Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 868: Đoạn Tử Tuyệt Tôn






Lâm Tử Ngôn đang nằm trên giường đột nhiên nói mớ, giọng nói của cô rất nhỏ nên Tông Cảnh Hạo không nghe rõ.

Anh ghé sát tai mình bên môi cô, nghe được rất nhiều lần cô đang gọi tên mình.

Tông Cảnh Hạo cầm tay cô, khẽ nói: “Anh ở đây.”
Lâm Tân Ngôn không nghe rõ, lại gọi lại: “Cảnh Hạo…”
Tông Cảnh Hạo nằm trên giường ôm cô vào lòng, anh ôm cô đã thành thói quen.

Hai người ôm ấp kề vai kề đầu sớm đã trở thành thói quen không thể bỏ.

Cô biết đây là mùi hương và hơi thở của anh, mơ mơ màng màng thiếp đi trong lồng ngực anh: “Cảnh Hạo, anh đừng đau buồn quá, em sẽ ở bên cạnh anh.”
Cô không mở mắt mà như đang nói trong giấc mơ.
Tông Cảnh Hạo trợn tròn mắt, lông mi rậm chớp chớp vài cái.

Cuối cùng anh lại nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào trong giấc ngủ.

Mấy ngày nay đã mệt mỏi và đuối sức quá rồi, nếu như không phải đứa bé mất tích thì anh e rằng anh sẽ không ngủ nổi.


Bầu trời bên ngoài vẫn tối, anh đắp chăn cho Lâm Tân Ngôn.

Anh sờ lên trán cô, hình như cô đã hạ sốt rồi nên không còn nóng nữa.

Lúc này anh cũng không thể ở lại chỗ cô nữa, anh phải đi tìm con.

Anh nhìn cô rất lâu rồi đứng lên, khẽ đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Đi xuống dưới tầng, anh đi đến phòng của Tô Trạm và dặn dò anh ấy hôm nay không được để Lâm Tân Ngôn trở về nhà.

Tô Trạm cảm thấy không đúng lắm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh ấy từ trên giường đứng dậy.

Trong phòng không bật đèn, Tông Cảnh Hạo đứng ở cửa: “Đứa bé mất tích rồi”
“Cái gì?” Tô Trạm dường như hét lên trong vô thức.

“Nhỏ tiếng thôi.” Tông Cảnh Hạo không giải thích gì nhiều: “Anh trông coi ở đây giúp tôi là được rồi.”
Tô Trạm gật đầu: “Anh cứ yên tâm.”
Tông Cảnh Hạo “ừ” một tiếng rồi đi ra ngoài.

Hơn chín giờ sáng, ở bên phía Thẩm Bồi Xuyên đã có tin tức.

Anh ấy nhìn thấy Tông Vân Càn và người phụ nữ đó đi ra từ trong nhà và lên xe.

Anh ấy hỏi Tông Cảnh Hạo có muốn bắt họ không?
Tông Cảnh Hạo nói cứ tiếp tục theo dõi, đừng để bị phát hiện.

.

Hãy tìm đọc trang chính ở # trumtruyen.

N E T #
Đối với anh, bây giờ tìm thấy đứa bé mới là chuyện quan trọng nhất.

Thẩm Bồi Xuyên luôn bận rộn chứ không hề nhàn rỗi gì, anh ấy đang điều tra lai lịch của người phụ nữ bên cạnh Tông Vân Càn.


Nếu như có chân tướng rõ ràng thì có thể tìm thấy chân tơ kẽ tóc, huống hồ người này còn là người phụ nữ thích kiêu ngạo phách lối.

Không mất quá nhiều thời gian, Tông Cảnh Hạo đã điều tra được từ đầu đến cuối người phụ nữ ở bên cạnh Tông Vân Càn.

Cô ta xuất thân là gái trong các hộp đêm, trước kia được Tông Vân Càn bao, ông ấy là người bao thứ N của cô ta.

Người phụ nữ này rất có thủ đoạn để đối phó với đàn ông và lấy được rất nhiều tiền qua những lần tiếp người bao của mình.

Cô ta rất có tiếng tăm trong giới gái hộp đêm, và đương nhiên tiếng tăm của cô ta chính là thủ đoạn đối phó với đàn ông và bòn rút tiền từ tay đàn ông.

Lần này cô ta leo lên Tông Vân Càn cũng khiến cho đàn em mọi người ngưỡng mộ.

Tông Vân Càn có thể hơi già, nhưng ông ấy có tiền và giàu có.

