Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 799: Vết Thương Sẽ Lưu Lại Sẹo






Tần Nhã cảm thấy có thể có con ở kiếp này là phúc khí tu luyện ở kiếp trước, làm sao có thể cam lòng làm tổn thương?
Tô Trạm nhận vụ án này, các luật sư trong công ty cùng đi tìm anh.
"Tô Trạm, vụ án này không thể tiếp nhận, chúng ta không có cơ hội thắng."
"Đúng đấy, người phụ nữ đó là tự sát, có điều tra thêm cũng chỉ bồi thường ít tiền, huống chi con của anh ta cũng chết, vụ án này là uất ức, nhưng chúng ta không thể lý tưởng hóa, phải đối mặt với hiện thực."
"Hiện thực cái gì?" Tô Trạm hỏi.

Trần Luật nói: "Hiện thực chính là vấn đề mà chúng ta phải đối mặt, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể nhìn, không công bằng cũng rất nhiều.

Tuy nhiên, luật hôn nhân còn thiếu rất nhiều, ví dụ như nam nữ ngoại tình không được tính là phạm tội.

Rõ ràng là không được tính, điều này hạn chế chúng ta trong việc bảo vệ đương sự, vụ kiện này thắng hay thua có ý nghĩa gì? Người cũng chết rồi, đã chết thì không còn gì nữa, tối đa thì người nhà cũng tranh thủ được ít tiền, chút tiền ấy so với mạng người thì tính là gì?
Mà chúng ta, thắng vụ kiện này cũng chỉ giúp khách hàng giành được ít tiền, chúng ta không thể khiến kẻ ngoại tình ngồi tù, hơn nữa còn đắc tội người ta, anh nói xem kiện cáo như vậy còn có ý nghĩa gì?
Ý của Trần Luật là vụ này không thể nhận, hao tâm tốn sức, còn không có gì tốt.

"Chẳng lẽ không nhận sao?" Tần Nhã hiểu ý của Trần Luật, chính là chuyện này, thắng hay không thắng cũng không có ý nghĩa gì.

Vì nhà trai ngoại tình, anh ta có lỗi, nhưng dạng này chỉ tính trong hôn nhân, không tính là phạm pháp, người cũng là tự sát mà không phải anh ta giết, cái này không liên quan gì đến anh ta.

Có kiện cũng chỉ được bồi thường ít tiền.

Tần Nhã cảm thấy điều này không công bằng, cái giá phải trả cho việc ngoại tình quá ít.

Nếu không thích vì sao lại cưới?
Thật khó để phản bác lại câu nói phổ biến trên Internet, cho dù đồ ăn ở nhà ngon đến đâu, đồ ở ngoài vẫn ngon nếu bạn chưa ăn?
Mặc dù lời này thôi, nhưng vẫn rất có lý.

"Đúng vậy, không thể nhận." Tràn Luật nói xong, mấy luật sư khác cũng phụ họa theo, cảm thấy đã không có lợi, còn đắc tội người ta.

"Nếu tôi cứ muốn nhận thì sao?" Tô Trạm không muốn hiểu, anh tận mắt thấy đối phương đến nhà người ta cướp đi tro cốt, còn quẳng tro cốt của người đã mất xuống đấy, đây là bắt nạt người khác quá đáng!
Cho dù chỉ có thể khiến cho kẻ ngoại tình kia nhận chút rủi ro, thì cũng là trừng phạt với anh ta, cũng nói cho tất cả mọi người biết, anh ta đã sai!

"Cần gì phải vậy chứ?" Có luật sư nói.

Trần Luật cũng nói: "Đúng vậy, đã không có ý nghĩa thì làm làm gì? Trước kia anh nói với chúng tôi, nghề này vừa chính vừa tà, một lời chính nghĩa cũng không thể cho chúng ta sinh tồn trong nghề này, bây giờ ngược lại là anh, tùy hứng, quên lời mình đã nói."
Tô Trạm trầm giọng: "Trước kia là trước kia."
Tâm trạng ngày xưa khác với bây giờ, lúc đó chỉ ham danh lợi, đã làm nhiều việc trái với ý muốn và đạo đức của bản thân.

Đôi khi anh biết rằng thân chủ của mình là người có lỗi, nhưng anh vẫn phải dùng nhiều cách khác nhau để bào chữa cho anh ta, đây là sự bất lực của một luật sư.

Trước kia anh có thể không nhìn bản án của bản thân, chỉ cần có lợi ích, hoặc danh tiếng, anh đều đồng ý nhận, đồng ý làm.

Anh cũng nói như vậy với luật sư trong văn phòng của mình, và bây giờ, anh lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ trước đây của mình.

Lương tâm bị lên án.

Anh cảm thấy bản thân không được như ý, hay là do trước đây anh đã làm nhiều chuyện trái tự nhiên khiến cuộc sống của anh trở nên không thuận lợi như vậy.

“Công ty luật của chúng ta không dễ dàng có được ngày hôm nay, không hiểu sao anh cứ khăng khăng như vậy.” Trần Luật không hiểu, trước đây anh không phải người như vậy, làm sao lại đột nhiên thay đổi được?
Tô Trạm trầm mặc: "Nếu làm quá nhiều chuyện xấu, sẽ bị quả báo."
Anh phải tích đức cho người xung quanh và cho chính mình.


Mọi người đều không thể hiểu được anh, họ không muốn nói thêm nữa, và lần lượt rời khỏi văn phòng của anh.

Tần Nhã đứng ở bên cửa sổ nhìn anh, hỏi: "Nghĩ gì vậy?"
Tô Trạm đứng dậy, đi ra khỏi bàn làm việc, đứng ở trước mặt cô nhìn đến thất thần, duỗi tay ôm Tần Nhã vào lòng, nói: "Anh mất đi đứa con của chúng ta, đều là tại anh."
Tần Nhã không muốn nhắc đến những chuyện trước đây, cô nói với Tô Triệt một cách rất nghiêm túc: “Chúng ta không nhắc đến những chuyện trước đây nữa, đã là quá khứ, em chọn tha thứ cho anh, chính là buông xuống quá khứ đó, bệnh đã khỏi, lưu lại vết sẹo, anh nhắc tới chính là đang bóc sẹo của em ra, rất đau.
Tô Triển ánh mắt ngưng trọng trong chốc lát, sau đó khóe mắt anh có vài vệt nước, ánh mắt cũng không như trước có hồn.

Ngay sau đó anh nhìn xuống, trầm giọng nói: "Anh không nhắc nữa, anh sẽ không nhắc nữa."
Đây là nỗi đau cả đời của Tần Nhã và là nỗi đau cả đời của anh.

“Hôm nay về sớm đi.” Tô Trạm ôm cô, Tần Nhã nói được.

Lúc bọn họ bước ra khỏi phòng làm việc, điện thoại trong túi Tô Trạm vang lên, anh lấy ra xem là số nhà, anh biết không phải bà nội gọi điện, mà là bảo người giúp việc gọi, trong lòng anh biết rõ bà gọi điện thoại tới làm gì, mấy ngày nay tâm trạng Tần Nhã mới được thoải mái một chút, anh không muốn rắc rối, liền cúp máy.
- -----------------.