Thẩm Bồi Xuyên đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao em lại tới đây vậy?”
Tang Du nói: “Em đến thăm Tô Trạm, thuận tiện mang đồ ăn tới cho anh, anh vẫn chưa ăn cơm đúng không?”
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Anh định sẽ về ăn sau.”
“Em mang tới cho anh đây.” Tang Du đi vào bên trong.
Tô Trạm nói: “Em dâu à, em đến xem vết thương của anh hay là đến gặp Thẩm Bồi Xuyên nhà em hả? Nếu mà định biểu diễn tình cảm thì mời các người về nhà mà thể hiện.
Các người thể hiện tình cảm trước mặt một người đang bị thương như tôi không thấy trong lòng cắn rứt à?”
Trước kia, từ em dâu là Tô Trạm gọi Lâm Tân Ngôn.
Hiện tại, anh ta lại gọi Tang Du như vậy.
Tang Du còn nhỏ hơn so với Tần Nhã.
Đối với anh ta càng nhỏ tuổi hơn nữa.
Gọi cô ấy.
Ai…
Trong lòng Tô Trạm cảm thấy dày vò.
Tang Du bị gọi như vậy thì mặt đỏ lên, cô ấy cúi mặt xuống đặt hộp cơm lên trên bàn: “Đến xem người bị thương nên cũng gặp luôn người chăm bệnh.”
Tô Trạm cười: “Mang tới đồ ăn ngon gì vậy?”
Tang Du liếc nhìn anh ta một cái, tâm trạng khá tốt, nhưng mà sắc mặt không được ổn lắm: “Bồi Xuyên nói anh không sao, thế này đúng là không có chuyện gì rồi.”
“Dĩ nhiên rồi, anh đây có thần bảo vệ, ai cũng không thể gây tổn thương đến anh.” Tô Trạm ngắm nghía hộp cơm.
Thẩm Bồi Xuyên không có biểu cảm gì, chỉ vươn tay ra chọc vào vết thương của anh ta, thậm chí thấy anh ta hét lên, thế mà kêu có thần bảo vệ sao? Tại sao không nói luôn anh ta có sức mạnh siêu nhiên?
A!
Tô Trạm đau đớn kêu to: “Thẩm Bồi Xuyên, cái tên này.”
Thẩm Bồi Xuyên cười: “Không phải anh có thần bảo vệ hay sao? Tại sao lại thấy đau đớn vậy?”
Tô Trạm: “…”
Tang Du nhịn không được cười, bọn họ cùng nhau chơi rất vui vẻ.
“Tôi mặc kệ anh.” Tô Trạm quay đầu thì thấy Tang Du ăn cơm, ngửi mùi hương, bỗng nhiên anh ta cũng muốn ăn.
“Em dâu, đây là mùi thơm của món gì vậy?”
Một tiếng kêu em dâu khiến cho Tang Du không được tự nhiên, cô ấy cúi đầu xuống nói: “Là xương bò nấu bằng nồi đất.”
“Cho anh một bát đi.” Tô Trạm nói.
Tang Du đứng bên cạnh, biết rằng Tô Trạm đang giả bộ hôn mê, cô ấy nhìn động tác của Thẩm Bồi Xuyên, nhịn cười, tay đặt lên vai anh ấy, ý bảo anh ấy đừng trêu chọc Tô Trạm nữa, nhìn anh ta thật đáng thương.
Thẩm Bồi Xuyên nghiêm túc nói: “Anh ta hôn mê đến giờ vẫn chưa ăn gì.
Tôi để anh ta ngửi mùi hương không biết chừng ngửi thấy rồi anh ta có thể tỉnh lại đấy.”
Tô Trạm: “…”
Ở trong lòng anh ta đang phát điên, tỉnh lại cái đầu anh!
Tần Nhã nhìn tư thế nằm của Tô Trạm, trong lòng hơi có chút nghi ngờ.
Hình như là trước khi cô đi vào, anh ta khoogn có nằm như vậy, tay cũng không để bên ngoài.
Chẳng lẽ là do Thẩm Bồi Xuyên chạm vào anh ta?
“Anh Thẩm, anh về đi, đưa vợ anh và bà nội vè cùng.
Ở đây tối không có chỗ để nghỉ ngơi đâu.” Tần Nhã nói.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Được.”
Bà cụ không muốn: “Tôi không đi đâu, tôi phải chăm sóc cho nó.” Bà túm lấy tay của Tô Trạm, chạm vào vết thương trên người anh ta khiến Tô Trạm đau đớn nhưng vẫn phải giả bộ bất tỉnh.
Anh ta quá khó khăn rồi.
Khổ nói không lên lời chính là thế này.
Không nói được, không thể nói ra.
- -----------------.