Lỡ như ngày nào đó ông ấy chết, nói không chừng cô ta còn có thể thừa kế số tiền lớn.

Tông Vân Càn không sinh được con cũng không phải bí mật gì, chỉ cần không ai bàn luận về chuyện đó trước mặt là được rồi.

Theo suy nghĩ của các chị em, chịu đựng đến khi ông ấy chết là có thể có được tiền.

Có tiền rồi, họ còn không thể tìm thấy đàn ông trẻ tuổi hơn được sao?
“Lão già đáng chết này, ông ấy bị ma quỷ ám rồi sao?” Quan Kình khinh thường, ông ta như vậy rồi trong lòng còn muốn cô gái qua nhiều người, lại còn bị cô ta xúi bẩy gây chuyện.

Ông ta làm chuyện ngu xuẩn như vậy chẳng phải tìm đến cái chết sao?
Ông ta vốn có thể an hưởng tuổi già, nhưng lần này lại tự gây họa cho mình.

Quả nhiên người phụ nữ đó không phải thứ tốt đẹp gì, nếu như… Cố Tuệ Nguyên gây họa thì ông ấy sẽ biến mất.

“Có cần bắt cô ta không?” Quanh Kình hỏi.

Chẳng phải Thẩm Bồi Xuyên đang theo dõi người ta sao?
Bắt cô ta lại thì chi bằng bắt luôn Tông Vân Càn.

Nhưng nếu như bắt họ, Tông Vân Càn sống chết không nói thì phải làm sao?
Đến khi đó phải thả người ra, dù sao đứa bé đang ở trong tay họ.


Họ đang uy hiếp anh nên anh không thể mạo hiểm.

“Người phụ nữ này rất thích tiền, chi bằng chúng ta thử dùng tiền để mua chuộc cô ta xem?” Quan Kình lại đưa ra ý kiến: “Không ta không có nhiều thời gian.”
Lúc này bên phía Thẩm Bồi Xuyên gửi tin nhắn đến, hai người Tông Vân Càn đi đến một hội quán rồi biến mất.

“Xem ra theo dõi bọn họ sẽ không tìm được tung tích của đứa bé.”
Quan Kính cũng nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Bồi Xuyên, nói: “Đứa bé là điểm yếu của họ, chắc chắn họ sợ chúng ta tìm thấy nên mới che giấu kỹ đi.

Bây giờ chúng ta chỉ có thể bắt người để hỏi, mềm dẻo không được thì phải cứng rắn, dụ dỗ uy hiếp thì người đó còn có thể không cạy được miệng người đó sao?”
Tông Cảnh Hạo cân nhắc nhưng vẫn không tìm được cách nào tốt nhất.

Để Thầm Bổi Xuyên bắt người, không biết anh ấy có bắt được người hay không.

Đồng thời anh cũng phải chuẩn bị thật tốt, cho người làm giả giấy cổ phần, tờ giấy cổ phiếu thật sự thì để ở chỗ Lâm Tân Ngôn.

Nếu như tờ anh đi hỏi Lâm Tân Ngôn thì cô sẽ phát hiện ra mất.

Sau khi Thẩm Bồi Xuyên nhận được mệnh lệnh, anh ấy thay quần áo đóng giả làm người mua, chuẩn bị tìm cơ hội bắt người.

Người phụ nữ đó luôn ở bên cạnh Tông Vân Càn, cô ta chơi golf một lúc rồi ngồi lên đùi Tông Vân Càn, xiên miếng hoa quả đưa cho ông ấy: “Anh nói xem, chúng ta có thể thành công…”
Tông Vân Càn biết mình không biết kinh doanh, nhưng trong thâm tâm ông ấy cũng có lời.

Cho dù ông ấy không biết kinh doanh, nhưng khi đó ông ấy cũng phải được chia bình quân cổ phần chứ? Nhưng ông ấy không hề có.

“Em nghe nói nước ngoài có hồ sơ chưa được bệnh của anh, đợi đến khi bệnh của anh được chữa khỏi thì chúng ta sẽ sinh con, kế thừa gia sản, truyền nhiều thế hệ, như vậy không phải rất tốt sao?” Người phụ nữ đó tựa lên vai Tông Vân Càn: “Em rất muốn sinh một đứa con cho anh, nếu như cả đời này anh không sinh được thì sẽ đoạn tử tuyệt tôn đó.

Nói không chừng còn có người cười nhạo anh, cảm thấy anh còn không nên có hai mươi phần trăm cổ phần trong công ty.”
- -----------------.