Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 51




“Phinh Phinh…”

“Muội tỉnh lại đi…”

Tiếng gọi bên tai chợt xa chợt gần, tựa như bị gió thổi tan tác mơ hồ. Còn trong giờ phút này, ta như nằm trong một động băng buốt giá, mỗi một tấc da đều đang run rẩy đau đớn, nhưng cơ thể lại giống bị ngọn lửa Tam Muội Chân Hỏa hừng hực thiêu đốt hết ngũ tạng. Giữa lúc mông lung, ta chỉ cảm thấy trời đất bao la, nhưng chẳng biết nên quẳng cơn đau khốn khổ này đi đâu.

“Phinh Phinh…”

“Tỉnh lại đi…”

Cảm giác như bị lửa đốt lan từ khoang bụng đến tứ chi, từ tứ chi đến l0ng nguc. Giữa lúc mơ màng, hình như có hai bàn tay luôn lần theo sức nóng sắp thiêu đốt ta thành nắm tro. Ta đột nhiên mở mắt ra, thấy một gương mặt gần trong gang tấc.

Tinh Trầm đang tựa vào mép giường gọi ta, mặt căng thẳng tới nỗi cắt không còn giọt máu. Ánh trăng lạnh lùng ngoài cửa sổ rọi lên gương mặt thon gọn tái nhợt của hắn, cơ thể hắn mông lung, như một giấc mộng sẽ biến mất chỉ trong giây lát.

Ngực ta bỏng rát như sắp bốc khói, nặng nề lạ thường.

Ta cúi đầu xuống, ánh đỏ lờ mờ đang tỏa ra từ ngực mình, một bàn tay nổi đầy gân xanh đang áp lên quầng sáng đỏ ấy.

“Sư huynh…”

Ta vừa nói được hai chữ là đã ho sặc sụa, ngực cũng phập phồng kịch liệt theo đó. Tinh Trầm bỗng rụt cái tay đang đặt trên ngực ta lại như vừa tỉnh giấc mộng, lập tức xấu hổ nói năng lộn xộn: “Ta… Ta… Muội ổn rồi chứ…”

“Khát…”

Ta gian nan bật ra một chữ từ cổ họng.

Hắn đứng phắt dậy tìm nước khắp phòng, bất cẩn đá đổ chiếc ghế bên mép giường, rồi lại húc nghiêng cái giá cắm nến để ở đầu giường. Sau một hồi vụng về luống cuống, hắn đỏ mặt bưng chén nước trở lại mép giường, cẩn thận đỡ ta dậy, để ta tựa vào vai hắn, bón nửa chén nước cho ta.

Ta yếu ớt uống được chút nước, rồi lại nằm xuống, dần cảm thấy cơn nóng rát trong ngực mỗi lúc một dịu đi. Quầng sáng đỏ kì quái kia cũng dần tắt lịm. Lòng hẵng còn kinh hãi, ta sợ tới nỗi vành mắt đỏ lên, r3n rỉ buồn bã: “Sư huynh, chuyện gì thế này, liệu… liệu muội có chết không?”

Hắn đắp chăn đàng hoàng cho ta, hàng lông mày đang nhíu chặt chợt giãn ra, nhẹ nhàng vén một sợi tóc mướt mồ hôi trên mặt ta ra sau tai: “Muội nhát quá…”

Ta vuốt trán khụt khịt mũi, hồi tưởng lại cảm giác ban nãy. Tuy hơi chần chờ, nhưng ta vẫn thành thật hỏi: “Sư huynh, quầng sáng đỏ ban nãy liệu có phải là nội đan của huynh không ạ?”

Tinh Trầm không nói gì, như chìm trong dòng suy tưởng nào đó.

Ta lại nhìn hắn thật kỹ càng, vẫn thấy hơi thiếu tự tin, bèn thương lượng với hắn: “Sư huynh, muội vẫn chưa biết phải làm sao mới nhả được nội đan ra cho huynh, xin huynh đừng sốt ruột, châm chước cho muội thêm ít thời gian nữa được không…”

Hắn lạnh lùng liếc ta, ánh mắt kia rất kiểu khó diễn tả nổi bằng lời.

“Giờ hẵng còn sớm… muội ngủ thêm lát nữa đi…”

Bấy giờ ta mới nhớ ra để hỏi: “Đây là đâu ạ?”

Tinh Trầm dém góc chăn cho ta, “Lúc muội ngất xỉu, ta đã đánh thức người dân trong nhà này, mượn một căn phòng cho chúng ta.”

Ta gật đầu, nhìn hắn đóng cửa đi ra ngoài, sau đó lại nặng nề thiếp đi.

