Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 623: Em Họ Của Anh Thật Xấu Xa






Nghĩ thế nên Tô Trạm cũng làm như vậy:
“Cố Bắc thì có cái gì ghê gớm cơ chứ? Không phải chỉ là dựa hơi vào người bố quyền lực của mình hay sao? Nếu như không có bố của anh ta thì xem anh ta có thể làm nên trò trống gì được chứ? Cả ngày chỉ biết khoe khoang, làm ra mấy chuyện linh tinh khiến người ta cảm thấy tức giận, chỉ hận không thể đánh anh ta một trận.”
Thẩm Bồi Xuyên vốn đang cảm thấy rất bực mình, nhưng nhìn thấy hành vi ngây thơ của Tô Trạm thì bật cười vui vẻ.

Tông Cảnh Hạo bảo bọn họ đi về trước nhưng mà bọn họ lại không có chỗ nào để đi cả, vốn dĩ Thẩm Bồi Xuyên là người vẫn luôn bận rộn nhiều việc, hiện tại lại không phải đi làm nữa rồi.

Thế là anh ấy phát hiện ra bản thân mình không có nơi nào có thể đi tới cả.

Tô Trạm bá vào cổ của anh ấy nói: “Có muốn tới biệt thự giúp đỡ tôi không?”
Thẩm Bồi Xuyên nói luôn: “Tôi không đi đâu.”
Cậu ấy đi theo đuổi vợ, bản thân anh đi theo làm cái gì?
“Cả ngày trong đầu chỉ có phụ nữ, cậu không có chuyện nào khác để làm hay sao? Cứ chơi bời mãi thế không sợ hỏng mất người à?” Thẩm Bồi Xuyên không chút nể tình mà chế giễu.

Tô Trạm đáp lại: “Tôi cũng kiếm được nhiều tiền hơn cậu đấy, nào có chỗ nào chơi bời nhàn rỗi đâu chứ? Chẳng qua là tôi tinh tường hơn cậu mà thôi.”
“Cậu thì thấy tinh tường hơn tôi cái gì chứ?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.

“Cậu nói xem, chúng ta cố gắng làm việc là vì điều gì hả?”
Thẩm Bồi Xuyên đáp: “Tất nhiên là bởi vì cuộc sống.”

“Cuộc sống thì chắc chắn không thể thiếu cái gì?” Tô Trạm lại hỏi.

“Nước này, lửa này…”
“Phụt…” Tô Trạm vừa uống được ngụm nước đã muốn phun hết ra ngoài, liếc nhìn Thẩm Bồi Xuyên đầy ghét bỏ: “Tôi thật muốn bổ não của cậu ra xem bên trong đó chứa những gì đấy.

Nước và lửa là những thứ thiết yếu trong sinh tồn chứ không phải là cuộc sống biết không hả? Một cuộc sống tốt đẹp thì sự nghiệp phải thành công và có người vợ có thể gắn bó keo sơn không xa rời với mình.

Chúng ta đã có vế trước rồi nhưng vế sau vẫn chưa có.

Tôi chính là đang theo đuổi vế sau đấy.”
Thẩm Bồi Xuyên thản nhiên nhìn anh: “Hiện tại thì tôi cái gì cũng chẳng có, có thể sống đã là tốt lắm rồi.”
Nói xong anh ta đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.

Tông Cạnh Hạo đã đi ra ngoài từ trước, hai người bọn họ ở lại đây nói mấy chuyện linh tinh suốt cũng nên rời đi rồi.

Tô Trạm đuổi kịp anh ta: “Nếu không thì, tôi sẽ cùng cậu học hỏi rồi giúp cậu tìm một cô bạn gái có được hay không nào?”
Thẩm Bồi Xuyên vừa nghe được anh nói vậy thì cảm thấy rất đau đầu.

