Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 876: Gió Từ Đâu Tới






Tông Vân Càn vốn là loại người quen được kính nể, chuyện hôm nay gặp phải là trải nghiệm đầu tiên trong đời, bỗng có kẻ muốn ám sát mình, nhất thời hoảng sợ, thậm chí không biết nên ứng phó như thế nào, hắn sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Người phụ nữ lao tới ôm lấy ông ta, nằm đè lên cổ ông rồi cắn mạnh.
“A!”
Tông Vân Càn hét lớn đến chói tai, lúc người phụ nữ vừa mới lao đến đánh, trên tay không cầm bất cứ thứ gì, trước đó cô làm bộ móng tay giả màu xám bạc, khiến người ta hiểu lầm đó là vật gì sắc nhọn.

Cô ta không có vũ khí, nhưng cô không cam tâm bị bỏ rơi, ngay cả khi bản thân muốn chết, cô cũng muốn lôi theo Tông Vân Càn xuống theo cùng!
“Cứu mạng!”
Tông Vân Càn đau đớn dùng sức, nhưng đôi tay của người phụ nữ giống như xúc tu bạch tuộc, quấn chặt lấy ông ta không buông, máu từ miệng cô chảy ra ngoài, thật kinh ngạc, sốc.

Thẩm Bồi Xuyên ánh mắt lạnh lùng quan sát một lúc mới kéo người phụ nữ ra.

Tông Vân Càn vươn cổ ra: "Tiện nhân đi chết đi, chết đi!”
Vừa nói vừa điên cuồng đá về phía người phụ nữ.

Cũng không có ai đồng tình, tất cả mọi người đứng ở một bên xem, cho tới khi Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy vậy cũng tạm được rồi, mới lên tiếng nói gọi người kéo Tông Vân Càn ra.

“Trước tiên nhốt bọn họ lại, bây giờ đã kết luận các bằng chứng, còn chờ đợi sở tư pháp ra quyết định nữa thôi.” Nói xong anh bước ra ngoài.

Thẩm Bồi Xuyên đi tới khu vực quan sát, vừa đúng lúc Tông Cảnh Hạo đã đi ra ngoài, anh nhanh chóng bước lại: "Việc còn lại, tôi có thể sắp xếp ổn thỏa, trong một lúc sẽ không thể đưa ngay ra được, phải ở trong qua một vài lần năm.”

Tông Cảnh Hạo nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Khi bị tạm giam Tông Vân Càn nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên và Tông Cảnh Hạo, ông ta hét lớn: "Cậu không phải đã nói thả tôi ra rồi sao? Tại sao nói lời không giữ lời? Đồ khốn! Còn mày nữa Tông Cảnh Hạo, tao chính là chú ruột của mày, mày muốn bất nhân bất nghĩa sao?!”
Thẩm Bồi Xuyên lạnh lùng: "Nhanh áp giải người đi.”
Rất nhanh tiếng chửi rủa của Tông Vân Càn biến mất khỏi hành lang.

Sắc mặt Tông Cảnh Hạo đờ đẫn, không có chút sức sống nào, anh lạnh lùng thu ánh mắt mình lại: "Dọn dẹp sạch sẽ, đừng để lại bất cứ dấu vết nào.”
Tránh để xảy ra những phiền phức không đáng.

Thẩm Bồi Xuyên nói: "Tôi hiểu rồi.”
Tông Cảnh Hạo cất bước rời khỏi.

Lái xe đi tới biệt thự, ngoài cửa có một chiếc xe ô tô đang đậu, chiếc xe này lúc trước anh đã từng thấy, đã đặc biệt được cải trang.

Anh dừng xe mở cửa bước xuống, đây là Bạch Dận Ninh với sự giúp đỡ của Cao Nguyên bước xuống xe, nhìn thấy Tông Cảnh Hạo, liền nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị nói: "Hôm nay tôi vừa từ Bạch Thành tới đây, mới nghe nói, đáng lẽ phải để tang.”
Tông Cảnh Hạo đứng đó không nói gì.

Bạch Dận Ninh đành nói: "Nhìn thấy tôi, có phải không được vui?”
Anh vẫn không nói lời nào.

“Dây là mang tới cho con trai anh, giúp tôi đưa cho nó nhé.” Bạch Dận Ninh đưa tới một chiếc hộp được đóng gói cẩn thận: "Những ngày tôi ở Bạch Thành, giống như đã qua một khoảng thời gian rất dài, có vẻ như đã có rất nhiều chuyện xảy ra ở đây.”
Tông Cảnh Hạo không nhận món quà được đưa tới, lạnh lùng nói: "Chủ tịch Bạch nói xong chưa vậy?”
Bạch Dận Ninh cười: "Thù địch đối với tôi vẫn thâm sâu vậy sao?”
Tông Cảnh Hạo không nói lí với anh ta, quay người đi vào trong biệt thự.