Tới nửa đêm, ta bỗng nhiên mở mắt, thấy một gương mặt già nua trôi nổi trong màn đêm, ta còn tưởng một quả hạch đào thành tinh bay đến trước giường dọa mình sợ chơi. Đến khi dụi mắt nhìn cho rõ, ta mới kinh hãi kêu lên: “Bạch Chỉ tiên quân…”

Lâu ngày không gặp, ta nhìn khuôn mặt nhăn nhúm của lão già Bạch Chỉ mà bỗng cảm thấy thân thuộc biết bao. Nhưng đối phương không mừng rỡ như ta, chỉ gục mặt xuống gật đầu lấy lệ, rồi lại nhắm mắt bắt mạch cẩn thận cho ta.

Một lúc lâu sau, Bạch Chỉ tiên quân mở mắt ra, ngước mắt về phía Tinh Trầm với vẻ mặt khó tin. Lão trông thấy gương mặt tái mét của Tinh Trầm, chưa kịp cất tiếng đã sốt ruột nhíu mày, như thể đang nhìn một đứa nhóc con nghịch ngợm không biết điều.

Vị tiên già bực bội oán trách: “Tiểu điện hạ, cậu cũng biết dọc đường tới đây tiểu tiên đã lo lắng căng thẳng thế nào mà. Lão sợ tới nỗi còn chẳng dám thở, sốt sắng đi suốt đêm ròng tới đây, còn tưởng cậu xuống núi gặp phải chuyện to tát gì, đúng là làm tiểu tiên sợ chết khiếp đi được.”

Tinh Trầm gật đầu tỏ vẻ hối lỗi với lão.

Bạch Chỉ tiên quân tiếp tục lải nhải: “Trước khi các cô cậu xuống núi, tiểu tiên tặng lá bùa bảo mệnh này cho cậu, là để cậu dùng khi tính mạng gặp hiểm nguy. Cậu phải biết rằng với pháp lực của tiểu tiên, đi xa mấy vạn dặm trong vài canh giờ phải tốn rất nhiều tiên lực, trong vòng nửa năm không thể cho cậu gọi đến gọi đi tùy ý nữa. Cậu dùng nó dễ dàng thế này, ngày sau gặp phải nguy nan gì, hoặc là cơ thể thiếu nội đan của cậu đột ngột gặp bất trắc chi, thì phải làm sao đây? Nếu biết trước cậu chẳng thèm bận tâm đến tính mạng bản thân thế này, hôm đó tiểu tiên đã chẳng cho cậu phù chú.”

Tuy lời Bạch Chỉ tiên quân nói đều hướng về Tinh Trầm, nhưng khi lọt vào tai ta, thì lại như lão tiên này đang đổ hết đống oán trách trong lòng mình lên ta. Mặt ta hơi nóng lên, ta liếc nhìn Tinh Trầm đầy vẻ áy náy. Nói cũng kỳ, bình thường tuy ta chẳng biết cảm giác tự trách là gì, nhưng khi nghe từng lời trách cứ này kia của Bạch Chỉ tiên quân, ta lại thấy như mình được sinh ra là để làm hại Tinh Trầm vậy. Điều ấy khiến ta vô cùng xấu hổ.

Nghe những câu oán giận của vị tiên già, có vẻ tối nay ta lại chơi xỏ Tinh Trầm một vố to rồi.

Ta mấp máy đôi môi khô khốc, muốn nói gì đó để Bạch Chỉ tiên quân bớt giận, Tinh Trầm lại giành trước: “Bây giờ sức khỏe muội ấy thế nào rồi?”

Bạch Chỉ tiên quân u oán lườm ta, hơi miễn cưỡng đáp: “Mạch của cô ta quái dị khó đoán, trong tâm toàn hỏa, khắp kỳ kinh bát mạch đều có dấu vết di chuyển của nội đan. Nội đan có vẻ có hai luồng khí, một sống một chết, một khô héo một nở rộ. Tiểu tiên thật sự bất lực với chứng bệnh khó chữa này. Tiểu tiên vẫn phải nói câu trước đây thôi, muốn lấy nội đan thì dễ, nhưng muốn giữ được cả tiên tử và nội đan, thì khó.”

(Kỳ kinh bát mạch là tên gọi chung của Nhâm mạch, Đốc mạch, Xung mạch, Đới mạch, Dương kiều mạch, Âm kiều mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch. Nó khác với 12 đường chính kinh, vừa không thuộc tạng phủ vừa không có quan hệ phối hợp về âm dương biểu lý. Lại có đường tuần hoàn khác biệt nên gọi là kỳ kinh..)

