Sự Hối Hận Muộn Màng

Chương 20: (h)




Sự hối hận muộn màng

Author: Karly Dương

_______________________

(Chương này là H nha, ai thấy quá nóng mắt mời ra ngoài hóng tiếp chương mới)

Đập vào mắt Cố Thần là một căn phòng như một bãi chiến trường thui nhỏ. Quần áo lộn sộn, những tấm hình bị vỡ nứt khiến thủy tinh rơi vung vãi trên mặt sàn.

Trước mặt hắn, Thím Thanh cố khuyên ngăn Chu Hiểu Lam, tay cô đang cầm một mảnh thủy tinh định cứa vào cổ tay mình.

"Hiểu Hiểu, dừng tay"

Bây giờ hai người mới để ý đến hắn đang đứng trước cửa, thím Thanh như gặp vị cứu tinh, vui mừng khôn siết

"Thiếu gia...người hãy ngăn cản thiếu phu nhân..."

"Được rồi, để tôi lo. Thím ra ngoài đi"

Thím Thanh đi ra tiện tay khóa cửa để bọn họ lại trong phòng, hắn nhíu mày "Chuyện này là sao hử? Em còn không mau thả mảnh thủy tinh xuống"

"Cố Thần, tôi lệnh anh mau thả tôi ra. Nếu không tôi chết cho anh coi" Chu Hiểu Lam không cầu xin mà là ra lệnh, mảnh thủy tinh chạm vào da thịt làm cổ tay cô chảy chút máu.

"Haha, vậy em làm đi, cứa vào tay đi..." Cố Thần nói tiếp "Nếu em chết rồi thì người thân em cũng phải xuống mồ theo"

Đây rõ ràng là lời đe dọa, Chu Hiểu Lam liền nghe lời mà vứt mảnh thủy tinh xuống, nhưng không vì vậy mà khuất phục hắn "Cố Thần, càng ngày anh khiến tôi càng kinh tởm anh thêm đó"

"Vậy tùy em thôi! Kinh tởm, ghê tởm tôi cũng được. Nhưng vị trí Thiếu phu nhân Cố gia em nên ngồi cho vững" Hắn không vì vậy mà tức giận, tiến đến sofa ngồi xuống thản nhiên vắt chéo chân.

"Haha, thật nực cười đó Cố Thiếu à! Tôi thà lấy loại đàn ông tồi tệ khác còn hơi cái loại cặn bã, súc sinh như anh" Chu Hiểu Lam cười kinh bỉ.

Nét mặt Cố Thần trầm xuống rõ mồn một, hắn đứng thẳng dậy tiến về phía cô. Chu Hiểu Lam nuốt nước miếng ngã xuống giường, hắn cúi đầu xuống trước mặt cô, hơi thở và giọng nói vang lên lạnh lẽo như ở trên thương trường "Hiểu Hiểu, mức chịu đựng của anh có giới hạn. Những người sỉ nhục anh là anh cực ghét, mà họ thường hay có cái kết cục chẳng mấy tốt đẹp..."

Rõ ràng hắn tỏ ra dịu dàng, thương yêu mà cô cứ phản kháng, rồi còn sỉ nhục hắn; thành công đâm một đao vào tim hắn. Cố Thần thực chẳng muốn tổn thương cô đâu nhưng sức chịu đựng của hắn có giới hạn.

Chu Hiểu Lam chưa từng thấy nét mặt hắn lúc này, trước kia chỉ đối với cô là chán ghét cực độ; bây giờ lại là lãnh khốc vô tình pha chút tàn ác, nhìn kĩ sẽ thấy trán hắn xuất hiện vài đường gân xanh.

Chu Hiểu Lam thuận lẽ tự nhiên hỏi "Anh...anh muốn làm gì?"

Hắn không trả lời, tay rút ra viên thuốc màu trắng căn một nửa nuốt vào miệng rồi nửa ép cô uống nửa kia.

Sau đó thong thả ngồi lại sofa, ánh mắt không rõ suy nghĩ ngắm nhìn con mồi; mà cô chính là con mồi của hắn.

