11
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Là từ khi tôi bắt đầu bận rộn với công việc, không quan tâm đến việc ăn diện cho bản thân, cũng không có thời gian đi cùng anh ta.
Người từng hứa sẽ yêu tôi bằng cả trái tim, giờ đã thay đổi rồi.
Anh ta bắt đầu tranh cãi với tôi.
Hết lời than vãn này đến lời than vãn khác, cuối cùng biến thành hết ném hành lý của tôi và đi chơi với những người phụ nữ khác mà tôi không biết.
Chỉ là bao nhiêu năm qua, tôi chưa từng thấy Lục Thành khóc như vậy bao giờ.
Anh ta đã khóc rất nhiều đến nỗi thậm chí không đưa tay cầm điếu thuốc đang châm lên.
"Bạch Y Y... Y Y... "
Anh ta cúi đầu nức nở, khóc thật sự rất khó coi.
Tôi không biết anh ta đang khóc cái gì.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, vậy mà lại thấy ngón áp út của anh ta đang đeo nhẫn.
Đó là nhẫn cưới của chúng tôi.
Đã ba năm rồi, bọn tôi đều ly hôn rồi, sao anh ta còn chưa tháo ra vậy?
Anh ta đứng ở hành lang khóc một lúc lâu, cuối cùng bàng hoàng đứng dậy, gọi điện thoại.
Tôi nghe thấy anh ta đang tìm kiếm bệnh viện và hỏi thi thể của tôi ở đâu.
Tôi thấy hơi buồn cười, người cũng đã chế.t đã ba năm rồi, còn hỏi cái xác làm gì?
Tôi nghe một hồi, nhìn anh ta hét vào điện thoại: "Tại sao cô ấy không đi điều trị?"
"Cô ấy chế.t ở bệnh viện của các người sao? Tại sao bệnh viện của các người không cứu cô ấy?"
Lục Thành gầm lên một cách mất kiểm soát hai lần trước khi vặn lại trong sự hoài nghi:
"Không có tiền? Làm sao cô ấy lại không có tiền để điều trị được? Mấy người nói dối."
Anh ta dường như tức giận đến mức không tìm được chỗ trút giận, khóc mệt rồi thì mắng không khí trước mặt:
"Bạch Y Y! Em không có tiền thì đến tìm tôi đi! Em có thể xin tôi, tại sao em không đến tìm tôi? Tại sao lại không đến tìm tôi chứ?"
Anh ta mắng to đến nỗi những người hàng xóm cũng tò mò ló đầu ra xem.
Tôi lắc đầu bất lực.
Phiền quá, có ai có thể ném thằng điên này ra ngoài được không?
12
Lục Thành phát điên một lúc, sau đó dì hàng xóm cau mày nói: “Cậu và con gái nhà họ Bạch đã ly hôn ba năm rồi, cho dù người ta không có tiền chữa bệnh cũng không dám tìm cậu. Cậu ở đây ồn ào cũng vô dụng."
Sắc mặt Lục Thừa lúc này tái mét, xoay người chạy tới bệnh viện.
Ngay khi anh ta đi xuống cầu thang, anh ta đã thấy mẹ tôi đang nằm trên mặt đất trong công viên ở tầng dưới.
Anh ta dừng lại trước khi giúp mẹ tôi: “Dì, để cháu đưa dì đến bệnh viện.”
"Dây...dây chuyền của tôi, tôi muốn dây chuyền của tôi."
Hàng xóm xung quanh thích nhất là xem kịch, khi nghe tin mẹ tôi bị đập đầu mà vẫn còn huyên thuyên về dây chuyền, họ liền nói:
"Bạch gia à, tôi nói bà nên xem lại mình đi, tính mạng quan trọng hơn tiền bạc, bà cũng vậy, con gái bà cũng vậy, sao hai mẹ con bà lại coi tiền bạc quan trọng hơn mạng sống vậy?”
Mẹ tôi mắng: “Mấy người không hiểu! Mấy người không hiểu!”
Hàng xóm xung quanh chẳng thấy mẹ tôi có mấy phần chân thành, họ chỉ nghĩ mẹ tôi ham tiền như mạng.
Mẹ tôi được Lục Thành đưa đến bệnh viện.
Đầu bà ấy được băng bó lại, bà ấy đang ngồi trên giường bệnh, xung quanh là những cô con gái lần lượt đi cùng gia đình, họ nhẹ nhàng dỗ dành mẹ của họ: “Mẹ đừng sợ, có con ở đây với mẹ.”
Chỉ có mẹ tôi là ngồi một mình trên giường bệnh, bà nhìn những bà mẹ và cô con gái khác với vẻ mặt có chút ốm yếu.
