Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 23




Ta như thể cùng chung mạch cảm xúc với cậu bé nọ, nó phấn khởi thì ta phấn khởi, nó vui mừng thì ta vui mừng.

Ta đứng một bên nhìn thằng bé chơi với con rắn nhỏ kia một lúc lâu. Khi gần đi, nó lưu luyến không rời nói với chú rắn con: “Mẹ ta muốn ta tập trung đọc sách tập võ, không thích ta ham chơi chểnh mảng. Mi ngoan ngoãn trốn trong cái ao này, mai ta lại tới chơi với mi, mang đồ ăn ngon cho mi.”

Con rắn nhỏ náu mình trong nước, chỉ để lộ cái đầu có một cặp sừng, ngoan ngoãn gật đầu với Tinh Trầm, ngước mắt nhìn Tinh Trầm lưu luyến từng bước rời đi.

Trong vô thức, ta lại đi vào một căn phòng ngủ, ô cửa sổ hoa lệ khảm ngọc đẹp khắc hoa vàng mở hé, ánh trăng le lói rọi vào nửa phòng. Một bàn thờ nhỏ bằng gỗ Nam Mộc tơ vàng tinh xảo đẹp đẽ quý giá để dưới cửa sổ, lò hương thoang thoảng đang đốt đặt trên bàn…

Ta đang tò mò nhìn ngó xung quanh, thì những tiếng kẽo kẹt chợt vang lên từ chỗ chiếc giường che rèm, sau đấy cổ họng ta như bị ai đấy bóp chặt, không tài nào thở nổi.

Nỗi sợ ập đến như con sóng cao vạn trượng, bàn tay vô hình đang bóp cổ ta run rẩy và chậm chạp siết lại. Tấm rèm treo trên giường bắt đầu rung lên bần bật. Ta nghe thấy tiếng kêu đứt quãng vọng ra từ bên trong: “Mẹ ơi, mẹ ơi… Đừng…”

Một cơn gió lạnh lẽo thổi xuyên qua cửa sổ, tấm rèm che giường bị gió làm tung bay một góc. Từ khe hở phấp phới liên hồi kia, ta thình lình nhìn thấy một người phụ nữ đang quỳ trên giường, siết cổ một đứa trẻ bằng cả hai tay…

Ta lồm cồm bò đến mép giường, rít lên: “Bà thả thằng bé ra, bà đang làm gì thế…”

Nhưng giọng ta, chỉ có mình ta nghe được…

Người đàn bà kia đầu tóc bù xù, nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt, nhưng ánh mắt của bà ta lại vô cùng độc ác tàn nhẫn. Những ngón tay trắng nõn bấm sâu vào làn da non mịn trên cổ đứa trẻ, gân xanh nổi hằn trên mu bàn tay.

“Mẹ… Mẹ ơi…”

Mặt đứa bé đã chuyển qua màu đỏ tím, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt xếch đẹp đẽ của nó, “Mẹ ơi…”

Giọng thằng bé nghẹn ngào, dần dà nó không giãy giụa được nữa…

Ta đi lên dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh người đàn bà nọ, nhưng bà ta không hề cảm nhận được gì cả. Ta bèn quay qua đập mạnh vào thằng bé kia: “Dậy đi, tỉnh dậy đi, đừng chết…”

Bé trai lẳng lặng nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, chỉ có dòng lệ là không ngừng tuôn rơi…

Nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng như thể lan tràn từ lòng nó sang lòng ta, ta cất tiếng khóc lớn, gào lên với người đàn bà kia: “Sao bà có thể làm vậy, bà thương nó như thế, bà quý nó như thế, nó là con vàng con bạc của bà kia mà…”

Đứa trẻ đang hấp hối trên giường, rõ ràng chính là thiếu niên tươi tắn khỏe mạnh, chơi đùa với con rắn nhỏ bên hồ nước, cũng là cục thịt nhỏ ăn vạ mẹ không chịu tự đi.