Tinh Trầm nói: “Tiên quân đừng có…”

Bạch Chỉ tiên quân cười khổ ngắt lời hắn: “Hiểu rồi hiểu rồi, tất nhiên tiểu điện hạ không thích nghe việc nội đan nữa. Tiểu tiên vốn cũng không nên làm trái lời tiểu điện hạ, nhắc tới nội đan trước mặt tiên tử. Nhưng cơ thể là do cha mẹ ban cho, nội đan có tinh hoa huyết mạch tộc Tử Vi của cậu. Tuy cậu rộng rãi đến nỗi quyết chí bỏ nó luôn, nhưng tiểu tiên lại không thể nói mặc kệ là mặc kệ liền được. Tiểu tiên sẽ ngày ngày dốc hết sức lực vì sức khỏe của cậu, chỉ e lỡ sơ sẩy lại phụ sự phó thác của Tiên Hậu. Nếu cậu biết Tiên Hậu đã lo lắng khổ tâm vì cậu thế nào, không biết cậu có còn tự tin coi sức khỏe và tiền đồ của mình như trò đùa nữa không…”

Nghe hết những lời giật gân của Bạch Chỉ tiên quân, ta đang đắm chìm trong nỗi lo sợ bất an ăn bữa hôm lo bữa mai, đột nhiên nghe đến mấy chữ “đừng nhắc đến nội đan”, một đóa pháo hoa chợt nổ đánh uỳnh trong đầu. Ta vừa ngơ ngác vừa mừng rỡ kinh ngạc, nhìn về phía Tinh Trầm với vẻ khó lòng tin nổi.

Sắc mặt Tinh Trầm lại chợt thay đổi, hắn sẵng giọng hỏi: “Ông nói gì cơ? Tiên hậu giao cho ông làm gì?”

Bạch Chỉ tiên quân đang thao thao bất tuyệt, nghe vậy thì mặt bỗng dưng đổi sắc. Tới lúc này lão mới phát hiện mình vui quá lỡ mồm, đã vuột miệng nói ra những lời không nên nói. Lão ngượng ngùng ngậm miệng, vẻ mặt của lão trông như thể đang hối hận vì sao mình không đẻ ra đã câm.

Tinh Trầm hỏi lại lần nữa: “Tiên hậu giao cho ông làm gì?”

Bạch Chỉ tiên quân cắn răng giậm chân, nhẫn nhục đáp: “Thôi thôi, tiểu tiên vốn không nên nhúng tay vào chuyện gia đình cậu, nhưng cung Tử Vi chỉ huy Cửu Trùng Thiên, chuyện nhà cậu chính là chuyện lớn của Thiên tộc. Tiểu tiên giả câm vờ điếc đã lâu, hôm nay xin cậy già lên mặt nhiều lời mấy câu. Tiểu điện hạ có biết vì sao các chư tiên trên Thiên tộc mênh mông cuồn cuộn, rắc rối đan xen, nhưng chỉ tôn mình tộc Tử Vi nhà cậu lên đứng đầu không?”

Mặt Tinh Trầm có vẻ khó chịu, nhưng vẫn dằn cơn giận đáp: “Nguyện nghe kỹ càng.”

Bạch Chỉ tiên quân nói: “Thứ nhất là vì huyết mạch của tộc Tử Vi các cậu liền mạch và gần với thượng cổ hơn, là dòng máu cổ xưa thuần khiết nhất trong các nhánh lớn ở Thiên tộc.”

Tinh Trầm chỉ nghe không nói.

Bạch Chỉ tiên quân tiếp tục: “Thứ hai là vì tộc Tử Vi nhà các cậu là nhánh duy nhất vẫn có thần thú tá mệnh trên Cửu Trùng Thiên. Đế tôn các đời của cung Tử Vi đều có một con rồng chầu, đây không chỉ là tượng trưng cho thân phận cao quý, mà cũng là bằng chứng của mệnh trời. Chính vì thế nên nhánh Tử Vi mới có thể độc chiếm đỉnh cao Thiên tộc suốt mấy vạn năm qua. Chân long sẽ lựa chọn chủ của chín phương trời để thờ phụng, đây là điều mà các chư tiên muôn đời trên Thiên tộc chắc chắn sẽ tuân theo.”

Ta vốn đang ngứa ngáy trong lòng, chỉ ước chi có thể lập tức kéo Tinh Trầm qua hỏi lại cho rõ có thật hắn không hối ta trả nội đan cho hắn luôn không, nhưng những gì Bạch Chỉ tiên quân nói cực kỳ thú vị, ta chỉ mới nghe chút đỉnh mà đã bị hớp hồn.

