6
Khi Lục Thành nhận được cuộc gọi của tôi, anh ta nghĩ rằng tôi đã hối hận.
Anh ta đã chờ đợi tôi cúi đầu trong ba năm.
Sau khi ly hôn, Lục Thành tức giận đến mức chặn WeChat của tôi, chỉ để lại số điện thoại liên lạc.
Chỉ là trong ba năm qua, Lục Thành vẫn không đợi được tôi liên lạc.
Khi nhận được cuộc gọi của Bạch Y Y, Lục Thành vẫn còn mơ hồ phấn khích, nhưng anh không ngờ rằng bản thân lại nghe được tin tôi đã chế.t.
Sắc mặt Lục Thành lạnh lùng, vẫn chưa phản ứng được.
Anh ta đờ đẫn nhìn điện thoại, nghĩ rằng nhất định là tôi đã nhờ mẹ mình gọi điện thoại lừa anh.
Làm sao người phụ nữ đó có thể chế.t dễ dàng như vậy?
Cơ thể của Bạch Y Y như sắt đá vậy, tăng ca mấy ngày liên tiếp đều có thể chịu được, điều này là không thể nào.
Mặc dù Lục Thành không tin điều đó, nhưng anh ta đã chạy đến nơi mẹ tôi đang trốn.
Lục Thành là thiếu gia, trước đây anh sống trong chung cư cao cấp, chưa bao giờ đến nơi tồi tàn như vậy.
Tường làm bằng bê tông, sàn nhà làm bằng gạch đổ nát, thậm chí đồ đạc cũng không có bao nhiêu, trên tường dán ba hai bức ảnh thời thơ ấu của tôi, ảnh cũ đến mức đã ngả sang màu ố vàng.
Khi anh bước vào, anh hơi cau mày.
Đối mặt với Lục Thành, mẹ tôi có chút ngượng ngùng, nhưng anh ta đi thẳng vào vấn đề, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi: “Bạch Y Y đâu?”
Ngụ ý là không tin rằng tôi đã chế.t.
Ba năm nay mẹ tôi sống trong sự túng quẫn, bà nắm chặt tay: “Không phải dì đã nói với con rồi sao, Lục Thành, Y Y đã chế.t từ lâu rồi, con còn tiền không, cho dì mượn một ít được không?"
Sắc mặt Lục Thành càng thêm khó coi: "Không thể nào, người phụ nữ này sao có thể chế.t, Bạch Y Y sai bà lừa tôi sao?"
Tôi cười khẩy nhìn khuôn mặt đầy nghi ngờ của Lục Thành.
Và rồi mẹ tôi miễn cưỡng lục trong túi ra một cuốn sổ.
Cuốn sổ đó là giấy chứng tử của tôi.
"Nó chế.t rồi, con chó cái đó chế.t rồi, Lục Thành, sao con không tin? Dì cầu xin con đấy, cho dì mượn chút tiền đi, dì thật sự không còn đường lui nữa rồi."
"Dì biết trước kia hai con ly hôn có chút mâu thuẫn, nhưngldù sao cũng đã lâu rồi, hiện tại Y Y chế.t đã ba năm, con giúp đỡ dì đi, đám đòi nợ kia thật sự rất đáng sợ."
Mẹ tôi nở một nụ cười nịnh nọt và thấp giọng cầu xin Lục Thành.
Lục Thành không trả lời, anh ta lùi ra sau, ngón tay run rẩy bóp cuốn sổ chứng tử của tôi.
Anh ta mở một mặt ra, trên đó là bức ảnh đen trắng dài một inch của tôi, anh ta siết chặt nó đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch.
"Nói láo! Quyển sổ này là giả đúng không? Dì mau nói cho tôi biết Bạch Y Y đang ở đâu?"
Vừa nói, anh ta vừa ném tờ giấy chứng tử trên tay đi, trừng mắt nhìn mẹ tôi.
Mẹ tôi ngồi bệt xuống đất, mắt đục ngầu mắng: "Sao con không tin? Nó chế.t rồi! Không tin con cứ hỏi hàng xóm đi, ai cũng biết, sao tôi lại xui xẻ thế này! Tôi nuôi một con sói mắt trắng hơn hai mươi năm trời... "
Phản ứng của mẹ tôi không có vẻ giả tạo, nhưng Lục Thành vẫn lùi lại trong sự nghi ngờ.
Tôi dửng dưng nhìn mẹ mắng mình, chỉ hơi tủi thân một chút thôi, tôi chế.t đã ba năm rồi sao mẹ vẫn ghét tôi đến thế?
Bà ấy dường như muốn trút bỏ tất cả những oán hận đối với tôi trong suốt những năm qua trong một hơi thở.
Cho đến khi những người hàng xóm không thể chịu đựng được nữa, họ đến cửa nhà tôi để phàn nàn:
"Bà già họ Bạch kia, mấy năm nay bà mắng không biết bao nhiêu lần rồi? Con gái bà đã chế.t ba năm, bà mắng ba năm, công bằng mà nói, hàng xóm láng giềng đều biết, không có người nào có hiếu hơn con bà đâu! Mỗi xu nó kiếm được đều dành cho bà, bà có biết không?"
Mẹ tôi không cãi lại được, nhìn chằm chằm vào dì hàng xóm nói một cách gay gắt: "Nhưng nó chế.t rồi! Người chế.t thì có tác dụng gì chứ?"
