Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh, khuôn mặt hiện lên vẻ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thật sự không biết chuyện Tần Nhã đến thành phố B sao?
Anh nhớ lại lúc Tần Nhã nói chuyện, sắc mặt và giọng điệu, tám phần là đã biết chuyện bà của Tô Trạm có quyết tâm muốn bồng chắt trai.
Nếu không thì cô ấy sao có thể biết được, rõ ràng là đã đến thành phố B nhưng Tô Trạm lại không hề biết chuyện đó.
Còn không cho anh nói với Tô Trạm?
Thẩm Bồi Xuyên cũng thấy phiền não giùm Tô Trạm luôn, không dễ gì mới có thể làm cho Tần Nhã tha thứ cho mình, cho anh thêm một cơ hội nữa, bây giờ lại vướng mắc chuyện có con, bà cụ Tô đúng là một cửa mà ai cũng không ngờ đến được.
Người già ấy mà, tư tưởng bảo thủ, nhưng mà giới trẻ hiện nay cũng có không ít người không chấp nhận một cuộc hôn nhân mà không có con cái.
Đứa con là một mắt xích vô cùng quan trọng trong một cuộc hôn nhân.
Hai người có con chung với nhau sẽ càng thêm gắn kết.
“Haizz...”
Thẩm Bồi Xuyên bất giác thở dài.
Tô Trạm nhìn anh chằm chằm: “Cậu sao thế? Cãi nhau với Tang Du hả? Hay là chưa giải quyết được chuyện của cái cô Tống kia?”
“Sao cậu lại cảm thấy đó là chuyện của tôi chứ?” Thẩm Bồi Xuyên đồng tình nhìn anh một cái.
“Nếu không thì cậu thở dài làm cái gì?” Tô Trạm không biết Thẩm Bồi Xuyên đang buồn rầu thay cho mình.
Thẩm Bồi Xuyên không để ý đến anh nữa, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Dù sao thì đợi đến lúc anh nhìn thấy Tần Nhã thì chắc chắn cũng sẽ hiểu ra được mọi chuyện thôi.
Tang Du và vú Vu đang ở trong bếp, trong nhà lại toàn là trưởng bối, nếu như là trẻ con, Trang Tử Khâm đã quay trở về, bây giờ còn đang thân thiết với hai đứa nhỏ, bây giờ vẫn còn nói chuyện với hai đứa.
Anh đứng dậy đi mở cửa.
Cửa phòng mở ra.
“Anh...”
Cô vừa mới định nói anh Xuyên đã về rồi sao thì nhìn thấy Tô Trạm ở bên cạnh anh, cả người bỗng chốc cứng đờ lại, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, nhìn Thẩm Bồi Xuyên.
Cô không phải đã nói, không được nói với Tô Trạm cô đang ở đây sao?
Thẩm Bồi Xuyên nhún nhún vai, bày ra bộ dáng mình không liên quan đến việc này: “Anh không nói với cậu ta, là cậu ta cứ nằng nặc đòi về biệt thự ăn tối cùng anh, anh cũng không còn cách nào khác.”
Mối quan hệ của bọn họ, Tần Nhã cũng biết rõ, tình cảm còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt, cô dùng lực nắm lấy tay cầm ở cửa: “Anh tưởng rằng em sẽ tin anh sao?”
“Em không tin thì có thể hỏi Tô Trạm, có phải là cậu ta cứ đòi về biệt thự ăn tối cùng anh không?” Thẩm Bồi Xuyên đụng vào người Tô Trạm một cái: “Cậu nói đi, giải thích giúp tôi một chút.”
Tô Trạm còn đang nhìn chằm chằm Tần Nhã, cũng không nói gì.
Trong lòng hiểu được tại sao Thẩm Bồi Xuyên lại gọi anh đến biệt thự.
Anh đang suy nghĩ, tại sao Tần Nhã đến đây lại không nói cho anh biết.
“Em đến bệnh viện rồi sao?” Anh đè nén nội tâm hoảng loạn của bản thân.
Tần Nhã không lên tiếng chối bỏ.
Thẩm Bồi Xuyên biết điều nghiêng người chen vào phòng.
