Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 47




Sau khi lăn lộn một ngày trên phố phường với Tiểu Thất, ta có cảm giác chỉ hận kiếp này gặp nhau quá muộn.

Ngẫm đến việc một chiếc bình phóng khoáng ham chơi như mình, vậy mà từ sau khi bị Tinh Trầm bắt l3n đỉnh Thần Chung, ngoài việc vắt óc tìm mưu kế lấy lòng chủ nợ, thì phải chăm chỉ học hành khổ sở rèn luyện. Sống trong bao nỗi truân chuyên phải dứt bỏ thiên tính đến nay, ta suýt quên mất cuộc đời cũng có thể tự do thoải mái thế này. Ta nhanh chóng quẳng hình tượng thần tiên đi mất hút, ăn nhậu chơi bời không từ chối xới nào.

Có lẽ thái độ không kiêng kị gì của ta hôm nay đã lan tỏa sâu rộng tới cậu tiểu yêu này. Mới đầu Tiểu Thất còn hơi xấu hổ, làm gì cũng phải giữ lại tí hình tượng công tử nhẹ nhàng ôn tồn lễ độ, nhưng sau khi chúng ta làm mấy chén trong quán rượu, Tiểu Thất dần dà thả lỏng bản thân, để lộ cái đuôi cáo công tử ăn chơi của cậu ta.

Trong phạm vi một trăm mấy chục dặm này, nhậu ở nhà nào thì ngon nhất, rượu quán ai tinh khiết thơm lừng hàng đầu, món tủ tiệm nào là danh bất hư truyền nhất, sòng bạc nhà ai chơi phê nhất, sòng nào không cho hồ ly vào, tên tiểu yêu này đều sõi như lòng bàn tay.

Ta vui sướng đi khắp hang cùng ngõ hẻm theo người dẫn đường mẫn cán này, cùng chơi đoán số đấu rượu, thưởng trà nghe hát, tung xúc xắc đánh bạc với cậu ta. Tụi ta chơi vui vẻ tới bến, đến tận khi mặt trời lặn xuống bờ Tây mới hẵng còn thòm thèm trở về động hồ ly.

Ban ngày, ta mua hai bông hoa xâu ngọc bằng mấy miếng bạc vụn thắng được khi chơi xúc xắc, mang về tặng cho Tường Đầu Thảo và Tùy Phong Đảo, để cảm ơn sự chăm sóc tận tình của hai con bé trong mấy hôm nay. Hai đứa tiểu yêu vô cùng vui vẻ nhận hoa ngọc. Tường Đầu Thảo vừa kích động là hai cái tai nhỏ lông xù lại vô thức hiện ra.

Tiểu Thất chạy cả ngày bên ngoài nhưng vẫn chẳng biết mệt mỏi. Lát sau cậu ta lại hái một bó cúc nhí thật to từ đâu không rõ tới. Cậu ta trèo qua cửa sổ, tự dưng nhét bó hoa vào lòng ta. Ta đang định nhờ cậu ta tìm hiểu tung tích của sư huynh hộ ta vào ngày mai, nhưng cậu ta lại chạy nhanh như chớp.

Ta cắm bó cúc nhí vào chiếc bình sứ trắng trên bàn sách, trông cũng vui mắt đáo để.

Ban đêm chẳng có gì để giết thời gian, hai tiểu yêu pha một ấm trà hoa, bày rất nhiều trái cây tươi lên chiếc bàn đất trên giường để ta ăn cho đỡ buồn. Ta bèn gọi hai đứa vào cùng uống trà tán gẫu. Hai tiểu yêu sợ tái mặt, nói thế nào cũng không dám làm theo. Ta khuyên can mãi, còn kể cả chuyện Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh suốt ngày cướp chăn của ta. Hai đứa nghe mà mắt trợn tròn mồm há hốc, cuối cùng cũng bẽn lẽn ngượng ngùng trèo lên giường.

Tùy Phong Đảo bóc một quả lựu to, đặt thịt lựu trong suốt màu mã não đỏ trước mặt ta, hỏi với vẻ khá tò mò: “Tỷ tỷ, tỷ thành tiên thế nào ạ?”

Ta hơi sửng sốt. Để trả lời vấn đề này thì phải kể từ con gà đẻ trứng rất dài và dai, đành ngượng ngùng cười bảo: “Tình cờ có duyên, gặp được vận lớn…”

Tường Đầu Thảo cũng vội hỏi liên mồm: “Thần tiên sinh hoạt thế nào ạ?”

