Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 601: Không Thể Chống Lại Vận Mệnh






Thẩm Bồi Xuyên nói không có.

“Được rồi, mọi người ăn cơm đi, đừng nhắc lại chuyện này nữa.” Trong lòng cục trưởng Tống biết có thể con gái đã bị vợ mình thuyết phục, cảm thấy hơi hối hận, nhưng mà hối hận cũng không có tác dụng, bỏ qua chính là mất đi.
Tục ngữ có câu “số mà có thì ắt sẽ nên, số mà không có cầu xin cũng vậy”.

Duyên phận là thứ không thể cưỡng cầu được, tuy rằng trước kia ông cũng muốn Thẩm Bồi Xuyên và con gái mình kết hôn với nhau.

Hôm nay coi như là đã hoàn toàn cắt đứt tâm tư của vợ ông, còn con gái thì cũng chỉ có thể lại cố gắng tìm một người khác thôi.

Ông thích Thẩm Bồi Xuyên, trước kia rất muốn cậu ấy làm chồng của con gái ông nhưng mà không thể được như mong muốn, bây giờ con gái ông là người mới vừa ly hôn, ông cũng không thể nghĩ nữa rồi.
Con gái có thể tìm người thành thật là được rồi.

“Ăn cơm thôi, đừng khách khí, đã tới đây rồi hãy coi như đang ở nhà nhé.” Cục trưởng Tống bắt chuyện với Tang Du: “Hôm nay tại sao lại mất tự nhiên như vậy? Lần trước con rất nhanh mồm nhanh miệng mà, hôm nay làm sao vậy?”
Cục trưởng Tống rất có hảo cảm với Tang Du, cảm thấy cô ấy rất hoạt bát và mạnh mẽ.

Tang Du cười cười: “Hơi căng thẳng một chút, sợ bị trách phạt.”
Cục trưởng Tống cũng cười: “Con theo đuổi Thẩm Bồi Xuyên trước hả?”
Ông hiểu rất rõ cách đối nhân xử thế của Thẩm Bồi Xuyên, chuyện tin tức lần trước ông cũng luôn tin tưởng Thẩm Bồi Xuyên không phải là người chủ động.

“Không phải, tôi theo đuổi cô ấy trước.” Thẩm Bồi Xuyên vội vàng nhận về phía mình, anh ấy là một người đàn ông sao có thể nói cô ấy theo đuổi mình được?
Hơn nữa cô còn giúp đỡ anh.

Không khéo có thể để con gái nhà người ta có ấn tượng không tốt với anh.


Cục trưởng Tống cười ha hả: “Đầu gỗ của cậu rốt cuộc cũng thông suốt hả?”
Ông luôn nghĩ rằng Thẩm Bồi Xuyên chính là một người đàn ông thành thật chất phác.

Cậu ta còn có thể theo đuổi con gái? Xem ra thì cậu ấy thật lòng thích cô gái này rồi.

Ông nhìn về phía Tang Du, trên khuôn mặt trẻ trung vô cùng có tinh thần, cũng xinh đẹp, nhìn rất cá tính, hẳn là một cô gái tự lập.

“Bồi Xuyên không có người thân ở đây, con phải quan tâm đến nó nhiều hơn.” Cục trưởng Tống nói với Tang Du.

Tang Du cười nhẹ nói: “Con sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.”
Lúc nói chuyện cô ấy còn nhìn thoáng qua Thẩm Bồi Xuyên.

Nếu có thể, cô ấy cũng muốn trở thành người có thể chăm sóc cho Thẩm Bồi Xuyên cả đời.

“Bồi Xuyên anh xem cha của em đối xử tốt với anh chưa kìa, giống như anh mới là con ruột của ông ấy vậy, còn em là con nuôi.” Tống Nhã Hinh nói đùa: “Cha em không có con trai, hay anh làm con nuôi của cha em đi, sau này ông ấy có thể giúp đỡ cho anh trong sự nghiệp.”
Mấy câu này của Tống Nhã Hinh nghe thế nào cũng thấy chướng tai.

