỳ rõ ràng.

Ta bỗng cảm thấy sườn ngoài của ngón tay út hơi ngứa ngáy, lia mắt qua mới thấy ngón tay thon dài xương xương của Tinh Trầm đang đặt ngay cạnh tay trái ta, cách một khe hở hẹp, như gần như xa.

Ta đưa mắt qua chỗ khác, tiếp tục chăm chú nhìn vào điện, trái tim chợt thấy hơi ngứa ngáy.

Trong điện, A Phụ vô cùng kiêu ngạo ương ngạnh, ta không khỏi âm thầm nghiến răng. Lão này chạy tới đây diễu võ dương oai, trông thú vị gớm, thế mà không biết gọi ta với Tinh Trầm đi chung, đúng là chẳng thiện lành tí nào.

Chỉ thấy lão ta túm bầu rượu lên tợp hai ngụm, chép miệng ra chiều hưởng thụ lắm. Sau đấy y bắt chéo chân, khoan thai gõ mũi chân lên cằm người đàn ông quỳ dưới đất, kéo cái mặt tròn vẽ đầy rùa của gã lên.

“Thượng thần Phong Lăng… hử?”

Chữ “hử” như đè nặng lên lưng người đàn ông, ép cho gã oằn người xuống.

Một con rùa nhỏ rơi bộp xuống đất từ trán gã, sau đấy ra sức hoạt động tứ chi béo mập ngắn ngủn, trượt chân bò đến bàn tay không ngừng co quắp của gã. Chỉ trong giây lát, nó đã chui vào trong da thịt gã theo gân xanh trên mu bàn tay.

Mặt người đàn ông lộ vẻ đau đớn, nhưng gã lại chịu đựng không phát ra tiếng động.

Ta thì thào với Tinh Trầm: “A Phụ có thể biến rùa trên tranh thành rùa thật, rồi chui vào da thịt người ta, sau này huynh nên bớt chọc y đi…”

Tinh Trầm khinh thường giật giật khóe môi, ta đột nhiên nhớ ra hình như ông tướng này cũng có đam mê vẽ rùa lên cơ thể người khác…

Khi người đàn ông nọ ngẩng mặt lên, để lộ hai bên tóc mai bạc trắng như của A Phụ, ta không khỏi tặc lưỡi cảm thán.

Tinh Trầm thì thào hỏi ta: “Sao?”

Ta nói rất nhẹ: “Hai bên tóc mai người đó cũng bạc trắng như A Phụ, huynh thấy thú vị không?”

Tinh Trầm đột nhiên trợn tròn mắt, trầm giọng hỏi ta: “Cái gì, tóc mai của A Phụ bạc trắng hả?”

Ta giật mình hỏi hắn: “Sư huynh, mắt mũi huynh làm sao thế, đồng hành bao nhiêu ngày, vậy mà huynh vẫn không biết trông A Phụ thế nào ư?”

Tinh Trầm ngơ ngẩn nhìn ta, mãi sau vẫn không nói gì. Sau một hồi lâu, hắn mới suy tư quay đầu đi, tiếp tục lắng nghe tiếng động trong điện thật cẩn thận.

Ta cũng kề vào khe hở nhìn lén tiếp.

Giọng A Phụ toả ra vẻ lạnh lẽo thờ ơ, tuy nhặt khoan hững hờ, nhưng lại vô cớ khiến lông tơ sau lưng người ta dựng đứng. Như thể y búng tay bừa bãi một cái là có thể hoá tất cả trước mắt thành tro bụi, sống chết là tùy vào ý y.

Một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy xuống từ đầu người đàn ông, gã gian nan mở miệng hỏi: “Ngươi muốn gì?”

A Phụ nhắm bầu rượu, ngắt một quả nho thảy vào miệng, thản nhiên nói: “Đêm khuya đến thăm, không may quấy nhiễu nhã hứng của thượng thần, lòng tại hạ cảm thấy băn khoăn lắm thay.”

Sao nhìn gáy lão ấy ta không thấy y có tí băn khoăn nào nhỉ? Mỗi một sợi tóc của lão ta đều toả ra vẻ dạt dào hứng thú. Dối trá, đúng là dối trá quá xá.

Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy hình như có một ánh mắt như có như không nhẹ nhàng lướt qua mặt mình. Ta quay đầu liếc Tinh Trầm, thấy hắn đang ngước nhìn bầu trời đêm giăng kín mây đen.

Ta thì thào hỏi: “Sư huynh, huynh đang ngắm gì thế?”

Hắn ho nhẹ, “Ngắm sao.”

Ta nghi hoặc ngước mắt lên, nào có sao xiếc gì đâu. Ông tướng này biết chọn thời điểm để ngắm trăng ngắm sao thật, chẳng lẽ hắn có ẩn ý ẩn iếc sâu xa gì?

Trò hay trong điện còn đang trình diễn, ta không rảnh bàn tiếp về vấn đề làm sao để ngắm sao dưới bầu trời đêm không có ông sao nào với hắn, tiếp tục cúi đầu xem hăng say.