"Đừng ngu ngốc nữa, tỉnh lại đi! Nhìn xem ngoài con gái của bà ra còn có ai đối tốt với bà nữa không? Bây giờ con gái của bà đã chế.t rồi, bà xem còn có ai ở bên cạnh bà không?"
Sắc mặt mẹ tôi đột nhiên thay đổi, hưng phấn đứng dậy chỉ vào dì hàng xóm: "Bà nói cái gì vậy? Tôi chỉ hận bản thân mình không có con trai, nếu tôi có con trai thì cũng đã không rơi vào hoàn cảnh như thế này, nếu tôi có con trai, nó sẽ hiếu thảo gấp trăm lần so với con chó cái đó!"
Thấy mẹ không ăn năn, dì ấy chỉ biết lắc đầu, giận đến mức muốn bỏ đi.
Sắc mặt Lục Thành tái nhợt, vẫn không bỏ cuộc kéo dì hàng xóm qua một bên hỏi:
"Bạch Y Y thật sự chế.t rồi sao?"
"Ý cậu là con gái nhà này à? Đúng vậy, bé gái chế.t lâu rồi, chế.t đã ba năm rồi, nghe nói mẹ nó còn không chịu trả tiền hỏa táng..."
7
Lục Thành lảo đảo lui về phía sau một bước, cảm giác lúc ấy tim như bị ai đó châm lửa vào, đau như đinh đóng cột.
"Hoả táng......"
"Đúng vậy, nghe nói ông trưởng thôn chịu không nổi nữa nên bảo người dân trong thôn quyên góp một ít tiền, đem con bé đi hỏa táng."
"Cậu không thấy vừa rồi nhà họ Bạch sống nghèo khổ thế nào sao, khi con gái bà ta vẫn còn thì không như thế này đâu."
Lục Thành kinh ngạc mở to hai mắt: "Không thể nào, ba năm trước cô ấy đã trở thành giám đốc dự án, cô ấy yêu tiền nhất, làm sao có thể đột nhiên chế.t, cô ấy chế.t thế nào, làm sao lại chế.t, là..."
"Chàng trai trẻ, cậu kích động cái gì vậy? Con gái bà ấy chế.t vì ung thư dạ dày, chế.t ở nhà thuê, thật đáng sợ, nghe nói con bé cuộn tròn trước khi chế.t, rất đau đớn, hình như hai ba ngày trước khi chế.t đều không ăn được gì……”
"Tại sao? Tại sao cô ấy không đến bệnh viện để điều trị?"
Con ngươi của Lục Thành giãn ra, cảm xúc của anh ta trở nên kích động không thể giải thích được, anh ta trông cực kỳ tức giận.
"Kích động như thế làm gì, cậu là ai?"
Lục Thành run rẩy mấp máy môi: “Chồng cũ, tôi… tôi là chồng cũ của cô ấy.”
8
Tôi không nghe nữa vì thấy mẹ lao ra khỏi phòng.
Vẻ mặt của bà ấy có một chút điên cuồng và một chút tức giận.
Bà ấy không đến chỗ Lục Thành để xin tiền mà nhìn chằm chằm vào những cậu bé đang chơi trong sân tiểu khu ở dưới tầng.
Dường như bị kích thích bởi câu nói của dì hàng xóm, mẹ tôi vỗ nhẹ vào cái túi nhàu nát và lấy ra một viên kẹo.
Bà cười ngượng nghịu, cầm viên kẹo trong tay rồi đi về phía những cậu bé đó.
"Dì, dì không có con trai, con có nguyện ý làm con trai cho dì không? Con, con có thể làm con trai cho dì không? Dì sẽ đối xử tốt với con..."
Một trong những cậu bé cười tủm tỉm chạy đến lấy kẹo.
Ngay khi mẹ tôi đang mỉm cười, cậu bé liền lấy một nắm cát bằng tay kia và ném vào mắt bà.
"Mọi người mau tới xem này! Ở đây có một bà điên! Đánh bà ta đi!"
"Bà điên! Bà điên! Đánh bà ta, đánh bà ta!"
Mẹ tôi loạng choạng lùi lại sau trận đòn, đầu bà phủ một lớp cát. Bà ho khan một tiếng, rồi do dự rút lại suy nghĩ của mình.
Bà rút tay về, theo bản năng muốn chửi bới lần nữa, lại phát hiện sợi dây chuyền vàng quanh cổ đã không còn.
Bà đột nhiên phát điên.
Mẹ tôi nửa quỳ dưới đất, hốt hoảng tìm sợi dây chuyền vàng trên cát.
Bà vừa tìm vừa mắng: "Con đĩ! Con đĩ! Đều tại mày chế.t sớm như vậy, ở đâu, ở đâu rồi..."
Tôi lặng lẽ quan sát bên cạnh, một cậu bé đi sau tôi nhặt một hòn đá và ném vào lưng mẹ tôi.
Bà ấy bị ném cho ngã nhào xuống đất.
Điều buồn cười là, bà ấy ngã xuống đất, nhưng vẫn đang tìm kiếm sợi dây chuyền vàng.
"Dây chuyền, dây chuyền, nó ở đâu..."
Tôi xem mãi cũng chán, muốn lên lầu xem Lục Thành đã đi chưa, lại nghe thấy người phụ nữ run rẩy nói: “Y Y, Y Y… con ở đâu? Dây chuyền của mẹ mất rồi, dây chuyền của mẹ mất rồi, Y Y... mẹ nhớ con..."