Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 30




Ta lại trông mòn con mắt đợi vài ngày, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc chiếc chuông xanh trên đỉnh Mộ Vãn ngân vang chín tiếng trầm dài.

Đệ tử Lưu Ba đều mặc đồ trắng muốt, áo tiên phấp phới. Họ đứng thành hai hàng trên đài tiên rộng rãi bằng phẳng như cắt đôi ngọn núi, nghênh đón sứ giả hộ đăng từ Tây Thiên bay đến.

Ta mặc bộ áo xanh trắng của đệ tử Lưu Ba, búi hai búi tóc hình nụ hoa tròn trịa trên đầu, một bên cắm đóa hoa nhài mà Tiểu Thạch Lựu tặng ta hồi sáng sớm, hương thơm nhàn nhạt như hương thầm của trà xanh.

Ta dịch người lên trước, rướn cổ mong chờ nhìn về phía chân trời ngập ánh ban mai ấm áp. Tinh Trầm đứng cạnh ta, hắn chướng mắt mấy động tác nhỏ của ta, duỗi tay xách ta về hàng.

Ta quay đầu lại lặng lẽ lườm hắn. Nhưng hình như đây là lần đầu ta thấy hắn mặc quần áo của đệ tử Lưu Ba. Đồ trắng áo xanh sạch sẽ nhã nhặn, trông thanh thoát như gió thổi tuyết rơi, tô điểm thêm nét dịu dàng cho gương mặt lạnh lùng như ngọc của hắn, đẹp đến nỗi ta không rời mắt nổi.

Hắn nheo mắt lại, nhìn ta qua rèm mi dài cong cong, thì thầm hỏi ta bằng giọng bé tới nỗi chỉ hai ta nghe được: “Nhìn cái gì mà nhìn…”

Ta đáp đúng sự thật: “Sư huynh, huynh mặc bộ này đẹp quá.”

Hắn thôi không ngó ta nữa, chuyển qua nhìn chỗ khác. Ráng màu ngập trời khiến mắt hắn cũng ánh lên vẻ ấm áp, tưới một lớp đỏ ưng ửng lên cổ hắn…

Những tiếng xôn xao bỗng rộ lên trong đội ngũ, ta nhìn về phía chân trời đằng xa theo ánh mắt mọi người. Mặt trời buổi sớm dần nhô lên, mang theo tầng tầng lớp lớp ánh đỏ. Một đội tiên sứ vạt áo bay bay chậm rãi đến từ chân trời. Mỗi bước họ đi qua, hàng vạn đóa sen nở rộ, vẽ ra một chiếc cầu vồng đẹp tuyệt trần giữa không trung.

“Oa…”

Ta nhìn mà không dám thở mạnh.

“Sư huynh, huynh mau nhìn này…”

Ta túm tay áo Tinh Trầm lắc lắc, người bên cạnh bị kéo tới nỗi thân thể giật giật, nhưng lại chẳng thèm đáp ta.

Cho ăn bơ luôn.

Ta hưng phấn ngắm đoàn tiên sứ có hoa sen theo gót, bay lượn đáp xuống trên đài tiên bằng ngọc đẹp. Bỗng dưng ta lại  cảm thấy có ánh mắt dịu dàng dừng trên má mình, tựa chuồn chuồn lướt nước, đậu rồi bay ngay…

Đêm đó ta quấy rầy Tinh Trầm hỏi linh tinh đủ thứ, thấy hắn chẳng có chút hứng thú gì với cuộc vui này, bèn tò mò hỏi hắn: “Sư huynh, ngày mai thi rồi, huynh tính không tham gia ạ?”

Tinh Trầm vừa nhận bát thuốc Bạch Chỉ tiên quân đưa hắn, vừa nói lạt nhách: “Không tham gia.”

Lòng ta lập tức hẫng đi.

Hôm nay, sau khi kết thúc buổi lễ đón đèn, ta và Mạn Mạn sư tỷ đã tính toán xong xuôi rồi. Ngày mai sau khi vào mê trận, dù có gặp phải núi đao biển lửa gì, chỉ cần dính chặt sau lưng Tinh Trầm, để hắn vượt mọi chông gai phía trước, còn hai chúng ta phất cờ hò reo đằng sau, tò tò theo hắn đến khi ra khỏi mê trận là xong. Chỉ cần rời được mê trận, là sẽ có cơ hội đi thăm thú thế gian, chúng ta sẽ được sướng vui bất tận… Nào ngờ ông tướng Tinh Trầm này lại chẳng hề có ý định tham gia.