A Phụ hơi rướn người lên trước, cười ha hả nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì to tát, chỉ muốn hỏi ngươi về một người mà thôi.”

Dần dà, ta cảm giác được khí chất mạnh mẽ của kẻ bên dưới. Gã tuyệt đối không phải là quả hồng mềm ai cũng bóp được. Chẳng biết tại sao, quanh người gã như có một dây trói rất nhẹ, khiến gã dù có sức mạnh hủy thiên diệt địa cũng không thể thi triển nổi. Ta gần như có thể cảm giác được cơn oán độc và bạo ngược cuồn cuộn trào ra từ thân thể gã. Nhưng gã lại bị làn sương mù mỏng manh kia bọc lại, tựa như con rắn khổng lồ bị đôi tay mảnh khảnh nhẹ nhàng bắt lấy dễ như trở bàn tay, có giãy giụa cách mấy cũng chỉ phí công.

“Mời nói…”

Gã nghiến răng nghiến lợi cất tiếng.

A Phụ nói lời cảm ơn, ung dung giữa chốn xô bồ hỏi: “Có ai từng tới tìm ngươi, cầu xin ngươi giúp đỡ một người không…”

Người đàn ông cười khẩy: “Những người tới cầu xin ta xếp hàng dài dằng dặc, nếu không có điểm gì đặc biệt, thì ta cũng khó nhớ được lắm.”

A Phụ lặng đi một lát, như thể đang cố hồi tưởng đặc điểm của người mình cần tìm, sau đấy hỏi: “Tên của người đó có một chữ Không, hoặc là chữ Bạch. Kẻ đó nói rằng chỉ cần giải được ác chú của một người, thì có thể biết được bí mật chưa ai từng biết trong trận chiến núi Vu năm xưa.”

Ta nghe vậy thì bỗng sửng sốt, quay mặt sang nhìn nhau với Tinh Trầm.

Người mà A Phụ đang tìm, chẳng lẽ là Lục Bạch?

Không cần nói gì nữa, ta đã nhìn thấy cùng ý nghĩ đó trong đôi mắt đang trợn tròn của Tinh Trầm.

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn A Phụ, đột nhiên bật cười âm u, giọng cười khản đặc như cát trộn sắt thổi qua tai. Ta đã đồ rằng nội lực của kẻ này chắc hẳn phải cực kỳ hùng hồn, nhưng gã lại bị A Phụ nắm trong lòng bàn tay như một con kiến hôi.

Nào ngờ A Phụ bình thường không thể hiện tài năng, nhưng lại cất giấu tu vi sâu không thấy đáy nhường này.

Vẻ ốm yếu ngày thường đều là để trêu chọc chúng ta thôi.

“Cười cái gì?”

A Phụ thờ ơ hỏi.

Người đàn ông nói với giọng cộc cằn thô lỗ: “Ngươi nói đến con cáo con kia à. Nó mang một cục thịt nát tới cầu xin ta chữa trị, nếu không chữa được thì cứ kết liễu cục thịt nát kia, chỉ cần đừng để bà ta phải chịu tra tấn nữa là được. Tuy bản thân ta không phải hạng tốt lành gì, nhưng cũng động chút lòng trắc ẩn với thằng nhóc ấy, thật sự đã tận tâm tận lực nghĩ rất nhiều cách giúp nó. Nhưng ác chú kia không phải do người bình thường tạo ra, ta chẳng thể làm gì nổi.”

A Phụ hơi rướn người về phía trước, có vẻ rốt cuộc cũng nghiêm túc, “Cậu ta còn ở đây không?”

Người đàn ông lắc đầu nói: “Đi mất rồi.”

A Phụ lại hỏi: “Ngươi có biết cậu ta đi đâu không?”

Người đàn ông lắc đầu, chợt như lại nhớ ra điều gì, ông ta lẩm bẩm: “Gần đây trong Yêu giới đang thịnh một lời đồn, nếu ăn thịt trái tim của con nhóc tiên nữ đi truyền đăng của Lưu Ba, thì có thể dẫn chân hỏa vô lượng vào linh hồn, đốt hết tội nghiệt của ba đời, hồn phách siêu thoát luân hồi sẽ được tự do vĩnh viễn. Thịt tim của con bé ấy hình như còn có thể giải được ác chú mà cục thịt nát nọ phải chịu. Ta kể chuyện đấy cho tên cáo con nghe, chắc hẳn nó đã đi tìm con bé tiên nữ kia rồi.”

A Phụ hỏi: “Những lời vô căn cứ này ở đâu ra?”

Người đàn ông đáp: “Không rõ ai đồn như thế, hiện tại chẳng ai ở Yêu giới là không biết cả. Đến cả bức tranh vẽ con nhỏ tiên nữ kia còn lan truyền đến đây rồi…”

Ta nghe mà kinh hồn táng đảm, quay đầu nói với Tinh Trầm: “Thế này thì biết làm sao đây…”

Tinh Trầm thì thào: “Đừng lo, bốn người tụi mình có liên kết nhờ tâm đăng, nếu ai đấy gặp phải bất trắc, ba người còn lại có thể cảm nhận được ngay, nên tất nhiên muội ấy vẫn còn sống.”