Món quà trong tay Bạch Dận Ninh như đông cứng lại trong không khí, anh cũng không bình tĩnh lấy lại, ở sau lưng Tông Cảnh Hạo nói: "Tôi đã có vợ rồi, sao anh lại cứ phải cẩn thận quá vậy?”
Bước chân của Tông Cảnh Hạo đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn Bạch Dận Ninh: "Tôi có một câu hỏi muốn thỉnh giáo anh.”
“Anh nói đi.” Bạch Dận Ninh cảm thấy lạ lùng, người đàn ông thận trọng này, có chuyện gì muốn hỏi tới anh.

“Nếu như người yêu của anh, bị người khác nhăm nhe đoạt được, anh sẽ làm như thế nào?”
Bạch Dận Ninh không do dự nói: "Nhăm nhe người của tôi, tôi sẽ lột da, đánh cả hai chân hắn.”
Tông Cảnh Hạo lạnh lùng cười một tiếng: "Vào lúc này, đây chính là những suy nghĩ của tôi.”
Bạch Dận Ninh: "…..”
“Chủ tịch Bạch cũng chẳng phải người tử tế.” Bạch Dận Ninh sờ tay lên trán, đột nhiên bị bỏ lại ngoài đường: "Tôi đã tới nhà của anh, không để tôi vào, cũng không mời được một li nước, thật là keo kiệt.”
Tông Cảnh Hạo không thèm để ý tới anh ta.

Bạch Dận Ninh tự giễu cười, là mình thật nhàn rỗi, người đàn ông này vẫn luôn cẩn thận như vậy, không hề thay đổi.

Chẳng qua là anh ta, anh ta không hào phóng.

Mọi thứ trên đời đều có thể chia sẻ, nhưng tình yêu thì không thể chia sẻ.


Anh ngẩng đầu nhìn lên trên tầng hai, ánh mắt thâm sâu, nhẹ giọng nói: "Cao Nguyên chúng ta đi thôi.”
Cao Nguyên cảm thấy vốn dĩ anh không nên tới đây.

“Thực ra như vậy là quá tốt rồi.”
Mặc dù Diêu Thanh Thanh không hề trưởng thành như vậy, chẳng qua cô ta thực sự thích Bạch Dận Ninh, người nhà cô ta cũng rất hài lòng với sự giúp đỡ của Bạch Dận Ninh.

Anh thực sự không hiểu, sao Bạch Dận Ninh nhất định muốn đến với một người phụ nữ đã kết hôn.

Rõ ràng biết là không thể, vẫn không chịu buông xuống, không phải tự mình chuốc lấy sao?
Bạch Dận Ninh nhìn anh, không nói lời nào cả anh đương nhiên biết Diêu Thanh Thanh là người tốt.

Quay về nhà họ Diêu, bà Diêu đã lâu không gặp con gái, giờ con gái và con rể của bà tới, bà vui mừng khôn xiết.

Buổi tối làm một bàn lớn đầy thức ăn, ăn xong, bà kéo con gái ra nói chuyện.

Người già thì luôn miệng nói, luôn là ba câu không thể xa rời con cái, hơn nữa bà Diêu chỉ có duy nhất một đứa con gái, đương nhiên muốn bế cháu ngoại.

Diêu Thanh Thanh ngại ngùng nói cô vẫn chưa muốn làm mẹ.

Không phải cô ta không muốn, mà là cô ta và Bạch Dận Ninh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.

bà Diêu kéo tay con gái, nói: "Con không còn nhỏ nữa rồi, cùng Bạch Dận Ninh mau có một đứa con, như vậy mẹ và bố con mới có thể yên tâm được.”
Diêu Thanh Thanh gật đầu không nói gì.

Bà Diêu nhìn biểu hiện của con gái, liền hỏi: "Con và Bạch Dận Ninh cãi nhau à?”
Diêu Thanh Thanh lắc đầu: "Chúng con rất tốt, anh ấy đối với con cũng rất tốt, con buồn ngủ muốn đi ngủ.”
Cô ta chính là không muốn nghe mẹ mình nhắc tới nữa.

Mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Bạch Dận Ninh đang ngồi bên cửa sổ, trong tay đang cầm một quyển sách, cô bước tới, hỏi: "Anh đang xem gì thế?”
Bạch Dận Ninh gấp quyển sách lại, cô nhìn thấy tên của cuốn sách: "Gió từ đâu tới” Diêu Thanh Thanh cúi người trước mặt anh, hỏi: "Có hay không?”
“Khiến người khác tĩnh tâm.”
Diêu Thanh Thanh gối đầu mình lên chân anh, nói: "Vậy nếu có thời gian em cũng đọc thử xem.”
Cô ta ở trước mặt anh, lúc nào cũng là dáng vẻ im lặng ngoan ngoãn như vậy.

Bạch Dận Ninh đưa tay ra vuốt tóc cô ta, nắm lấy tay cô ta, nhẹ nhàng vòng qua eo cô ta, ôm cô ta vào lòng mình,nói nhỏ: "Anh sẽ đối với em thật tốt.”
Đây là lời nói thật lòng, chỉ là thứ duy nhất không thể trao là tình yêu.

Diêu Thanh Thanh nhẹ nhàng nép vào lòng anh, nói: "Em biết rồi.”
Cô ta biết rằng anh đối tốt với bản thân mình, cũng biết rằng, điều này không bao gồm tình yêu.

“Anh có gặp được chị ấy không?” Đột nhiên Diêu Thanh Thanh hỏi.


“Không có.” Bạch Dận Ninh nhìn xuống cô: "Sao em lại biết? Anh đến không phải vì muốn gặp cô ấy?”
Diêu Thanh Thanh cười ngọt ngào: "Bên anh lâu rồi, chính là biết được tâm tư của anh.”
Bạch Dận Ninh nhíu lông mày: "Vậy sau này trước mặt anh em sẽ không thành thật với chính mình nữa?”
Càng ngày càng thông minh rồi?
Ai dám nói cô ngốc nữa?
“Em biết, nhưng em không thể tức giận, em có thể lặng lẽ ở bên cạnh anh.” Diêu Thanh Thanh nhẹ nhàng nói nhỏ.

Bạch Dận Ninh ngẩng đầu hướng ra ngoài nhìn ánh trăng bên ngoài.

Dưới cùng một bầu trời đầy sao, trong phòng Tang Du nhìn Lân Tân Ngôn ôm lấy Tiểu Bảo nhẹ nhàng đung đưa, trong lòng luôn có chút áy náy, bây giờ Tiểu Bảo vẫn còn đang sợ hãi, ngủ luôn không ngon giấc, hoặc đột nhiên khóc lớn lên.

Lúc nãy đột nhiên đang ngủ bỗng tỉnh giấc, Lâm Tân Ngôn đang ôm cậu, cậu như ngửi được mùi quen thuộc, lại nhẹ nhàng trầm mình yên tĩnh ngủ.

Lâm Tân Ngôn nhìn Tang Du đứng ở một bên cửa nhìn, nhỏ tiếng nói: “Qua đây ngồi đi, đừng đứng nữa.”
Tang Du gật đầu, xin lỗi nói: "Tất cả đều tại tôi….”
“Liên quan gì tới cậu chứ?” Lâm Tân Ngôn biết rằng sự việc này không do tang Du, mà do có người có ý đồ xấu.

“Không cần nghĩ ngợi nhiều nữa, cậu cũng đang mang thai, nghĩ nhiều không tốt cho cơ thể đâu.” Lâm Tân Ngôn an ủi nói.

“Sao Tiểu Bảo cứ khóc như vậy, có cần đi bệnh viện xem sao không?” Tang Du hỏi.

“Để qua một ngày xem đã.” Cô có thể cảm nhận được, Tiểu Bảo trong vòng tay cô có thể an tĩnh, nếu nằm một mình trên giường ngủ thì cứ khóc ầm ĩ.

Có thể là sau khi bị bắt cóc, đến một nơi xa lạ, lại không được chăm sóc cẩn thận, mới bị sợ hãi, cô cẩn thận chăm sóc cậu có thể từ từ khỏe lại.

Tang Du chạy lại nhìn Tiểu Bảo, cô lúc này cũng buồn ngủ, hai mắt đờ đẫn: "Tiểu Bảo lớn lên nhất định sẽ rất đẹp trai.”
Lâm Tân Ngôn nhìn con trai, ánh mắt càng trở nên dịu dàng.

Người mẹ nào cũng đều cảm thấy con của mình là đẹp nhất.

“Nếu như tớ có thể sinh một đứa con gái thì thật tốt.” Tang Du vừa nhìn Tiểu Bảo vừa nói.
- -----------------.