Người đàn bà điên khùng đang bóp chặt cổ nó, rõ ràng chính là người mẹ hôm ấy nói cười rạng rỡ, bế thằng bé trong lòng, bước đi uyển chuyển mà…

Bà ta không nghe thấy gì cả, không nghe tỏ gì hết. Bà ta đầu bù tóc rối phát điên phát cuồng, vừa ngửa mặt lên trời cười to, vừa nước mắt giàn giụa, chỉ nhắc đi nhắc lại một câu bằng giọng nghẹn ngào và sắc bén: “Con của ta, oan nghiệt thay, ha ha, con của ta, oan nghiệt thay, ha ha ha ha ha ha…”

Ta ôm thân thể lạnh băng của thiếu niên vào lòng, nước suối vàng mênh mông cuồn cuộn, nhưng ta lại nảy sinh ý nghĩ muốn ở bên nó đoạn đường cuối cùng này. Lạnh quá, để thằng bé đi một mình, ta không đành lòng nổi, lạnh quá…

Ngay lúc ta tuyệt vọng chỉ muốn chết, cửa phòng đóng chặt đột nhiên bị gõ nhẹ mấy cái. Một giọng nói dịu dàng vang lên bên ngoài, tựa như đoạn đường quanh co đột nhiên hiện ra khi hết sông cạn núi…

“Mẫu hậu… Người có ở trong đó không? Tam đệ sao thế ạ?”

Dòng nước biển lạnh băng đột nhiên lùi xuống, đôi mắt ta nhòa đi vì lệ, ta cọ đi cọ lại lên vùng ấm áp ven mặt mình. Đằng sau lưng là lạnh lẽo sâu thăm thẳm, ta vô thức rúc gần vào vùng ấm áp ở kế mặt mình.

Ai đấy chạm khẽ lên vai ta, chần chờ và cẩn thận…

Cơn đau như dao cắt trong lòng ta vẫn quẩn quanh mãi chưa rời, ta chỉ muốn tìm một nơi ấm áp, chui đầu vào trong ấy.

Vì thế ta lại rúc mình về đằng trước, vòng hai tay ôm lấy vùng ấm áp kia, dán cả người vào đó.

Cứng thì hơi cứng đấy, nhưng may là ấm...

Thứ chạm vào vai ta có vẻ nằng nặng, êm ái, như có một chiếc chăn bông mềm mại rất dày bọc ta kín mít. Nhưng cái cọc gỗ ấm áp mà ta đang ôm chặt lại chậm rãi rút ra khỏi vòng tay ta. Ta lưu luyến kéo nó lại, trong lúc mơ màng, ta chỉ cảm thấy mình đã kéo thứ gì đó xuống, vo thành một cục ôm vào trong lòng.

Ta hài lòng ngủ tiếp…

Lũ chim khách sáng nay đến là nghịch ngợm, ta còn chưa tỉnh ngủ, chúng đã ồn ào ở ngoài. Đúng là lũ không có mắt, y như con chó đốc công Như Mộng kia vậy.

Ta mở mắt ra giữa những tiếng ríu rít, chợt thấy chiếc chăn trên người mình sau mà dày thế, hun cho chân tay ta nóng bừng lên như một cái lò sưởi, mặt cũng ấm áp dễ chịu.

Ta vươn tay ra khỏi chăn, định lười nhác vươn vai, bỗng phát hiện mình đang cầm thứ gì đấy. Nhìn kỹ, hóa ra đấy là một chiếc áo ngủ màu ngọc…

Ta bật phắt dậy, hoảng sợ nhìn chung quanh.

Sao sao ta lại ngủ ở trên giường của Diêm Vương, còn túm cái áo ngoài tối qua hắn mặc nữa chứ…

Ta mau mắn bẹo má mình một cái, kết luận rằng bây giờ ta không phải một mảnh cô hồn còn sót lại sau khi bị chặt làm tám mảnh…

Ta lo ngay ngáy đi ra ngoài cửa. Còn chưa đứng vững, trán ta đã đau điếng vì bị một chiếc lá quật phải.

Ta la oai oái, che trán nhìn lên cây đại thụ trong sân. Tinh Trầm đang gập một chân, lười biếng nằm vắt vẻo trên chạc cây, nét cười xấu xa vương bên khóe môi, chiếc lá thứ hai hắn đang cầm lại phi về phía ta…

Ta cuống quít lắc mình né tránh, tung tăng đi đến dưới gốc cây, chuẩn bị mặt dày đối đáp với hắn.