Ta gật đầu, lòng hơi thả lỏng chút đỉnh, nghe thấy A Phụ hỏi: “Tên cậu ta là gì?”

Người đàn ông đáp: “Lục Bạch.”

Ta kích động quá, suýt không kìm nén nổi mà xen ngang. Một bàn tay của Tinh Trầm đột nhiên đặt lên mu bàn tay ta, hắn nhẹ nhàng lắc đầu với ta.

Ta đành kìm nén nỗi lòng, tiếp tục nghe đoạn đối thoại giữa hai người. A Phụ lại hỏi tỉ mỉ tình hình của cục thịt nát mà Lục Bạch đưa tới xin chạy chữa. Nội dung này thì ta đều biết cả, nghe một lát là không khỏi mất tập trung. Ánh mắt dừng lại ở hai bàn tay đã đan vào nhau từ lúc nào chẳng hay của ta và Tinh Trầm.

Mười ngón đan nhau, triền miên lâm li.

Mí mắt ta giật đùng đùng, đột nhiên cảm thấy hơi choáng ngợp.

Chút lạnh lẽo chợt rơi xuống chóp mũi, ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, bấy giờ mới phát hiện tuyết đã rơi từ lúc nào không hay.

Đây là lần đầu tiên trong đời ta được thấy tuyết…

“Sư huynh, tuyết rơi rồi…”

Ta vừa lắc tay hắn, vừa cười với hắn.

Tinh Trầm quay mặt lại, nhìn thật sâu vào mắt ta. Chỉ một cái liếc mắt này, mà tim ta bỗng như ngừng đập.

“Phinh Phinh…”

Hắn thì thầm gọi ta.

Trái tim ta như được một màn sương mù mờ mịt lượn lờ lấp đầy, hương rượu thơm thấm vào rượu gan, mắt ta gần như trở nên lờ đờ mông lung.

Giữa lúc chuếnh choáng, ta cảm thấy gương mặt tuấn tú vô song của hắn tiến lại gần hơn. Đôi mắt sâu thẳm chứa đựng màn tuyết bay đầy trời, và cả ta nữa.

Ánh mắt ta dừng lại trên đôi môi góc cạnh của hắn, ta như thiêu thân khao khát ngọn lửa ấm áp, vô thức kề lại gần thêm.

Từ tận đáy lòng ta, dường như có một giọng nói đang thét gào phản đối: “Chờ đã, mày đang làm gì thế, muốn chết đấy à?”

Hơi thở đan xen, làn hương nhàn nhạt trong hơi thở của hắn như mang theo sự ấm áp và mê hoặc khó lòng giải thích, lượn lờ chui vào l0ng nguc ta. Qua mấy nhịp thở, từng tấc thời gian, ta bỗng trào dâng nỗi sợ có lẽ phải dùng hết kiếp này thì mới có thể gột hết hương vị ấy ra khỏi cơ thể.

Phía trước như có vực sâu thăm thẳm đang gọi mời, nhưng ta lại bất lực, chỉ muốn đến gần thêm chút nữa.

“Thật ra ta…”

Môi hắn mấp máy, còn ta lại như thể không có thời gian để chờ hắn thốt ra dẫu chỉ một chữ.

Ta rướn người lên, đặt một cái hôn rất nhẹ lên môi hắn.

Xúc cảm lạnh lẽo như một gáo nước lạnh hất cho ta nửa tỉnh táo lại. Hỡi ôi cao xanh, mình đã làm gì thế này?

Ta nhìn Tinh Trầm bỗng dưng ngay đơ như khúc gỗ. Thoáng rung động thót tim chưa kịp nhấm nháp kỹ và nỗi kinh hoàng lập tức trộn lẫn thành hồ nhão trong đầu ta. Ta nghe thấy bản thân thốt ra một câu ngốc nghếch: “Sư huynh, ban nãy muội vừa độ khí cho huynh đó.”

Tinh Trầm ngơ ngẩn nhìn ta, không phản ứng tẹo nào.

Ta kìm nén ý nghĩ kỳ quái muốn hôn hắn thêm lần nữa, cố đấm ăn xôi giải thích: “Nghe nói làm thế… hình như có thể độ lại nội đan cho huynh ạ.”

Hắn vẫn ngơ ngác nhìn ta, trái cổ nhẹ nhàng lăn lên lộn xuống.

Ta bị hắn nhìn muốn nứt cả đầu, lặng lẽ dịch người qua một bên, muốn giữ chút khoảng cách với hắn, chuẩn bị chạy trốn thật nhanh nếu cần kíp.

Hắn lại đột nhiên duỗi tay túm ta quay lại.

“Thử lại đi…”

Hương thơm thoang thoảng trong bóng tối và chất giọng trầm thấp của hắn cùng ập tới, ta còn chưa kịp định thần, môi hắn đã áp lên môi ta…

[HẾT CHƯƠNG 66]