Ta cố gắng trấn tĩnh lại, bình tĩnh gạt hắn: “Sư huynh, lễ tế truyền đăng một giáp mới tổ chức một lần, thời cơ khó bỏ lỡ, qua rồi là qua luôn, không tham gia thì tiếc lắm ạ.”

Tinh Trầm uống một ngụm thuốc, coi lời dụ khị của ta như gió thoảng bên tai.

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Ta cười ha hả, “Sư huynh, huynh đánh đấm giỏi như thế, ngồi rịt ở nhà mãi sẽ mai một mất. Chi bằng vào mê trận đánh mấy con yêu quái cho vui đi ạ…”

Tinh Trầm tiếp tục chuyên tâm uống thuốc, còn bình tĩnh hơn cả ta.

Ta chỉ ước chi mình có thể học được phép truyền tin không gây tiếng động ngay bây giờ, cấp tốc thương lượng kế lừa ông cu này với Mạn Mạn sư tỷ.

Nịnh khéo không được, vậy thử khích tướng xem sao. Ta tiếp tục mỉa mai nói móc: “Sư huynh, huynh cảm thấy lần này ai sẽ hái được đèn hoa sen ạ, nếu huynh không đi thì… nhất định sẽ là Tễ Nguyệt sư huynh rồi…”

Cổ họng Tinh Trầm phát ra một tiếng cười khẩy gần như không thể nghe thấy, nhưng không có vẻ gì là bị chọc giận.

Ta còn tính đổi qua khổ nhục kế xem có hên hơn không, nhưng Bạch Chỉ tiên quân bỗng dưng run rẩy đi tới, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Lễ tế truyền đăng lần này, tiểu điện hạ không thể tham gia được, không thể tham gia được đâu.”

Ta vội hỏi: “Tại sao lại không tham gia được ạ?”

Bạch Chỉ tiên quân thong dong nói: “Tiểu điện hạ không có nội đan, gần như không có tiên lực hộ thể. Mê trận ấy hung ác quỷ quyệt, nguy hiểm lắm, nguy hiểm lắm…”

Ta nghĩ tới cảnh hắn suốt ngày hở tí là oánh lộn với ông anh thứ oan gia của mình, cực kỳ hoài nghi Bạch Chỉ tiên quân chỉ chuyện bé xé ra to.

Bạch Chỉ tiên quân như thể chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu suy nghĩ của ta, lão vội vàng bổ sung thêm: “Từ nhỏ, mỗi lần động quyền cước, tiểu điện hạ và Nhị điện hạ đều không dùng tiên lực, chẳng khác gì người phàm lúc ẩu đả. Phinh Phinh tiên tử đừng thấy tiểu điện hạ đánh nhau với Nhị điện hạ nhưng không xây xát gì mà khinh, cho rằng tiểu điện hạ mất đội đan rồi mà vẫn như người khỏe mạnh bình thường…”

Tinh Trầm đột nhiên ho nhẹ, mắt hơi sầm lại, liếc Bạch Chỉ tiên quân một cái.

Bạch Chỉ tiên quân lập tức ngậm miệng, bưng bát thuốc lên run rẩy bỏ đi.

Ta ngơ ngác nhìn Tinh Trầm, nhất thời không nói nổi nên lời.

Sửng sốt một lát, ta đột nhiên nhớ ra hình như mấy nay mình không bị hắn sai bảo gì, cũng chưa từng cẩn trọng nịnh nọt lấy lòng hắn, chỉ chăm chăm nghĩ ngợi về việc có tổ chức lễ tế truyền đăng nữa hay không, gần như quên tiệt chuyện mình đang nợ hắn một viên nội đan…

Bóng đêm dịu dàng, hoa mộc yên tĩnh, vầng trăng treo cao như mời gọi. Người dưới trăng tuy có chút băng giá, nhưng dường như chưa từng khiến trái tim ta lạnh lẽo.

Ta bỗng nhiên không có lời nào để nói, đành đứng dậy bóc đầy một đĩa nho cho hắn, rồi lại mang một đĩa nhân hạt dưa mà Thiên Thanh đã dạy Tiểu Thạch Lựu bóc cho ta ra để mang lên tiến cống hắn…

Làm xong hết tất cả những chuyện này, ta vẫn thấy lòng mình trống trải. Ta nhớ bình thường lúc mình nằm sấp trên giường đọc quyển sách tranh Mạn Mạn sư tỷ cho, Tiểu Thạch Lựu thường dùng lược chải suôn mái tóc dài rối tung trên vai ta, khiến ta vô cùng sung sướng.

Ta vào phòng cầm lược ra, trở lại dưới gốc hải đường, “Sư huynh, huynh ăn nho và hạt dưa đi, muội chải đầu cho huynh nhé.”

