Bà cụ đang ngủ trong phòng, bình thường lúc Tô Trạm không ở nhà, đều là Trần Tuyết chăm sóc bà cụ, nghe thấy Tô Trạm hỏi thế thì liền nói chuyện bà cụ mời ông thầy bói thần tiên đến nhà làm phép.
“Vị tiên sinh đó nói, bắt buộc phải để chị ngủ ở trong phòng ngủ.”
Tô Trạm biết tấm lòng bà cụ muốn bế chắt, nhưng chỉ là không ngờ rằng bà sẽ làm chuyện mê tín như thế.
Anh ta đi đến phòng ngủ của mình và Tần Nhã, vừa mở cửa ra thì đã thấy ở gần cửa sổ có bày một cái bàn thờ, bên trên cung phụng Tống Tử Quan Âm, trong bát hương vẫn còn hương đang cháy, trong phòng ngập tràn mùi của hương.
Anh ta thật sự không dám tin vào mắt mình, nếu như để Tần Nhã nhìn thấy, chắc cô sẽ bị giày vò đến điên mất.
Anh ta sắp phát điên rồi!
May là không đón Tần Nhã về, trong lòng anh ta tự thấy may mắn, đi vào phòng, tìm vali trong tủ rồi bắt đầu thu xếp đồ đạc của hai người.
Anh ta xếp đồ xong, chuẩn bị ra khỏi cửa thì bà cụ thức dậy, nhìn thấy vali trong tay anh ta thì hỏi: “Cháu đi đâu thế? Tần Nhã đâu? Hôm nay không phải sẽ về sao?”
“Cháu đưa cô ấy đến thành phố C, bên đó có chuyện….”
“Có chuyện gì quan trọng hơn việc sinh con? Lần này không thành công không phải lỗi của nó, là do có thứ bẩn thỉu trong nhà, bà đã mời đại tiên đến làm phép xong rồi, lần sau chắc chắn sẽ thành công, cháu mau đưa nó về đây.”
“Bà ơi, cô ấy là người mà, bà không thể coi cô ấy là công cụ sinh sản được.”
“Cháu nói gì thế? Con bé là vợ cháu, vợ cháu sinh con cho cháu không phải là chuyện đúng đắn sao?” Bà cụ sốt ruột: “Cháu mau đưa nó về đây.”
“Không đón về được, cô ấy đi rồi.”
Bà cụ tức đến mức đấm vào người anh ta mấy cái: “May đi đóng người về đây cho bà!”
“Không đón được!” Thái độ của Tô Trạm rất kiên quyết.
Bà cụ tức giận, đúng là tức chết bà mà: “Cháu muốn bà chết đúng không, được rồi, hôm nay bà chết cho cháu xem!”
Bà cụ xoay bánh xe, định đấm vào tường.
Tô Trạm đứng bất động, nói: “Bà còn chưa được ôm chắt nữa, bà chết rồi thì làm sao ăn nói được với mọi người dưới kia? Bây giờ bà không chết được.”
Nói xong liền kéo vali đi.
Bà cụ tức ghê gớm, cầm lấy cốc trà trên bàn ném về phía Tô Trạm.
“Anh ơi…”
Trần Tuyết vội nhắc, Tô Trạm quay đầu nhìn bà cụ, nghiêng người tránh chiếc cốc, cốc va vào tường.
.
Tiên Hiệp Hay
Tô Trạm nhàn nhạt dặn dò Trần Tuyết: “Chăm sóc tốt cho bà, để bà vui thì anh sẽ tăng lương.”
“Tô Trạm!”
“Bà, cháu cũng phải đến thành phố C một thời gian, đợi đến khi sức khoẻ của Tiểu Nhã tốt lên một chút, bọn cháu lại về.” Nói xong, Tô Trạm không ngoái đầu lại mà đi ra khỏi cửa.
Bà cụ tức đến mức đập lên bánh xe: “Tô Trạm, cháu muốn bà chết mà!”