“Đế tôn các đời của cung Tử Vi tuy đều có chân long phò tá số mệnh, nhưng trong trăm vạn năm qua, những người thực sự để lại sự nghiệp to lớn, khắc vinh quang của dòng máu Tử Vi lên đàn thần của Thiên tộc, lại chỉ có chín vị. Mà rồng chầu của chín vị đế tôn này đều là chuyển thế của mười rồng thần lớn thời thượng cổ. Hồn của rồng thần đầu thai cùng với sinh linh Tử Vi, uống ánh ngân hà xán lạn để tu thành chân thân, khí nuốt vạn dặm, thế giục núi cao.”

Ta không khỏi ngóng chờ, rất muốn tận mắt nhìn thấy rốt cuộc rồng thần thời thượng cổ uy phong đến mức nào.

“Mười rồng thần lớn thời thượng cổ, chín trong số đó đã hiện thế. Tiểu điện hạ có biết hiện giờ thứ chư tiên trên Cửu Trùng Thiên mong chờ chính là gì không?”

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, mắt Tinh Trầm hơi lóe lên, nhưng lại nhanh chóng bình lặng đi. Hắn thờ ơ hỏi: “Chờ thứ gì kia?”

Bạch Chỉ tiên quân kích động tới nỗi chòm râu rung lên: “Thứ họ chờ chính là rồng thần thượng cổ cuối cùng hiện thế, tái hiện mệnh trời chân long của dòng máu Tử Vi đó.”

Sắc mặt Tinh Trầm lại hơi thay đổi, nhưng Bạch Chỉ tiên quân chỉ lo phấn khích kích động, không hề phát hiện ra.

Vị tiên già khẳng khái nói: “Tiểu tiên xin nói lời đại bất kính này. Từ khi chú của cậu bỏ mạng ở loạn núi Vu, phụ hoàng cậu kế vị không lâu lại về cõi tiên, địa vị của cung Tử Vi đã như ngọn lau trước gió. Mẫu hậu của cậu là đấng nữ trung hào kiệt, tự chống đỡ bằng sức bản thân, mấy năm gần đây ngài ấy đã phải chịu nhiều khó khăn. Chỉ khi nào một trong số các cậu kế thừa ngôi vị đế tôn, mẫu hậu cậu mới có thể bỏ được gánh nặng trên vai. Nhưng theo quy củ ngàn đời của cung Tử Vi, phải đến sau khi thần thú tá mệnh của tất cả các hoàng tử đều xuất hiện, thì mới có thể xác định người thừa kế, các chư tiên trên Cửu Trùng Thiên mới có thể ngoan ngoãn phục tùng. Bây giờ thần thú của hai anh cậu đã đều quy thuận, chỉ còn cậu là chưa có tin tức gì. Cậu lại mất nội đan vào đúng thời khắc mấu chốt này, nay đã biết rõ nội đan ở đâu, nhưng cậu lại không biết ưu tiên chuyện quan trọng…”

“Chuyện trên đỉnh Thần Chung, mẫu hậu ta biết bao nhiêu?”

Tinh Trầm đột nhiên mở miệng ngắt lời Bạch Chỉ tiên quân. Ta đang ngẩn người lắng nghe, hóa ra đối với hắn, viên nội đan này không chỉ liên quan đến việc hắn có khỏe hay không, tiên lực có mạnh hay không. Trong hiểu biết nông cạn của ta, những thứ đó đã là chuyện sống chết rồi. Chúng luôn đeo đuổi lòng ta cả ngày lẫn đêm, khiến một đứa đồ đệ tham sống sợ chết như ta thường phải cắn rứt lương tâm. Hóa ra ngoài sức khỏe và tiên lực, viên nội đan nằm trong bụng ta còn liên quan đến tiền đồ của hắn, hơn nữa còn ảnh hưởng tới tiền đồ của Cảnh Húc sư huynh, thậm chí còn khiến khốn cảnh hiện tại của cung Tử Vi thêm phần ngặt nghèo…

Vị cay đắng chợt trào dâng trong họng ta. Nếu mình chỉ nghe thấy Bạch Chỉ tiên quân nói tới chỗ “không cần nhắc đến chuyện nội đan nữa”, mà không nghe được đoạn sau, thì tốt biết bao nhiêu…

Ta vẫn tham sống sợ chết, vẫn yêu thương quyến luyến nắng mai mỗi ngày, từng sớm từng chiều mỗi hôm. Ta không thể chỉ vì cuộc nói chuyện này của hắn, mà đột nhiên biến thành một dũng sĩ thấy chết không sờn chỉ trong chớp mắt. Ta vẫn là một kẻ muốn tận dụng hết kỹ xảo để sống sót, chỉ là ta sẽ sống tiếp với nỗi áy náy sâu nặng hơn thôi…

[HẾT CHƯƠNG 51]

- -----oOo------