Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 19




Tuy thức suốt đêm qua, nhưng hôm nay ta lại mỏi mắt chờ mong, vội vã xuống núi đi học, chỉ vì hôm nay là ngày Cảnh Húc đại sư huynh giảng Phật pháp cho chúng ta. Ta mến mộ danh thơm của huynh ấy đã lâu, rất muốn tự mình đánh giá chàng trai đẹp như ngọc tạc trong lời Mạn Mạn sư tỷ nói rốt cuộc có cốt cách thần tiên tựa ngọc thế nào.

Ta hưng phấn tới lớp, nhưng lại không chống nổi hai mí mắt đang nặng nề sụp xuống vào giờ khắc này. Thứ nhất là vì buồn ngủ tại thức đêm, thứ hai là do món Phật pháp này trúc trắc quá, ta khó lòng nuốt nổi. Điển trai ngọc tạc cũng được, má phấn môi son cũng thế, dù ai đọc mấy câu không thể hiểu nổi này, ta cũng chẳng tài nào nể mặt nghe cho đặng.

Cảnh Húc sư huynh dạy: “Tâm tưởng trong quá khứ không thể đắc quả, tâm tưởng thời hiện tại không thể đắc quả, tâm tưởng trong tương lai không thể đắc quả*…”

Ta nói thầm trong lòng: “Yêu đương cũng chẳng đắc quả được luôn.”

Cảnh Húc sư huynh giảng: “Mây trên trời xanh, nước ở trong bình.**”

Ta nói thầm trong lòng: “Trong bụng đây không có nước, chỉ có một viên nội đan nóng phỏng tay thôi…”

Cảnh Húc sư huynh rằng: “Duyên tới ắt đi, duyên tụ ắt tán, duyên có ắt sinh, duyên tàn ắt diệt, vạn pháp do duyên sinh, đều liên quan tới duyên lìa.***”

Ta nói thầm trong lòng: “Diệt mau hộ cái, để đây với ông em của đằng ấy được rộng đường mở lối, chia đôi hai ngả.”

Cảnh Húc sư huynh ngâm: “Ta nguyện đời sau, khi chứng Vô thượng Bồ đề, thân ta như ngọc lưu ly, trong ngoài sáng suốt, tinh sạch hoàn toàn, hào quang rực rỡ chiếu khắp mười phương.****”

Lòng ta còn chưa kịp đế thêm câu gì, thì đằng sau cách đấy không xa đã vang lên một câu nói: “Phật dạy trong ngoài sáng suốt, tinh sạch hoàn toàn. Xin hỏi sư huynh, nếu bây giờ có kẻ không sáng suốt trong ngoài, không tinh sạch hoàn toàn, thì nên xử lý làm sao đây ạ?”

Ta vừa nghe thấy hình như có biến, là lập tức dỏng tai thức giấc, cơn buồn ngủ bay biến mất tiêu. Ta lặng lẽ ngoái đầu liếc lại, thấy kẻ đứng dậy lên tiếng kia chính là Nguyên Lại sư huynh mà ta vừa gặp hôm qua dưới đỉnh Thần Chung. Gã ta ưỡn ngực đứng đấy, bên cạnh là Nhị điện hạ Tễ Nguyệt đang rất hào hứng hóng hớt.

Ta quay đầu lia mắt qua gã, chạm mắt với gã đúng lúc ấy. Gã bèn lập tức ra hiệu với ta bằng ánh mắt sáng quắc rằng ta không cần phải sợ, có gì gã sẽ chống lưng cho ta.

Ta lặng lẽ quay lên, nghĩ thầm, chết dở, chả lẽ tên này tính bắt ta trở mặt với Tinh Trầm ngay trước tất cả đồng môn?

Nếu hôm qua không có lời nhắc nhở của Mạn Mạn sư tỷ, thì chắc hẳn hôm nay thấy gã chủ động bênh vực lẽ phải vì ta, ta sẽ lấy làm cảm kích lắm. Nhưng hôm nay đã biết gã không thật lòng thấy bất bình thay ta, mà chỉ lấy ta làm cái cớ để chuốc họa cho Tinh Trầm, đương nhiên ta không thể làm quân cờ cho gã lợi dụng được rồi.