Chỉ tầm khoảng mấy giây sau, thân Chu Hiểu Lam nóng như lửa đốt, liên tiếp lột quần áo trên người mình, miệng cứ kêu nóng.

"Ư...khó chịu...nóng quá....Cố Thần, rốt cục anh là làm gì tôi?..."

Thấy cô như vậy, cậu nhỏ của hắn đã ngóc đầu dậy từ khi nào, nay còn phải chịu đựng tác dụng của xuân dược thì quả thực rất khó chịu. Nhưng hắn muốn cô là người chủ động...

"Ưm...tôi muốn..."

Chu Hiểu Lam đã không chịu nổi được nữa, cô với thân hình nóng bỏng đến gần hắn rồi rất tự nhiên ngồi ngay ngắn trong lòng, bàn tay trắng nõn không yên phận mà sờ soạng bờ ngực rắn chắc.

"Em nên nhớ chính mình là người chủ động...Nếu muốn liền cầu xin tôi đi...Sẽ đáp ứng em..." Cố Thần như đang kiềm chế dục vọng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn "con mồi".

"Ha ~...ưm...cho tôi...thực muốn..."

"Cái cách xưng hô như nào cho phải? Gọi tôi Thần, xưng là em"

Chu Hiểu Lam ưng thuận chiều ý hắn, ham muốn đã chiếm trọn ý chí...

Cố Thần nhếch môi thỏa mãn bế Chu Hiểu Lam đặt trên giường. Tay nhanh chóng thoát y.

Cự long thô to xuất hiện trước mắt, Cố Thần ra lệnh "Mau ngậm lấy nó...dùng cái miệng nhỏ của em làm sạch nó đi!"

Chu Hiểu Lam tay nắm nam căn hắn rồi miệng ngầm và mút vào, tạo ra thanh âm "chậc...chậc"

"Ah ~ Tốt...tốt lắm a...mạnh hơn nữa ah, mút mạnh lên ~" Cố Thần rất hưởng thụ, bắt lấy đầu cô rồi liền cắm mạnh cự vật vào khiến Chu Hiểu Lam đau đớn cuống họng.

Nhanh chóng dòng tinh dịch trắng chảy vào miệng nhỏ xinh xắn kia hắn mới buông cô ra, Chu Hiểu Lam ho sặc sụa.

Cố Thần lật Cô dưới thân, cự long to lớn đã đi vào tiểu huyệt hồng hảo. Nằm dưới thân hắn hưởng thụ khoái lạc, cô bắt đầu tạo những âm thanh rên rỉ, rơi vào tai Cố Thần thì như môt sự cổ vũ muốn hắn nhanh hơn.

"Ah...ư ư...mạnh nữa ah...sướng quá...ứ ~"

Nam căn lại một lần nữa bắn tinh dịch trắng đục vào hoa huy*t, Chu Hiểu Lam vì quá mệt mỏi mà gần thiếp đi nhưng bên trên Cố Thần lại đánh thức. Hắn mang cô ra khắp cái căn phòng ấy mà tiếp tục luôn động, cho dù đến cả phòng tắm hay thậm chí là cửa sổ hắn vẫn đều không chịu dừng, liên tục tạo ra các kiểu tư thế ái muội...

Cuối cùng Chu Hiểu Lam mệt quá mà đã thiếp đi sau một cuộc tình cuồng bạo. Cố Thần nhìn thiên hạ quận tròn ngủ say trong lòng mà như có cỗ nước ấm chảy qua. Đặt một nụ hôn dịu dàng trên trán cô hắn khẳng định "Hiểu Hiểu...em chỉ là của mình anh!"

_______________

Thiên a, thực sự chẳng biết mình đang viết cái méo gì nữa.

Ta cũng thực biến thái quá đi! ≧﹏≦

Mà chắc kinh nhiệm viết H văn của ta cũng chỉ dừng lại mức kém cỏi này thôi nên các nàng thông cảm nha!

Vote và comment rồi ta sẽ quay lại sớm thôi.

Còn giờ lại phải đi chuyền máu gấp đây!