Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 727: Anh Nhìn Chiếc Xe Ở Phía Sau






Tần Nhã nhìn anh một cái, nói: “Em không có xe.”
Thẩm Bồi Xuyên đúng lúc đưa chìa khóa qua: “Lái xe anh đi.”
Tần Nhã ngẩng đầu trừng anh.

Thẩm Bồi Xuyên cười: “Làm sao, anh đưa xe cho em lái, làm sai cái gì sao?”
“Đương nhiên là có sai, em không biết lái xe, lỡ như lái xe anh rơi xuống hồ nước, thì phải biết tìm ai tính sổ đây?” Tần Nhã cố ý nhắc lại chuyện lúc trước ở sông Trụy.

Khóe miệng của Thẩm Bồi Xuyên run rẩy: “Sao em lại xấu xa như thế chứ?”
“Sao, lại ồn ào gì đấy?” Trình Dục Ôn cười chen lời vào.

“Ừm, tụi con đang cãi nhau, con giúp bọn họ, bọn họ còn bảo con sai.” Tìm được cơ hội, Thẩm Bồi Xuyên kể khổ.


Trang Tử Khâm liền cười, khuyên nhủ: “Tiểu Nhã, con đừng nháo nữa nhé.”
Trình Dục Ôn cũng phối hợp: “Bọn trẻ tụi bây, không có chuyện gì thì đi ra ngoài chơi, có chuyện gì cũng đều giải quyết được hết, cố gắng đừng cãi nhau, mau kết hôn sinh một bé con, vẫn đang còn trẻ, còn muốn đợi đến bao giờ nữa?”
Bầu không khí trong nháy mắt đã thay đổi.

Dường như ánh mắt của Tô Trạm và Bồi Thẩm Xuyên đều đặt trên người của Tần Nhã.

Hiển nhiên người nói không biết đến chuyện không thể sinh con của Tần Nhã.

Trong tay của Tần Nhã vẫn đang cầm bát đĩa, vừa nghe thấy lời này, thần kinh đột nhiên trở nên mẫn cảm, thân thể trở nên lạnh toát, tay mềm ra, không cẩn thận, âm thanh “loảng xoảng” vang lên, toàn bộ bát đĩa đều rơi xuống đất.

Mọi người đều sửng sốt.

Tô Trạm là người đầu tiên phản ứng lại.

Đi đến nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: “Không sao, chỉ là vỡ mấy cái chén mà thôi, không sao không sao.”
Tần Nhã hồi thần trở lại: “Em trượt tay.”
“Là chuyện tốt, là chuyện tốt.” Vú Vu cười, ngồi xổm xuống thu dọn.

Mọi người đều nói không sao hết.

“Chào mọi người, vậy con về trước đây ạ!” Tô Trạm kéo tay Tần Nhã.

“Đi đi, trên đường cẩn thận một chút.” Trang Tử Khâm nói.


“Vâng ạ.” Tô Trạm kéo tay Tần Nhã, gọi Thẩm Bồi Xuyên một tiếng: “Cậu đi lái xe đi.”
“Không phải lúc nãy cậu không uống rượu sao?” Tô Trạm bày ra một bộ dáng đó là chuyện cậu nên làm.

Thẩm Bồi Xuyên lại bày ra vẻ tôi không đi cậu làm gì được tôi: “Tôi không uống rượu liền trở thành tài xế cho cậu sao?”
“Cậu tưởng tôi tình nguyện để cậu làm tài xế cho tôi sao? Tôi là chán ghét cái bóng đèn như cậu lắm rồi, vừa nãy Tiểu Nhã uống một ít rượu, không thể lái xe được, cậu dẫn tôi đến đây thì phải có trách nhiệm trở tôi về chứ.”
“Haizz, cậu còn dính lấy tôi nữa.” Thẩm Bồi Xuyên nói, lại đi ra ngoài trước.

Tô Trạm nắm chặt tay Tần Nhã, sau đó, Thẩm Bồi Xuyên đi đến bên cạnh xe, anh mở khóa xe, đèn pha xe ô tô sáng lên, anh đi vào vị trí ghế lái.

Anh còn cố ý nhắc nhở một câu: “Hai người ngồi ở ghế sau đi.”
Tô Trạm đang muốn kéo cửa sau ra ngồi vào trong, nghe thấy lời của Thẩm Bồi Xuyên liền ngây ra một lúc, lạnh lùng nói: “Còn cần cậu phải nói sao? Tôi không thèm ngồi bên cạnh cậu đâu.”
Thẩm Bồi Xuyên hừ một tiếng: “Xem cái thái độ kìa.”
Hai người tôi một câu, cậu một câu cũng không thể kéo Tần Nhã ra khỏi chuyện vừa mới xảy ra trong nhà.

Ngồi vào xe rồi cũng không có biểu cảm gì, Tô Trạm cũng không thể thốt ra được bất cứ lời an ủi nào, chỉ có thể siết chặt lấy tay cô.

Thẩm Bồi Xuyên liền lái xe đi, ánh mắt không hề lay động, sợ sẽ làm phiền đến hai người phía sau.

Trong lòng Tần Nhã hiểu rõ: “Anh không cần an ủi em, em không sao cả.

Tô Trạm cắn môi.

“Anh về sẽ nói chuyện với bà nội, giải quyết xong sẽ lập tức đi đăng ký kết hôn luôn, anh nói thật đấy, chúng ta đến thành phố C sống, ở đó vẫn còn có công việc của em.” Tô Trạm nghĩ cho Tần Nhã mọi nơi.

Tần Nhã cũng biết Tô Trạm đang muốn tốt cho mình, cô cũng hy vọng có thể dễ dàng nói chuyện với bà nội Tô, Tô Trạm có thể làm những chuyện này, cô đều để trong lòng, cũng không hy vọng anh khó xử.


Cô cúi đầu nhìn tay Tô Trạm, một tay khác đặt sau lưng anh: “Em chờ anh, em ở lại thành phố B mấy ngày, có thời gian rảnh sẽ tìm anh.”
Cô cũng mềm lòng với Tô Trạm, biết nội tâm của anh lúc này rất rối bời, bị kẹt giữa cô và bà nội, không cần nghĩ cũng biết anh khó xử đến nhường nào.

Không lâu sau xe dừng lại trước bệnh viện, Tô Trạm nói: “Tôi đến rồi.”
Tần Nhã ngồi yên không động đậy: “Em không xuống đâu, đợi sau này lại đến thăm bà sau.”
Tô Trạm gật đầu, đúng là bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.

Đợi đến khi anh giải quyết xong, hai người lại gặp nhau.

Tô Trạm xuống xe, nói với Thẩm Bồi Xuyên: “Lái xe chậm một chút.”
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu.

Sau khi Tô Trạm rời đi, Thẩm Bồi Xuyên khởi động xe, Tần Nhã nhìn bóng lưng của Tô Trạm, đến khi bóng dáng ấy biến mất, lúc cô thu hồi tầm mắt mình lại, nhìn thấy phía sau xe họ có một chiếc xe khác đang bám đuôi, thông qua cửa kính, cô có thể nhìn thấy được người đang lái xe.

Là một người phụ nữ, hơn nữa còn có vẻ rất quen.

“Anh Xuyên, anh nhìn chiếc xe phía sau kìa.”
- -----------------.