Mặc kệ bà cụ có khóc lóc gào thét thế nào, Tô Trạm vẫn không quay đầu lại.
Anh ta biết, bà cụ không nỡ chết, vẫn còn muốn bế chắt.
Nhà Tô Trạm thuê không to, một phòng ngủ một phòng khách, một phòng bếp, một nhà vệ sinh, hai người ở vừa đủ, bên trong mọi thứ đầy đủ cả, chỉ cần vào ở.
Tiểu khu này cách nơi anh ta làm việc cũng gần.
Khi Tô Trạm trở lại, Tần Nhã đang nằm nghỉ ngơi trên giường, bởi vì có một phòng ngủ một phòng khách, hai phòng này đều rất rộng rãi, phòng ngủ cũng không trang trí quá nhiều, tường được quét sơn màu hồng đất, giường lớn màu trắng, đèn trang trí đơn giản, rèm cửa sổ tông màu nóng, trên ban công có xích đu, đệm êm màu trắng, gối vuông màu hồng, xích đu đối diện với một giá hoa bốn tần, trồng nhiều cây xanh nhỏ, còn có một cái chậu bằng thuỷ tinh hình tròn, bên trong có nước, đá màu xanh lá, nuôi vài chú cá không hiếm thấy, cá nô đùa vui vẻ, trông rất có sức sống.
Tất cả những thứ này khiến gian nhà trông rất có hơi ấm, khiến lòng người ta thư thái.
Tần Nhã nhìn thấy Tô Trạm xếp quần áo vào trong tủ, trong lòng hơi lo lắng: “Chúng ta ra ngoài thế này, liệu bà nội có tức giận không.”
Tô Trạm không quay đầu lại, nói: “Bà không vui từ trước rồi, tức giận cũng là tự tức với bản thân thôi.”
Anh ta treo xong quần áo, để vali lên bên trên tủ quần sao, đi đến bên giường rồi ngồi xuống: “Anh biết những áp lực mà em phải chịu khi ở nhà, anh cũng thế, anh không muốn nhìn em đau khổ…”
Tần Nhã bặm môi.
Tô Trạm giơ tay, vuốt những sợi sóc của cô ra sau, thấp giọng nói: “Tần Nhã à…”
Tần Nhã ừm một tiếng.
Tô Trạm nói: “Em muốn ăn gì, anh sẽ xuống bếp làm cho em.”
Thật ra Tô Trạm muốn nói, em không cần nghĩ ngợi lung tung, chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt.
Nhưng anh ta sợ cô ấy sẽ càng suy nghĩ nhiều thêm nến anh không nói ra.
“Anh biết nấu cơm sao?”
Tần Nhã cũng không biết anh còn có kỹ năng này.
Tô Trạm cười, đắp chăn lên người cô nói: “Chúng ta có thể vui vẻ một ngày thì hãy vui vẻ một ngày.”
Tần Nhã nhìn anh nói xong.
“Em nghỉ ngơi một lát đi, làm xong anh gọi em.”
Tần Nhã nói xong.
Tô Trạm đứng lên ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.
Tần Nhã nằm nghiêng, nhìn hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, trong lòng buông lỏng hơn rất nhiều.
Lúc này cô rất sợ phải đối mặt với bà cụ, thành công còn dễ nói, nhưng thất bại thì.
Bà cụ không biết sẽ nói gì.
Sợ rằng cũng không phải lời dễ nghe gì.
Cô lắc đầu, muốn xóa bỏ những suy nghĩ kia đi, cũng may bây giờ không phải ở nhà, cho dù có lời khó nghe nào cô cũng không nghe được, đó gọi là mắt không thấy lòng không phiền.
Cô không ngủ được, bèn đứng lên mặc quần áo sau đó ngồi vào chiếc ghế ngoài sân thượng, đưa tay trêu chọc mấy con cá trong nước.
- -----------------.