“Sư huynh… Ha ha… Hình như tối qua muội mộng du. Tật này muội mắc từ hồi nhỏ xíu, lâu rồi không tái lại… Ha ha… lâu lắm rồi không tái lại ạ…”

Nét cười bên khóe môi Tinh Trầm lại càng xấu xa hơn, “Tật xấu này của cô hay quá nhỉ, nửa đêm nửa hôm nhào vào cướp giường đệm của người khác. Đêm qua ngủ giường ta có ngon không…”

Ta ngượng ngùng gật đầu: “Cũng được ạ, được phết, chăn của sư huynh ấm áp ghê.”

Tinh Trầm lại hắt xì, mặt ta càng sượng sùng hơn. Chẳng lẽ tối qua thằng cha này bị ta chèn ép nên phải lên cây ngủ hết nửa đêm? Khụ khụ, thế mà hắn lại không kéo ta dậy quẳng ta đi luôn tại trận, đúng là rất… không giống nét diễn của hắn…

Để dỗ ngọt hắn, ta bèn chuyển một cái bàn nhỏ ra, để một tấm nệm hương bồ dưới gốc cây, rồi lại bê bừa mấy quyển sách đọc mãi không xong trong phòng ra, ngoan ngoãn đọc sách cả chiều ngay dưới mí mắt hắn.

Tinh Trầm ăn không ngồi rồi đã quen, nên thản nhiên nằm ở bóng râm trên đỉnh đầu ta, bắt chéo chân ngắm trời.

Ta đọc sách một lát là lại nghĩ linh tinh một tẹo, thi thoảng còn lấy sách che mặt nhìn lén hắn. Nhiều lần như thế, hình như hắn đã phát hiện ra. Lúc ta nhìn hắn lần nữa, một chiếc lá đập vào trán ta, đau nhoi nhói…

Thằng nhãi này chỉ nhận ra ta nhìn lén mặt hắn, chứ không biết trời xui đất khiến thế nào, có lẽ ta cũng đã xem lén được nội tâm hắn…

Nhập hẳn vào trong mà coi lén đó…

Ta lật bừa mấy trang sách, nhưng lại không hề để tâm vào chuyện học vấn. Ta dợt những cảnh tượng khó lòng tưởng tượng nổi tối qua trong lòng mấy lần, ngẩng đầu lén lút nhìn mặt mày Tinh Trầm lần nữa. Càng nhìn hắn ta lại càng thấy giống cậu thiếu niên và cục thịt múp trong mơ kia. Ta gần như có thể kết luận, thiếu niên mà ta mơ thấy chính là Tinh Trầm hồi nhỏ…

Người phụ nữ điên khùng muốn b0p chân hắn… là sao nhỉ?

Rốt cuộc chuyện đêm qua là mơ, hay là ảo giác, hay ta trời xui đất khiến thế nào lại chui vào ký ức đã bị vùi lấp của hắn?

Chẳng lẽ là vì nội đan của hắn ở trong người ta, nên ta với hắn mới có mối liên kết tâm trí kỳ lạ này?

Tâm trí đang sắp lên mây, một chiếc lá lại đập đánh đét lên trán ta. Bấy giờ ta mới phát hiện mình đang nhìn Tinh Trầm chằm chằm, không biết đã ngẩn ngơ nhìn hắn bao lâu…

Hắn ho nhẹ một tiếng, chợt nhảy xuống khỏi cây, sải bước rộng bỏ đi.

Sao đột nhiên hôm nay ông tướng này lại thẹn thùng thế…

Ta chìm trong suy ngẫm dưới gốc cây, bỗng nhiên mấy đóa hoa đào rơi rụng trên trang sách trước mặt ta. Quả là hoa rơi hữu tình, còn uyển chuyển lưu luyến chia tay với ta.

Ta vừa cảm khái, vừa duỗi tay cầm một đóa hoa mềm mại lên. Bỗng nghe thấy mấy tiếng cười khẽ, ta chợt ngẩng đầu, thấy Sở Dao tiên quân đang cười mỉm đứng trước mặt ta, còn cầm mấy cánh hoa chưa rải xong trong tay.

Ta ngạc nhiên vui mừng nói: “Tiên quân, sao ngài lại tới đây?”

Sở Dao tiên quân ngồi xuống khoảng đất cạnh ta, cười nói: “Chớ khách khí như vậy, gọi ta là A Dao là được.”

Ta vui vẻ nghe theo, gọi ngài một tiếng: “A Dao.”