Cục trưởng Tống sầm mặt: “Con muốn ăn thì ngồi ăn còn nếu không muốn ăn thì đi đi, đừng ở chỗ này nói mấy câu quái gỡ nữa.

Con tưởng rằng con vừa ly hôn thì người ta phải nhường con, chiều theo ý con à?”
“Được rồi, ông coi ông đi, Nhã Hinh cũng không nói cái gì, ông tức giận gì chứ?” Bà Tống đi qua giúp chồng thuận khí: “Con bé mới ly hôn trong lòng cũng không thoải mái, trong lòng mà không thoải mái thì thế nào nói chuyện cũng không để ý trước sau, ông đừng tức giận với con bé nữa.”
Cục trưởng Tống sắc mặt bình tĩnh không nói lời nào.

Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy không khí hôm nay không thích hợp ở lại ăn cơm, nắm tay Tang Du đứng lên nói: “Tôi nhớ ra bản thân mình còn có việc, bây giờ phải đi rồi.”
Cục trưởng Tống ừ một tiếng: “Hôm nay tiếp đãi không chu đáo, nể mặt của tôi đừng để trong lòng.”
“Tôi sẽ, cảm ơn ông đã đề bạt tôi.” Thẩm Bồi Xuyên cúi người cảm ơn cục trưởng Tống, mặc kệ Tống Hinh Nhã nói cái gì, ông ấy đã đối xử với anh rất tốt còn chăm sóc anh ta, anh ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng những ân tình này.

Lòng biết ơn của anh ta đối với cục trưởng Tống sẽ không vì chuyện của ngày hôm nay mà thay đổi.

“Đó là do cậu có năng lực, nếu cậu không là được việc, tôi cũng thấy chướng mắt chứ đừng nói là đề bạt, tất cả đều do cậu nỗ lực trả giá để đổi lấy, hôm nào cậu mời tôi một bữa là được rồi.”
Cục trưởng Tống và Diêu Bân rất giống nhau, họ đều là những người chính trực, trong công việc tuyệt đối sẽ không làm những việc trái pháp luật.

Nếu Thẩm Bồi Xuyên không có năng lực ông chắc chắn sẽ không đề bạt anh ta.

Ông rất tán thưởng Thẩm Bồi Xuyên.

Thẩm Bồi Xuyên nói được: “Lần sau đến nhà tôi đi, tôi tự mình xuống bếp chiêu đãi ông.”
Cục trưởng Tống cười: “Cậu còn có thể nấu cơm hả?”
“Tôi sống một mình lâu như vậy sao mà không thể làm bản thân no bụng được, chỉ cần ông không chê thì tôi đảm bảo ông sẽ căng bụng.” Thẩm Bồi Xuyên cười nói.

“Được, vậy tôi không tiễn.” Cục trưởng Tống xua tay.

Thẩm Bồi Xuyên nói làm sao có thể ông tiễn được, chào bà Tống một cái rồi dẫn Tang Du rời khỏi.

Đợi Thẩm Bồi Xuyên đi rồi, cục trưởng Tống lập tức lạnh mặt, tức giận nhìn con gái: “Nói, con muốn làm gì?”
Tống Nhã Ninh vuốt vuốt mái tóc dài của mình, cô ta cũng không bản thân bị gì, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu thôi.


“Lúc trước là do con tự mình từ chối, theo như hiểu biết của cha về cậu ta thì cậu ta nhất định sẽ đối xử rất tốt với con, cũng đối tốt với chúng ta, nhưng mà con sống chết không đồng ý, bây giờ gặp chuyện rồi mới cảm thấy hối hận hả?” Cục trưởng Tống thở hổn hển: “Con làm cha mất mặt biết bao? Con không cần sĩ diện nhưng cha cần, con muốn cả nhà chúng ta mất mặt thì con mới vừa lòng đúng không? Trong lòng của Bồi Xuyên sẽ nghĩ chúng ta như thế nào?”
Ông tuyên bố: “Bồi Xuyên có ngày hôm nay đều là do bản thân cậu ta nỗ lực mà thành, không phải cha cố ý nâng đỡ.”
Lúc chọn phó cục ông đúng là đã đề cử cậu ta, nhưng mà năng lực của Thẩm Bồi Xuyên đã rành rành ra đó, hôm nay con gái nói như vậy giống như ông có ý gì khác với cậu ta vậy.