Tinh Trầm đột nhiên nhướn hàng mày thanh thoát lên, cực kỳ cảnh giác hỏi ta: “Cái… Cái gì?”

(Chải đầu là hành động thân mật ngày xưa mà chỉ có người yêu, vợ chồng, bố mẹ con cái mới làm cho nhau.)

Ta quơ quơ chiếc lược mình đang cầm với hắn, “Chải đầu ý, thích lắm ạ.”

Hắn nhéo một miếng hạt dưa giữa hai đầu ngón tay, cắn nó bên miệng, chực chờ ăn nhìn ta, mãi lâu sau vẫn chưa nói chữ nào.

Ta cho là hắn ngầm đồng ý, bèn đi tới gần tháo sợi dây lụa xanh vấn tóc hắn ra. Mái tóc dài đen như mực trút xuống. Ta vu0t ve nó, sờ vào rất mượt mà.

Người hắn cứng đờ, hắn ngoái lại nhìn ta với vẻ mặt không thể tin nổi. Ta tưởng hắn lại sắp động rồ, bèn vội vàng vu0t ve tóc hắn từng tí một, trấn an hắn như đang vuốt đầu trấn an một con lừa: “Sư huynh, chải thích lắm đấy, không tin thì huynh cứ thử mà xem, đảm bảo huynh sẽ sướng tê đê mê.”

“Im ngay…”

Thái dương hắn giần giật, sắc mặt thay đổi các màu cam vàng đỏ xanh…

Chậc chậc, ta lại nói gì chạm nọc hắn rồi…

Ta đại nghịch bất đạo ấn đỉnh đầu hắn, quay gương mặt điển trai chết người không đền mạng của hắn ra phía trước.

Lóa mắt quá, không tài nào chuyên tâm làm việc cho nổi…

Vì thế ta chải tóc cho hắn hết sức chuyên chú mất nửa canh giờ. Từ đầu chí cuối người hắn cứng đờ, không nói năng gì. Lòng ta hổ thẹn, nên cũng không ồn ào làm phiền hắn, chỉ lắng nghe tiếng nước nhỏ giọt sau sân để giải sầu.

Về chuyện lễ tế truyền đăng ngày mai, ta cũng không đề cập chữ nào nữa.

Chải tóc cho hắn xong, nỗi áy náy trong lòng ta vơi đi nhiều. Khi quay lại phòng, ta thấy đống sách chất thành ngọn núi nhỏ trên bàn, tự dưng phá lệ muốn học tập thâu đêm nay. Chẳng lẽ đây là kiểu lâm thời ôm chân Phật trong truyền thuyết đấy sao…

Vì thế ta thắp chiếc đèn lưu ly trên bàn, lấy mấy quyển tiên pháp chú thuật ra vùi đầu đọc. Bét ra cũng phải học được phép độn thủy độn thổ gì gì đó, lúc gặp nguy hiểm không thể cứ giả vờ làm cá chết, nằm ngay đơ trên mặt đất được…

Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh thấy ta chăm chỉ như thế, thì đều thề thốt thức đêm chung với ta. Kết quả chưa chịu được một canh giờ chúng nó đã một đứa xiêu Đông một đứa vẹo Tây, ngáy khò khò ngủ thiếp đi mất.

Ta xách hai con bé lên giường, đắp chăn đàng hoàng, quay lại trước bàn, thức suốt đêm thâu.

Lúc trời gần sáng, ta gục lên bàn ngủ gật một lát, không ngờ lại thiếp đi mất. Lúc ta giật mình đột nhiên tỉnh giấc, nhìn ra ngoài cửa sổ thì mặt trời đã lên cao. Ta cuống cuồng vội vã chạy lên đài tiên, liếc mắt một cái là thấy Mạn Mạn sư tỷ đang đứng trước một cửa núi nguy nga tự dưng mọc ra giữa thinh không, xoay vòng vòng vì lo lắng căng thẳng.

Sư tỷ thấy ta từ đằng xa, gân cổ lên hò ta: “Phinh Phinh, nhanh lên, không kịp nữa rồi…”

Ta dùng toàn bộ tiên lực trong đời mình, cưỡi gió bay vù vù tới trước cửa núi. Mạn Mạn sư tỷ đã bước một chân vào cửa, duỗi cánh tay ra kéo ta vào trong.

Chỉ nghe một tiếng ầm lớn vang dội đằng sau, cửa núi kia đóng sập lại sau lưng ta.

“Nguy hiểm thật nguy hiểm thật…”

Ta vịn cửa núi, thở hồng hộc.