Ta nghĩ về những tháng ngày trên đỉnh Thần Chung, đột nhiên thấy hơi chột dạ, đành ngượng ngùng đáp: “Cũng chẳng hơn chỗ các muội bao nhiêu.”

Tường Đầu Thảo lấy làm thích thú lắm, hai gò má đỏ hây hây, con bé lại tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ biết tiên thuật gì, diễn lại cho chúng muội xem với được không.”

Ta bắt đầu hơi hối hận vì đã tán gẫu với hai đứa tiểu yêu này, sao hỏi gì mà lắm thế, đã vậy câu sau còn thốn hơn câu trước…

Ta trông ánh mắt vừa sùng bái vừa chờ mong của hai đứa, đành dùng hết thủ đoạn trong người, hô biến đám quả táo quả hồng trên bàn tụ xếp thành một cái tháp lung lay sắp đổ.

Hai con tiểu yêu kích động đến nỗi mắt sáng như sao, vỗ tay bôm bốp.

Ta lén thở phào, tụi nó cả tin dễ lừa quá…

“Tỷ tỷ… Thần tiên các tỷ…”

Đầu ta nhất thời bươu ra, thế này vẫn chưa đủ hả.

May mà tiếng sáo du dương đột nhiên vang lên bên ngoài, cắt ngang buổi nói chuyện đêm khuya trên giường của chúng ta.

Ta khoa trương rướn cổ lắng nghe cẩn thận, cảm thấy tiếng sáo nọ uyển chuyển triền miên, như lời tâm sự muốn nói lại thôi giữa màn đêm yên tĩnh.

Tường Đầu Thảo xuống giường mở cửa sổ ra, lẩm bẩm: “Công tử lâu rồi không thổi sáo, tối nay lại có nhã hứng ghê nhỉ.”

Ta ồ lên, “Công tử nhà các muội đang thổi sáo đấy ư?”

Tùy Phong Đảo đột nhiên che miệng cười: “Mùa Đông mới bắt đầu, mà có người đã nhung nhớ tình Xuân rồi kìa.”

Tường Đầu Thảo ngẩn người, sau đó liếc ta đầy vẻ ẩn ý, cũng nở nụ cười thần bí.

Tùy Phong Đảo cười nói: “Tỷ tỷ cảm thấy công tử nhà muội thế nào?”

Ta giơ ngón tay cái lên: “Ăn nhậu chơi bời, khoản nào cũng rành”

Tiếng sáo tựa dòng nước nhỏ giọt, xuyên qua ô cửa sổ nhỏ cùng ánh trăng nhàn nhạt, chậm rãi chảy vào trong phòng. Ta thấy hai con tiểu yêu cười cực kỳ quái dị, không khỏi hỏi: “Có gì buồn cười thế, không ngại nói cho ta nghe chăng.”

Hai con tiểu yêu đùa cợt làm mặt xấu, nhưng không chịu kể với ta. Hai đứa cười một lúc lâu, chẳng hiểu sao lại bắt đầu nhao nhao kể lại chuyện thời thơ ấu của Tiểu Thất.

“Phu nhân nhà tụi muội sinh liên tiếp sáu người con trai, bà mỏi mắt chờ mong cái thai thứ bảy là nữ. Không ngờ cuối cùng vẫn là con trai. Phu nhân tuyệt vọng quá nên đã nuôi công tử như con gái nhiều năm. Sau này vì bị đám hồ ly ít tuổi cùng tộc nhạo báng do mặc váy, công tử vừa xấu hổ vừa giận dữ bỏ nhà đi vài ngày, lúc được tìm về trông đã gần như đứa ăn mày…”

“Tỷ đừng thấy công tử kêu bỏ nhà đi trốn là trốn thật mà hiểu nhầm, đến lúc thật sự bắt cậu ấy đi, cậu ấy chẳng chịu đi đâu. Năm đó tiên tử trên Cửu Trùng Thiên thấy công tử kháu khỉnh nhất, vốn muốn mang cậu ấy lên trời. Gặp dịp tốt như thế, nhưng công tử lại khóc lóc làm ầm làm ĩ không chịu rời khỏi động hồ ly, cuối cùng Lục ca phải đi thay…”

Ta hỏi chen vào: “Sau này Lục công tử nhà các muội đã từng về động hồ ly chưa?”

Tùy Phong Đảo lắc đầu: “Chưa về bao giờ ạ… Thật ra muội và Tiểu Thảo đều thầm cảm thấy, tuy Cửu Trùng Thiên cũng tốt, nhưng không phải nhà mình, làm sao bằng cuộc sống náo nhiệt ở gần người thân được. Dù được sống thọ cùng trời đất thì có gì hay chứ, vẫn phải cô đơn lẻ bóng qua ngày thôi. Năm ấy Thất gia không chịu theo tiên tử kia lên trời, chưa chắc đã là nông cạn không biết nhìn đời đâu ạ.”