Vì thế ta thầm tính toán trong lòng, dù có thế nào, hôm nay ta nhất định không để gã được như ý mình.

Cảnh Húc sư huynh buông cuốn sách trong tay, hỏi Nguyên Lại sư huynh: “Lời này của đệ là sao, đệ đang ám chỉ kẻ nào, chẳng hay có phiền nói rõ ra chăng.”

Ta âm thầm đỡ trán, chả phải chính là ông em trai quý báu của huynh đấy à…

Quả nhiên, Nguyên Lại sư huynh quay đầu nhìn Tinh Trầm chằm chằm, lạnh lùng nói: “Người ta đang ám chỉ là ai, hẳn những người đang ngồi đây đều biết rõ trong lòng.”

Sắc mặt Cảnh Húc sư huynh dần đanh lại. Huynh ấy còn chưa lên tiếng, ông tướng ngồi cạnh ta đã chống má bằng một tay, lười biếng nghiêng người nhìn về phía Nguyên Lại, thong dong nói: “Xin lỗi nhé, lòng này của ta không biết rõ, vẫn phải phiền ngươi nói ra cho tỏ vậy…”

Cơn phẫn hận không thể che giấu nổi hiện lên trên mặt Nguyên Lại, gã lạnh lùng nói: “Cũng đúng, trong mắt ngươi mạng người chỉ như cỏ rác. Việc ngứa mắt đồng môn nào là tiện tay bắt bừa, với ngươi cũng chỉ là chuyện tầm thường. Tất nhiên ngươi không thể rõ được hành vi này tồi tệ thế nào rồi.”

Cảnh Húc cau mày trầm giọng nói: “Nguyên Lại, đệ đã có chuyện muốn nói, thì hãy nói ra cho tỏ. Đồng môn nào bị bắt? Nếu đệ tử Lưu Ba nào làm ra chuyện này, ta ắt sẽ không buông tha cho hắn.”

Nguyên Lại nhìn về phía ta, ta vội quay đi, trốn tránh ánh mắt đầy ẩn ý của gã. Ta không tung hứng hùa theo gã, để xem gã còn định chơi xỏ ta thế nào.

Gã yên lặng một lát, thẳng thừng quyết định lật cái mặt già của ta bằng bất cứ giá nào, chỉa vào ta nói: “Đó chính là tiểu sư muội mới nhập môn của chúng ta. Muội ấy mới đến, không biết ai đấy ương ngạnh thế nào, bất cẩn chiếm chỗ ngồi của hắn, bị hắn bắt l3n đỉnh núi mà hắn chiếm riêng, đến nay vẫn chưa được trả tự do.”

Chậc chậc, mi muốn xả hận thù cá nhân, thế mà còn kéo ta làm đệm lưng. Hiểm ác, kẻ này lòng dạ hiểm ác lắm thay.

Cảnh Húc sư huynh nghe vậy thì nổi giận lôi đình, trừng mắt nhìn ông em giai quý báu của huynh ấy, hỏi: “Thực sự có việc này ư?”

Nụ cười hờ hững bên khóe môi Tinh Trầm dần trở nên sắc bén. Từ đầu chí cuối hắn chưa thèm liếc nửa con mắt về tên khốn nạn Nguyên Lại, chỉ luôn nhìn thẳng vào Cảnh Húc. Ban đầu hắn còn thản nhiên, nhưng khi sắc mặt Cảnh Húc sư huynh dần nghiêm lại, thì ánh mắt nửa thờ ơ nửa bất hảo của Tinh Trầm cũng dần âm u và lạnh lẽo hơn.

Ta âm thầm kéo tay áo hắn, nháy mắt với hắn, “Huynh đài, huynh lườm sai người rồi…”

Tinh Trầm cụp mắt xuống, nhìn lướt qua bàn tay đang nắm vạt áo hắn của ta…

“Có thì làm sao?”