Tô Trạm nắm lấy cổ tay của Tần Nhã, túm chặt lấy cô, kéo cô ra bên đến cái ghế đặt bên ngoài bãi cỏ: “Em nói cho anh biết, tại sao em đến thành phố B mà không nói cho anh?”
“Em muốn đến thăm hai đứa nhỏ, sao, không được hả?” Tần Nhã ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn anh.
“Em đang xem anh là thằng ngốc sao? Nếu như em đến đây thăm hai đứa nhỏ thì cần gì phải giấu anh?” Tô Trạm đè nén sự tức giận trong lòng.
Giận cô giấu diếm mình.
Tần Nhã vẫn không thừa nhận như cũ: “Em không giấu anh, chỉ là vẫn chưa kịp nói cho anh mà thôi.”
Ha ha…
Tô Trạm cười lên một tiếng: “Chúng ta mới gọi điện cách đây không lâu, tính toán thời gian một chút, lúc đó em đã tới thành phố B rồi nhỉ?”
Tần Nhã im lặng một lúc lâu mới nói: “Em muốn cho anh một bất ngờ, không được hả?”
Tô Trạm nhắm mắt lại, đè ép tất cả những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng anh, ngồi xuống một chiếc ghế khác, anh suy nghĩ một lúc, hỏi: “Em… Có phải em đã biết cái gì rồi không?”
Anh không tin cái bất ngờ quái quỷ mà cô nói, nếu như muốn cho anh một bất ngờ, thì cô đã làm từ lâu rồi, còn cần Thẩm Bồi Xuyên dẫn dắt anh đến đây sao?
“Em không biết anh đang nói cái gì cả.” Tần Nhã xoay đầu, trốn tránh ánh mắt của Tô Trạm.
Tô Trạm nắm lấy tay cô, đặt tay cô lên tim mình: “Em có phải đã nghe bà nội nói gì đó rồi không?”
Nếu không sẽ không khác thường như thế, bây giờ nghĩ lại, lúc cô gọi điện cho anh, chắc là cũng là lúc anh đã nói chuyện xong với bà nội rồi, là trùng hợp sao?
Anh không tin chuyện này lại trùng hợp đến thế.
“Em là muốn đến thăm bà nội, nhưng lại nghe thấy lời mà bà đã nói đúng không?” Tô Trạm siết chặt tay: “Tần Nhã, em phải tin anh, anh hoàn toàn có thể không cần đứa bé, chỉ cần em…”
“Anh có thể, còn bà nội anh thì thế nào? Anh thật sự muốn khiến gia đình anh tuyệt tử tuyệt tôn sao?” Đột nhiên, Tần Nhã rống lên, dường như đã dùng hết sức lực cả đời này của mình: “Tô Trạm…”
“Đừng nói gì cả.” Tô Trạm trượt xuống chiếc ghế đang ngồi, ngồi xổm trước mặt Tần Nhã, ôm lấy hai chân cô: “Anh thật sự không cần đứa bé, em phải tin anh.”
“Em tin anh nhưng làm sao giải quyết được bên bà nội anh đây?” Tần Nhã cúi đầu nhìn anh, ánh mắt càng trở nên mơ hồ, hốc mắt chua xót phủ đầy màn sương: “Em không muốn liên lụy đến anh…”
“Liên lụy cái gì cơ?” Tô Trạm ồm ồm hỏi: “Không sinh con được là lỗi của em sao? Là anh, là lỗi của anh!”
Tần Nhã cảm thấy rất mệt mỏi, cô không muốn tiếp tục nữa.
“Tô Trạm…”
“Đừng nghĩ đến chuyện nói câu chúng ta chia tay đi với anh, chúng ta khó khăn lắm mới có thể lại ở bên nhau thêm một lần nữa, sao em có thể dễ dàng nói ra câu nói khiến cho người khác tổn thương như thế được chứ?”
“Anh sẽ lật bài với bà nội, cũng sẽ thuyết phục bà, đợi đến khi anh đã giải quyết xong hết rồi, anh sẽ dẫn em đi thăm bà, không cần phải suy nghĩ lung tung nữa, được không em?” Tô Trạm càng nắm chặt lấy tay của cô hơn, dường như rất sợ sẽ mất đi cô một lần nữa: “Anh biết áp lực của em rất lớn, cho nên, tất cả mọi chuyện cứ để anh giải quyết.