Ta ngẫm ngợi gật đầu, cảm thấy cô tiểu yêu này nói cũng có lý.

Một cơn gió đêm ập tới, làm cửa sổ rung động. Ta lơ đãng liếc mắt ra ngoài, lại thấy trăng rằm đỏ như máu treo trên bầu trời mây giăng, không khỏi kinh hãi.

Tường Đầu Thảo chỉ vào mặt trăng quỷ dị ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Trăng máu treo cao, điềm xấu xuất hiện rồi.”

Tùy Phong Đảo gõ mạnh lên trán nó, tức muốn hộc máu mắng: “Cái đứa thối mồm này, lại nói linh ta linh tinh rồi, cẩn thận tỷ đập muội thành quả trứng chim đó.”

Hai tai của Tường Đầu Thảo lại lập tức chui ra, nó ấm ức xoa trán mình.

Ban đêm đèn tắt, ta nằm trong chiếc chăn mềm mại, mùi thơm thoang thoảng lạ lẫm tràn ngập khắp phòng. Thơm thì thơm thật, nhưng ta lại mơ hồ cảm thấy nó vừa thừa vừa thiếu. Ta bất giác nghĩ đến hương hoa hằm bà lằng không phân biệt nổi là hoa gì trong sân nhà Tinh Trầm, và cả mùi thuốc thường xuyên tràn ngập tiểu viện của hắn. Vô số mùi hương không liên quan đến nhau trộn lẫn lại, ban đầu còn thấy lạ lạ, lâu dần sẽ không phát hiện ra được nữa. Ta vốn chẳng bao giờ để ý đến mùi hương ấy, nhưng không hiểu sao vào giờ khắc này, ta lại cảm nhận được rõ ràng một cách lạ lùng, Như thể nó đã len lỏi từng chút một trong kẽ phổi, khắc sâu vào các giác quan nhận thức của ta.

Ta đột nhiên nhận ra giữa lúc mơ màng, thứ thừa thãi trong căn phòng trang nhã này hóa ra là một mùi hương xa lạ, còn thứ thiếu đi thì…

Ta rốt cuộc cũng thiếp đi, không ngờ trong mơ mình lại quay về tiểu viện muôn hồng nghìn tía của Tinh Trầm. Tuy thân ta đang say giấc, nhưng hồn đành bất lực quay về đây trong giấc mộng. Chẳng phải mình luôn ngày ngóng đêm mong cao chạy xa bay, chạy được bao xa thì gắng chạy xa chừng đó sao? Giờ phút này thân đã ở nơi xa, nhưng hồn lại vô dụng bị nhốt trong mơ.

Chắc là do viên nội đan kia đè nặng trong lòng ta, tựa như ngọn núi Ngũ Chỉ, dù ta có bay cỡ nào, cũng không bay đi nổi…

Bóng nắng vụn vỡ trước đình lẳng lặng che phủ mặt đất, ta ngửa đầu nhìn dải lụa màu ngọc bích rũ xuống giữa tán râm, thận trọng nói: “Sư huynh, huynh nhìn nè, muội không đi đâu cả, ở ngay đây thôi.”

Hôm sau thức giấc, ta liếc mắt một cái là thấy có thêm một món đồ trang trí. Không biết Tiểu Thất lại vớt được mấy con cá chép hoa đuôi đỏ tươi ở đâu, cậu ta bỏ chúng trong một cái lu nước nông trắng muốt, mấy hòn đá nhỏ xanh biếc điểm xuyết dưới đáy lu, trên mặt nước còn có hai chiếc lá sen non đang trôi nổi.

Bóng đỏ thản nhiên bơi lội giữa vùng xanh mướt, trông thật là vui mắt, ta cười hỏi: “Mùa này sao còn có lá sen non?”

Tường Đầu Thảo cười đáp: “Để làm tỷ tỷ vui, công tử nhà chúng muội đã quấy rầy Tứ gia mãi, không cho ngài ấy nghỉ, bắt Tứ gia thức đêm dạy cậu ấy tiên thuật cây khô đâm chồi Xuân, vật lộn suốt đêm ròng mới điểm tô được hai chiếc lá quý báu này đấy ạ. Đây là lần đầu trong đời Thất gia hiếu học cầu tiến thế này, đó là điều lão gia nhà chúng muội huơ gậy nanh sói đập mông cậu ấy thành cái sàng cậu ấy cũng chẳng chịu. Tỷ tỷ không cần tốn nhiều sức mà cậu ấy lại học ngay. Theo ý muội, tỷ tỷ cứ ở dài ngày tại động hồ ly tụi muội đi, có tỷ rồi, Thất gia nhà chúng muội nhất định có thể thành tài.”