Ánh mắt hắn chỉ dừng trên tay ta một lát, rồi lại ngước lên nhìn vị huynh trưởng lạnh tựa băng giá của mình. Ta thầm rùng mình, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn cũng lạnh tựa sương giá, như thể có một viên đá tảng nằm ở trong tim, toả hơi rét mướt ra ngoài.

Ta chưa bao giờ thấy ánh mắt hắn như thế, cho dù là lúc ở tịnh xá trong khu nhà nhỏ chỗ rừng trúc, hắn siết chặt cổ ta ép ta oẹ nội đan ra, ta cũng chưa từng thấy hắn như vậy.

Ta nói thầm trong lòng. Toi rồi, e là thằng cha này sắp nổi đoá nổi cơn đây…

Hơn nữa hình như đối tượng xả tức còn sai người, không phải trút vào Nguyên Lại à…

Ta lén liếc nhìn Nguyên Lại, chỉ thấy mặt gã đầy vẻ vừa muốn hóng hớt vừa muốn xen vào, còn quá quắt hơn ta ngày xưa mấy phần. Nếu hôm nay để tên đốn mạt này được làm tiểu nhân đắc chí, thì kẻ thảm nhất chẳng phải chính là ta sao? Nhỡ cậu chủ nợ nhà ta bực quá, ép ta phải trả luôn nội đan cho hắn, thì ta biết mần răng…

Lòng ta đã rõ, dầu gì cái mặt già này đã bị Nguyên Lại vạch một lần, thì vạch thêm phát nữa có xá chi.

Vì thế ta xông tới trước mặt hai anh em nọ, lớn tiếng hô: “Không liên quan đến Tinh Trầm sư huynh, chính muội đã đeo bám huynh ấy trước…”

Những tiếng xì xào khắp sảnh Tri Ngôn như bị một trận gió to càn quét qua. Không gian bỗng im lìm không một tiếng động, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Cổ Tinh Trầm hình như hơi cứng lại. Hắn từ từ quay đầu, ngây ra như phỗng nhìn về phía ta.

Cảnh Húc sư huynh cũng sững sờ tại trận, biểu cảm của huynh ấy trông y như bị sét đánh…

Ta thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm vẫn chưa thuyên giảm tẹo nào, bèn hạ quyết tâm, tiếp tục giải thích: “Không liên quan đến Tinh Trầm sư huynh ạ. Chính muội đã quyến rũ huynh ấy, bám riết lấy huynh ấy, ép buộc huynh ấy. Nếu huynh ấy đuổi muội đi, muội sẽ lấy cái chết ra để hăm doạ. Chung quy muội đã ưng ý miếng đất phong thủy là đỉnh Thần Chung rồi, có chết muội cũng không đi. Nếu mọi người thấy ngứa mắt, thì chi bằng đừng nhìn…”

Ta thấy hình như cổ Mạn Mạn sư tỷ cũng bị cứng, tỷ ấy giật cục quay đầu lại, há miệng nhìn ta, cằm như bị trật khớp…

Mặt ta không đổi sắc, chỉ lén tinh ranh nháy mắt với chủ nợ nhà mình. Thế nào, vầy là đủ thành ý quá còn gì, đằng ấy không còn mặt mũi nào bắt đây chép nửa quyển Tuyển Tập Thuốc Hiếm còn lại nữa đúng không

Tinh Trầm chạm mắt với ta trong thoáng chốc rồi nhìn sang chỗ khác. Khuôn mặt trắng nhách bỗng nhiên hiện lên một lớp đỏ cam vàng lục lam chàm tím kỳ quái, thay đổi thất thường chỉ trong chốc lát, quả thực khiến ta hoa mắt váng đầu.

Có lẽ ngồi lâu một tư thế nên khó tránh khỏi tê chân mỏi gối, hắn đột nhiên dịch mông, thay đổi dáng ngồi, chỉ để lại cho ta một gương mặt nhìn nghiêng lạnh băng cao ngạo như sông băng núi tuyết.