“Cậu làm ơn đừng có đi theo tôi nữa đi, tôi muốn ở một mình.”
Tô Trạm vẫn đi theo bên cạnh anh ta: “Không thế được, tôi phải ở cùng cậu, nhỡ đâu trong lòng cậu lại tự đi suy nghĩ mấy ý kiến nông cạn thì phải làm sao giờ? Hôm nay mọi thời gian của cậu cứ dành cho tôi, tôi sẽ hy sinh một chút thời gian quý báu để chơi với cậu.”
“Cậu hãy tự mình mà làm đi.” Thẩm Bồi Xuyên chán ghét mà đi sang chỗ khác, kéo giãn khoảng cách với anh, Tô Trạm lại đi lên nói: “Sao cậu lại nói như thế? Giống như bị thất tình vậy, tâm trạng buồn bực không có được vui vẻ gì hết.”
Thẩm Bồi Xuyên liếc anh một cái, cái gì cũng không thèm nói nữa, đứng ở ven đường bắt taxi.

“Cậu định đi đâu thế?” Tô Trạm nhận thấy tâm trạng của anh ta không thích hợp lắm: “Cảnh Hạo đã có biện pháp đối phó, sao tinh thần anh vẫn sa sút thế?”
Thẩm Bồi Xuyên cúi đầu xuống: “Tang Du rời đi rồi.”
Tô Trạm không hiểu gì cả, còn chưa có tốt nghiệp đại học thì có thể đi đâu cơ chứ?
“Tôi cũng không biết nữa.” Thẩm Bồi Xuyên nói.

Tô Trạm càng mờ mịt nói: “Đã có chuyện gì xảy ra vậy, nghiêm trọng đến mức khiến cho cô ấy bỏ cả chuyện học hành cơ à?”
Thẩm Bồi Xuyên kể hết lại chuyện về mẹ của Tang Du cho Tô Trạm nghe, có lẽ nói ra được thì tâm trạng của anh sẽ tốt lên một chút.

Tô Trạm cẩn thận nhìn lại anh ta: “Vậy cậu không vui là do cô ấy rời đi hả?”
Lúc này có một chiếc xe đi tới, Thẩm Bồi Xuyên giơ tay ra vẫy lại, rất nhanh xe đã đỗ vào ven đường, Tô Trạm cũng đi theo hỏi tiếp: “Tôi đang hỏi cậu mà?”
“Tôi không biết nữa.” Thẩm Bồi Xuyên không kiên nhẫn trả lời.

Thật ra thì đúng là anh ta cũng không biết, chỉ là lúc nhìn thấy tin nhắn cô ấy gửi cho anh ta, tâm trạng của anh ta trở nên lên xuống thất thường.


Về phần có thích hay không thì anh ta cũng không biết rõ.

Tô Trạm trầm mặt xuống, cuối cùng cũng hiểu nguyên do vì sao anh ta lại sa sút tinh thần như vậy.

Tài xế taxi hỏi: “Hai người các anh định đi nơi nào?”
Thẩm Bồi Xuyên không hề nói chuyện, Tô Trạm hơi nhìn anh rồi nói ra tên một chỗ cho tài xế.

Mấy ngày trước, anh có nghe một luật sư ở văn phòng nói rằng hôm nay ở thành Đông có tổ chức một bữa tiệc yêu đương, do một tổ chức mai mối đứng ra tổ chức, có rất nhiều cô gái còn độc thân tới tham dự, vừa lúc rất hợp với Thẩm Bồi Xuyên.

Mà hội yêu đương này hình như được truyền thông rất rộng rãi, vừa nói ra người tài xế taxi cũng biết: “Các anh đều là những chàng trai độc thân à?”
Tô Trạm chỉ về phía Thẩm Bồi Xuyên: “Là cậu ta.”.

ngôn tình tổng tài
Thẩm Bồi Xuyên thì vẫn chán nản không thèm để ý tới anh.

Tài xế taxi cười nói: “Hôm nay, hai người là hành khách thứ năm tôi đưa tới nơi đó đấy.”
Tô Trạm kinh ngạc hỏi: “Nhiều người tham gia như vậy sao? Tất cả là đàn ông hay phụ nữ vậy?”
“Nam nữ đều có cả.” Tài xế taxi nói: “Nhưng mà, nam vẫn nhiều hơn một chút, mà nghe nói thì hiện tại, số lượng nam nữ đang chênh lệch nhau.

Người phụ nữ kết hôn lần hai cũng phổ biến hơn.

Tôi có một người em họ năm trước đi nhập ngũ, xuất ngũ trở về cũng đã lớn tuổi rồi, quen biết với nhiều đối tượng nhưng chưa thành công, sau này lại kết hôn lần thứ ba đấy.”
Tô Trạm trừng mắt nhìn: “Em họ của anh thật xấu xa.”
Hiện tại cũng không ít người phụ nữ thích lấy quân nhân.