(Gậy nanh sói)

Ta duỗi tay trêu đùa hai chú cá nhỏ trong nước, cười nói: “Thất gia nhà các muội có tâm ghê.”

Ăn xong bữa sáng, Tiểu Thất mặc bộ áo tím mới tinh xuất hiện ở trong viện, vẫn muốn đưa ta ra ngoài núi chơi đùa. Ta cảm ơn cậu ta vì mấy chú cá chép hoa đuôi đỏ xinh đẹp, sau đó lại nhắc chuyện đi tìm sư huynh sư tỷ với cậu ta.

Tiểu Thất vội vàng giải thích: “Phinh Phinh, tỷ chớ nóng vội, đệ đã sai mấy chục người hầu đi tìm tung tích các sư huynh sư tỷ của tỷ ở bốn phương tám hướng. Trong phạm vi động hồ ly, chẳng có đâu là đệ không tìm được cả, tỷ cứ yên tâm chờ tin tức đi.”

Ta đành dằn nỗi âu lo trong lòng xuống, lại chạy ra ngoài núi chơi với Tiểu Thất cả ngày. Hôm nay chơi hơi ác, lúc về động hồ ly thì đêm đã khuya rồi. Tiểu Thất lo mình sẽ bị lão gia nhà họ túm lại tẩn cho một trận, nên lén đưa ta trèo tường vào nhà từ một góc hẻo lánh ở sân sau. Chúng ta vừa nhảy xuống đất, thì chợt nghe thấy có người rầm rì nói chuyện trong sân. Mặt Tiểu Thất lập tức trắng bệch, cậu ta hoảng loạn kéo ta đi tìm chỗ núp, mở một cánh cửa chui vào ngay chẳng cần suy nghĩ.

Ta tặng cậu ta một ánh mắt nghi hoặc, cậu ta thì thào giải thích: “Lão gia ở trong sân, toi mất…”

Ta không khỏi cảm thấy buồn cười, chắc hẳn bình thường tên nhóc này bị cha cậu ta phạt dữ lắm. Đang làm cáo ngon lành, thấy ông cụ nhà mình là biến thành gà con ngay. Trông chẳng giống gặp cha gì cả, rõ ràng y như thấy ma vậy.

Ta cười trêu ghẹo: “Đệ nhìn thấy cha ruột, hay là nhìn thấy ma vậy?”

Tiểu Thất đỏ mặt gãi gáy, công tử đoan chính trên thuyền hoa buổi đầu gặp gỡ đã bị quẳng vào xó xỉnh nào chẳng hay. Cậu ta lầu bà lầu bầu: “Ma làm sao dữ tợn bằng cha đệ được…”

Hai chúng ta một kẻ đứng trên một người ngồi xổm, lén lút nhìn xuyên qua kẽ cửa hẹp, chỉ thấy mấy người đàn ông tướng mạo đường hoàng khí chất hơn người đang vây quanh trò chuyện với một gã ăn mày. Mây đen dạt đi, con trăng đỏ như máu hiện ra. Dưới ánh trăng, tên ăn mày kia xanh xao vàng vọt, mặc quần áo rách nát, đầu tóc rối bù như tổ chim. Ta thấy người gã ăn mày gày gò xương xẩu hệt que củi, như thể một trận gió cũng có thể quét bay gã.

“Mấy người trong sân là ai thế?”

Ta thì thầm hỏi Tiểu Thất đang ngồi xổm dưới đất.

Cậu ta thì thào bảo: “Người đáng sợ nhất là cha đệ, người cao nhất là Đại ca, người béo nhất là Nhị ca, người ăn mặc lòe loẹt nhất là Tam ca, người búi tóc cao là Tứ ca, người đang đỡ gã ăn mày là Ngũ ca… còn tên ăn mày ở đâu ra kia…”

Tiểu Thất đang thầm thì, thì chợt thấy ông cha già dữ tợn ác ôn của cậu ta đột nhiên kéo tên ăn mày nọ vào lòng, ôm gã cùng khóc rống lên. Mấy ông anh của cậu ta, anh nào anh ấy đều rất xúc động. Ông anh thứ tròn trịa lau nước mắt, cất tiếng gọi: “Lão Lục…”

[HẾT CHƯƠNG 47]

- -----oOo------