Chậc chậc, nếu hỏi trên trời dưới đất, lòng ai khó lấy nhất, thì chắc phải là lòng chủ nợ rồi…

Trời sinh đã quanh co như lạch trời, xung khắc như nước với lửa…

Ta hẵng còn thở than trong lòng, thì bỗng nghe thấy hai tiếng ho nhẹ rất là xấu hổ vẳng đến từ đàng bên. Bấy giờ ta mới nhớ ra, bên này vẫn còn Cảnh Húc đại sư huynh đứng đấy.

Sư huynh ho nhẹ mấy tiếng, lặng lẽ nhìn hai đứa ta, như thể có bao lời khó tỏ, lại tựa không còn câu nào để nói. Cuối cùng huynh ấy không thốt ra được gì, đành phải nhẹ nhàng phất tay áo bỏ đi.

Tới lúc tan học, Tinh Trầm không thèm hó hé với ta, nghênh ngang về thẳng. Thế là ta hớn hở chơi với Mạn Mạn sư tỷ thêm lát nữa.

Sư tỷ lôi ta một mạch về khu nhà nhỏ trong rừng trúc, vào tịnh xá của tỷ ấy, nghiêm túc hỏi ta: “Tiểu sư muội, mấy câu trời kinh đất hãi ban này muội phịa ra là thật đấy à?”

Ta ngượng ngùng đáp: “Muội mà không nói vậy, chẳng phải sẽ giúp Nguyên Lại sư huynh được thỏa ý, kéo muội làm đệm lưng sao…”

Sư tỷ đỡ trán nói: “Sư muội ngốc ơi, muội còn muốn giữ thể diện nữa không đây…”

Ta đế thầm trong lòng, nếu phải so với tánh mạng, thì thể diện ra góc mà ngồi…

Sư tỷ thấy ta lại ậm ừ, thì đột nhiên vỗ trán kêu lên: “Tiểu sư muội, chẳng lẽ muội thực sự có tình ý với Tinh Trầm sư huynh ư?”

Ta cười ha hả, tên điên kia, có cho không ta cũng chẳng cần…

Sư tỷ thấy thần sắc của ta phức tạp, không biết cái đầu nhỏ của tỷ ấy lại quành qua khúc cua lớn nào, cuối cùng còn chia sẻ những lời khuyên hết sức cao cả với ta: “Tiểu sư muội, chỉ mới mấy ngày trôi qua, mà muội đã tình sâu ý đậm như thế với hắn. Cái tính tình như sát tinh của hắn, muội làm sao có thể thuần hoá nổi? Muội chỉ có một thân thể mảnh dẻ, một trái tim chân thành, lại chẳng có ai để nương tựa. Lỡ ngày sau bị hắn giã cho tan xương nát thịt, thì biết phải làm sao đây?”

Ta cười ha hả, sư tỷ lại mở Thiên Nhãn rồi. Không cần thiết phải nói đến chuyện ngày sau đâu, hiện giờ hắn đã có thể khiến ta tan xương nát thịt, rồi đúng lý hợp tình lấy viên nội đan của hắn về ngay đây này.

Sư tỷ thấy ta trầm ngâm không nói, thì lặng yên ở cạnh ta một lát, tiện đà than nhẹ một tiếng: “Không ngờ rằng, lòng can đảm của muội lại chẳng hề thua Lãnh Mi Khê sư tỷ. Năm xưa tỷ ấy hẵng còn rụt rè, chứ muội thì quyết chí ăn thua đủ. Nếu hỏi trên trời dưới đất có gì rù quyến nhất, thì chắc chắn phải là sắc đẹp thôi…”

Nói qua nói lại kiểu gì, lại nhắc tới Lãnh Mi Khê sư tỷ.