Sở Dao tiên quân gật đầu lấy làm thích chí lắm, “Êm tai, êm tai đấy. Phinh Phinh chẳng những có vẻ ngoài đáng yêu, mà giọng nói cũng êm ái ghê.”

Ta cười đáp: “Tai A Dao tinh tường quá.”

Sở Dao tiên quân phì cười, cười tới nỗi ngả trước ngả sau, vừa cười vừa nói: “Không uổng công ban nãy ta mất bao công sức giải quyết cái kết giới chó điên kia. Bữa nay được gặp nàng, ta có thể vui liền mấy hôm. Phinh Phinh, nàng quả nhiên là một người kì diệu, người kì diệu, ha ha.”

Ta hiếu kỳ hỏi: “Ngài cũng đụng phải con chó điên còn to hơn tòa nhà kia à?”

Sở Dao tiên quân gật đầu: “Người yêu dấu của nàng hơi cục tính, nhưng làm kết giới này được đấy, chỉ kém kết giới Bách Hoa tiên tử của ta năm xưa một chút thôi.”

“Người yêu dấu nào cơ?”

Ta buồn bực hỏi.

Sở Dao tiên quân ngẩn ra: “Cái vị Tam điện hạ của cung Tử Vi ấy, hai người các nàng ngày ngày như bóng với hình, chẳng lẽ không phải là người thương mến à?”

Ta ho nhẹ một tiếng: “Ha ha, khó giải thích lắm, khó giải thích lắm…”

Hai mắt Sở Dao tiên quân đột nhiên tỏa sáng lòe lòe, “Nếu có ẩn tình, vậy thì chưa chắc đã là người tình, không phải người tình, thì kẻ khác còn có cơ hội. Dù có là người tình, chưa chắc kẻ khác đã không có cơ hội…”

Đầu ta rối mù vì câu nói xoắn quẩy của Sở Dao tiên quân.

Ngài lại tán dóc với ta một lúc, sau đó móc một hộp gấm nhỏ ra từ trong tay áo, phà một hơi tiên khí vào, hộp gấm nọ lập tức to ra rất nhiều. Sở Dao tiên quân phất tay hất hết đống sách vở trên bàn ta xuống đất, mở hộp gấm lấy bút mực giấy nghiên ra, bày hết lên bàn.

“Phinh Phinh, ta dạy nàng vẽ tranh được không?”

Ngài hừng hực hứng thú nói.

Ta gật đầu, trong tiết học hôm qua của ngài, ta ngồi yên không nhúc nhích suốt hai canh giờ, không có cơ hội tự vẽ tranh, hôm nay hợp thời học luôn vậy.

Sở Dao tiên quân móc một đống chai lọ vại bình ra khỏi hộp gấm như làm trò ảo thuật, pha một đống thuốc màu rực rỡ đủ kiểu khắp bàn cho ta.

Ta nắm chặt cây bút lông sói nhỏ, nhưng lại không biết phải vẽ gì bây giờ.

Sở Dao tiên quân đứng cạnh nói: “Nàng vẽ gì mà chẳng đẹp, cứ hạ bút là được…”

Chậc chậc, lấy lệ quá, Sở Dao tiên quân quả thực là một ông thầy dấm dớ…

Ta ngước mắt lên thì thấy một cây lựu ở góc tường, những đóa hoa thạch lựu mơn mởn tươi tắn đang phấp phới đón gió, bèn chấm ít màu đỏ tươi rực rỡ, vẽ một đóa hoa thạch lựu đẹp xinh ướt át lên tờ giấy Tuyên Thành trắng muốt.

Sở Dao tiên quân cúi người nắm tay ta, dẫn dắt ta múa bút như nước chảy mây trôi trên trang giấy, chẳng mấy chốc đã họa nên một bức tranh cành lựu quấn quýt sinh động đẹp tươi.

Ta vỗ tay khen: “Tiên quân hạ bút như thần, tranh này của ngài đẹp quá. Để tôi dán nó lên vách nhà, điểm tô cho bốn bức tường trống hoác của tôi.”

Sở Dao tiên quân lại gấp bức tranh kia lại bỏ vào trong tay áo, cười thần bí với ta: “Lần sau đến đây, ta sẽ mang cho nàng một niềm vui bất ngờ, sẽ khiến nàng vui hơn cả bức họa nàng treo trên tường…”

[HẾT CHƯƠNG 23]