Em chỉ cần cho anh thêm một chút thời gian.”
Tần Nhã nặng nề hít vào một hơi, duỗi tay lau đi những giọt lệ trên khóe mắt, bình tính nói: “Em biết rồi, mọi người đều đang ở trong nhà, chúng ta ở ngoài này cũng quá lâu rồi.”
Tô Trạm gật đầu, hai người bình ổn lại cảm xúc của mình rồi đi vào bên trong.
Món ăn đều đã dọn lên trên bàn, Tống Cảnh Hạo không có ở đây, Tống Khải Phong trở thành chủ nhà, làm chủ để vú Vu mang hai chai rượu lên, hôm nay là ngày Trang Tử Khâm ra tù, Tống Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn đều không ở nhà, anh liền đại diện bọn họ, mở tiệc tẩy trần cho Trang Tử Khâm.
Tuy bà không phải mẹ ruột của Lâm Tân Ngôn, nhưng lại có công ơn nuôi dưỡng, phần ơn nghĩa này còn nặng hơn cả công sinh thành.
Không nhắc đến mối quan hệ lúc trước, bọn họ được xem như là người nhà.
“Đợi lát nữa cháu sẽ gọi điện cho Cảnh Hạo, dì về rồi là chuyện tốt, Tân Ngôn biết được cũng sẽ rất vui.” Tống Khải Phong nói.
Trang Tử Khâm cảm thấy vô cùng xấu hổ, dù sao bản thân bà cũng đã làm ra chuyện xấu, không vinh quang gì cho cam, bà vuốt ve tóc của Tống Ngôn Hi, vô cùng trân trọng những khoảnh khắc ở hiện tại: “Rất cảm ơn mọi người đã không ghét bỏ, sau này dì sẽ sống thật tốt.”
“Chúng ta đều là người một nhà, nói cái gì mà ghét bỏ nhau chứ, xa lạ quá rồi.” Tống Khải Phong nói.
Trình Dục Ôn cũng phối hợp, anh ngồi bên cạnh Tống Ngôn Thần, anh dẫn đầu nên ly rượu lên: “Nào, chúng ta uống một ly, chúc mừng dì từ nay đã lấy lại được sự tự do.”
Trang Tử Khâm không quá biết uống rượu, vẫn nâng ly lên: “Cảm ơn.”
Trình Dục Ôn giới thiệu: “Tôi là cậu của Cảnh Hạo, chúng ta được xem như là người thân, đứng nên khách sáo như thế, cùng ở trong biệt thự, chúng ta đều là người một nhà.”
Trang Tử Khâm cười cười.
“Hôm nay chỉ thiếu mỗi ba với mami thôi đấy.” Tống Ngôn Thần nhìn cả bàn người, thất vọng nói.
Bọn họ đột nhiên đi ra nước ngoài, ba nói với cậu, ba và mami đi nước ngoài du lịch, cậu và em gái vừa mới đi học, bụng mami vẫn còn bự, sao có thể để hai đứa đi chơi cùng được chứ? Cậu mới không thèm tin, hơn nữa trong lòng vô cùng lo lắng.
Trang Tử Khâm duỗi tay xoa xoa đầu cậu, lặng lẽ an ủi cậu nhóc.
Tô Trạm vốn thích nói chuyện lúc này ngồi yên trên bàn ăn không nói một câu, Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du cũng yên lặng.
Lúc Trang Tử Khâm trở về đã giới thiệu, lần này mọi người cũng đều đã biết nhau.
Nhưng mà Tống Cảnh Hạo không có mặt ở đây, lời của trưởng bối thì ít.
Bữa tối trôi qua một cách vô cùng hài hòa, sau khi kết thúc, Tô Trạm nói tạm biệt với mấy vị trưởng bối trước, nói bà nội nằm viện, anh phải quay về.
Tận hiếu đó mà, ai cũng không thể nói được điều gì, để cho anh nhanh chóng rời đi.
Tần Nhã giúp đỡ việc thu dọn chén bát, không có ý muốn nói chuyện với Tô Trạm, cô nghĩ hai người cần phải bình tĩnh lại một chút, kết quả Tô Trạm lại gọi cô: “Tần Nhã, em chở anh về với, anh không lái xe tới đây.”
- -----------------.