Mạn Mạn sư tỷ nói với vẻ hơi ảm đạm: “Tuy ta cũng đem lòng mến mộ huynh ấy, nhưng thật sự không thể chí tình chí nghĩa được như hai người. Thôi thôi, một chữ tình, rất nhiều lợi hại được mất, đều không thắng nổi ba chữ “Ta bằng lòng”. Nếu muội đã nguyện ý, thì người khác có khuyên gì, cũng chỉ là nhiều lời thôi. Ta sẽ không khuyên muội nữa, chỉ hy vọng trái tim thông minh lanh lợi của muội vĩnh viễn không bị mê hoặc bởi chấp niệm, ngày sau lỡ có điềm gì… còn biết tiến lùi là được…”

Ta nghe bập bõm cái hiểu cái không, nhưng biết đây là lời từ tận đáy lòng của Mạn Mạn sư tỷ, nên rất lấy làm cảm động, gật đầu lia lịa.

Sư tỷ đưa ta về chân núi Lưu Ba, trước khi chia tay còn đột nhiên thì thầm bên tai ta: “Cây phong tín tử trong vườn nhà Tinh Trầm sư huynh, hôm nay muội về thì nhổ giùm tỷ nhé…”

Ta cứng họng, vội xua tay liên tục, nói: “Không được, không được, hạt giống mà tỷ phải đổi bằng cả cái vòng tử kim to đùng, nhổ thì tiếc lắm, nhổ thì tiếc lắm ạ.”

Sư tỷ cười nói: “Không sao không sao, còn một hạt giống nữa.”

Ta thuận miệng hỏi: “Ở đâu ạ?”

Sư tỷ chỉ vào đỉnh Tiểu Mi sương mù mênh mang kế đỉnh Mộ Vãn, nói: “Cây kia là cỏ Vong Ưu, ở trong vườn nhà Cảnh Húc sư huynh…”

Ta nghẹn đứ.

Lúc trở lại tiểu viện trên đỉnh núi, ta vừa ngước lên đã thấy Tinh Trầm mặc bộ đồ trắng hơn cả tuyết, đứng khoanh tay ở cánh cổng viện mở rộng phía trước ta, cô đơn một mình một bóng.

Khi ta đi vào, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ta, vẻ mặt thờ ơ, ánh mắt lại thiếu đi chút ngang ngược lạnh lẽo mọi ngày, khiến ta cảm thấy hơi xa lạ.

“Sư huynh…”

Ta ngoan ngoãn cười, muốn lại gần vòi mấy câu khen thưởng.

Nhưng hắn lại cứng đờ, đột nhiên xoay người, đi thẳng về phòng, đóng cửa lại đánh sầm.

Không biết điều, đúng là chả biết điều tẹo nào…

[HẾT CHƯƠNG 19]

Chú thích:

* Gốc: Quá khứ tâm bất khả đắc, hiện tại tâm bất khả đắc, vị lai tâm bất khả đắc: giáo lý trong Kinh Kim Cang..

** Mây trên trời xanh, nước trong bình: “Mây bay cao tận trời xanh, Nước nằm tĩnh lặng vô thanh trong bình”. Kỳ thực, bản chất của mây và nước đều là nước, chỉ là khi nó thành mây, nó tự do cuồn cuộn ở trên không trung, du du tự tại. Còn khi nó trở thành nước, thì nó tĩnh tĩnh an nhiên ở trong bình..

*** Gốc: Duyên lai tắc khứ, duyên tụ tắc tán, duyên khởi tắc sinh, duyên lạc tắc diệt, vạn pháp duyên sinh, giai hệ duyên phân. Giáo lý duyên khởi, vạn pháp duyên sanh của phật giáo.

****”Ta nguyện đời sau, khi chứng Vô thượng Bồ đề, thân Ta như ngọc lưu ly, trong ngoài sáng suốt, tinh sạch hoàn toàn, hào quang rực rỡ chiếu khắp mười phương”: Trích kinh Dược sư, Kinh này có tên gọi đầy đủ là Dược Sư Như Lai Bổn Nguyện Công Đức Kinh. Về nguồn gốc, Kinh Dược Sư được dịch từ bản chữ Hán của ngài Huyền Trang..

- -----oOo------