Chuyện này sẽ làm trong lòng cậu ta không thoải mái, ông vốn cũng chỉ muốn tán thưởng, khẳng định năng lực làm việc của cậu ta thôi.

“Được rồi, con bé vừa mới ly hôn…”
“Ly hôn chính là cái cớ để nó làm như vậy hả?” Cục trưởng Tống cắt lời vợ, biết bà ấy muốn nói con gái vừa ly hôn, trong lòng khó chịu.

Nhưng mà cho dù tâm trạng không tốt cũng không được ngấm ngầm nói chuyện tổn thương đến người khác như vậy: “Không có chuyện đó đâu.”
Bà Tống cũng ngậm miệng, không dám mở miệng nói chuyện nữa, chồng bà ta đúng là có mắt nhìn, lúc trước để ý Thẩm Bồi Xuyên vừa hiền lành vừa cầu tiến.

Là do con gái của mình để vụt mất cơ hội, không trách được ai.

“Bồi Xuyên có bạn gái mới khi nào vậy, tại sao không nghe ông nhắc đến?” Bà Tống hỏi.

Cục trưởng Tống bị chọc giận, đập đôi đũa xuống bàn đứng lên: “Tôi còn phải báo cáo với mấy người hả?”
Nói xong đi khỏi nhà ăn.

Bà Tống không hiểu con gái: “Không phải con không thích Thẩm Bồi Xuyên hả? Tại sao nói chuyện sặc mùi thuốc súng như vậy, làm mọi chuyện hỏng bét hết rồi, nhìn cha con tức giận như thế nào kìa.”
Tống Nhã Hinh nói: “Con xin lỗi, con cũng không biết tại sao lại như vậy nữa.”
Trong suy nghĩ của cô ta, Thẩm Bồi Xuyên có được ngày hôm nay đều là do công sức của cha cô ta, cho nên anh chắc chắn sẽ biết ơn, vậy thì sau này cô ta vẫn còn có cơ hội.

Nhưng mà đến khi anh ta dẫn theo bạn gái đến, trong lòng của cô ta giống như bị một tảng đá lớn chèn ép, rất chán nản.

“Thấy cậu ta dẫn bạn gái đến nên khó chịu?” Bà Tống thử hỏi, bà ta cũng không xác định rằng con gái của mình có ý với Thẩm Bồi Xuyên hay không.

Nếu có thì trước kia sẽ không từ chối, nếu không có thì tại sao hôm nay lại nói chuyện mang đao súng như vậy.

Cũng không biết con bé suy nghĩ cái gì trong đầu.

“Không có.” Tống Nhã Ninh phủ nhận.

Bà Tống cũng không nỡ nói nặng con gái, dù sao con bé cũng mới ly hôn không bao lâu, chuyện hôm nay đúng là con gái đã quá đáng rồi.

“Đi vào xin lỗi cha con đi, đừng để ông ấy tức giận.” Bà Tống dặn dò con gái.

“Con nói thật đó, tại sao ba con lại thích Thẩm Bồi Xuyên như vậy? Thật sự không phải là con trai riêng của cha con hả?” Tống Nhã Ninh nói đùa.

“Nói bậy bạ gì vậy?” Bà Tống quát lớn: “Để cha con nghe thấy thì con chết chắc.”
Bà Tống đối rất hiểu cách đối nhân xử thế của chồng mình, ông ấy không phải là người làm càn như vậy.