“Nguy hiểm quá… Nguy hiểm quá…”

Mạn Mạn sư tỷ đứng cạnh đấy cũng run rẩy học vẹt theo.

“Đúng vậy, nguy ghê nguy ghê…”

Ta thuận miệng đáp.

“Nguy… Nguy quá… Nguy quá…”

Mạn Mạn sư tỷ vẫn còn chưa nói xong.

Ta xoay người, úi chà…

Ta vừa lảo đảo, đá vụn dưới chân lăn xuống rào rạt. Mạn Mạn sư tỷ vươn tay túm cơ thể đã thò một nửa ra vực sâu vạn dặm của ta về.

“Nguy hiểm thật… Nguy hiểm thật…”

Ta cả kinh hồn vía lên mây, tru tréo cả gan mật…

Thứ vắt ngang trước mặt ta và sư tỷ là một khe núi rộng trăm trượng, chỉ có một tảng đá nhô ra khỏi vách núi tầm hai thước là có thể đặt chân. Gió núi lạnh thấu xương gào thét ùa qua, tựa như có thể nhấc hai chúng ta lên quẳng xuống đáy thung sâu không thấy đáy bất cứ lúc nào.

“Vừa mới vào, còn không cho người ta thời gian để thở hả…”

Ta lẩm bẩm.

Sư tỷ cũng khóc không ra nước mắt y như ta. Tỷ ấy dán chặt lưng vào vách đá, nhìn quanh quất tìm người: “Làm sao những người khác qua được nhỉ…”

“Chắc là cưỡi mây bay qua thôi…”

Ta duỗi tay định gọi một đám mây nhỏ tới, nhưng gọi mấy lần mà mây vẫn không tới.

Mạn Mạn sư tỷ trợn tròn mắt không thể tin nổi, hỏi ta: “Phinh Phinh, hôm qua Cảnh Húc sư huynh dặn đi dặn lại chúng ta rất nhiều việc cần chú ý trong mê trận, lúc đó muội đang làm gì thế?”

Ta cười áy náy với sư tỷ, thì ta chỉ chăm chăm nhìn cái mặt đẹp trai của Cảnh Húc sư huynh thôi á…

Sư tỷ suýt phải đảo mắt vì tức ta, vội vàng ân cần thông báo với ta: “Ở trong mê trận không thể đạp mây, không thể cưỡi gió, phải đi bộ suốt quãng đường. Nhưng muội nhất định đừng có l0 mãng hấp tấp sảy chân ngã xuống vực sâu nhé, muội đã nhớ chưa?”

Ta gật đầu: “Không nhảy, đánh chết cũng không nhảy.”

Đang nói dở, một điểm đen nho nhỏ bay về phía chúng ta từ thung lũng xanh ngắt. Ta vui vẻ nói: “Sư tỷ, có đò tới kìa…”

Điểm đen kia bay cực kỳ nhanh, ta còn chưa dứt lời, nó đã bay đến trước mắt. Nó gầm lên một tiếng dữ tợn ác ôn, đâm sầm về hướng chúng ta.

Ta và sư tỷ cùng gào lên, chân loạng choạng. Hai chúng ta cùng rơi xuống đáy thung mây mù lượn lờ.

Thế này đúng là mất hết mặt mũi, e rằng ta và Mạn Mạn sư tỷ sẽ là hai đệ tử tệ lậu xoàng xĩnh nhất lễ tế truyền đăng này, thời gian trụ lại trong mê trận còn chẳng đủ để ghi lại một dòng mình đã ở đây…

Tiếng gió khiến người ta hãi hùng vang lên bên tai. Chuyện đã đến nước này, ta cũng chỉ còn cách an tâm chờ mê trận quẳng chúng ta ra ngoài trước lúc hai cái mạng quèn này đi tong. Chúng ta ngã xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây bay, dần nhìn thấy bãi cỏ xanh xanh dưới đáy thung. Một chú chim nhỏ cũng đến chung vui, quạt cánh cùng lao xuống với chúng ta.

Ta chợt nghe thấy Mạn Mạn sư tỷ hô một câu chú ngữ gì đó. Chú chim nhỏ đang lao xuống chung với chúng ta tức khắc hóa thành chim to, nó túm cổ áo Mạn Mạn sư tỷ bay lên.

“Ối… Chờ đã… Chờ đã… Còn một người nữa, còn một người nữa…”

Mạn Mạn sư tỷ gào như chết cha chết mẹ, ta vội vàng xua tay với tỷ ấy: “Không sao, không sao. Sư tỷ, tỷ gắng trụ thêm đoạn nữa…”

[HẾT CHƯƠNG 30]