Hai mẹ con còn lại đang cười nói vui vẻ, thấy bà ấy là do Lục Thành đưa tới, Lục Thành liền vội vàng chạy tới chỗ y tá hỏi hết chuyện ba năm trước, xung quanh bà ấy vắng vẻ, ngay cả một người cũng không có.
“Vừa rồi là con trai cô à?”
Mẹ tôi nhìn thẳng vào cô con gái giường bên: “Không phải, là con rể cũ.”
“Vậy con gái của cô nhất định rất tốt phải không? Không giống như con gái tôi, nó còn chưa kết hôn, tôi lo lắng sắp chế.t rồi đây."
Khuôn mặt của mẹ tôi trong nháy mắt trở nên cực kỳ xấu xí.
Mẹ tôi nhảy khỏi giường bệnh, kích động phản bác: "Không hề, nó không tốt chút nào. Nếu tôi có con trai đã tốt rồi, nếu tôi có con trai đã tốt rồi.”
Người nhà của bệnh nhân khác nhìn bà với vẻ mặt khó hiểu.
Bà ấy vẫn đang phàn nàn, nhưng đôi mắt không tự chủ nhìn chằm chằm vào cô bé người nhà của bệnh nhân khác.
Cô bé ngoan ngoãn và xinh đẹp khiến bà nhớ đến con gái mình.
13
Lục Thành còn chưa phát điên xong, anh ta tìm một y tá và muốn biết về tình hình của tôi ba năm trước.
Y tá liếc anh ta một cái: "Đã lâu như vậy rồi? Anh tự mình kiểm tra đi, đều ở đây cả."
Lục Thành tìm được chủ nhà cho thuê lúc đó, muốn hỏi lúc còn sống tôi có để lại thứ gì không.
Chủ nhà vẫn tốt bụng, ném cho anh ta những thứ mà tôi đã để lại khi còn sống:
“Cô gái đó cũng là một đứa trẻ đáng thương, hình như đã chế.t vì bệnh tật, có lẽ cô ấy đã cảm nhận được điều đó rồi nên đã trả trước cho tôi một năm tiền thuê nhà, đáng tiếc mẹ cô ấy không phải loại tốt đẹp gì, nếu bà ta đến chỗ cậu vay tiền thì đừng đưa cho bà ta, lúc đó mẹ cô ấy còn không thèm xem những thứ này…”
Trái tim Lục Thành co thắt lại, như bị kim châm, anh ta bất lực thu tay lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trong đó chỉ có một bức ảnh của tôi và một vài hóa đơn đã ố vàng.
Lục Thành run rẩy trải hóa đơn ra.
Ngày tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày là ngày 29 tháng 3 ba năm trước.
Ngày 29 tháng 3... Lục Thành không cần phải mất công nhớ, bởi đó là ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.
Ngày hôm đó, Lục Thành cho rằng tôi còn đang tăng ca, cho rằng chỉ đơn giản là ngày kỷ niệm thôi, nên anh dẫn bạn bè ra ngoài, uống rượu ở quán bar đến sáng sớm.
Anh ta tìm thấy một hóa đơn nhỏ sau giờ làm việc cùng ngày hôm đó, được trộn lẫn với hóa đơn ung thư dạ dày.
Có thể lờ mờ nhận ra đó là hóa đơn mua bánh.
Lục Thành run rẩy cầm hóa đơn, dường như nhớ tới ngày đó, hóa ra ngày hôm đó, lần đầu tiên tôi tan làm sớm, ngồi ở trên sô pha, biết mình bị ung thư dạ dày liền mua một cái bánh ngọt ở trên sô pha chờ anh.
Còn anh ta đã làm gì?
Anh ta uống rượu đến tận sáng sớm, mở cửa ra đã thấy tôi ngồi trên sô pha, còn tưởng tôi mới đi làm thêm về.
Anh ta mắng: "Bạch Y Y, cô điên..."
Lục Thành nhớ lại, cả người co quắp, trái tim không ngừng co rút, phảng phất như không có cách nào hô hấp được vậy.
Anh ta đã làm gì...
Có rất nhiều hóa đơn ngân hàng lớn nhỏ trong đống hóa đơn đó, tất cả đều được chuyển cho mẹ tôi, anh ta lại khóc.
Một người đàn ông cuộn tròn cơ thể, nằm trên đất khóc lớn.
Lục Thành vẫn đang tìm kiếm, anh ta muốn xem tôi có để lại cho anh ta một chữ nào hay không.
Anh lật giở rất lâu cũng không thấy gì, chỉ tìm thấy một cuốn sổ, trong đó có một câu nói duy nhất tôi để lại cho mẹ