“Con chỉ nói đùa thôi, ông ấy thật sự đối xử tốt với Thẩm Bồi Xuyên hơn con mà.” Dù sao hôm nay ông ấy cũng không thèm giữ mặt mũi cho cô ta.

“Ông ấy đương nhiên là thương con rồi, lúc con ly hôn, ông ấy cả đêm không ngủ được, còn đối với Thẩm Bồi Xuyên chỉ là thưởng thức thôi, được rồi, đi gọi cha con ra ăn cơm đi.” Bà Tống nháy mắt với con gái, để cô ta đi dỗ dành cha của mình.

Tống Nhã Ninh đứng lên đi vào phòng.


Sau khi Tống Bồi Xuyên dẫn Tang Du ra ngoài thì trực tiếp lái xe rời đi.

Anh ấy im lặng lái xe.

Tang Du tò mò về mối quan hệ giữa anh ấy và Tống Nhã Ninh nên hỏi: “Hai người rất thân thiết hả?”
Dù sao nhìn bọn họ cũng rất quen thuộc với nhau.

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Cũng coi là như vậy.”
“Cái đó, cô ấy có phải thích anh hay không? Mới...”
Tang Du còn chưa nói xong anh ấy đã quay lại nói: “Cô ấy không thích tôi, chúng tôi cũng không quá thân thiết, cô ấy không vừa mắt tôi.”
Anh ấy cũng không hiểu Tống Nhã Hinh hôm nay có ý gì.

“Thật không?” Tang Du không tin tưởng lắm, cảm giác Tống Nhã Hinh Thích anh.

Thẩm Bồi Xuyên cười: “Tại sao tôi có cảm giác cô không tin tôi nhỉ?”
Tang Du cười nói không có: “ Bây giờ anh đi đâu vậy?”
“Chở cô về nhà.” Thẩm Bồi Xuyên nhìn không chớp mắt.

Tang Du nghiêng đầu né tránh: “Anh không mời tôi ăn cơm à? Nói như thế nào đi nữa tôi cũng đã giúp anh giả mạo bạn gái rồi, đi theo anh cả một buổi trưa cũng không có hạt cơm nào bỏ vào bụng.”
Thẩm Bồi Xuyên cũng quên luôn, ngại ngùng nói: “Cô muốn ăn gì, tôi mời?”
“Anh tìm chỗ đi, cũng không phải tôi mời.” Tang Du cười nói.

“Được rồi, tôi sẽ chọn nhà hàng.” Thẩm Bồi Xuyên rất ít khi xuất hiện ở những nơi cao cấp, trừ khi đi chung với Tô Trạm hoặc là Tông Cảnh Hạo mới đi vào những nơi như vậy, tiền lương của anh thuộc tầng lớp lao động bình thường, tất nhiên không thể so sánh với hai người kia rồi.

Nhưng mà Tang Du đã giúp anh ấy như vậy nên muốn đưa cô đến một nhà hàng cao cấp để cô có thể thoải mái hưởng thụ một chút.

Sau khi đậu xe Thẩm Bồi Xuyên dẫn Tang Du đi vào nhà hàng: “Muốn ăn cái gì thì cứ gọi, hôm nay tôi mời.”
“Vậy tôi sẽ không khách khí.” Tang Du cười nói.

“Tôi cũng ít khi xa xỉ một lần.” Anh ấy cũng rất ít khi đến những nhà hàng như thế này để tiêu tiền.

Đây cũng là lần đầu tiên Tang Du đến nhà hàng sang trọng như thế này để ăn cơm, trước đó cô đều làm phục vụ để phục vụ người khác, đây là lần đầu tiên làm khách hàng.

Bọn họ được nhân viên bán hàng dẫn đến một bàn trống ngồi xuống, sau đó đưa thực đơn cho họ.

Thẩm Bồi Xuyên để người bán hàng đưa thực đơn cho Tang Du: “Để cho cô ấy gọi món đi.”
- -----------------.