Tài xế taxi cười nói: “Anh đúng là rất thẳng thắn, người em họ của tôi có điều kiện cá nhân cũng không tốt lắm, nếu không phải nhờ có quan hệ thì đến cả việc nhập ngũ cũng không thể đi.

Dáng người của nó thấp lùn, da lại đen, tuổi cũng tương đối lớn.

Có thể lấy được vợ là đã tốt lắm rồi, chúng tôi có một nhà hàng xóm, trong nhà có hai anh em, vì muốn lấy vợ mà cố gắng gom góp bằng được để mua được một căn nhà và một chiếc xe hơi cho nhà vợ thấy.

Thật ra thì chiếc xe ấy cũng đã cũ rồi, vợ cũng chưa tìm được, anh cả còn chưa cưới vợ.

Bố mẹ ở nhà cũng không dám tìm vợ cho em trai vì sợ đến khi em trai có vợ thì anh cả sẽ càng khó tìm được hơn.

Tô Trạm trợn to mắt nhìn, nghiêng đầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên nói: “Cậu mau nắm chặt cơ hội tốt lần này, mau nhìn đi, bây giờ còn rất nhiều người đàn ông không tìm được vợ kia kìa.


Cậu hãy biết quý trọng lấy, nếu lần này gặp được người thích hợp thì hãy nói chuyện yêu đương cùng người ta đi, đừng có mà để thành trai ế đấy nhé.”
“Cậu mau biến đi cho tôi!” Nếu không phải không thể mở cửa lúc này thì Thẩm Bồi Xuyên đã đẩy cửa bước xuống xe rồi.

Tô Trạm cũng không tức giận, biết hiện tại tâm trạng của anh ta không được tốt, mặt nghiêm túc nói: “Tôi cũng chỉ đang quan tâm cậu thôi, đừng có nổi nóng chứ.”
“Tài xế, mau dừng xe lại.” Thẩm Bồi Xuyên nói với tài xế.

Tài xế lái xe đi lên phía trước một chút rồi chạy xe tới ven đường, đỗ lại, anh ta rút tiền ra đưa cho người tài xế sau đó đi xuống.

Tô Trạm cũng theo xuống khỏi xe: “Này, cậu đang làm gì thế, đi để quen biết thêm có gì không tốt đâu chứ?”
“Nếu cậu muốn thì tự mình đi đi.” Thẩm Bồi Xuyên đi dọc theo con đường.

Tô Trạm đứng tại chỗ nói: “Cậu thật quá đáng.”
Thẩm Bồi Xuyên không thèm để ý tới vẫn đi về phía trước, Tô Trạm tức giận nói tiếp: “Ai thèm quan tâm tới cậu cơ chứ.” Nói xong thì đi tới ven đường bắt xe trở về.

Vốn dĩ anh định sẽ quay về biệt thự gặp Tần Nhã nhưng lo lắng cho Thầm Bồi Xuyên nên dặn tài xế đi theo phía sau.

Thẩm Bồi Xuyên tìm một cửa hàng nhỏ, mua một bao thuốc lá đến lúc đi tính tiền thì có một người cũng đặt chai nước lên trên quầy tính.

“Thẩm Bồi Xuyên phải không?”
Thẩm Bồi Xuyên qua đầu lại nhìn.

“Tôi còn tưởng tôi nhìn nhầm cơ, sao anh lại ở chỗ này thế?” Tống Nhã Hinh cười hỏi.

“Tôi…” Thẩm Bồi Xuyên cũng không biết chính mình sao lại ở đây nữa.

“Tâm trạng anh đang không tốt sao? Tôi đã nghe bố tôi nói chuyện, tôi tin anh không phải người như vậy.” Tống Nhã Hinh nói.

Trên mặt Thẩm Bồi Xuyên không có hiện lên tâm trạng gì, đưa tiền cho ông chủ nói: “Trả tiền nước trước đã.”
Thanh toán tiền xong, hai người rời khỏi cửa hàng nhỏ, Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Sao cô lại chạy tới nơi này chứ?”
- -----------------.